Bên phía Ngũ Nhạc và Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang chuẩn bị bắt tay vào ván cờ tiếp theo, tuy Hạ Tưởng đã có dự tính trước, nhưng vẫn chưa nhận được tin tức thiết thực, nhưng Ôn Tử Tuyền lại biết trước một bước, đã chứng tỏ cô ấy quả thật hơn người.
Hơn nữa những việc xảy ra gần đây ở tỉnh Tề, hắn không có một chỉ thị âm thầm nào kêu cô ấy làm, cô ấy luôn thờ ơ lạnh nhạt, trong một loạt sự kiện trên lại cho ra phán đoán chuẩn xác, và còn biết được hắn đang kỳ vọng vào việc gì, có ánh mắt tinh tường và năng lực phân tích thời cục đáng kinh ngạc, Hạ Tưởng từ nay về sau, bắt đầu nhận thức lại năng lực của Ôn Tử Tuyền.
Ý nghĩ trong đầu bỗng hiện lên, hắn đem bản sơ thảo điều chỉnh nhân sự đưa cho Ôn Tử Tuyền:
– Bản sơ thảo về điều chỉnh nhân sự của Ban tổ chức, tôi đã xem sơ qua, vấn đề không ít, cô đến xem xem, rồi đưa ra quan điểm.
Dựa theo quy định, dựa vào cấp bậc của Ôn Tử Tuyền, thì không có tư cách xem phương án điều chỉnh nhân sự của Ban tổ chức, nhưng Hạ Tưởng không nói lời nào lại đưa cho cô ấy, cô ấy còn không hiểu được sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với cô ấy, thì uổng cho cô lăn lộn trong quan trường mười mấy năm.
Cũng chứng minh được một điều, báo cáo lúc nãy, nói trúng ý nghĩ của lãnh đạo, cô ấy lại một lần nữa để lại ấn tượng tốt trong lòng Hạ Tưởng.
Ôn Tử Tuyền cảm kích gật đầu, không hề nói nhiều, bởi vì có một số việc chỉ có thể làm, không thể nói, cô ấy liền lặng yên ngồi xuống, im lặng lật xem bản thảo, khi cô ấy xem ý kiến điều chỉnh nhân sự ở Ngũ Nhạc, có liên quan đề danh của cục công an thành phố thì phát hiện rõ tên của một người, chẳng phải là Ôn Tử Ki sao, trong lòng không khỏi lo lắng.
Xem lại lần nữa phía dưới bị Hạ Tưởng dùng bút đỏ viết lời phê bình:
– Đồng chí Ôn Tử Ki đảm nhiệm ủy viên thường vụ ở thành phố Ngũ Nhạc, Công an Đảng ủy, xin đồng chí Khâu Nhân Lễ phê duyệt!
Một dấu chấm than đỏ chót, nhìn thấy ghê người, biểu đạt giọng điệu vô cùng khẳng định, trong lòng Ôn Tử Tuyền bình tĩnh lại, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng sửa chữa bản thảo điều chỉnh nhân sự nhanh như bay, sở dĩ hắn tự mình đánh chữ, là bởi vì có rất nhiều nội dung không tiện dùng lời mà nói, không bằng tự mình diễn tả lại rõ ràng hơn, hắn phải lợi dùng việc sửa chữa bản thảo điều chỉnh nhân sự, là vì muốn Liêu Đắc Ích đào một cái hố cần phải lựa chọn là nhảy hay không nhảy.
Vẻ mặt chuyên tâm và thái độ xuất thần của Hạ Tưởng, khiến cho sức hấp dẫn của đàn ông trong hắn phát ra, cũng quả thật là, một người đã 35 tuổi rồi, đang trong thời khắc thành thục và đầy sức hấp dẫn, lại thêm tính cách điềm tĩnh của Hạ Tưởng, cùng với quyền lực sáng lóa của một Phó tỉnh ủy, và cả vô số loại trải nghiệm hắn phải trải qua mà người thường không thể qua được, liền khiến cho hắn có một sức hấp dẫn khác thường.
Những người cùng giới thường hay tiếp xúc với hắn có thể không phát hiện được vẻ mặt vô cùng đàn ông của hắn, nhưng đối với một người luôn nghiên cứu và thấu hiểu được đàn ông như Ôn Tử Tuyền, vô ý thấy được vẻ mặt chuyên tâm mê người của Hạ Tưởng, trong lòng không khỏi kinh sợ, vội vàng chuyển ánh nhìn, e sợ sự thất lễ của cô ấy bị Hạ Tưởng phát hiện.
Đúng là một người đàn ông tuyệt vời, Ôn Tử Tuyền đã cho đánh giá cuối cùng đối với Hạ Tưởng.
Lại một lần nữa nhìn vào bản thảo điều chỉnh nhân sự, lại liên tưởng đến việc Đới Kế Thần bị cách chức, cùng với việc Chu Hồng Cơ gần đây hay thường xuyên hành động, rất phù hợp với kế hoạch của Hạ Tưởng, trong phương án, thì có tên của hai người mà cô ấy đặt nghi vấn.
Lại qua vài phút, Hạ Tưởng ngừng đánh máy, liền hỏi:
– Thế nào rồi?
Vấn đề rất đơn giản, nhưng phải trả lời đúng ý của lãnh đạo, thì rất khó, Ôn Tử Tuyền có thói quen hay vuốt tóc lại, cô ấy không biết được hành động vô ý của cô ấy, khiến cho Hạ Tưởng mê mẫn, liền mơ hồ nghĩ về Mai Hiểu Lâm, nếu để cô ấy biết được, e rằng về nhà sẽ phải khổ luyện việc vuốt tóc, sau đó cuối đầu suy nghĩ lại, rồi mở miệng nói:
– Phó bí thư Hạ, có một vấn đề nhỏ, tôi không biết có nên nói ra không…
Hạ Tưởng hiểu ý liền cười:
– Điều chỉnh nhân sự là việc lớn, đề bạt và bổ nhiệm cán bộ, mọi mặt đều phải làm cho hoàn thiện, cho nên, sẽ không có chuyện nhỏ.
Ôn Tử Tuyền đã hiểu rõ:
– Tôi nhớ hình như Cục trưởng cục thành phố Lục Hoa Thành năm nay đã 56 tuổi, nhưng trong hồ sơ lại ghi là 53 tuổi… còn có Ủy ban Kỷ luật nói Đàm Trác Vận năm nay 59 tuổi, nhưng trong hồ sơ lại là 52 tuổi, thật là kì lạ.
Trong phương án điều chỉnh nhân sự, có tên của Lục Hoa Thành, nhưng lại không có tên của Đàm Trác Vận do Ủy ban Kỷ luật đề ra, nếu nói Ôn Tử Tuyền nhắc đến Lục Hoa Thành, là vì muốn phủ phục bút việc của Đới Kế Thần, như vậy cô ấy vô tình đề cập đến Đàm Trác Vận, thì đúng là có dụng tâm quá xa.
Thật không đơn giản, đúng là một phụ nữ có mắt tinh tường và có trí tuệ chính trị, ngoài khuyết điểm duy nhất là xinh đẹp ra, thì Hạ Tưởng nhận định Ôn Tử Tuyền nhất định là người tài.
Nhưng phụ nữ quá xinh đẹp là điều tối kỵ trong quan trường…
Hạ Tưởng không truy hỏi tại sao Ôn Tử Tuyền lại nhớ được tuổi của Lục Hoa Thành và Đàm Trác Vận – lúc nãy khi Ngô Thiên Tiếu rót nước, đã ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, không cần hắn tự mình chỉ ra thêm gì.
– Trước mắt thì do đồng chí Ôn Tử Ki chủ trì toàn bộ công việc ở cục công an thành phố Ngũ Nhạc. Đồng chí Chu Vu Uyên nói, công việc của đồng chí Tử Ki rất xuất sắc.
Hạ Tưởng không cần dùng lời hứa trực tiếp với Ôn Tử Tuyền, chỉ cần chỉ ra cách nhìn của Thành ủy Ngũ Nhạc là được, bởi vì cho đến cuối cùng Chu Vu Uyên có tỏ thái độ giúp đỡ Ôn Tử Ki hay không, là rất quan trọng.
Ôn Tử Tuyền cũng rất thông minh tỏ thái độ cảm kích trước biểu hiện kiên định của Chu Vu Uyên, liền cáo từ và đi.
Ôn Tử Tuyền vừa đi khỏi, Ngô Thiên Tiếu lập tức bắt tay vào tra tuổi của Lục Gia Thành và Đàm Trác Vận, chưa đến nửa giờ đã có kết quả.
Hạ Tưởng rất hài lòng với con mắt tinh tường và năng suất của Ngô Thiên Tiếu, khen anh ta vài câu, liền quay người đi lên lầu, đi báo cáo tiến triển công việc với Khâu Nhân Lễ.
Hạ Tưởng vừa đi khỏi, một mình Ngô Thiên Tiếu cười ngây ngô, sau đó lấy điện thoại gọi:
– Sếp Vương, tối nay, thời gian và địa điểm như cũ.
Được xưng là sếp Vương là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Vương Trạch Nhân, là bạn thân từ nhỏ với Ngô Thiên Tiếu, có tình bạn vững chắc, vừa nghe Ngô Thiên Tiếu triệu tập, ông liền bật cười:
– Bây giờ anh là người đáng tin cậy của phó Bí thư Hạ, còn nhớ tới người bạn nghèo này sao? Nói đi, muốn lợi dụng tôi giúp anh làm việc gì xấu nữa hả?
Ngô Thiên Tiếu cũng bật cười:
– Nếu nói như vậy, thì tôi quen cậu được mười mấy năm, là lợi dụng cậu suốt mười mấy năm sao. Tại sao cậu không nói năm đó đã cướp bạn gái của tôi? Còn dám nói tôi lợi dụng cậu, hử?
– Bạn gái gì? Đừng xạo, cậu với người ta chỉ mới gặp mặt một lần thôi, cậu có cảm tình với người ta, nhưng người ta lại không như vậy. Chỉ là cậu quá đa tình.
Vương Trạch Nhân một bước cũng không nhượng bộ.
Hai người thì quá quen thuộc, đừng nói là gặp mặt, vừa gọi điện thoại là cãi nhau, sau khi công kích với nhau vài câu, cuối cùng cũng là Vương Trạch Nhân nhượng bộ trước, nhận lời mời khách.
Ngô Thiên Tiếu lộ vẻ mặt tươi cười, vẽ trên giấy cả buổi, liệt kê ra tên của cả đống người, sau đó lại phân biệt liên kết lại, hình thành mạng lưới quan hệ, cuối cùng như đi vào mê cung, uốn qua uốn lại, sau cùng, cây viết trên tay của anh ta chỉ thẳng vào tên của một người, tự nói:
– Mạng lưới quan hệ quá phức tạp, chỉ cần tìm ra được đầu mối, thì có thể cởi bỏ. Giống như áo len vậy, chỉ cần tìm được đầu mối, có thể biến áo len thành một đống chỉ len.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 15 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-15-full/
Sau khi Hạ Tưởng từ văn phòng của Khâu Nhân Lễ trở về, Ngô Thiên Tiếu đã ra về, e rằng tất cả các thư ký trong Tỉnh ủy, thì Ngô Thiên Tiếu là thư ký duy nhất dám ra về trước khi được lãnh đạo cho phép.
Hạ Tưởng không một chút để bụng, bởi vì hắn biết Ngô Thiên Tiếu có việc quan trọng cần làm.
Cực kỳ phức tạp, phải từ điểm mấu chốt mà làm, bây giờ, điểm mấu chốt hắn đã tìm ra. Hà Giang Hải muốn từ cái chết của Trần Thu Đống chế tạo rắc rối, làm một thủ đoạn đột phá, phương pháp của hắn thì trái ngược lại, sẽ không mắc mưu, chính diện hay trắc diện cũng không can dự vào việc của Đới Kế Thần bị cách chức, tỏ thái độ không đếm xỉa.
Hạ Tưởng tự có diệu kế khác.
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, việc có nhiều đến đâu thì cũng đợi ngày mai rồi tính, buổi tối phải nghỉ ngơi tốt, tin rằng ngày mai sẽ là một ngày như sóng tràn bờ, vừa muốn ra khỏi cửa, thì Chu Hồng Cơ xuất hiện.
Hạ Tưởng đích thân đón Chu Hồng Cơ vào.
Chu Hồng Cơ đảo mắt nhìn qua, cười nói:
– Lãnh đạo còn ở đây, thư ký thì đã về sớm, phó bí thư Hạ, thư ký của anh thật có cá tính.
Hạ Tưởng cười nói:
– Đã tan sở rồi, cũng phải có thời gian riêng tư. Vốn dĩ tôi cũng muốn về nhà sớm, vậy mà bị anh chặn lại đó thôi.
Chu Hồng Cơ bật cười:
– Tôi không giống anh, ở nhà anh có người quản, tôi thì một mình no, cả nhà không đói.
Cười cười, rồi nói tiếp:
– Tôi có một đề nghị, tối nay đi ăn tối ở căn tin Tỉnh ủy, thế nào?
Ý của Chu Hồng Cơ hiển nhiên có chuyện muốn nói, thực ra Hạ Tưởng cũng luôn đợi Chu Hồng Cơ chủ động ra mặt, bởi vì hành động tiếp theo, cần phải có ông ta phối hợp.
Muốn nhận lời thẳng thắn:
– Đã ăn nhiều lần ở căn tin Tỉnh ủy, căn tin Tỉnh ủy của tỉnh Tề, rất có đặc sắc của tỉnh Tề.
Câu nói này hình như là câu vô nghĩa, nhưng thực ra là có điều ám chỉ, Chu Hồng Cơ hiểu ý cười.
Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ cùng nhau sánh bước đi trên sảnh của Tỉnh ủy, vừa nói vừa cười đi đến căn tin của Tỉnh ủy, nhân tình hình hổn loạn của tỉnh Tề, lưu lại trong mắt mọi người, một cảnh càng làm cho mọi người nghĩ sâu xa thêm
Hà Giang Hải trong văn phòng, cũng nhìn thấy rõ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, trên mặt lộ vẻ oán giận.
Cũng chứng kiến được cảnh này còn có cả Tôn Tập Dân, ông ta chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu lại, đối với việc Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ hai người thân thiết như vậy đã sớm biết được, nhưng không cho là đúng, chỉ là ánh mắt bán đứng nội tâm của ông ta.
Bữa cơm của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ ở căn tin Tỉnh ủy không quá nửa giờ, sau nửa tiếng, hai người chia nhau đi, cảnh tượng hỗn loạn của ngày hôm nay cũng đã đến lúc hạ màn.
Đương nhiên, thành phố Lỗ tối nay, nhất định sẽ có nhiều sự thăng trầm, cũng sẽ có nhiều người lui tới, cùng với các loại quan hệ lợi ích tiếp tục xuất hiện, hoặc chỉnh hợp hoặc phân liệt, hoặc là mưu đồ của ngày mai.
Ngày mai đều muốn nắm trong tay mình, chỉ tiếc là, trên quan trường, kết quả đối kháng chỉ có một thắng một thua, trước khi đánh đến đầu rơi máu chảy, đều sẽ không tự nhận bên mình thua.
Hạ Tưởng dù sao cũng đã hạ quyết tâm, đêm nay những việc vớ vẩn đều không quan tâm, trời đất bao la, về nhà là việc quan trọng.
Hạ Tưởng an tâm về nhà, Tiêu Ngũ và Dương Uy đã chạy tới Ngũ Nhạc, đã âm thầm bắt tay vào công việc bên ngoài dự án Tập đoàn Đạt Tài, Nga Ni Trần và Nguyên Minh Lượng, ở Giao Liêu cũng đã có động tĩnh.
Tôn Tập Dân cùng ba vị Phó chủ tịch tỉnh trong văn phòng lần lượt đàm phán, quyết định được một số việc, mà Hà Giang Hải dưới sự yểm trợ của đêm tối, cùng với Lục Hoa Thành lén lút gặp mặt…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |