Khi Chu Hồng Cơ biết được tin tức Trần Thu Đống sa lưới, phản ứng đầu tiên không ngờ là hưng phấn một cách khó hiểu.
Sau đó nghĩ lại, lại bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, làm sao mà nhất trí cùng lập trường với Hạ Tưởng được? Thật sự là kỳ quặc quái gở.
Nhưng nghĩ tiếp, không khỏi tự cười bản thân, không có tình bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, ông ta và Hạ Tưởng tuy rằng có hậu thuẫn là hai bên đối lập, nhưng sau khi ông ta đến tỉnh Tề, cũng không có xung đột lợi ích với Hạ Tưởng, cần gì phải ôm thành kiến căm thù Hạ Tưởng?
Kỳ thật nếu liên kết với Hạ Tưởng đánh tan bè phái địa phương của Hà Giang Hải, cũng vẫn có thể xem là kế hoạch tạm thời phù hợp nhất với hiện trạng trước mắt.
Hà Giang Hải là ngưỡng cửa mà Hạ Tưởng không thể vòng qua được, chẳng phải cũng là ngọn núi cao mà ông ta cũng không vượt được sao?
Nghĩ thông suốt chi tiết này, Chu Hồng Cơ có chút hưng phấn, đứng lên đang muốn nói chuyện với Tôn Tập Dân, đã thấy Tôn Tập Dân khoan thai đẩy cửa tiến vào.
Không đợi Chu Hồng Cơ mở miệng, Tôn Tập Dân dường như đã biết tâm tư của ông ta vậy, nói:
– Đúng vậy, cơ hội đã tới.
Đóng cửa, Tôn Tập Dân lại thay đổi thành một bộ mặt nghiêm túc:
– Tuy nhiên còn có một biến số – Thủ tướng có khả năng sẽ tới tỉnh Tề!
– Thủ tướng sao?
Chu Hồng Cơ giật mình không nhỏ,
– Mức độ có phải hơi chút quá lớn hay không, có vẻ chuyện bé xé ra to?
Tôn Tập Dân khoát tay:
– Dụng ý của cấp trên là thế nào, cũng không cần nghĩ vội, mấu chốt là lúc này sinh mạng chính trị của Trần Thu Đống thế là kết thúc, nhưng sau khi gã bị cắt chức, rốt cuộc sống hay chết, mới là ý niệm lớn nhất Hạ Tưởng để lại cho Hà Giang Hải, cũng là mưu kế cao minh khiến Hà Giang Hải ném chuột sợ vỡ đồ.
– Vấn đề Trần Thu Đống có nghiêm trọng như vậy không?
– Chết cũng chưa hết tội.
Tôn Tập Dân hừ một tiếng, sau đó lại lắc đầu nói,
– Nhưng gã sống hay chết, tất cả phải xem Hà Giang Hải có biết đối nhân xử thế hay không.
– Chủ tịch tỉnh Tôn…
Sau khi Chu Hồng Cơ trải qua mấy sự việc, trưởng thành lên không ít, nhạy bén phát hiện cơ hội hiếm có,
– Có phải có thể lợi dụng hai chuyện của Lỗ Thành Lương và Trần Thu Đống hợp lại thành một, sau khi Ủy ban Kỷ luật tham gia điều tra, liền mượn dùng lực lượng của Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, thu quyền bên trong Ủy ban Kỷ luật hay không?
Tôn Tập Dân cũng không trả lời ngay mặt, mà chỉ cười một cách kín đáo:
– Có thời gian nghiên cứu kỹ một chút những gì Hạ Tưởng đã làm khi đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh tỉnh Tương.
Chu Hồng Cơ ngầm hiểu, gật đầu cười:
– Vừa lúc có một chuyện muốn đi gặp Chủ tịch tỉnh Tôn báo cáo một tiếng… vấn đề Ngũ Nhạc, xuất hiện sai lệch.
– Làm sao vậy?
Tôn Tập Dân sửng sốt một chút, lập tức nghĩ lại liền hiểu ra chuyện gì đó,
– Hạ Tưởng để lại chuẩn bị ở sau sao?
Chu Hồng Cơ gật đầu:
– Là tôi sơ sót, trước kia cũng nên nghĩ đến khẳng định Hạ Tưởng sẽ không hoàn toàn buông tay, sau đó yên tâm mà để cho Ủy ban Kỷ luật và Sở Công an tỉnh đi Ngũ Nhạc điều tra.
– Không trách anh, tôi cũng bị anh ta lừa luôn rồi, ha ha.
Tôn Tập Dân ngược lại cười ha hả,
– Kỳ thật có khi Hạ Tưởng không đáng ghét như vậy, nếu anh và anh ta hợp tác, sẽ phát hiện rất nhiều niềm vui bất ngờ. Đương nhiên, nếu anh là đối thủ của anh ta, cũng sẽ bị những thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của anh ta làm cho tức giận đến nổi điên.
Chu Hồng Cơ đã không cần Tôn Tập Dân thức tỉnh, hiện tại trên cơ bản lập trường bước tiếp theo ở tỉnh Tề, ông ta đã biết nên làm như thế nào mới phù hợp lợi ích lớn nhất:
– Tôi đã ra hiệu ngầm cho Đường Trịnh Kiệt, tận lực phối hợp công việc với Ôn Tử Tuyền.
– Thật đúng là một chuyện thú vị, Ủy ban Kỷ luật ngầm ra hiệu cho Phó giám đốc sở, mà không phải là thông báo cho Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lệnh Truyện Chí.
Tôn Tập Dân rõ ràng là nói giỡn, kỳ thật cũng là bất đắc dĩ vì thế cục tỉnh Tề rất phức tạp,
– Tuy nhiên tôi không đủ tin tưởng đối với Ôn Tử Tuyền.
– Chủ tịch tỉnh Tôn… Ngài cũng có thời điểm sẽ phán đoán sai lầm.
Chu Hồng Cơ nói đùa một câu,
– Đường Trịnh Kiệt nói, Lệnh Truyện Chí đã kinh ngạc trước Ôn Tử Tuyền. Hơn nữa, Ôn Tử Tuyền hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, thậm chí… còn có khả năng sẽ có chuẩn bị càng kinh người ở sau!
Tôn Tập Dân quả thật là khinh thường Ôn Tử Tuyền, vừa nghe lời này, giật mình không nhỏ:
– Thật sao?
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 15 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-15-full/
Đương nhiên là thật, chẳng những là Tôn Tập Dân khinh thường Ôn Tử Tuyền, Hạ Lực khinh thường Ôn Tử Tuyền, gần như toàn bộ Tỉnh ủy đều khinh thường Ôn Tử Tuyền.
Thậm chí bao gồm cả Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không phải thần, cũng sẽ không liếc mắt một cái mà nhìn ra Ôn Tử Tuyền khôn khéo và có khả năng. Lúc đầu, hắn cũng nghĩ đến Ôn Tử Tuyền là dựa vào khuôn mặt mà được lên chức cho đủ số Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, nhất là sau khi thấy hiểu biết của cô về Ngô Thiên Tiếu, hắn liền càng thêm ý thức được người phụ nữ Ôn Tử Tuyền này không tầm thường.
Bởi vì Ngô Thiên Tiếu là do cô trịnh trọng đề cử lên chức.
Ôn Tử Tuyền đi tới Ngũ Nhạc không lâu, hướng đi của cô, động tác của cô, một loạt hành động âm thầm của cô ở Ngũ Nhạc, đều khiến Hạ Tưởng kinh ngạc. Từ từng cuộc điện thoại báo cáo của Ôn Tử Tuyền, khiến Hạ Tưởng ở thành phố Lỗ xa xôi, lại giống như đích thân tới Ngũ Nhạc vậy. Thời điểm hiểu rõ như lòng ban tay hiện trạng và thế cục ở Ngũ Nhạc thông qua miệng của Ôn Tử Tuyền, hắn liền biết, Ôn Tử Tuyền là một nhân tài, là nhân tài khó có được.
Sở dĩ cô không được người ta coi trọng, sợ là bởi vì cô có một dáng vẻ rất thướt tha.
Mọi người có thói quen trông mặt mà bắt hình dong, nhưng đúng là bởi vì hình thành thói quen mà không tự biết, liền thành sai lầm. Thậm chí thời gian Khâu Nhân Lễ ở tỉnh Tề so với Hạ Tưởng còn dài hơn rất nhiều, cũng không thể phát hiện chỗ hơn người của Ôn Tử Tuyền.
Hạ Tưởng sở dĩ dám trọng dụng Ôn Tử Tuyền, không sợ miệng lưỡi đáng sợ của người đời, cũng quả thật có liên quan đến quan niệm của người trẻ tuổi.
Ngẫm lại cũng buồn cười, có khoảng một phần cán bộ nữ có sắc đẹp ở trong Tỉnh ủy không được trọng dụng, chính là bởi vì dáng vẻ rất loá mắt, cũng không biết là bi ai hay là bất hạnh. Nói đi thì phải nói lại, trong quan trường, quan lớn xinh đẹp nữ tính thật đúng là không nhiều lắm.
Mai Hiểu Lâm xem như trường hợp đặc biệt, cô phát triển tốt chính là do có xuất thân gia thế hiển hách, không ai dám có suy nghĩ không an phận đối với cô ấy.
Bởi vậy theo phương diện khác mà nói, Ôn Tử Tuyền có thể làm đến vị trí hiện tại, cũng không đơn giản, về phần cô trước kia làm cách nào thăng chức, Hạ Tưởng không quan tâm, hắn chỉ trầm trồ khen ngợi thủ đoạn của Ôn Tử Tuyền.
Vì thế, sau đó để Ôn Tử Tuyền ở Ngũ Nhạc tiếp tục bố trí, cũng là hợp tình hợp lý.
Có Ôn Tử Tuyền ở Ngũ Nhạc phối hợp, Hạ Tưởng vẫn có thể ngồi tại thành phố Lỗ mà ra tay bố trí.
Kỳ thật cũng không có thể xem như hắn bố trí, nói một cách chính xác, là hắn ngầm đồng ý. Tới cấp bậc hiện tại của hắn, trên cơ bản muốn làm việc gì, chỉ cần ra hiệu ngầm, phía dưới tự sẽ có người đi xử lý hết thảy.
Không thể không thừa nhận, Ngô Thiên Tiếu ở một số phương diện, quả thật có thiên phú, tất cả vụ việc chẳng những làm được đến mức kít mít không chút kẽ hở, còn thu được hiệu quả ngoài dự liệu – chủ động dẫn đội bắt được Trần Thu Đống không ngờ lại là Đới Kế Thần.
Nói thật, Hạ Tưởng thích cách đối nhân xử thế của Đới Kế Thần, có một mặt nghĩa khí, cũng có một mặt xấu xa, là một người có thể sử dụng. Mà Lý Đồng cũng là một người thú vị, một cước tạo ra cảnh tượng đá đổ Đới Kế Thần, cũng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Đương nhiên, nếu khiến Hạ Tưởng biết rằng Tôn Tập Dân đoán được bước tiếp theo của hắn, hắn cũng sẽ khâm phục Tôn Tập Dân vài phần. Quả thật, căn cứ vào chứng cứ chính xác mà Ngô Thiên Tiếu đã thu thập được trong tay, Trần Thu Đống chết chưa hết tội!
Nhưng muốn cho Trần Thu Đống chết cũng thực không dễ dàng như vậy, một khi một người liên lụy tới thế lực ở khắp nơi, thành một điểm tựa, sống hay chết phải xem thế lực khắp nơi đọ sức.
Trong chính trị, có khi chỉ một chữ mà làm thay đổi tất cả, ai lên tiếng trước ai nói ở sau, còn có số lần lộ diện trên tin tức truyền thông nhiều hay ít, thậm chí khi đi đường lộ ra nửa thân mình hay là cả thân mình, đều có ý nghĩa chính trị bên trong, đều có ý nghĩa chính trị muốn dấu diếm.
Nói cách khác, có khi sau khi một số cán bộ xuống ngựa, sống hay chết không phải ở tội trạng lớn hay nhỏ, mà là ở chỗ phe muốn gã chết mạnh đến đâu và phe bảo vệ tính mạng gã quyết tâm đến đâu.
Mặt khác cũng không thể không nói, Ngũ Nhạc và thành phố Lỗ đồng thời bắt đầu, và rõ ràng tiến độ nhanh hơn so với kế hoạch ban đầu rất nhiều, trong đó toàn bộ là công lao của Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc đề xuất muốn tới tỉnh Tề đầu tư vào muối, Hạ Tưởng tuy rằng phản đối, nhưng hắn không chi phối được suy nghĩ của Cổ Ngọc, cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng chuyện gì với Cổ Ngọc, chẳng lẽ nói cho Cổ Ngọc chuyện đầu tư vào muối liên quan đến mâu thuẫn giữa hắn và Thủ tướng sao? Đấu tranh chính trị, vẫn là nên tránh xa một Cổ Ngọc đơn thuần mới đúng.
Nhưng Cổ Ngọc đề xuất đầu tư vào muối, lại nhắc nhở Hạ Tưởng một sự thật, chính là hắn còn chưa chân chính chạm đến tin tức trong ngành muối, cũng đã kinh động một số người, dẫn phát tới phản ứng quá kích.
Cũng gián tiếp thuyết minh, kế hoạch ngành muối, có liên quan lợi ích căn bản của một số người, không tránh được va chạm.
Kỳ thật nói cho cùng, Hạ Tưởng cũng không nghĩ dựa vào lực của bản thân có thể lên cao ngất trời, hắn chỉ muốn từng bước đem tin tức ngành muối lộ ra rõ ràng khắp thiên hạ, do đó từ đuôi đến đầu thúc đẩy ngành muối cải cách mà thôi. Sự việc liên quan đến đại sự quốc kế dân sinh, hắn không có quyền quyết định từ trên xuống dưới, nhưng có thể lấy năng lực khiêu khích từ đuôi đến đầu để thúc đẩy một số mâu thuẫn lợi ích.
Chỉ có điều, còn chưa va chạm, đã có người mất hứng.
So sánh với những ngành sản xuất mà thế lực gia tộc khổng lồ lũng đoạn, thì lợi nhuận hàng năm của ngành muối cũng không phải là con số kinh người gì đó. Nhưng nói đi lại phải nói lại, sự việc liên quan đến an toàn thực phẩm sinh mạng của dân chúng, không có khả năng thỏa hiệp. Hạ Tưởng chỉ muốn có công bằng và lộ ra chân tướng mà thôi.
Có lẽ yêu cầu thấp nhất của hắn, cũng sẽ có người không đồng ý.
Là nên gia tăng bố trí ở tỉnh Tề, vốn hắn còn muốn nửa năm về sau mới bắt đầu bắt tay vào làm kế hoạch lớn của Tập đoàn Đạt Tài.
Thẩm Lập Xuân đã đến thành phố Lỗ, đang hội đàm với Lý Đinh Sơn, trao đổi công việc đầu tư. Kế tiếp hắn cũng muốn gặp mặt với Thẩm Lập Xuân, nhưng lúc này, hay là muốn trông thấy Cổ Ngọc trước.
Cổ Ngọc nói đến là đến, đã ở tại Quý Hòa Giả Nhật. Gần như đồng thời đi vào thành phố Lỗ với Cổ Ngọc, còn có Tiêu Ngũ, Dương Uy và Nga Ni Trần.
Không tồi, Nga Ni Trần tự mình nhích người tiến đến thành phố Lỗ, chính là muốn gặp mặt với Hạ Tưởng, chuẩn bị bước tiếp theo đến thành phố Trần, muốn hỏi kế của Hạ Tưởng. Còn Dương Uy này đến, cũng là muốn mượn tay Hạ Tưởng, mở ra thị trường thành phố Lỗ và tỉnh Tề.
Có cơ hội mới đến đây, có lẽ là mọi người cơ hội, nhưng phía sau lưng cơ hội, cũng gặp phải khiêu chiến lớn hơn nữa.
Đã có người muốn mượn tay Cổ Ngọc đầu tư vào muối, Hạ Tưởng liền dùng biện pháp ngược lại, cũng mượn tay Cổ Ngọc để thúc đẩy bố cục của hắn. Dù sao là Cổ Ngọc muốn đầu tư, nặng tâm tư muốn kiếm tiền, hắn liền để cho Cổ Ngọc ở tỉnh Tề chơi cho đã, trò có thể chơi ở tỉnh Tề rất nhiều, không chỉ có đầu tư vào muối mới chơi vui.
Khi đang nhanh chóng đến khách sạn Cổ Ngọc ngủ lại thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là điện báo của Đới Kế Thần.
– Anh Hạ, có tình huống trọng đại, tình huống trọng đại rồi!
Khi nói chuyện Đới Kế Thần thích làm quá lên, anh ta hơi hưng phấn quá độ,
– Vụ án Trần Thu Đống đạt được tiến triển lớn, chẳng những gã đã cung khai ra nhiều lần cưỡng ép học sinh trung học, còn nhận tham ô hối lộ hơn ba triệu tệ, hơn nữa hắn còn khai ra Hà Giang Hải!
Hạ Tưởng bị một cú sốc trong lòng, không tốt, sự tình phát triển theo đúng kết quả kỳ vọng, nhưng hiện tại phát triển lại không đúng thời cơ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |