Nếu đã là chuyện lớn mà không một ai biết thì hiển nhiên không phải là chuyện lớn của dân chúng, mà là chuyện lớn của những người có máu mặt, bởi vì có lúc những chuyện lớn của người có máu mặt mãi mãi chỉ được chôn xuống đáy sâu không bao giờ nổi lên mặt nước.
Dựa vào kết quả thảo luận tối qua của bát nữ, mỗi người được phân công một nhiệm vụ. Liên Nhược Hạm đóng giữ ở Nam Cung, là tổng chỉ huy về những hành động của bát nữ náo loạn Tương Giang, Tào Thù Lê là vợ chính thức, là con gái rượu của Chủ tịch tỉnh cũng không có ý kiến, Mai Hiểu Lâm là Thị trưởng Tương Giang cũng không mảy may lên mặt, cuối cùng trước thân phận và khả năng nổi trội của Liên Nhược Hạm ai ai cũng đều phục tùng theo, tất cả đều do Liên Nhược phân chia công việc cụ thể.
Tào Thù Lê ở nhà đợi tin tức của Hạ Tưởng, phụ trách thông báo hành tung của Hạ Tưởng cho mọi người biết, là phó tổng chỉ huy.
Mai Hiểu Lâm dựa vào thân phận là Thị trưởng Tương Giang phụ trách việc ra tay chính diện, đả kích sản nghiệp của Diệp Địa Bắc và Dương Diêu Nhi ở Tương Giang, đồng thời chuẩn bị ra tay tập hợp lại tất cả các chứng cứ bất cứ lúc nào, trực tiếp trình lên cục Công an thành phố, dùng lực lượng của dân chủ chuyên chính tiến thêm một bước tiêu diệt.
Cổ Ngọc phụ trách liên lạc với phía quân đội để có thể nắm bắt được độ mạnh yếu của quân đội khi ra tay từ trong nội bộ, sử dụng mọi khả năng làm tan rã thế lực đối địch với Hạ Tưởng từ trong nội bộ. Đồng thời tiến thêm một bước thâu tóm để khống chế Hồ Quân Do, từ trên người y tạo ra một lỗ hổng xem có thể đem việc buôn lậu dầu thô tạo thành sự kiện thời sự hay không.
Nghiêm Tiểu Thì phụ trách trợ giúp Cổ Ngọc.
Phó Tiên Tiên chủ yếu phụ trách tiếp tục thâm nhập khai thác sâu vào vấn đề của Dương Diêu Nhi, Vệ Tân phối hợp tác chiến từ giữa, giúp đỡ Phó Tiên Tiên, nếu có thể thì khiến cho Dương Diêu Nhi trở thành mồi lửa để Diệp Thiên Nam tự dẫn lửa thiêu thân là được rồi.
Nếu nói những sắp đặt trên khiến cho mọi người cảm thấy Liên Nhược Hạm luôn vững vàng, bình tĩnh chỉ huy một cách thỏa đáng thì việc cô ấy sắp đặt cho Lý Thấm sẽ khiến cho mọi người thấy được mặt ác nghiệt và tuyệt tình của Liên Nhược Hạm một cách trọn vẹn, càng khiến cho người khác cảm nhận được sự bảo vệ của cô ấy đối với Hạ Tưởng đã đến mức liều lĩnh.
– Lý Thấm, trong vòng ba ngày phải gom đủ 10 tỷ USD. Ai dám bắt nạt Hạ Tưởng, không tin là 10 tỷ USD của tôi lại không thể đập chết được 100 cái xí nghiệp, phải khiến cho một số người biết đau, khiến cho những cổ phiếu tham ô và các sản nghiệp mà họ đang nắm giữ bị mất giá, phá sản vỡ nợ.
Tính ngang ngược và khí phách đã khiến mọi người kinh ngạc!
Những đại tham quan trong nước cũng không khiêng nổi sự tấn công của 10 tỷ USD, thậm chí không khoa trương mà nói, nếu vận dụng thích đáng thì 10 tỷ USD đầu tư vào thị trường chứng khoán có thể sẽ khuấy động lên một trận chém giết lẫn nhau, huống chi là Liên Nhược Hạm vì Hạ Tưởng bất kể thắng thua cho dù đem 10 tỷ USD ra bồi thường hết cũng không tiếc.
Bất luận thắng thua chỉ cần kết quả, với số tiền 10 tỷ nếu nhận định chính xác vài công ty lên sàn chứng khoán thì uy lực sẽ không gì sánh bằng.
Liên Nhược Hạm ném ra tiền tỷ khiến cho mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, đều cảm thấy không bằng, đều một lòng phải nỗ lực hết mình vì Hạ Tưởng, theo lời nói của Liên Nhược Hạm thì là…
– Các chị em, người đàn ông tốt như Hạ Tưởng bị người khác ức hiếp, mặc kệ người đó là ai, mặc kệ trên tay họ có quyền hay có súng, họ có súng, chúng ta có súng, họ có quyền, chúng ta cũng có quyền, họ có tiền, chúng ta càng có nhiều tiền hơn, chúng ta phải dùng quyền lực và tiền bạc đè chết họ, phải thề sống chết bảo vệ quyền lợi của chúng ta!
Một đợt hành động oanh liệt náo loạn Tương Giang của bát nữ sắp làm dấy lên một trận cuồng phong bão táp ở Tương Giang.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 14 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-14-full/
Nhìn thấy đoàn xe của quân đội ngày càng đến gần, Hạ Tưởng dần cảm thấy sợ.
Từ buổi tối hôm trước khi rời khỏi Tương Giang hắn đã không gọi điện cho Tào Thù Lê, một là vì sự an toàn, hai là hắn biết rõ nhất định sẽ có người báo tình hình cho Tào Thù Lê trong thời gian sớm nhất.
Khi Hướng Trịnh Thịnh báo cáo tình hình, Mai Hiểu Lâm cũng ở đó, Hạ Tưởng đương nhiên đã có tính toán từ trước.
Sau đó trên đường đi hắn cũng không gọi điện cho ông cụ Ngô và lão Cổ, không chỉ là cẩn thận mà cũng bởi vì màn kịch tiếp theo của hắn cần phải có sự im lặng phối hợp, cần phải biên đạo ăn ý.
Nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, hắn là tổng đạo diễn nhưng hắn không phải là nhà sản xuất, hơn nữa mọi thứ trong và ngoài vở kịch đều không phải được khống chế hoàn toàn, luôn phát sinh tình huống không ngờ, cho nên nguy hiểm luôn tồn tại.
Nói cho cùng, đời người là một hành trình mạo hiểm, từ trước tới giờ không có cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Trong thời buổi luôn được ăn dầu bẩn, uống sữa bột độc hại, ăn gạo biến đổi gien mà không bị bệnh, không bị tai họa gì là may mắn lắm rồi.
Đời người là hành trình mạo hiểm, huống hồ gì là trong chính trị?
Chính trị là hành trình nguy hiểm lớn nhất, nói theo lý luận bình thường là đánh cược cả tiền đồ và cuộc sống, còn lớn hơn là đánh cược cả tính mạng.
Người xưa còn có thể cáo lão hồi hương, cũng có thể bị giáng chức, sau đó tiếp tục đi lên, phát triển đến ngày hôm nay, có lẽ là đã sĩ diện hơn, quy tắc ngầm trong quan trường chỉ có thể lên không thể xuống, cho dù là một tên ngốc, chỉ cần đến một cấp bậc nào đó, chỉ cần không phạm sai lầm trong chính trị thì có thể ở nguyên cấp bậc này để dưỡng già, không sợ bị giáng chức.
Vì vậy cũng khiến cho quan trường thời hiện tại đấu tranh ngày càng quyết liệt, giống như đi ngược lại dòng nước, không tiến thì lui.
Đối với một số người trong quan trường bất chấp thủ đoạn chỉ cầu thăng tiến thì cho dù phải đánh đổi cả tính mạng của mình cũng phải cược một phen.
Trần Pháp Toàn và Phó Tiên Phong cũng vậy, chẳng qua là Phó Tiên Phong có thế lực gia tộc khổng lồ chống đỡ, y có đường rút lui, tiếc là Trần Pháp Toàn lại không có, hơn nữa gã lại là quân nhân.
Thực ra Hạ Tưởng cũng biết rõ, hắn chẳng phải cũng đang đánh cược sao? Cược ông cụ Ngô nhất định sẽ ra tay, cược lão Cổ nhất định sẽ cứu hắn, cược Tổng bí thư cũng sẽ bố trí lực lượng, chẳng qua là người khác chủ động đánh cược, còn hắn là bị động, là bị ép.
Nhưng bất luận là loại nào, dù gì thì hắn cũng đã đánh cược, cũng giống như tâm lý của tất cả mọi người, nếu đã đánh cược thì chắc chắn hi vọng mình sẽ thắng tất cả.
Đối với việc ông cụ Ngô và lão Cổ sẽ kịp thời ra tay thì Hạ Tưởng đã nắm chắc và có lòng tin, nhưng đối với Tổng bí thư mà nói… Hắn hiểu được một điều là, trừ khi hắn bình an vô sự đến được Bắc Kinh nếu không thì Tổng bí thư sẽ không ra mặt điều động lực lượng quân đội để bảo vệ hắn.
Hắn có thể hiểu được sự băn khoăn của Tổng bí thư, dù sao Tổng bí thư không chỉ là Chủ tịch Quân ủy mà còn là lãnh đạo Đảng tối cao, khi ông ta cân nhắc vấn đề đều phải nghĩ toàn diện và chiếu cố đến lợi ích của mọi mặt.
Cho nên, hắn đi thẳng lên phía Bắc chỉ kì vọng vào ba người, một là ông cụ Ngô, một là lão Cổ, còn một nữa là bản thân mình.
Xem ra nhìn vào khí thế và quy mô của đoàn xe quân đội phía sau so với vài chục binh sĩ ở phía mình thì chỉ có nước bó tay chịu trói thôi. Hạ Tưởng thầm thở dài, tổng đạo diễn cũng không thể nắm bắt được tất cả, nếu phía sau không phải là người của lão Cổ và ông cụ Ngô, hắn chỉ còn chưa tới 4 km nữa là tới thành phố Yến nếu bị bắt thì đúng là quá xui xẻo.
Thành phố Yến đã mập mờ hiện ra trước mắt rồi…
Đoàn xe đã tới gần, đầu tiên là một chiếc xe quân đội vượt qua, tiếp theo lại thêm một chiếc, sau khi khoảng bốn năm chiếc xe vượt qua thì bắt đầu chặn đường, sau đó giảm tốc độ, rõ ràng là hành động muốn ép cho dừng xe lại.
Trương Hiểu liếc nhìn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng còn có thể cười được:
– Dừng xe đi, không dừng cũng phải dừng, chi bằng tự động dừng.
Vì thế, một cảnh tượng hùng tráng xuất hiện trên đường cao tốc, mười mấy chiếc xe quân đội lớn nhỏ vây quanh những chiếc xe mang biển số bình thường, mở đèn chớp nháy liên tục, chậm rãi dừng xe ngay chỗ cho phép đậu xe.
Xe vừa dừng lại Trương Hiểu liền rút súng ra nhưng bị Hạ Tưởng ngăn lại, Hạ Tưởng lắc đầu cười:
– Đừng vội, giữa ban ngày ban mặt họ cũng sẽ không làm bậy, cứ tùy cơ ứng biến.
Hạ Tưởng và Trương Hiểu cũng không xuống xe vội mà ngồi yên trong xe, chờ được vài phút mới có một người xuất hiện ở trước xe, là một Trung tá, còn trẻ mà lạnh lùng, đi đến bên Hạ Tưởng nghiêm túc nói:
– Kiểm tra đột xuất, mời xuống xe!
Hạ Tưởng không xuống xe, kéo kính xe xuống và nói:
– Cấp bậc của anh còn thấp hơn tôi, chào hỏi trước đi rồi mới đề nghị!
Một câu nói khiến cho tên Trung tá tái cả mặt, muốn nói gì đó rồi cuối cùng lại chuyển thành hành động, “Bộp” một tiếng, nghiêm chào như kiểu trong quân đội:
– Mời Thủ trưởng xuống xe phối hợp điều tra, xin cám ơn!
Nếu mở miệng đã gọi là Thủ trưởng thì Hạ Tưởng liền biết đối phương biết rõ hắn là ai.
Hạ Tưởng đi xuống xe, Trương Hiểu vẫn không di chuyển, chỉ cười lạnh lùng:
– Còn tôi?
Trương Hiểu là Thiếu tướng quân hàm, so với Trung tá còn lớn hơn nhiều, Trung tá cũng có thể chịu đựng, lại chào theo nghi thức quân đội:
– Chào Thủ trưởng!
Trương Hiểu mới chịu xuống xe, nhưng tay phải vẫn không rời khỏi khẩu súng quân dụng ở bên hông.
– Báo cáo Thủ trưởng, trong tỉnh Dự đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng, căn cứ vào tin tức đáng tin cậy thì khi sự việc xảy ra đúng lúc đoàn xe của ngài đi ngang qua, nhận được chỉ thị của lãnh đạo cấp trên nên mời Thủ trưởng quay về phối hợp điều tra.
Lời nói rất khách sáo lại có giọng điệu chân thật đáng tin, hơn nữa dựa vào cục diện hiện tại mà phán đoán thì chắc chắn là có ý định tiên lễ hậu binh.
Hạ Tưởng liền bật cười:
– Từ tỉnh Dự đuổi theo một đoạn đường dài tới đây cũng rất vất vả, Quân khu tỉnh Dự thuộc về Quân khu thành phố Yến cai quản, nhưng quân khu tỉnh Yến lại thuộc quyền cai quản của Quân khu Thủ đô, tỉnh Dự các anh dám vượt giới hạn, vậy anh nói là chỉ thị của lãnh đạo cấp trên hẳn là đến từ Quân ủy?
Trung tá đã không ngờ Hạ Tưởng lại bình tĩnh đến khác thường, đồng thời đã nhằm trúng vào mấu chốt của vấn đề, y không biết nên trả lời như thế nào, vẫn chỉ giữ thái độ lễ phép lạnh tanh:
– Xin Thủ trưởng đừng làm khó tôi, tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi.
– Tôi hiểu cho anh…
Hạ Tưởng vẫn đang cười, cười một cách đầy thâm ý.
Điều khiến cho Trương Hiểu khó hiểu là Hạ Tưởng dường như rất kiên nhẫn nói đạo lý với đối phương, chẳng lẽ Bí thư Hạ không biết là gặp được tên lính chỉ biết chấp hành mệnh lệnh dù có lý cũng nói không rõ.
Nhưng Hạ Tưởng dường như thật sự không hiểu, tiếp tục nói:
– Nhưng anh có nghĩ tới không, trong địa giới của tỉnh Yến, một binh lính của quân khu tỉnh Dự như anh mà đến mời một Bí thư Đảng ủy công an ở Tương Giang, với một tư lệnh quân khu Tương Giang là một việc vô cùng nực cười và khó hiểu? Anh nghĩ rằng quân khu tỉnh Dự có thể xúc phạm được sự uy nghiêm của quân khu tỉnh Yến sao? Anh thực sự nghĩ rằng một Trung tá nhỏ bé như anh dám ở trước mặt cán bộ Phó tỉnh và một Thiếu tướng lấy lý do chấp hành mệnh lệnh mà làm càn sao?
Trương Hiểu thậm chí còn thầm thở dài, Bí thư Hạ làm sao vậy, chẳng lẽ anh ta không biết nhiệm vụ của binh sĩ là phục tùng mệnh lệnh? Họ mặc kệ anh là Phó chủ tịch tỉnh hay là Chủ tịch tỉnh, chỉ cần cấp trên đưa ra mệnh lệnh thì họ sẽ bất chấp hậu quả chấp hành mệnh lệnh, đó chính là quyền lực uy hiếp lớn nhất của binh quyền.
Không ngờ Hạ Tưởng lại nói một câu, lập tức làm chấn động cả những người có mặt ở đó:
– Được rồi, các người đã không còn đường lui nữa, đợi lên Tòa án quân sự đi!
Phía sau, một đoàn xe quân đội dày đặc tiến đến trong khí thế mạnh mẽ… lão Cổ đã ra tay!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/12/2017 12:36 (GMT+7) |