Sau đó, Hạ Tưởng cũng không để sự việc trong lòng, bởi vì hôm sau đã là Nguyên Đán, có rất nhiều việc cần làm. Nhưng tới ngày thứ ba, hắn lại ngoài ý muốn nghe được một tin tức giật gân. Mạnh Thiên Nguyên bị Chu Minh Nhã chính thức khởi tố ra tòa án, tố cáo gã cưỡng dâm.
Chu Minh Nhã là ai ? Là em gái của Phó thị trưởng thường trực Chu Minh Hoành. Mạnh Thiên Nguyên là ai ? Là Ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc thành phố, nhà doanh nghiệp ngôi sao của thành phố Tần Đường! Hai người một thì chưa chồng, một còn độc thân. Trong trường hợp yêu đương bình thường làm sao xảy ra chuyện cưỡng dâm ? Hơn nữa cho dù xảy ra sự cố, hai bên đương sự chắc chắn cũng biết sĩ diện. Chu Minh Nhã phải chú ý đến thanh danh, Chu Minh Hoành đường đường là Phó thị trưởng thường trực, đương nhiên cũng sẽ cố gắng che giấu tai tiếng. Dù sao chuyện xấu trong gia đình không thể đưa ra ngoài. Hơn nữa Mạnh Thiên Nguyên cũng sẽ không mặc kệ khi Chu Minh Nhã tố cáo y. Với y mà nói, thanh danh quan trọng hơn so với tiền tài!
Nhưng sự việc vẫn náo loạn. Khẳng định có gì mà người khác không biết bên trong.
Liên tưởng đến lần trước lúc ăn cơm, Mạnh Thiên Nguyên trong lúc vô tình nói đã từng một lần cùng Chu Minh Nhã. Lúc ấy Hạ Tưởng vẫn chưa để ý. Không nghĩ tới, thật đúng là có sự việc lớn xảy ra. Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn không quá chú tâm lắm. Hắn tin tưởng Mạnh Thiên Nguyên sẽ xử lý việc này ổn thỏa. Dù sao đều là người từng trải, nam nữ quan hệ dẫn tới thông dâm cưỡng dâm..v..có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng không ngờ chính là sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, phát triển với tốc độ nhanh chóng. Cuối cùng không ngờ dẫn đến một sự kiện đối kháng rầm rộ.
Thời gian nghỉ tết Nguyên Đán quả thực ngắn, Hạ Tưởng giới thiệu cho Phó Tiên Tiên và Nam Hân Vũ làm quen với nhau, để Nam Hân Vũ chịu trách nhiệm về viêc làm thủ tục cho Phó Tiên Tiên đầu tư. Nam Hân Vũ vô cùng phấn chấn, Bí thư Hạ đối với cô càng tín nhiệm, cô lại càng tự tin.
Phó Tiên Tiên cũng rất vui, bởi vì cô thấy Nam Hân Vũ mặc dù coi như đoan trang, nhưng tuổi tác lớn hơn một chút, cô liền thấy rất vui, còn thừa dịp Nam Hân Vũ không chú ý, nói nhỏ bên tai Hạ Tưởng một câu:
– Thị trưởng Nam không phải mẫu người anh ưa thích. Em yên tâm rồi. Anh chỉ thích em gái, không thích chị gái.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, cũng may Nam Hân Vũ không phát hiện ra chút nào, mới khiến hắn thở phào một cái. Tuy nhiên ánh mắt Phó Tiên Tiên cũng thực độc, những chuyện này ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, thận trọng suy nghĩ thật đúng là những người con gái quanh hắn, không cố người nào lớn tuổi hơn hắn.
Vốn định nán lại ở Tần Đường một ngày đêm, lại đi Thiên Trạch gặp mặt Tào Thù Lê. Liên Nhược Hạm cùng Vệ Tân vẫn ở Mỹ chưa trở về. Sự việc hơi lộn xộn, đoán chừng cần thời gian một tháng. May là bệnh tình Vệ Tân cũng không xuất hiện tình trạng mới, cũng khiến Hạ Tưởng yên tâm nhiều. Vệ Tân vốn định trở về trước thời hạn, Liên Nhược Hạm không cho, cứ đòi Vệ Tân ở bên cạnh cô, Vệ Tân cũng chỉ biết bằng lòng.
Hạ Tưởng trên đường đi tới Thiên Trạch, lúc đi ngang qua Bắc Kinh, bất ngờ nhận được điện thoại của Mai Thái Bình hẹn gặp mặt hắn. Còn nói là Khâu Tự Phong cũng ở đó. Hai nhân vật cấp cao quan trọng hẹn gặp, Hạ Tưởng không thể không đi. Gọi điện thoại cho Tào Thù Lê xin phép, kết quả Tào Thù Lê nói hắn không tới cũng rất tốt, làm hắn bị nghẹn không lời nào để nói.
Thực ra hắn cũng biết cô bé Lê ngoài miệng nói thế thôi, là không muốn hắn chạy nhiều cực khổ.
Gặp được Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong, không ngờ là Cổ Thu Thật cũng ở đó.
Cổ Thu Thật tính tình rất tốt. Vừa thấy Hạ Tưởng liền rất thân mật mà bắt tay hắn:
– Bí thư Hạ, chúng ta lại gặp mặt. Là thế giới quá nhỏ bé, hay là lòng người quá nhỏ đây?
Lời nói của Cổ Thu Thật có ý ngầm, Hạ Tưởng cười ha hả:
– Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Nói chuyện rất thoải mái, nhưng hắn trong lòng hiểu rõ, Cổ Thu Thật cũng không vô duyên vô cớ mà xuất hiện.
Sau khi ngồi xuống, trước hết là nói chuyện trà sau đó tán gẫu chuyện thời tiết. Dù sao cũng không nên vừa đến đã nói chuyện chính sự. Trên thực tế Hạ Tưởng cũng biết rõ, bây giờ giao tình giữa Cổ Thu Thật và hắn cũng rất ít, cũng không có nhiều chuyện chính sự để nói. Có đôi khi chỉ là gặp mặt lôi kéo nói chuyện tào lao, nói ít đề tài không quan trọng, chính là giao lưu tăng thêm tình cảm. Bởi vì với cấp bậc của Hạ Tưởng công việc quấn quanh mình, lại với cấp bậc của Cổ Thu Thật trăm công ngàn việc, tuyệt đối không có nhàn hạ để uống trà tán gẫu cả ngày.
Cổ Thu Thật chỉ ngồi hơn mười phút đồng hồ thì đứng dậy cáo từ. Từ đầu chí cuối không nói một câu về việc chính sự nào. Nhưng Hạ Tưởng lại hiểu rõ, Cổ Thu Thật lần này tới, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngồi như vậy. Có đôi khi ngoài bản lĩnh không chỉ nằm trong lời nói, y chỉ cần ra mặt, cũng đã bao hàm rất nhiều dụng ý thâm sâu.
Cổ Thu Thật đi rồi, Mai Thái Bình mới cười ha hả:
– Không nói gạt cậu, Hạ Tưởng, lúc tôi gọi điện cho cậu, vừa lúc Bí thư Cổ cũng ở bên cạnh. Nói đã từng gặp gỡ cậu một lần. Vừa đúng lúc cùng nhau ngồi…
Hóa ra là Cổ Thu Thật chủ động đề xuất gặp mặt. Đúng là rất có hàm ý sâu xa bên trong. Hạ Tưởng cũng nghe ra Mai Thái Bình có ý tìm hiểu, cười lắc lắc đầu:
– Tôi đoán Bí thư Cổ cũng là tranh thủ có được nửa ngày nhàn hạ, đến đây trò chuyện cùng chúng ta một chút.
Mai Thái Bình thấy Hạ Tưởng bỏ qua không đề cập tới, cũng biết có một số việc nói rõ ràng lại không tốt, liền chuyển hướng nói với Khâu Tự Phong:
– Tự Phong, anh và Hạ Tưởng sao lại không nói chuyện?
Khâu Tự Phong hôm nay quả thật nói rất ít. Suốt từ đầu luôn trầm lặng không nói, dường như tâm sự ngổn ngang trăm mối. Gã cười cười:
– Tôi ở thành phố Bảo cũng gặp những khó khắn như Hạ Bí thư gặp phải ở Tần Đường. Áp lực công việc rất lớn, có chút đau đầu.
Mai Thái Bình chỉ cười, cũng không tiếp lời Khâu Tự Phong. Xem ra hắn với Khâu Tự Phong gặp gỡ cũng không quan trọng. Lại nói với Hạ Tưởng:
– Ở tỉnh còn chưa bắt đầu nghiên cứu vấn đề chọn người kế tục Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường. Bởi vì đồng chí Trần Thiên Thu còn chưa chính thức đệ trình báo cáo. Tuy nhiên ban Tổ chức cán bộ đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị đề cử. Chủ tịch tỉnh Tôn cũng rất quan tâm chuyện này, nhưng trái lại dường như Bí thư Phạm lại không quá thích…
Chủ tịch tỉnh Tôn quan tâm đến việc này đã nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng. Quan tâm là một chuyện, chỉ quan tâm không đề cử còn được, vừa đề cử, liền phiền phức.
Nhưng càng không muốn phiền phức, phiền phức lại càng nhiều. Mai Thái Bình còn nói:
– Chủ tịch tỉnh Tôn tìm tôi nói chuyện. Nói ám chỉ Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Ngô Ký Căn làm việc thật sự cần cù chăm chỉ. Luôn luôn làm tốt công việc liên hệ của phòng Tin tức Ủy ban nhân dân tỉnh. Có thể xứng đáng tăng thêm trọng trách.
Đối với Ngô Ký Căn, Hạ Tưởng chỉ nghe tên chưa gặp, càng không biết cách đối nhân xử thế và năng lực của y. Đoán chừng sau khi Tôn Tập Dân nhậm chức, y và Tôn Tập Dân đi lại gần gũi. Tôn Tập Dân thì mong muốn nhân cơ hội này sắp xếp Ngô Ký Căn xuống địa phương.
Tuy rằng Tôn Tập Dân cơ sở chưa ổn định lại còn có ý tham gia việc điều chỉnh nhân sự, có thể động chạm vào phần kiêng kị của Phạm Duệ Hằng. Nhưng xét một cách công bằng, Tôn Tập Dân đề nghị Ngô Ký Căn giữ chức Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường cũng không tính quá mức. Bởi vì Ngô Ký Căn bản thân là Phó giám đốc cấp sở, xuống Tần Đường là điều chuyển ngang. Bình thường, trừ trường hợp lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không điều ra bên ngoài, nếu điều ra bên ngoài, sẽ được nâng lên một cấp hoặc nửa cấp.
Tuy nhiên Hạ Tưởng trong lòng biết, những ngày tháng của Tôn Tập Dân ở tỉnh Yến cũng không dễ sống. Gã ám chỉ với Mai Thái Bình, Mai Thái Bình chịu cho gã thể diện mới là lạ. Hơn nữa Mai Thái Bình sắp rời khỏi tỉnh Yến, lại càng không thể hiện lập trường trong cuộc đấu đá giữa Tôn Tập Dân và Phạm Duệ Hằng.
Nếu không ngoài dự đoán, Tôn Tập Dân còn có thể thông qua một con đường nào đó để gợi ý với Mã Tiêu.
Hạ Tưởng hiểu Mai Thái Bình nói cho hắn hành động của Tôn Tập Dân, là muốn bảo vệ vắn hắn, liền nói:
– Cảm ơn Bí thư Mai quan tâm. Khi Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của tôi, tôi sẽ hoàn toàn tuân theo sắp xếp của Tỉnh ủy.
Ngụ ý chính là hắn sẽ không công khai ủng hộ bất kỳ một đề cử nào. Sẽ không để Tôn Tập Dân biết lập trường của y trong việc chọn người, chính là thể hiện thái độ không quan tâm, đỡ phải bị Tôn Tập Dân thù oán.
Mai Thái Bình biết Hạ Tưởng có thể tiếp thu ý đồ của gã hoàn toàn, kín đáo mỉm cười:
– Trà ở đây cũng không tệ lắm, tinh khiết tự nhiên, không có lưu lại thuốc trừ sâu. Đều là làm ra bằng phương pháp thủ công. Hãy nếm thử chút đi.
Hạ Tưởng một mặt uống trà, một mặt nghĩ, may mà hai phó giám đốc của Khu công nghệ mới Tần Đường, Tần Đường còn có thể tự quyết định, không thì lại càng nhiều phiền phức. Ai dè ý nghĩ trong đầu vừa mới bắt đầu, Mai Thái Bình cũng dường như mới nhớ tới, lại không chút để ý nói là:
– Đúng rồi, Chủ tịch tỉnh Tôn hình như đối với chỉ tiêu hai Phó giám đốc sở khu công nghệ mới Tần Đường rất có hứng thú. Lưu Trình còn đặc biệt đến ban Tổ chức cán bộ để hỏi.
Lưu Trình là thư ký của Tôn Tập Dân. Gã hỏi thăm, là đại diện cho Tôn Tập Dân ở phía sau. Hạ Tưởng nhức đầu rồi. Chủ tịch tỉnh Tôn mới tới tỉnh Yến, không thể giữ quy củ, tay cũng muốn vươn quá dài rồi? Kỳ thực cũng không tính là dài, Chủ tịch tỉnh muốn sắp đặt mấy Phó giám đốc sở, thì cũng nằm trong quyền hạn. Nhưng Chủ tịch tỉnh Tôn rõ ràng ngoài điều kiện có ý đồ muốn lôi kéo hắn, lại đối với sự việc của Tần Đường sốt sắng quá mức, chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản là muốn nhúng tay vào việc điều chỉnh nhân sự của Tần Đường.
Nói khó nghe một chút, không chừng là muốn buộc hắn vào khuôn khổ, để hắn chủ động đến dựa dẫm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |