Nam Hân Vũ cũng cực kỳ xúc động, lần đầu tiên từ ngày Bí thư Hạ đến nhậm chức đi thị sát khu công nghệ kỹ thuật cao hiện đại, lần đầu tiên chính thức bày tỏ thái độ ủng hộ khu công nghệ thăng cấp lên thành cấp quốc gia, chẳng lẽ nói Bí thư Hạ sẽ đích thân ra mặt kết nối mối quan hệ?
Sau khi công tác thị sát kết thúc, về đến Thành ủy, Nam Hân Vũ liền vội vàng đi tìm Lương Thu Duệ. Bây giờ cô tự coi mình và Lương Thu Duệ thành phụ tác đắc lực của Bí thư Hạ, cô không muốn thấy Lương Thu Duệ bị lạnh nhạt thêm nữa, nên khi vừa phát hiện ra điểm gỡ nút vấn đề, cô liền đến thẳng mở cửa phòng Lương Thu Duệ.
Lương Thu Duệ đang đọc văn bản, vẻ mặt bình lặng, có điều nhìn qua là rõ ngay thần thái không tốt. Đôi mắt có chút vô hồn, nhìn Nam Hân Vũ đến mà như không thấy, chỉ ngước mí mắt lên nhìn:
– Hân Vũ đến à, ngồi đi.
Nam Hân Vũ ngồi xuống, chỉ chăm chú nhìn Lương Thu Duệ một lúc lâu, không nói gì, đôi mắt chan chứa. Không biết qua bao nhiêu lâu, bỗng cô thở dài một tiếng:
– Anh Thu Duệ, em biết trong lòng anh có nỗi khổ tâm, anh cần gì phải làm khó mình thế chứ? Bất kể giữa anh và Bí thư Hạ có chuyện gì không vui, em đều đứng về phía anh. Anh không nói căn nguyên câu chuyện với em, em muốn giúp cũng không giúp nổi. Chẳng lẽ chức càng lớn chúng ta càng xa cách, càng không thể tin tưởng nhau?
Thân thể Lương Thu Duệ khẽ rung, chầm chậm ngẩng đầu lên. Nam Hân Vũ vẫn giống như ngày xưa, tuy là chững chạc hơn, phụ nữ hơn nhưng cô vẫn gọi “anh Thu Duệ” như hồi trẻ thơ lẽo đẽo theo sau cạnh y. Cũng là năm đó ở huyện, y đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, còn cô vẫn là cô em gái Hân Vũ khi lên đảm nhiệm chức Trưởng ban tuyên giáo.
Chuyện xưa tiếp nối hiện về trước mắt, tính ra y và Nam Hân Vũ quen nhau đã 30 năm rồi. Nháy mắt đã 30 năm, y và Nam Hân Vũ từng có tình cảm mơ mộng, từng yêu say đắm, cũng từng có khoảng thời gian nâng đỡ nhau khi bị người trong huyện xa lánh, nhưng cuối cùng lại không thể đến với nhau. Rốt cuộc là niềm tiếc nuối của cuộc đời hay là lẽ tất nhiên của kiếp quan trường?
Kí ức của Lương Thu Duệ bỗng chốc sống động hẳn lên, y sờ sờ cặp kính, dùng tay sờ vào vết sẹo ở đuôi kính. Vết sẹo là vật chứng về hồi ức ngọt ngào giữa y và Nam Hân Vũ, cho nên dù nhiều năm đã trôi qua rồi, mắt kính đã được thay nhiều lần nhưng gọng kính y vẫn không nỡ bỏ đi.
Cuộc đời của một người, ký ức đáng trân trọng để cất giấu không được bao nhiêu, có thể lưu giữ lại một thứ thì giữ một thứ.
– Hân Vũ…
Lương Thu Duệ khó khăn nói, phòng tuyến trong lòng đã được mở.
– Không giấu gì em, câu chuyện hoàn toàn là do tiểu Quỳ mà ra…
Nghe Lương Thu Duệ kể xong, Nam Hân Vũ cau mày, đứng dậy đi lại vài bước. Bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, cô nói một câu:
– Tiểu Quỳ thương nhớ nhất chính là em trai nó, nó không liên lạc với anh, thì sẽ liên lạc với em trai.
Em trai tiểu Quỳ là tiểu Mộc, hiện đang làm việc tại Ủy ban nhân dân huyện Ngọc.
Một câu nói làm tỉnh cả người, Lương Thu Duệ thông minh một đời nhưng hồ đồ nhất thời không nghĩ ra, lại bỏ qua nhân vật tiểu Mộc quan trọng. Thật là ngu ngốc. Y kích động đứng dậy, tóm lấy tay Nam Hân Vũ nắm chặt:
– Cám ơn em, Hân Vũ.
Nam Hân Vũ bị Lương Thu Duệ bất ngờ nắm tay, mặt đỏ lựng lên, cô nhẹ nhàng vẽ lên bàn tay Lương Thu Duệ:
– Cám ơn gì chứ, thứ cần anh cảm ơn em còn nhiều lắm.
Lương Thu Duệ hơi ngượng ngùng thu tay lại, xoa xoa tay rồi cười:
– Hân Vũ, chuyện năm đó không nhắc lại nữa được không?
Nam Hân Vũ không vui trừng mắt nhìn Lương Thu Duệ:
– Thật vô tích sự, nhìn cái chịu trách nhiệm của anh đi. Em lúc nào bắt anh chịu trách nhiệm? Mau mau đi làm việc đi, đừng để Bí thư Hạ càng thêm hiểu lầm anh.
– Đúng, đúng, em nói đúng lắm.
Lương Thu Duệ lấy sức gật đầu, lại nói tiếp:
– Anh nghe được phong thanh, vị trí của lão Trần có thể phải nhường lại rồi.
– Trần Thiên Thu?
Nam Hân Vũ ngạc nhiên.
– Sao có thể chứ? Ông ta vừa mới bày tỏ xin đầu quân cho Bí thư Hạ, sao có thể lại bị điều chuyển? Sao em chẳng nghe thấy gì cả?
– Đừng nói là em, bây giờ cũng chưa ai biết cả, chỉ mình anh biết thôi.
Tâm trạng Lương Thu Duệ tốt hơn, nói vẻ thần bí:
– Không ai động vào ông ta, là do bản thân ông ta thua kém. Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh ông ấy đến Bắc Kinh kiểm tra, khám ra ung thư phổi, hai hôm trước kiểm tra lại, chắc chắn là ung thư phổi. Bác sĩ nói nhiều nhất là sống được thêm một năm nữa thôi. Hôm qua ông Trần nói với anh, ông ấy muốn cáo bệnh từ chức. Đời người chỉ thế thôi, rõ ràng tâm trạng đang tốt lành, vừa biết tin mắc bệnh thì chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, tiền đồ gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, giờ mới biết sinh mạng quan trọng hơn.
Nam Hân Vũ xúc động.
– Đang yên đang lành, sao lại mắc ung thư? Tuổi ông ấy vẫn chưa già, chủ yếu là ông ấy từ chức thì ai lên thay? Nhỡ lại chuyển đến một Trưởng ban tuyên giáo không một lòng với Bí thư Hạ, thì cục diện càng khó triển khai hơn.
Lương Thu Duệ gật đầu:
– Chuyện này phải nghĩ cách cho Bí thư Hạ biết trước, sớm có kế hoạch.
– Anh đừng quan tâm nữa, lo chuyện tiểu Quỳ xong trước đã, để em tiết lộ với Bí thư Hạ.
Ánh mắt Nam Hân Vũ nhìn Lương Thu Duệ đầy tình cảm:
– Nếu như anh không cảm thấy em có ý đồ khác muốn cướp công…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-11-full/
Tin Trần Thiên Thu mắc bệnh nặng tuyệt đối chưa có một chút phong thanh nào truyền ra, thật không hổ thẹn xuất thân là Trưởng ban tuyên giáo, giấu kín tin tức, làm Hạ Tưởng cũng không hay biết một chút gì.
Sau khi tan làm, Hạ Tưởng đón Nghiêm Tiểu Thì cùng đến Gấm Giang ăn cơm. Hôm nay Hoàng Đắc Ích mời khách, mấy vị Chủ tịch Hội đồng quản trị của mấy công ty thực nghiệp muốn làm quen với Bí thư Hạ, Hạ Tưởng phải nể mặt Hoàng Đắc Ích, bởi vì bây giờ ông ta vô cùng phối hợp công việc với hắn. Có một lần báo cáo công việc, vừa đúng lúc vì một chuyện riêng mà hắn nhận được điện thoại của Giám đốc sở công an tỉnh Mã, Hoàng Đắc Ích ở bên cạnh nghe rõ mồn một, từ đó y hoàn toàn dựa vào Hạ Tưởng.
Ngoài ra, Nghiêm Tiểu Thì cũng muốn đầu tư ở Tần Đường, quen biết thêm mấy công ty thực nghiệp địa phương, thì càng có lợi cho hoạt động kinh tế ở Tần Đường của cô.
Lúc đi ngang qua Học viện Tần Đường thì bị tắc đường, có khoảng hơn 100 người đang bao vây lấy cổng học viện, làm tắc nghẽn cả một đoạn đường.
Lái xe Bành Vĩnh nói một cách khó khăn:
– Bí thư Hạ, mình không đi qua được, phải quay vòng thôi.
Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy thật đấy, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng bận tâm được, cũng không nghĩ nhiều vì sao lại xảy ra chuyện bao vây này nên gật đầu đồng ý, thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc thảm:
– Tôi không dám nữa đâu, xin anh tha cho tôi.
Sao lại là tiểu Quỳ? Hạ Tưởng sửng sốt.
Học viện Tần Đường là trường đại học do thành phố Tần Đường lập nên, tuy không phải ngôi trường danh tiếng gì, nhưng tiếng tăm ở Tần Đường cũng không hề nhỏ.
Khoảng hơn 100 học sinh đang bao quanh lấy cổng học viện, một chiếc Audi đỗ ngay ở cổng, đèn xe sáng loáng. Đang quỳ trước mũi xe là một cô gái, tóc tai bù xù, đang bị một người đàn bà trung niên túm tóc, tát rồi lại tát.
Học sinh đứng xung quanh xôn xao, muốn tiến đến giải vây thì bị mấy người khác chặn đứng phía ngoài. Mấy người đó mặc một bộ đồ đen, vây thành một vòng tròn bao quanh lấy xe Audi, làm cho đám học sinh không thể tiến lên trước.
Cô gái đang quỳ dưới đất bị đánh cho mặt mũi sưng phù chính là tiểu Quỳ.
Tuy nói tiểu Quỳ có lòng dạ không tốt, khiến cho Hạ Tưởng chán ghét, nhưng khi thấy cô bị đánh mắt thâm tím, mặt sưng phù, lại quỳ trên đất đau đớn đến tội nghiệp, hắn không khỏi nóng giận trong lòng. Ở đâu ra kiểu ác phụ, dám cả gan làm loạn bạt tai người khác ngay giữa đám đông, thật là coi trời bằng vung rồi.
Hạ Tưởng nghe được đại khái chân tướng sự việc trong tiếng xì xầm bàn tán của đám học sinh. Tiểu Quỳ tốt nghiệp trường Học viện Tần Đường, đến đây để tìm bạn học, lúc đi qua đường không cẩn thận ngáng ngay trước mũi xe Audi. Xe Audi nhấn còi loạn xạ, tiểu Quỳ cũng ngang bướng đứng yên không chịu nhường. Kết quả là một người phụ nữ hung hãn từ trên xe đi xuống, đẩy tiểu Quỳ ngã xuống đất, rồi tay đánh chân đạp.
Lúc đầu tiểu Quỳ còn kiên cường, chửi lại vài câu và đánh trả, kết quả làm cho người phụ nữ đanh đá kia càng cuồng bạo trả thù hơn. Bà ta liên hoàn tát tiểu Quỳ mấy cái, đánh cho cô gái đầu óc choáng váng. Nhưng vẫn chưa xong, bà ta còn ép tiểu Quỳ quỳ trước mui xe, bắt cô phải cúi đầu nhận lỗi trước bà ta.
Học sinh phẫn nộ, bao vây lấy xe Audi, kết quả người phụ nữ kia quát lớn:
– Tôi là lãnh đạo, mấy người dám động vào tôi, thì tôi cho bắt hết vào đồn công an.
Đi theo sau xe Audi là một chiếc Honda Quảng Châu, từ trên xe bước xuống mấy người, bao vây lấy xe Audi không cho học sinh tiến lại gần. Đám học sinh báo cảnh sát nhưng không thấy có phản ứng gì, lại báo lên lãnh đạo trường thì cũng không có người nào bước ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |