Lãnh Nghệ!
Thành Lạc Tiệp quay ngoắt lại, liền thấy Lãnh Nghệ đang ở sau lưng nhìn mình, thoáng ngỡ ngàng, nàng như người chết đuối vớ được cọc, mừng rõ kêu lên: “Đại lão gia, ngài, ngài, làm sao…”
Rõ ràng y đang ở trên giường đợi mình cơ mà, sao đột nhiên lại ở sau lưng mình? Mình gặp ma sao, hay y vốn không ở trên giường?
Lãnh Nghệ làm động tác che mặt: “Thành cô nương, phải chăng là nên mặc áo lại đã, người ta sắp tới kìa!”
Thành Lạc Tiệp bấy giờ mới nhớ ra thân trên mình chẳng mặc gì cả, cuống lên “á” một tiếng che ngực, vừa cuống vừa thẹn, nhanh như cắt chạy về phòng của mình, chẳng kịp nghĩ, phá cửa sổ lao vào, lục ra y phục của mình, mặc vào với tốc độ nhanh chưa từng có, bấy giờ mới yên tâm hơn. Từ trong phòng đi ra thì người ở tiền viện nướng thịt ăn đã bao vây quanh căn phòng sập bàn tán xôn xao.
Thành Lạc Tiệp chạy tới, nhìn thấy Trác Xảo Nương đang nắm tay Lãnh Nghệ lo lắng hỏi han gì đó. Nàng vờ như không hiểu chuyện gì: “Đại lão gia, sao thế, xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Nghệ quay sang, ánh mắt không kiềm chế được mà liếc qua chỗ nào đó trước ngực nàng: “Không biết chuyện gì nữa, phòng đột nhiên đổ xuống, vừa rồi điểm danh phát hiện thiếu Từ Phong, đang lo hắn bị đè phía dưới. Mọi người đang tìm.”
Từ Phong? Thành Lạc Tiệp giật đánh thót một cái: “Hắn làm sao lại ở trong phòng đại lão gia?”
Lãnh Nghệ khe khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ lo lắng thế thôi,”
Lúc này trên đống đổ nát, đám bộ khoái còn có cả những thợ săn, quan binh đưa tin, hỏa kế dịch trạm đều đang khẩn trương bới gạch ngói. Người đông nên chỉ cần một lúc, có người kêu lên: “Có một cái chân.”
Nghe tiếng hét, mọi người đổ dồn tới xem.
Đó là cái chân trần, thò ra dưới đoạn xà nhà sập, toàn bụi đất, người bên trên càng tăng tốc độ, bới gạch ngói xung quanh căn xà.
Người bị đè ở dưới đã lộ ra, người này không mặc gì cả, làm không ít nữ nhân thét lên quay người đi. Chỉ thấy ngực hắn bị cả cái xà ngang đè bẹp dúm, dịch thừa gọi người mang nước tới, sau khi rửa sạch bụi đất trên mặt, quả nhiên là Từ Phong!
Đã chết tới không thể chết hơn được nữa rồi.
Từ Phong làm sao lại chết trên giường của tri huyện đại lão gia? Hơn nữa còn trần truồng không mặc gì hết, làm mọi người không hiểu gì cả, chỉ mỗi Thành Lạc Tiệp là mơ hồ đoán ra nguyên ủy. Là người cùng nhóm, cùng chấp hành nhiệm vụ, thường ngày không ưa gì nhau, nhưng nếu hắn chết nàng dù thế nào cũng buồn bã một phen, nghĩ tới suýt chút nữa mình thất thân vì kẻ này, lại hận không thể chém xác hắn vài cái.
Lãnh Nghệ tới kiểm tra, khẳng định Từ Phong thực sự đã chết, kiểm tra lại nhân số lần nữa. Xác nhận không thiếu một ai, không lo phía dưới còn có người, lệnh tất cả mọi người ngừng đào bới, lui khỏi hiện trường, tự mình kiểm tra nguyên nhân sự cố.
Trước tiên kiểm tra thi thể, đúng là thương tích khi còn sống, nói cách khác, hắn thực sự bị đè vỡ ngực mà chết, chứ không phải là bị mưu sát sau đó làm giả hiện trường. Tiếp theo đó là phải xem sự cố này xảy ra thế nào.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Lãnh Nghệ mau chóng bài trừ khả năng này, vì dịch trạm tuy cũ, nhưng chưa tới mức có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào. Hơn nữa thượng phòng vẫn tương đối mới, như thế ắt phải có nguyên nhân.
Nếu không phải mình bị Từ Phong lừa ra ngoài, người chết chắc chắn là mình rồi.
Lãnh Nghệ hiểu ra điều ấy, sống lưng tức thì lành lạnh, tên bạch y nhân kia đã nói, bọn chúng sẽ không từ thủ đoạn giết chết y, bọn chúng không đùa, chúng vẫn như âm hồn bất tán bám theo mình. Có khi ngay lúc này đây, hung thủ đang đứng trong đám đông kia nhìn y chằm chằm, thực sự khiến người ta không rít mà run.
Ở Ba Châu y đã gặp phải cuộc ám sát của hai kẻ giả vờ say rượu, tới đây lại gặp chuyện “ngoài ý muốn” thế này. Lần trước y nhanh nhạy phát hiện ra sơ hở, còn lần này y hoàn toàn nhờ vận may không tin nổi mới thoát, nếu như bình thường, ăn uống đến khuya mới về, lúc đó còn có Trác Xảo Nương… Lãnh Nghệ thật sự không dám nghĩ tiếp.
Nhất định, nhất định phải lôi phải lôi bằng được hung thủ ra, không những thế còn phải theo đó tìm ra kẻ đứng sau, giải quyết triệt để mối họa này.
Lãnh Nghệ mặt âm trầm như trời muốn mưa, gọi Thành Lạc Tiệp qua một bên, nghiêm khắc nói: “Ta hoài nghi có kẻ cố tình gây ra sự cố, ý đồ mưu hại ta. Cho nên, cô tốt nhất là nên nói cho ta biết sự thực, tránh chúng ta khỏi nghi ngờ nhau… Trước tiên, cô nói cho ta biết chuyện Từ Phong là sao? Vì sao hắn lại cởi hết quần áo nằm trên giường ta… Nên cô nên cân nhắc lời nói của mình đấy.”
Thành Lạc Tiệp bị ánh mắt Lãnh Nghệ nhìn xoáy vào, không khỏi thấy sợ hãi, khác hẳn với vẻ ít nói nhưng hòa nhã thường ngày. Nàng biết Lãnh Nghệ nói khách khí rồi, y hoàn toàn có lý do hoài nghi nàng dụ y vào bẫy, thế nên tuy chuyện này rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn cắn răng nói: “Từ Phong trước giờ luôn thích thuộc hạ, nhưng thuộc không hề thích hắn, thật đó! Vừa rồi thuộc hạ đoán chừng hắn nghe thấy chúng ta nói chuyện, cho nên hắn nổi lòng ghen tuông, muốn giở âm mưu xấu xa với thuộc hạ cho nên… Cho nên…”
Lãnh Nghệ giúp nàng nói nốt phần khó nói: “Nếu hắn có ý đồ xấu với cô thì hắn nên trốn trên giường của cô, vì sao lại trốn trên giường của ta?”
Thành Lạc Tiệp chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui vào quách cho rồi, mặt đỏ tới không thể đỏ hơn: “Hắn… Hắn nhất định là hiểu lầm, cho rằng, thuộc hạ… Muốn lên giường đại lão gia… Hắn mới, mới…”
Nói vậy là Lãnh Nghệ đủ hiểu rồi, y cũng thẳng thắn: “Bảo sao hắn lừa ta, nói là cô bảo ta tới cây hòe ở hậu viện đợi, cô có điều muốn nói, còn bảo ta leo cửa sổ để tránh khỏi bị người khác phát hiện. Ta ở dưới cây hòe đợi, mãi không thấy cô tới, chợt nghe tiếng phòng sập nên chạy về, liền thấy cô…”
Thành Lạc Tiệp suýt không sống được nữa, phải nói át lời y: “Lúc đó thuộc hạ tới phòng đại lão gia, đến bên giường thì nghe uỳnh một tiếng, xà nhà sụp xuống, vội lao qua cửa sổ trốn ra ngoài.”
“Cô thấy xà nhà sụp xuống trước, sau đó nhà mới đổ à?” Lãnh Nghệ nhìn ngay ra trọng điểm:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |