Đang lúc cho rằng manh mối này vô dụng rồi, đột nhiên tay Lãnh Nghệ dừng lại, ngẩng đầu hỏi Thành Lạc Tiệp ở bên giúp y thêm thịt nướng: “Trên sổ có tên các cô, thời gian trước các cô tới dịch trạm Âm Sơn.”
Thành Lạc Tiệp bị hỏi bất ngờ, nhất thời lúng túng: “Chuyện đó… Ừm, chỉ đi ngang qua.”
Lãnh Nghệ hỏi tới: “Đi đâu?”
Thành Lạc Tuyền nhảy vào đúng lúc cứu nguy cho tỷ tỷ: “Đó là bí mật của lục phiến môn, không thể nói.”
“Cô không nói ta cũng biết, các cô tới huyện Âm Lăng chứ gì?” Lãnh Nghệ thong thả nói, tối hôm đó Doãn Thứu đột nhập huyện nha, y muốn nói thẳng chuyện này ra, xác định sớm, y còn sớm chuẩn bị cách ứng phó:
Thành Lạc Tiệp không ngờ Lãnh Nghệ lại toạc móng heo ra như vậy, hơi hoảng: “Sao ngài biết?”
“Mặc dù dịch trạm Âm Sơn thông bốn phương tám hướng, nhưng các cô không thể đi nơi khác.”
“Vì sao?”
“Các cô tới Âm Sơn không phải vì làm hộ vệ cho ta sao? Chắc chắn là tới Âm Sơn thăm dò tình huống rồi, còn tới nơi khác làm gì?” Lãnh Nghệ bình thả nói, trả sổ đăng ký cho dịch thừa:
Hai tỷ muội kia chỉ cười hì hì, không nói đúng, cũng chẳng nói sai.
Thịt nướng, rượu gạo, cả dịch trạm tham gia không thiếu một ai.
Ba Châu hoang vu xa xôi, người dân tộc rất nhiều, đừng nói tị hiềm nam nữ, có tộc mà nữ mới người nắm quyền kìa, vì thế cái gọi là nam nữ hữu biệt ở đây không nghiêm trọng bằng nơi khác. Huống hồ ở ngoài, không thể quá cầu kỳ, chỉ có chỗ Trác Xảo Nương là có mấy nữ bộ khoái ngồi ngoài, ngăn cách với nam nhân khác.
Chứ giả sử quanh vùng Trung Nguyên hay Giang Nam, lúc này e thế nào cũng có bậc nho học chí sĩ tới chửi mắng tổn hại phong hóa đi báo quan rồi. Còn nơi này à, nhìn Đổng sư gia đi, đang vuốt râu cười kìa.
Nồi nước canh sôi sùng sục nãy giờ rồi, Thành Lạc Tuyền múc một bát lớn, đợi nguội bớt Trác Xảo Nương đút từng thìa cho Thảo Tuệ, nó còn yếu, e ăn thịt không tốt, chỉ có thể uống nước canh. Thảo Tuệ cảm động khóc mãi, nó còn quá yếu, không có sức tự làm, đành để Trác Xảo Nương chiếu cố.
Dịch thừa mang tới vò rượu ngon ông ta cất giữ lâu năm, đem so với rượu gạo đục ngầu lại có vị chua chua bán ngoài kia thật sự khác biệt như trời với đất. Uống tới đâu biết tới đó, mỗi người chí ít cũng được một chén nhỏ, bầu không khí hết sức vui vẻ.
Thành Lạc Tiệp võ công rất cao, nhưng tửu lượng lại tệ, mới uống một chén thôi mà mặt đã nổi ráng hồng rồi, dáng vẻ tựa thẹn thùng yêu kiều của nàng hút hồn, không ít người len lén nhìn nàng. Nhất là Từ Phong, nhìn nàng tới si mê, mắt mỗi lúc một đỏ, trong đầu mường tượng ra đường cong hoàn mỹ của nàng, hận không thể ôm siết vào lòng.
Rượu này với Lãnh Nghệ mà nói chưa là gì, gọi là rượu mạnh, chừng chỉ 20 – 30 độ là cùng thôi, song y không uống nhiều, là một tay súng bắn tỉa, tối kỵ là run tay. Lãnh Nghệ nướng một miếng thịt gấu lớn, đưa cho Thành Lạc Tiệp: “Cảm ơn cô nương.”
Thành Lạc Tiệp rượu vào càng xinh đẹp như hoa, cười không ngừng: “Đại lão gia, ngài say rồi sao? Ngài nướng thịt cho người ta, người ta phải cảm ơn ngài chứ?”
Lãnh Nghệ hạ thấp giọng xuống: “Cảm ơn cô ban ngày cứu ta, giờ ta mới biết cô vốn không sát sinh, vì cứu ta mà làm trái nguyên tắc của mình, chẳng lẽ không nên cảm ơn.”
“Hừm, chắc chắn là do con nha đầu Lạc Tuyền lắm mồm rồi.” Thành Lạc Tiệp nghiến răng lẩm bẩm, thoắt cái đã cười tươi, thủ thỉ: ” Nếu vậy đại lão gia định cảm ơn người ta thế nào?”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Vậy cô nương muốn ta cảm ơn thế nào?”
“Đại lão gia cho người ta quyết định sao?”
“Ừ, cô nói đi.”
“Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không? Nơi này ồn quá.”
“Được, đi đâu?”
“Tới phòng của đại lão gia được không?” Ánh mắt Thành Lạc Tiệp như mảng cỏ mềm mại quấn lấy Lãnh Nghệ, nàng uống càng nhiều hơi ấm ngày càng dâng cao trong người, mùi u hương cơ thể bắt đầu tỏa ra, khuôn mặt hồng rực lên một tia đỏ lựng dụ hoặc, dưới ánh lửa bập bùng, thêm muôn phần quyến rũ:
“Phòng ta hả?” Lãnh Nghệ vừa nghe một cái tim đập tăng tốc rồi, cổ hơi khô:
“Đúng thế, đại lão gia vừa nói do người ta quyết, ngài không nuốt lời chứ?” Thành Lạc Tuệ khích:
“Chuyện này.” Lãnh Nghệ nhìn về phía Trác Xảo Nương, nàng đang cùng Thành Lạc Tuệ nói gì đó vui lắm, không để ý tới hai người họ:
“Người ta còn có chuyện khác muốn nói với ngài, chuyện liên quan tới ngài, ngài không muốn biết vì sao phải phái bộ đầu từ tận kinh thành tới đây làm hộ vệ cho ngài sao?” Thành Lạc Tiệp kéo sự chú ý của Lãnh Nghệ lại:
Câu này nói trúng điểm yếu, Lãnh Nghệ gật đầu không chút do dự: “Muốn.”
Thành Lạc Tiệp cười đắc ý như nhìn con cá đã cắn câu: “Vậy đại lão gia về phòng trước đi, người ta sẽ tới sau.”
“Được.” Lãnh Nghệ đứng dậy vươn vai, lớn tiếng nói: ” Đêm qua ngồi canh nha đầu kia chẳng chợp mắt được chút nào, ta ngủ sớm đây, mọi người thong thả ăn đi không cần vội.”
Xung quanh đứng lên chắp tay tiễn, Trác Xảo Nương cũng nói: “Vậy chúng ta cũng về thôi.”
Thành Lạc Tiệp đã tới sau lưng Trác Xảo Nương nói nhỏ: “Phu nhân vội gì chứ, chỉ một khắc cũng không nỡ rời quan nhân nhà mình sao? Hì hì, phu nhân cứ ở đây ăn ngon đi, đại lão gia có bọn thuộc hạ rồi, bọn thuộc hạ được phái tới là để chiếu cố đại lão gia mà.”
Lãnh Nghệ cũng nói: “Đúng thế, nàng ăn thêm đi, đợi nửa canh giờ nữa hẵng về.”
Trác Xảo Nương nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Thành Lạc Tiệp, lại nhìn trượng phu, sắc mặt biến đổi, nàng không dám thể hiện ra ngoài, cúi đầu xuống khẽ vâng một tiếng.
Lãnh Nghệ đứng dậy bước chân hơi lảo đảo đi về phòng, hai bộ khoái Hoàng Mai, Lâm Linh định đi theo, Thành Lạc Tiệp ngăn cản: “Không sao đâu, đây là dịch trạm, sẽ không có chuyện gì. Còn có đám Doãn Thứu bộ đầu ở ngoài tuần tra cơ mà, các ngươi ở đây được rồi, nhớ mang thịt nướng cho họ là được.”
Hai nữ khoái vâng lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |