Vì thế mà mọi cử chỉ lời nói của Lánh Nghệ đều vô cùng chướng mắt, nghe y muốn cứu đứa bé thì lẩm bẩm: “Đồ nghèo kiết xác còn hủ lậu.”
Không ngờ câu này bị Thành Lạc Tuyền đứng cách đó không xa nghe thấy, nàng xoay người đá một phát vào ống đồng, làm Từ Phong á đau đớn ôm chân, nàng quay sang quát: “La hét cái gì thế, không biết đang chữa bệnh à?”
Phía quầy thuốc Thành Lạc Tiệp, mấy người nữa cũng xoay người cau mày khó chịu, mặc dù việc làm của phu thê Lãnh Nghệ không được người ta đồng tình, nhưng tấm lòng thì đáng trân trọng.
Từ Phong nào dám nói thật, vội qua loa lấp liếm: “Không sao, không sao, trời tối vô ý chạm chân vào cạnh bàn, ha ha.”
Chẳng an buồn để ý tới hắn, một hỏa kế lấy sổ ghi chép, chữ nghĩa hỏa kế chẳng biết nhiều, tên thuốc với số đếm vẫn biết, sau khi đếm số tiền trong túi của Lãnh Nghệ, báo: “Đại lão gia, còn thiếu bảy lạng ba tiền.”
Lãnh Nghệ ký tên lên đó, hỏa kế liền lập tức đi bốc thuốc.
Thuốc bốc cả một đống lớn, mấy bộ khoái mang giúp, Lãnh Nghệ nhét túi tiền rỗng vào lòng, tiền thì chẳng tiếc, chủ yếu là cuối cùng tay trắng lại hoàn trắng tay làm y không khỏi cười khổ. Trác Xảo Nương day dứt nhìn trương phu, xảy ra chuyện này là lỗi của nàng. Lãnh Nghệ chỉ đám lại nàng bằng nụ cười nhẹ trấn an, làm nước mắt nàng trào ra lần nữa.
Khám bệnh xong, đoàn người quay về khách sạn Âm Lăng.
Thành Lạc Tuyền nói đưa Thảo Tuệ tới phòng nàng, nàng chăm sóc, nhưng Trác Xảo Nương lắc đầu, nhất quyết muốn tự mình chăm sóc. Thành Lạc Tiệp sai tiểu nhỉ mang thêm một bếp lò, còn có nồi sắc thuốc, sắc thuốc ngay trong phòng Lãnh Nghệ.
Doãn Thứu là người trầm tính ít nói, song làm việc cẩn trọng, về tới khách sạn là bố trí canh phòng, cửa trước, cửa sau, ngay cả nóc nhà cũng có hộ vệ, ba người họ thì đặt phòng xung quanh phòng Lãnh Nghệ.
Thuốc đã sắc xong, Trác Xảo Nương đút thuốc cho Thảo Tuệ, lúc này thần trí Thảo Tuệ đã mơ hồ, thiêm thiếp chưa từng một lần tỉnh lại.
Lãnh Nghệ ngồi bên giường, nhìn gò má hốc hác trơ cả xương của Thảo Tuệ, xăm hai hàng chữ, bên trai là “Phạm nữ Thảo Tuệ”, bên phải là “Đầy đi Ba Châu”. Dòng chứ này không chỉ phá hủy dung mạo, còn phá hủy cả cuộc đời, mang mấy chữ này vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.
Nhìn hai hàng chữ đó, Lãnh Nghệ nhớ tới Lâm Xung cũng bị xăm mặt cuối cùng bất đắc dĩ lên Lương Sơn, cô bé này, phải chăng cũng trải qua câu chuyện thảm thương như vậy?
Trác Xảo Nương cho Thảo Tuệ uống thuốc xong gần như kiệt sức dựa vào vai Lãnh Nghệ, lẩm bẩm: “Thảo Tuệ sẽ khỏe lại chứ?”
Lãnh Nghệ ôm vai nàng bóp nhẹ, từ cái lần nàng trờ về sau khi bị bắt cóc, y dần dà có động tác thân mật với nàng, ôn nhu nói: “Đừng lo, nó sẽ khỏe thôi, nếu hôm nay không gặp được chúng ta, nó sẽ chết, nếu ông trời đã an bài nó gặp chúng ta rồi, không lẽ nào lại để nó ra đi như vậy…”
Trác Xảo Nương “ừ” khẽ một tiếng, mắt không thời khắc nào rời khỏi Thảo Tuệ.
Cứ như thế yên tĩnh tới nửa đêm, Thảo Tuệ bắt nằm không yên, mới đầu nó chỉ phát ra tiếng ú ớ vô nghĩa sau đó tiếng kêu lớn dần, không ngừng dùng tay nắm chặt ngực gọi: “Cha ơi! Mẹ ơi!”
Trác Xảo Nương hoảng lên, nắm chặt tay áo Lãnh Nghệ: “Làm sao bây giờ, quan nhân, đưa nó đi khám lang trung nhé.”
Lãnh Nghệ trấn định vỗ tay nàng: “Lang trung đã nói rồi, uống thuốc rồi sẽ xuất hiện triệu chứng như thế, đây là lúc quan trọng, nó phải vượt qua.”
Trác Xảo Nương nắm tay Thảo Tuệ, không ngừng thủ thỉ an ủi, khích lệ, kể cả truyện cho nó nghe. Nhưng Thảo Tuệ hiển nhiên không nghe thấy, hết kêu gào lại quẫy đạp, mỗi lần như thế Xảo Nương lại giữ tay, tránh nó tự làm hại bản thân, miệng không ngừng nói, bảo nó khỏe rồi sẽ dẫn nó đi ăn món ngon, dẫn lên núi ngắm cảnh, không để ai ức hiếp nó nữa.
Nhìn một cô bé chẳng lớn được bao nhiêu dỗ dành cô bé khác, Lãnh Nghệ vốn là người vô thần tuyệt đối, lúc này chỉ biết nhìn lên trời thầm nhủ, ông hành hạ ta thêm cũng được, nhưng rủ chút lòng thương với cô bé đó đi.
Cứ như vậy tới tận canh năm, Thảo Tuệ đột nhiên mở to mắt, hai mắt muốn lòi ra khỏi tròng, nhìn chằm chằm trần nhà. Miệng cũng há to, tựa như con cá rời khỏi nước, không ngừng thở dốc khó nhọc.
Tới lúc này Trác Xảo Nương cũng gần như hoảng loạn, sợ hãi tốt độ, sợ Thảo Tuệ có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Lãnh Nghệ ôm chặt nàng trong lòng: “Sẽ qua thôi, sẽ qua thôi.”
Thảo Tuệ cứ thở khó nhọc như vậy tới khi phương đông hửng nắng, hơi thở chậm dần, mắt cũng khép lại. Không rõ kết quả là thế nào, sống hay chết? Trác Xảo Nương khóc ướt đẫm ngực áo Lãnh Tuệ.
Lãnh Nghệ phái người đi mời Tôn lang trung tới khám lại, Tôn lang trung cũng là người nhiệt tình, cả đêm ôm sắn rương thuốc mà ngủ, sáng sớm có người gọi là đi ngay.
Tôn lang trung khám cho Thảo Tuệ rất kỹ, mặt lộ vẻ vui mừng, mời Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương qua bên nói chuyện, vuốt râu nhỏ giọng nói: “Lúc nghe hộ vệ của đại lão gia nói nha đầu đó còn thở là thảo dân thấy có hy vọng rồi, chỉ là không dám nói sớm. Giờ kiểm tra, quả đúng là vậy, qua được thời khắc thập tử nhất sinh rồi, thuốc phát huy tác dụng, sẽ giữ được mạng thôi.”
“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh.” Trác Xảo Nương mừng tới líu lưỡi:
Tôn lang trung lắc đầu: “Phu nhân không cần tạ ơn lão hủ, là nó mạng lớn thôi, thuốc này rất mạnh, người khỏe uống vào còn bị hành hạ chết đi sống lại. Vậy mà nó qua được, mạng quá lớn, thực sự quá lớn mà… hoặc có lẽ nó không nỡ phụ tấm lòng đại lão gia và phu nhân.”
Trác Xảo Nương cười trong nước mắt: “Nghe tên nó là biết trẻ nhà nông, trẻ con nông gia mạng hèn, dễ nuôi, sức sống dai dẳng, như cỏ dại vậy, không dễ chết được… Tiên sinh, còn bệnh của nó sau này…”
“Nguyên khí của nó hao kiệt, chỉ có thể dựa vào thuốc dần dần bồi dưỡng, không có hai ba tháng thì không khỏe lại được. Trong ba tháng này nhất định phải điều dưỡng co tốt. Lão hủ lại kê một đơn nữa, để nó từ từ uống, thuốc này nhẹ thôi, lấy ổn làm chủ. Vẫn câu nói đó, thuốc hơi đắt, đây là bệnh phú quý, chữa được phải dùng tới nhân sâm.” Tôn lang trung nói mà cũng khó xử lắm, cứu tới đây rồi chẳng lẽ buông tay, nhưng chữa tiếp thì…
Lãnh Nghệ cũng vẫn như cũ, chỉ nói đúng một chữ: “Chữa.”
Tôn lang trung nghe thế thì đứng dậy, cung kính vái Lãnh Nghệ một cái thật sâu rồi mới ngồi xuống kê đơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |