Đại sảnh y quán lúc này có hai hỏa kế đang rửa mặt đất, máu trên đó đã rửa sạch. Một phần tù thuốc bị khách khứa xô đổ, thuốc men vương vãi, còn đang phân chia lại, thấy đoàn người Lãnh Nghệ đi vào, có cả hộ vệ đeo đao, sợ hãi tránh sang bên đứng cúi đầu không nói.
Một nữ bộ đầu lấy ghế, còn chu đáo dùng ống tay áo phủi đi, đặt bên cạnh Lãnh Nghệ, cười ngọt nói: “Đại lão gia, mời ngồi.”
Lãnh Nghệ vén áo bào ngồi xuống, giờ mới chú ý lấy ghế cho mình là một người trong đôi tỷ muội kia, nhưng mà thực sự không nhận ra là tỷ tỷ hay muội muội, chỉ biết người theo bảo vệ mình là Thành Lạc Tiệp, nói: “Cảm ơn Tiệp cô nương.”
Nữ tử lắc đầu, giọng rất êm: “Đại lão gia, người ta là Lạc Tuyền, không phải tỷ tỷ Lạc Tiệp!”
Lãnh Nghệ à một tiếng, nhớ tới trước đó Thành Lạc Tiệp nói tới cách phân biệt hai chị em, tất nhiên không phải vụ nốt ruồi kia… Mà là đường vân giữa môi, tỷ tỷ có một cái, muội muội thì có hai. Đường vân này phải nhìn kỹ mới nhận ra, trong phòng thì ánh đèn tù mù, không thể thấy, liếc mắt qua một cái rồi thôi, không cố phân biệt nữa.
Ai ngờ cái liếc mắt này bị người ta phát hiện, Thành Lạc Tuyền hơi cúi người nhẹ giọng nói: “Đại lão gia, ngài cứ nhìn môi người ta thế là sao?”
Mặt vừa hạ thấp, Lãnh Nghệ liền nhìn thấy, giữa môi cô quá nhiên là có hai đường vân, vậy là muội muội rồi. Không đáp mà quay đầu sang bên, riêng giọng nói thôi khiến xương khớp người ta bủn rủn, khác với tỷ tỷ giọng trong trẻo hào sảng, hắng giọng một tiếng, gọi lớn: “Này, lang trung đâu, sao còn chưa ra?”
Lại thêm một hỏa kế nữa chạy vào trong, vị lang trung tọa đường ở y quán này họ Tôn, vốn đã cởi quần áo, ôm tiểu thiếp chuẩn bị ngủ rồi. Nghe huyện lão gia tới vội rời giường mặc quần áo, nên hơi muộn.
Đợi ông ta mặc y phục chạy ra thì tuột luôn cả một cái giày chưa đi tử tế, tới trước mặt Lãnh Nghệ chắp tay thi lễ: “Thảo dân bái kiến tri huyện đại lão gia.”
Trác Xảo Nương lòng như lửa đốt, nhanh chóng bế Thảo Tuệ lên, nghẹn giọng nói: “Tiên sinh, ngài xem cho nha hoàn của ta, bệnh tình của nó bỗng nhiên nặng hơn.”
Tôn lang trung vẫn nhớ cô bé này, vừa nhìn nó sạch sẽ hẳn ra thì dậm chân: “Sao thế này, sao thế này! Lão hủ đã dặn rồi mà, bệnh nó sợ nhất là toát mồ hôi… Tắm nước nóng vào, chết là cái chắc…”
Do tắm rửa thật sao? Trảc Xảo Nương nghe vậy lảo đảo, Lãnh Nghệ đứng dậy đỡ ngay lấy nàng, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo y, nước mặt trào ra: “Thiếp, thiếp không biết… Thiếp không cố ý.”
“Không phải lỗi của nàng.” Lãnh Nghệ nhớ ra rồi, khi đó lang trung già đưa đơn cho y đi bốc thuốc, ông dặn dò Xảo Nương những điều cần chú ý thì là lúc hai tên say vào phá rối, vội nói với Tôn lang trung: ” Tiên sinh, nhà ta không ngại tốn tiền, mong ngài nhất định cứu được nó.”
Tôn lang trung xem xét tình trạng Thảo Tuệ, không khỏi tức giận trách: “Vốn thảo dân còn năm phần nắm chắc cứu được nó, nhưng bây giờ thì một phần chưa chắc đã còn. Thật đúng là… Bẩn một chút thôi thì có làm sao cơ chứ? Sao phải tắm, đợi nó khỏe rồi tắm không được à?”
Trác Xảo Nương òa khóc thành tiếng, hối hận vô cùng.
“Này, ngươi phải căn dặn trước chứ, ngươi là lang trung cơ mà, người khác làm sao biết được là không thể tắm rửa cho nó.” Thành Lạc Tiệp đi tới mày liễu dựng lên:
Thành Lạc Tuyền động tác cũng giống y hệt: “Nha đầu này bẩn như ăn mày ấy, ai nhìn thấy chuyện đầu tiên chẳng nghĩ ngay tới tắm rửa cho nó. Ngươi không dặn dò phu nhân ta thì thôi, bây giờ còn oán trách à, lý nào lại như vậy?”
Tôn lang trung bị dáng vẻ hung dữ của hai nàng làm sợ hãi, đồng thời nhớ ra: “Đúng rồi, khi đó lão hủ vốn đang dặn dò phu nhân, sau đó có hai người đi vào, xảy ra hung án, trong cửa hiệu loạn lên, lão hủ cũng quên mất… Lỗi là của lão hủ, không trách phu nhân được… Phu nhân thứ lỗi.”
Trác Xảo Nương lắc lắc đầu, lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại: “Tiên sinh, nhất định phải cứu nó, là ta hại nó thành ra thế này, tiên sinh hãy cứu nó, tốn bao tiền cũng được.”
Nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Tôn lang trung càng hằn sâu, cầm bút lên mấy lần mà không dám viết: “Không phải là vấn đề tiền… Ôi, lão hủ chỉ biết tận lực mà thôi, để nha đầu lên giường…”
Khi viết xong đơn thuốc, hai tay đưa cho Lãnh Nghệ: “Đại lão gia, thực sự có lỗi, nha đầu này bệnh đã như chỉ mành treo chuông, lão hu kê một đơn thuốc mạnh, người uống vào sẽ nổi điên. Đây là thời khắc sinh tử, nếu nó mạng lớn, qua được có khi còn sống, nếu mạng mỏng, ài…”
Trác Xảo Nương ôm mặt khóc không thành tiếng.
“Ông thật lắm lời, không biết cứu người như cứu hỏa…” Thành Lạc Tiệp giật đơn định đi bốc thuốc, nhưng mắt nhìn qua tiền thuốc thì không nói thêm được lời nào, cái giá thực sự không hề nhỏ, dùng để cứu một nô tì thôi, liệu có đáng không:
Lãnh Nghệ không cần xem đơn thuốc, từ sắc mặt của Thành Lạc Tiệp nói lên vấn đề rồi, nhẹ nhàng lấy đơn thuốc từ tay nàng đưa cho hỏa kế, đặt túi tiền của mình lên trên: “Nếu không đủ thì cho ta ghi nợ…”
Thấy tên hỏa kế do dự thì trầm giọng, lấy giọng quan ra: “Sao hả? Hay là để bản huyện lấy quan ấn thế chấp cho các ngươi nhé?”
“Mau bốc thuốc.” Tôn lang trung quát tiểu nhị, vội vàng chạy ra khom người nói: ” Lời của huyện lão gia là đủ rồi, sao dám lấy tiền thế chấp của ngài.”
Thành Lạc Tiệp ngơ ngác nhìn y, cô nghe muội muội mình kể chuyện rồi, nha đầu này là một quan nô mà phu thê Lãnh Nghệ tình cờ gặp trên đường, thấy đáng thương nên mua về, vốn chẳng có chút liên quan gì, chịu mua nó về đã là đáng quý. Giờ lại không ngại còn không ngần ngại bỏ tiền chữa bệnh cho nó, 25 lượng ba tiền, đó là số tiền nhà bình thường giành dụm cả đời, nàng nhất thời xúc động, bảo với Tôn lang trung: “Nếu không đủ thì lấy của ta nữa.”
Lãnh Nghệ xua tay: “Không cần, chuyện của ta, ta sự lo liệu, cảm ơn cô nương.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |