“Thì… Thì ra, ngươi là, hổ đội lốt…” Tên say chưa nói hết đã gục đầu xuống:
Lãnh Nghệ tiếp tục la hét đẩy tên say ra, giữa ngực hắn có thêm một con dao.
Hậu viện y quán toàn là bệnh nhân và người nhà của họ, tất cả rúm ró nơm nớp nhìn ra ngoài thì Lãnh Nghệ tay chân khua khoắng chạy vào: “Giết người, giết người rồi… Người đâu, phu nhân! Phu nhân!”
Trác Xảo Nương từ bếp chạy ra: “Quan nhân, quan nhân, thiếp ở đây.”
Lãnh Nghệ run run ôm lấy nàng: “Vừa rồi tên say nổi điên giết chết người dìu hắn, sau đó, sau đó xô đẩy nhau, rồi… Rồi tên kia cũng chết rồi.”
Nghe thế người trong hậu viện đều kinh sợ, rối rít hỏi Lãnh Nghệ, chết hết rồi à? Lãnh Nghệ quá sợ chỉ gật đầu, nói không rõ. Có người to gan rón rén đi ra cửa tiền viện, thò đầu nhìn chỉ thấy tráng hán đỡ người toàm máu me, nhuộm đỏ cả mảng đất, còn tên say bị một dao đâm vào ngực.
Trác Xảo Nương như sợ ác đồ sống lại, kéo Lãnh Nghệ vào hẳn bếp. Thảo Tuệ thì nằm co quắp góc bếp, nghe thấy giết người cũng chẳng có sức lực mà phản ứng.
Rất nhanh đã có một đám đông hiếu sự tụ tập cửa y quán, bộ khoái tuần tra nghe tin cũng chạy tới, chuyện đầu tiên là sơ tán đám đông xem náo nhiệt. Đổng sư gia mua y phục trở về bị ngăn cản không cho vào y quán, cuống lên đứng ngoài hô: “Đông ông, đông ông có làm sao không?”
Cả hậu viện cũng có bộ khoái canh gác, không cho ai ra vào, Lãnh Nghệ từ xa cao giọng đáp: “Ta không sao, yên tâm, ngươi ở ngoài đợi, quan phủ tra án xong hẵng hay.”
Liêu tri phủ mãi mới tới, có án mạng, là quan phụ mẫu không thể không tới, đợi khi ông ta tới nơi thì thuốc sắc cho Thảo Tuệ đã xong, nó được cho uống rồi nằm nghỉ. Lãnh Nghệ còn nhờ lang trung già nấu cho ít cháo loãng, để tiểu cô nương ăn.
Ngoài đại sảnh, đám sai dịch bận rộn, Liêu tri phủ tới nơi chẳng làm gì, đều có người dưới rồi, nên ông ta định xuống bếp sưởi cho ấm.
Y quán này khá nhỏ, tiền viện có hai tầng, đại sảnh làm nơi khám chữa bệnh, tầng hai là sinh sống, còn có một cái sân nhỏ có nhà bếp và phòng chứa củi cùng thuốc men nữa mà thôi.
Đám bộ khoái hung hăng vào bếp, xua đuổi người khác ra ngoài, Lãnh Nghệ cao giọng gọi: “Liêu đại nhân, Liêu đại nhân!”
Í, sao giọng nói này quen quá, giống cái tên gần đây khiến mình phát tác bệnh đau đầu, Liêu tri phủ vừa nhìn một cái suýt nổi khùng, là cái tên đó chứ còn ai vào đây nữa, sao chuyện đau đầu gì cũng có cái mặt y: “Lãnh tri huyện, sao ngươi lại ở đây, ngươi tới đây làm cái gì?”
Mấy tên bộ khoái nghe nói đây là vị tri huyện vội vàng dừng tay, thầm kêu may mắn vừa rồi mình chưa kịp làm gì.
Lãnh Nghệ từ trong bếp đi ra, khom người thi lễ: “Ti chức dẫn chuyết kinh, sư gia đi dạo phố, mua một nô tỳ, nô tỳ đó bệnh nặng, liền tới y quán khám bệnh. Không ngờ gặp chuyện này, có tên say lên cơn, giết chết bằng hữu, sau đó xô đẩy thế nào lại tự dâm phải mình… Mọi người trong y quán sợ quá chạy hết vào hậu viện.”
“Ra là thế.” Liêu tri phủ nghe nói là vụ say rượu giết người, kẻ giết người và người bị hại đều chết cả, cũng nhẹ người, đỡ phiền toái:
Trác Xảo Nương biết trượng phu cần nói chuyện, chủ động bế Thảo Tuệ ngồi ở ghế trong góc bếp.
Liêu tri phủ chủ động lên tiếng trước: “Bản phủ đang phái người tìm ngươi, không ngờ xảy ra chuyện, vừa vặn gặp ngươi ở đây.”
“Đại nhân tìm ti chức có chuyện gì à?”
“Ừ, tin tốt, phân phối cho ngươi đôi tỷ muội Thành gia làm hộ vệ, bản phủ cũng sai họ tới khách sạn Âm Lăng rồi, ngươi về sẽ gặp.”
Lãnh Nghệ hơi ngớ người, biết đám này phái tới để giám thị điều tra mình, song người ta dương mưu một cách đàng hoàng, y không thể từ chối được, vẫn chắp tay: “Đa tạ đại nhân.”
“Không cần đa tạ ta.” Liêu tri phủ mặt rất dày, cứ như quên cuộc nói chuyện trước đó của hai người họ, thản nhiên như không nói: ” Đây là ý của Hoàng chuyển vận sứ, ông ấy nói, huyện Âm Lăng các ngươi phỉ đồ quá hung hãn, bộ khoái của các ngươi lại yếu ớt, cần phải tăng cường.”
“Ba người bọn họ kỳ thực là thần bộ của lục phiến môn kinh thành, lần này hộ vệ chuyển vận sứ đi thị sát. Chuyển vận sứ đại nhân bảo họ tới làm đương sai ở nha môn huyện Âm Lăng, đồng thời làm hộ vệ cho ngươi.”
“Chậc chậc! Một tri huyện trong bát phẩm được phối bị hộ vệ từ lục phiến môn, ngươi là người duy nhất trong thiên hạ. Ngươi thật có phúc, nên nghĩ cách đa ta sự nâng đỡ của chuyển vận sứ mới phải.”
Lãnh Nghệ câm nín luôn, lần trước nói chuyện với Liêu tri phủ là y đã dự tính đập nồi dìm thuyền rồi, y thấy lúc đó mình nói đã rõ, rất rõ. Thiếu điều chỉ mặt nói, ta thừa biết trò của các ngươi. Đối phương vẫn trơ tráo gài người vào bên cạnh mình thế này, còn tỏ ra như thể không biết gì hết.
Chuyện đấu đá quan trường, Lãnh Nghệ không hiểu, nhưng y biết, đối phương chưa muốn trở mặt, nếu y trở mặt trước sẽ chịu nhiều thiệt thòi, biết đối phương chẳng hề có ý tốt, vẫn phải cắn răng nói: “Chuyển vận sứ đại nhân ơn nặng như núi, nhất định sẽ bái tạ.”
Liêu tri phủ gật gù, hạ thấp giọng: “Bản quan vẫn nói câu đó, chuẩn bị món lễ vật tươm tất chút, rồi đi bái kiến Hoàng đại nhân. Quan viên nhỏ xíu như ngươi muốn bái kiến chuyển vận sứ là gần như không thể. Giờ đây chuyển vận sứ có ý tốt với ngươi như thế, giúp ngươi tăng cường lực lượng bộ khoái, cũng là bảo vệ an toàn cho ngươi và người nhà, ngươi không có lễ vật kha khá một chút, mặt mũi nào đi gặp.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |