Minh Không cười cợt: “Đại lão gia không sợ ta chay mất à?”
“Ngươi sẽ không chạy, ta tin ngươi phạm tội là có nguyên do thông cảm được.” Lãnh Nghệ chân thành nói:
Sắc mặt Minh Không ảm đạm, không nói gì cả mà từ từ leo thang xuống, đứng bên cạnh thang chốc lát, tay nắm rất chặt như đang muốn làm ra một quyết định gian nan.
Cuối cùng hắn từ từ quay lại, nhìn Lãnh Nghệ, khóe miệng mang nụ cười nhẹ tàn nhẫn, đi tới trước mặt Lãnh Nghệ, lén lút rút từ trong ống tay ra một con dao: “Ngươi không nên tin ta, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai ở đây, bao gồm cả ngươi, có điều thê tử ngươi là người duy nhất tốt với ta, ta để lại cho tỷ ấy một cái mạng. Nhưng vì để tỷ ấy không thể nói ra chân tướng, ta sẽ khiến tỷ ấy phát điên, thế là báo đáp tỷ ấy rồi.”
“Minh Không, tỉnh ngộ đi, đừng lạc lối nữa.” Lãnh Nghệ kiên nhẫn khuyên nhủ:
Keng!
Trả lời Lãnh Nghệ chỉ có nhát đâm bất thình lình của Minh Không, mục tiêu là tim y, nhưng không ngờ đâm phải thứ cứng như sắt, không sao đâm vào được.
Trong tích tắc hắn bất ngờ, cổ tay đã bị Lãnh Nghệ nắm láy, ngón cái ấn vào mạch môn, sau đó trở cổ tay, bẻ tay Minh Không, dễ dàng đoạt được con dao.
Minh Không đưa tay trái ra, nắm lấy khuỷu tay bị khống chế, kéo mạnh xuống dưới, chỉ nghe rắc một cái, khớp rời ra, thoát khỏi khống chế, thình lình xoay người, hai ngón trỏ và ngón giữa đâm thẳng vào mắt Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ không ngờ Minh Không tự bẻ tay thoát khỏi chiêu cầm nã của y, còn phản kích nhanh như thế, đành buông tay hắn lách sang bên.
Minh Không tuy thoát khỏi sự khống chế của Lãnh Nghệ, nhưng cánh tay trật khớp làm hắn đau tới suýt nữa ngất xỉu.
Thấy Lãnh Nghệ đã chặn đường lui, Minh Không lùi liền vài bước, tới bên bàn thờ, tay trái nắm lấy đài nến, đập rơi nến đang cháy, chĩa mũi nhọn về phía Lãnh Nghệ: “Ngươi đuổi bọn họ đi, té ra là tránh khỏi vướng chân vướng tay, toàn lực bắt ta. Ta thực sự quá ngốc, không ngờ võ công của ngươi ghê gớm thế, là Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam?”
Lãnh Nghệ tất nhiên không nói là Áo Giáp Chống Đạn, thở dài: “Sau khi đoán ra ngươi là hung thủ, ta biết ngươi có võ công, hơn nữa, tất nhiên ta phải đề phòng rồi.”
“Nói dối, làm sao ngươi biết được? Ta không bao giờ để lộ ra.”
“Người chết nói với ta.”
“Nói linh tinh.” Minh Không quát lên nhưng hai mắt bất giác đảo về phía sương phòng đặt người chết:
Lãnh Nghệ từ tốn nói: “Chỉ cần ngươi chịu chú ý quan sát, người chết sẽ nói cho ngươi rất nhiều điều, ví dụ như võ công của ngươi, đầu hai người kia đều bị lõm vào một cách nghiêm trọng, để làm được thế phải cần sức lực rất lớn. Dù là nam tử trưởng thành dùng toàn lực đập xuống cũng không thể tạo thành vết thương như vậy, bởi thế lúc đầu ta không nghĩ tới ngươi. Đến khi nghi ngờ ngươi rồi thì sẽ đoán ra ngươi có võ công, nếu không một đứa bé bình thường sao có thể.”
Minh Không vỡ lẽ: “Ra là người chết biết nói thật.”
“Ngoài ra, nếu ngươi không có công phu làm sao giữa mùa đông thế này có thể đào được đất đã đóng băng, lấy thi thể. Cũng không thể men theo rèm leo lên tượng Phật khoét mắt khoét tai.”
“Không ngờ ta để lại nhiều sơ hở như vậy, sao ngươi biết ta trốn trong bụng tượng Phật?”
“Đoán thôi, còn nơi nào thích hợp ẩn thân hơn bụng tượng Phật, vừa ấm áp, lại vừa bí mật, có thể lén lút lẻn ra giết người.”
“Gặp phải ngươi đúng là xúi quẩy của ta mà.” Minh Không hậm hực: ” Này, bỏ qua cho ta, ta sẽ nhớ ơn ngươi suốt đời.”
Lãnh Nghệ khe khẽ lắc đầu: “Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”
“Nếu thế thì chỉ còn cách cá chết lưới rách thôi.”
“Ngươi không phải đối thủ của ta, huống hồ bây giờ lại chỉ còn một tay! Đầu hàng đi, ngươi còn chưa trưởng thành, sẽ được xử nhẹ.”
Minh Không hừ lạnh: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu, xem chiêu.”
Vù một phát, đài nến đâm thẳng vào yết hầu Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ né đòn, Minh Không vẫn lao vào như điên dại, đâm vùn vụt không ngừng nghỉ. Lãnh Nghệ không trực tiếp va chạm với hắn, vừa né đòn vừa nhân sơ hở dùng chuôi dao trong tay đánh vào đầu gối, vào lưng Minh Không.
Chỉ qua vài chiêu Minh Không đã què một chân, nửa người tê dại, hắn biết, Lãnh Nghệ đã nương tay, nếu không mình đã không còn mạng rồi.
Hắn đứng đó, tay cầm đài nến thở dốc nhìn Lãnh Nghệ tàn độc, thình lình ném đài nến đi. Đài nến vừa rời tay thân hình hắn cũng di động, thừa lúc Lãnh Nghệ né đài nến kia, tóm lấy đài nếm khác trên bàn thờ, đưa nến ra châm rèm, rèm như tẩm dầu, nhanh chóng bùng cháy.
Lãnh Nghệ định chạy tới cứu hỏa, Minh Không chĩa mũi nhọn đài nến về phía tim mình quát: “Đừng qua đây.”
Nhìn gương mặt vặn vẹo mắt đỏ ngầu của hắn, Lãnh Nghệ biết hắn dám làm, đành dừng lại: “Minh Không, đừng như thế, ngươi có thể không chết.”
“Ha ha ha ha…” Minh Không cười thê thảm, nhìn lửa cháy rừng rực, nghiến chặt răng đâm mũi nhọn vào tim mình, ngã vật xuống:
Lãnh Nghệ không ngờ hắn nói tự sát là tự sát ngay, ngẩng đầu nhìn thấy lửa lan rất nhanh, chớp mắt đã đốt chảy toàn bộ rèm đại điện, vội chạy ra ngoài cửa rút then cài, hét lên: “Mau cứu hỏa, Minh Không phóng hỏa đốt đại điện rồi.”
Nói xong quay lại ngay chỗ Minh Không, tay Minh Không vẫn nắm chặt đài nến, mũi nhọn dài mấy tấc hoàn toàn đâm vào tim. Lãnh Nghệ cả giận: “Ta nói rồi, ngươi chưa thành niên, phạm tội chết cũng không bị xử tử, cần gì làm thế.”
Mắt Minh Không dần mất tiêu điểm: “Biết vì sao ta khoét mắt Phật không?”
Lãnh Nghệ có thể đoán ra: “Ngươi chắc hẳn đã chịu nhiều ủy khuất.”
“Đúng thế, cha mẹ ta sinh ra ta liền vứt bỏ ta, phương trượng nhặt ta về nhưng lại coi ta như nô phó, họ đánh ta, mắng ta, hành hạ ta như súc vật… Ta không biết bao lần khóc trước mặt Phật tổ, cầu xin ông ta bảo vệ ta, nhưng ông ta chỉ ngồi đó cười nhìn ta, cứ như đang chế giễu ta vậy. Nên ta hiểu rồi, Phật Tổ không phù hộ cho người số khổ như ta, cho nên ta…”
Nói tới đó Minh Không bắt đầu co gật, sinh khí nhanh chóng chảy khỏi thân thể gày gò nhỏ bé, hơi hở dồn dập, lời nói đứt quãng: “Ta hận chúng… Có lần một khách giang hồ đi qua chùa xin trọ lại, ta liền cầu xin ông ta dạy võ cho ta, ông ta biết chuyện của ta liền muốn giết đám súc sinh kia, nhưng ta nói, ta muốn tự tay làm… Ta muốn giết sạch bọn chúng! Ta muốn khoét mắt bức tượng Phật đó, khoét mồm, khoét tai… Vì ông ta chỉ biết ngồi đó như kẻ mù câm điếc…”
Giọng hắn ngày càng thấp, khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của Trác Xảo Nương ở bên cạnh Lãnh Nghệ, lấy chút hơi tàn cuối cùng nói: “Cảm ơn, tỷ tỷ…”
Rồi đầu ngoẹo sang bên lừa bỏ cõi đời.
Lúc này lửa cháy nóng tới rát mặt, phương trượng Giác Tuệ khóc lóc hô hào cứu hỏa, Lạnh Nghệ nhẹ nhàng đặt thi thể Minh Không xuống, dẫn Trác Xảo Nương ra ngoài.
Ngọn lửa nhanh chóng bao chùm cả đại hùng bảo điện, biến nó thành biển lửa. Lửa mượn thế gió, từng gian phòng của ngôi chùa này nối liền nhau, chẳng mấy chốc tất cả bị nhấn chìm trong n gọn lửa cuồng nộ.
Lãnh Nghệ không tham gia cứu hỏa, ngôi chùa này chẳng đáng cứu, y đào cái rương của mình, cho vào sọt mây, nắm tay Trác Xảo Nương rời đi. Bên tai nghe tiếng đám hòa thượng gào khóc bi thảm cũng chẳng quay đầu lại cái nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |