Tống Tài càng kể càng thương tâm, nước mắt nước mũi lem nhem: “Tiểu nhân vung cuốc lao tới, hai tên phó tòng ngăn lại, đánh tiểu nhân một trận rồi nghênh ngang bỏ đi. Tiểu nhân uất hận đi tìm lý trưởng, lý trưởng nói phải báo quan, ông ta không quản được.”
“Tiểu nhân lên Ba Châu báo quan, nhưng nha dịch nói đại lão gia không có nhà. Tiểu nhân không cam lòng quỳ hai ngày hai đêm, người nha môn gọi tiểu nhân vào, nói là họ điều tra rồi, là nương tử tiểu nhân ve vãn tên cầm thú, không phải cưỡng bức… Tiểu nhân nổi điên, nhưng đi đâu nói đây? Đáng thương cho nương tử tiểu nhân, từ ngày đó tới giờ, cứ nghe thấy tiếng động lớn là chui xuống gầm giường… Hu hu hu…”
Sắt đá như Lãnh Nghệ nghe hắn khóc lóc cũng kích động, gọi loại người đó là cầm thú không sai: “Sau khi Tô… à không tên cầm thú đó chết, Tô gia có tìm ngươi không?”
Tống Tài kể trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Có ạ, chúng bắt tiểu nhân, Lý Hữu Quý, Cao Phú về phủ, treo lên đánh, may nhờ Thường lý trưởng nói, nếu đánh chết người sẽ khó ăn nói, chúng mới đem bọn tiểu nhân lên nha môn. Ở đó bọn tiểu nhân cũng bị đánh không ít, sau không có chứng cứ nên thả ra. Nhưng Tô gia cứ nhất quyết nói bọn tiểu nhân làm…”
“Ông trời ơi, đại lão gia, ngài xem đi, loại người như bọn tiểu nhân thuê nổi người giết tên cầm thú đó à, người ta có mà báo lại cho Tô gia còn được thưởng gấp mấy lần. Nhưng Tô gia cứ dứt khoát nói bọn tiểu nhân làm, Tô gia lão tam cứ vài ngày lại dẫn phó tòng tới đánh đập giày vò tiểu nhân, còn nhổ hết mạ ngoài ruông mới gieo…”
“Mấy ngày trước chúng trói tiểu nhân ném xuống mương, nên mới bệnh… Không sống nổi nữa đại lão gia ơi…”
Lãnh Nghệ an ủi: “Xe tới núi ắt có đường, đừng gấp, bản quan sẽ xử lý tốt chuyện của ngươi.”
Tống Tài quỳ lạy trên giường.
Lãnh Nghệ lại vỗ về nữ tử dưới gầm giường, nhưng không hiệu quả, nàng run bần bật, chĩa mũi kéo về phía y, đành cáo từ mà đi.
Tiếp đó tất nhiên tới nhà Cao Phú, tên hắn có chữ Phú, nhưng nhà hắn chẳng có điểm nào liên quan tới tới giàu sang phú quý, không chỉ nhà chỉ có bốn vách tường, ngay tức phụ cũng không có. Không phải Thường lý trưởng có chuẩn bị, phái người đi tìm hắn về thì ngay cả người cũng không thấy đâu.
Lãnh Nghệ tới thì hắn đang ngồi thu lu dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn tất cả, dù Thường lý trưởng đem cả đống quan lớn ra dọa, hắn vẫn chẳng phản ứng gì.
Vẫn như lần trước, Lãnh Nghệ nói chuyện riêng với Cao Phú trong nhà.
Gọi là nhà chứ bốn bề lọt gió, thậm chí có thể nhìn thấy người bên ngoài. Ghế trong nhà chẳng ngồi được, vì Lãnh Nghệ lo mình mà ngồi xuống là sập ngay, nên đứng hỏi chuyện: “Nghe nói ngươi thích đánh bạc?”
Cao Phú vào nhà lại ngồi trong góc, nghe vậy cười khẩy hỏi lại”Tô gia nói với các ngươi chứ gì?”
Lãnh Nghệ khá bất ngờ, từ khi tới nơi này trừ Đồ bang chủ ngông nghênh kia, chỉ có tên này là dám ăn nói với quan lão gia với kiểu hỗn hào như thế, không có bất kỳ sự tôn kính nào. Tiếp xúc với hai người kia rồi, Lãnh Nghệ cũng đoán ra nguyên nhân: “Đúng, họ nói ngươi mê bạc thành thói, nợ nhà họ không ít tiền, bảo ngươi bán ruộng đất trả nợ, ngươi không chịu còn đánh người, phải thế không?”
“Chúng nói thế thì là thế, dù sao giờ ta thế này rồi chỉ đợi các ngươi thôi.”
“Đợi bọn ta làm gì?”
“Đợi các ngươi tới bắt ta đi làm dê thế tội, đền mạng cho tên súc sinh kia.” Cao Phú không coi vào đâu: ” Các ngươi tới đây vì chuyện này chứ gì?”
Ra là đã chuẩn bị chết rồi nên không sợ nữa, Lãnh Nghệ lắc đầu: “Không phải, ta tới đây vì vụ án mạng của Tô đại thiếu gia, vì muốn hiểu rõ hơn nên tới tìm ngươi, ngươi nghĩ thế, chắc vì Tô gia làm khó ngươi không ít nhỉ?”
“Làm khó?” Cao Phú khịt mũi: ” Nói nhẹ nhàng quá đấy, vì trả tiền đánh bạc cho Tô gia, ta phải bán cả tức phụ, nữ nhi, cái nhà này cũng giao hẹn bán nốt rồi, giờ ta giống đám quan viên các ngươi hay nói, hai ống tay chỉ có gió mát! Vừa ý chưa? Giờ ta chỉ còn chút tác dụng là làm dê thế tội, ta chết rồi, vụ án cũng kết thúc, ai cũng vui, còn không mau bắt ta đi.”
“Ngươi không cần kích động, rốt cuộc chuyện là gì? Có thể nói cho ta biết không, chắc vừa rồi ngươi không nghe đâu nhỉ? Ta là tri huyện Âm Lăng, không liên quan tới nơi này, tri phủ đại nhân mời ta tới chỉ để tra án. Cho nên ta và Tô gia không liên quan gì tới nhau, ta không lý do gì để bênh vực họ, ta tới đây chỉ để tìm ra hung thủ giết Tô đại thiếu gia thôi.” Lãnh Nghệ giải thích:
Cao Phú vẫn còn ngờ vực: “Được, hỏi đi.”
“Vì sao nợ Tô gia nhiều tiền như thế?”
“Người của phủ nha hỏi rồi, ngươi còn hỏi làm gì?”
“Ngươi chỉ cần trả lời ta thôi, ta đã hỏi là phải có lý của mình.”
“Được, vậy ta nói, đơn giản, con người ta trước kia thích đánh bạc, nhưng ta tự đặt giới hạn, mỗi lần thắng hay thua đều không quá 100 đồng là ta đi. Ta có nhà, có trâu, có thê tử, cuộc sống dư dả. Tới năm ngoái, ta gặp Tô đại thiếu gia ở đổ trường, ta thắng 100 đồng liền muốn đi. Hắn chặn ta lại không cho ta đi, sai phó tòng bao vây ta, dù ta có nói nguyên tắc của mình hắn vẫn ép ta…”
Lãnh Nghệ hỏi lại: “Khoan, chỉ vì 100 đồng sao, đâu phải 100 lượng mà làm thế?”
“Chỉ 10 đồng thôi, vì trước đó ta thắng hơn 90 đồng rồi, chỉ thắng hắn có 10 đồng. Nhưng Tô gia trong thôn rất ngang ngược, chịu chút thua thiệt cũng không nổi, dứt khoát ép ta đánh tiếp. Ta biết nhà hắn toàn loại vô lý nên cố tình đánh thua, nhưng mà cờ bạc nhiều lúc không do người quyết, ta liên tục thắng hắn 2 ván, được thêm hơn 70 đồng. Hắn nổi giận lấy ra đĩnh bạc 10 lượng, bắt ta đánh, ta làm sao dám chơi, trả hết tiền thắng được cho hắn, nhưng hắn nói muốn trả tiền cũng được, nhưng phải bồi thường 100 lượng.”
“Cái gì, có thứ người khốn kiếp như vậy à?”
Nghe Lãnh Nghệ mắng tô đại thiếu gia, Cao Phú như có được cổ vũ, nói tiếp: “Ta biết mình gặp họa rồi, liên tục thỉnh tội, nhưng hắn không chịu, bắt ta đánh, ta không đánh, hắn sai gia nhân đè ta xuống bàn, hỏi chọn lớn hay nhỏ? Ta không chịu nói, hắn bảo vừa rồi ta thắng, hắn đặt lớn, ta đặt nhỏ ta thắng. Tiếp đó hắn bảo ta làm nhà cái, đặt xúc xắc vào tay ta, ép ta đổ xúc xắc, ta lại thắng… Đã thắng tới gầm trăm lượng…”
Lãnh Nghệ sầm mặt, y đã hiểu cái trò của Tô đại thiếu gia rồi, hắn ỷ nhiều tiền, đặt mãi, đặt mãi rồi cũng thắng thôi, chỉ cần thắng một lần là đối thủ của hắn sẽ táng gia bại sản.
“Ta tất nhiên biết mình sớm muộn cũng thua, lợi dụng cơ hội phó tòng của hắn lỏng tay mà trốn, nhưng bị bắt lại đánh một trận. Phó tòng của hắn lại giữ tay ta ném xúc xắc… Rốt cuộc ta thua một lần, hắn nói bớt cho ta số lẻ, ta nợ hắn 400 lượng.”
“Đổ trường có quan hệ với Tô gia sao mà để chuyện này xảy ra?”
“Ta không biết, Tô đại thiếu gia bắt ta viết giấy nợ, ta không làm, chúng ta đánh ta chết đi sống lại, ấn dấu tay của ta lên giấy nợ. Từ đó chúng ngày ngày tới nhà ta đòi nợ, bắt trâu của ta, lấy đồ đạc của ta, ép ta bán thê tử, bán nữ nhi… Mà không chỉ nhà ta, thậm chí nhà thân thiết với ta như nhà La Đầu Bẹt, nhà Hách Vĩ, nhà Lưu Kỳ đều bị chúng gây khó dễ, nên không ai dám lên tiếng… Giờ tên khốn kiếp đó chết rồi, đúng là trời cao có mắt, ha ha ha ha…” Cao Phú cười điên cuồng:
Lãnh Nghệ hỏi: “Ngươi biết ai giết hắn không?”
“Ha ha ha, đừng nói là ta không biết, ta biết cũng không nói, còn ngày ngày thắp hương mong người đó sống lâu trăm tuổi nữa kìa, ha ha ha…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |