Cái gì? Lại còn đánh mất tiền thuế?
Lãnh Nghệ giật mình đánh thót, mất tiền thuế ư, cứ tưởng khoản nợ kia đã kinh khủng lắm rồi, thế mà lại còn tiền thuế nữa. Hỏng rồi, với triều đình mà nói, cái gì cũng dễ nói, riêng tiền thuế này, là tiền của quốc gia, cũng là tiền của hoàng đế, vạn vạn lần không thể thiếu. Mà vay bao nhiêu tiền như thế, mới chỉ trả được một phần nhỏ.
Tên tri huyện khốn kiếp đó, rốt cuộc ăn ở kiểu gì, ngươi chết một cái sung sướng rồi, lão tử làm sao đây?
Ở thời đại kia Lãnh Nghệ cũng là cảnh sát sống bằng đồng lương, bảo thiếu thốn thì không đến nỗi, bảo đầy đủ chưa tới, quan trọng là y cũng chẳng biết kiếm tiền.
Đổng sư gia nói nhỏ: “Đông ông, theo tính toán của học sinh, còn 7 thành thuế nữa chưa thu được. Hiện cách năm nới không còn xa, phải nghĩ cách mới được.”
Lãnh Nghệ như nhìn thấy một tia sáng cuối đường hầm tối tăm, vậy là số tiền đánh mất chỉ có ba thành thôi sao, nếu thu được phần còn lại, ít ra cũng ứng phó qua được, vội hỏi: “Sư gia có chủ ý gì hay không?”
Đông sư gia lắc đầu: “Những kẻ chây ì không chịu nộp thuế tuyệt đại đa số là đại hộ địa chủ hương thân, cầm đầu là Lại viên ngoại, chỉ cần ông ta nộp thuế, những người khác sẽ nộp theo.”
Lại viên ngoại? Lãnh Nghệ suýt buột miệng hỏi có phải là Lại viên ngoại có tiểu thiếp chết ở nhà môn không? May kìm lại được. Bằng vào linh cảm, Lãnh Nghệ cảm giác khả năng cao là tên Lại viên ngoại đó, vậy hắn không chịu nộp tiền thuế là do ái thiếp bị chết, hay trước đó đã không chịu nộp?
Đầu rà soát lại tất cả dữ liệu đã biết, nhớ ra, là trước đó! Không phải tiếu thiếp kia đến gặp mình thương lượng khoản thuế à?
Chuyện này không đơn giản rồi.
Lãnh Nghệ trả sổ sách cho Đổng sư gia: “Sáng mai chúng ta tới thôn Khổ Lý, rồi nói chuyện tử tế với Lại viên ngoại.”
“Vâng.” Đổng sư gia biết ý công việc đã xong, đứng dậy:
Lãnh Nghệ nghĩ một lúc nói thêm: “Sư gia nói với các huynh đệ, ta đem dùng tiền thuộc về họ, ta rất xin lỗi, đảm bảo trong vòng 10 ngày, ta nhất định nghĩ cách đem tiền lương trả lại cho họ.”
Nợ quá nhiều rồi, nếu chỉ dựa vào bổng lộc của tri huyện, chẳng biết ngày tháng năm nào mới trả hết. Lãnh Nghệ hạ quyết tâm, phải dùng thời gian nhanh nhất phá vụ án mất tiền thuế, đồng thời tìm lại. 10 ngày, là cái hạn y tự đặt ra để gây áp lực cho bản thân, Lãnh Nghệ chưa quên đâu, ngoài kia còn có kẻ khác đang nhắm vào y, chỗ dựa duy nhất có lẽ là cái chức quan này, phải đoàn kết lực lượng xung quanh rồi mới đối ngoại được.
Đổng sư gia cười khan, thầm nghĩ, ngài nói lời này không biết bao lần rồi, có thực hiện nổi đâu. Song ông ta là người biết rõ nhất cảnh ngộ của huyện thái gia, lòng thương hại, nên không bóc trần, chỉ gật đầu cầm sổ đi.
Mặt trời chẳng buồn nỗ lực chiếu ánh sáng chẳng đủ sưởi ấm nhân gian nữa, chui xuống sau núi, ngủ rồi.
Trời đã tối.
Trác Xảo Nương thắp một ngọn đèn lồng dưới hành lang, ánh sáng tù mù đó chỉ giúp người ta nhận ra phương hướng chứ công dụng chiếu sáng rất ít. Trời lại mưa rồi, nước mưa lẫn trong gió lạnh, đem giá buốt truyền khắp nơi.
Lãnh Nghệ vẫn đứng dưới hành lang suy nghĩ, Trác Xảo Nương chẳng biết đứng sau y từ bao giờ, một cơn gió lớn bất ngờ ập tới, gió mang theo cả nước mưa hắt vào hành lang, khiến nàng rùng mình.
Động tác tuy nhỏ vẫn làm Lãnh Nghệ từ trong trầm tư tỉnh lại, xoay người bảo Trác Xảo Nương: “Nàng vào phòng đi, ta đi đóng cửa.”
Toàn bộ nội trạch chỉ có hai người họ, mọi chuyện phải tự làm, Lãnh Nghệ bước nhanh qua màn mưa nhỏ, đóng cửa nội trạch về hành lang.
Trác Xảo Nương vẫn đứng đó đợi y, đợi y vào phòng ngủ rồi mới đi theo.
Lúc này trên mặt đất có một cái chậu nước nóng, bên cạnh còn có một cái thùng gỗ, chứa nửa thùng nước nóng. Té ra trong thời gian Lãnh Nghệ cùng Đổng sư gia nói chuyện, Trác Xảo Nương đã chuẩn bị nước nóng rồi.
Trời vừa mới tối mà đã rửa chân đi ngủ rồi à? Thế cũng sớm quá đi. Có điều Lãnh Nghệ cũng biết, người xưa sống theo quy lật mặt trời, trời sáng lao động, trời tối đi nghỉ. Lãnh Nghệ ngồi xuống muốn cởi giày, không ngờ Trác Xảo Nương ngồi xổm xuống đất, muốn cởi giày cho y. Chuyện này sao Lãnh Nghệ chịu: “Để ta làm, nàng cũng rửa đi, chúng ta cầm rửa.”
Trác Xảo Nương lắc đầu: “Quan nhân rửa rồi thiếp mới rửa.”
Lãnh Nghệ không rõ tri huyện trước kia xử lý vấn đề này ra sao, nếu mình quá kiên quyết e là không giống người trước kia, tốt nhất là quan sát trước, làm rõ rồi tính sau. Nghĩ thế Lãnh Nghệ cũng không kiên tri nữa, cứ để nàng làm. Rửa chân xong là đi ngủ, tim Lãnh Nghệ bắt đầu đập rộn lên.
Y từng có bạn gái, cùng từng cãi vã chia tay, từng ăn cơm trước kẻng, chuyện đó ở thời đại của y không còn gì đáng nói nữa. Thế nhưng thiếu phụ trước mắt lại là lão bà của người khác, trượng phu của nàng bị người ta bức cung tới chết. Mình mạo danh hắn là chỉ vì muốn có cái thân phận ở nơi lạ nước lạ cái này, tuy thề chiếu cố cho người nhà của hắn, nhưng bao gồm cả ngủ với lão bà của người ta sao?
Khi đó tình huống khẩn cấp, không nghĩ nhiều, giờ nhận ra, đây là vấn đề lớn.
Đúng lúc ấy Trác Xảo Nương đi tới nói: “Thiếp cởi áo cho quan nhân.”
Lãnh Nghệ nghe mà giật mình, không biết có phải đây cũng là quy củ không, hết thảy thuận theo tự nhiên đi, đứng dậy để nàng cởi áo.
Rất nhanh trường bào được cởi ra.
Chợt Lãnh Nghệ lại nhớ tới vấn đề nữa, lúc y thay quần áo với vị tri huyện kia có để ý, mặc dù vóc dáng hai người không khác nhau nhiều, nhưng vị tri phủ kia hơi béo, còn y thì rõ ràng là cơ bắp nở nang hơn rắn chắc hơn. Tên đó da thịt nhẽo nhoét, chẳng có tí cơ bắp nào, rõ ràng ít vận động, làm sao so với thân thể cơ bắp phát triển của y, lúc mặc quần áo rộng rãi thì không bị phát hiện, chứ cởi ra một cái thì…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 220 |
Ngày cập nhật | 15/11/2024 05:55 (GMT+7) |