Rốt cuộc có giọng nữ: “Ngài, ngài thực sự là tri huyện à?”
“Phải!” Lãnh Nghệ nghe ra đó là giọng nữ, ít nhất phải có hai người:
“Tốt quá rồi!” Giọng nữ kia cao lên: ” Đại lão gia, thanh thiên đại lão gia, cứu mạng, dân phụ và nhi tử bị thuyền bang bắt cóc, chúng ném xuống đây, không biết bao lâu rồi, không có cái ăn… Đại lão gia cứu với.”
Bốn bề tối om thò tay không thấy ngón, giọng nói ai oán như từ địa ngục truyền ra, có ai là không sởn gai ốc, Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp cùng thất kinh: “Thuyền bang bắt cóc các ngươi? Các ngươi là ai?”
Giọng nói kia tiếp tục: “Dân phụ là nguyên phối của thương cổ Ba Châu Hứa Gia Phúc, đứa bé này là nhi tử duy nhất của chàng. Dân phụ và nhi tử trên đường đi thăm thân thích bị người thuyền bang tấn công, chúng cướp bóc hết đồ đạc… Sau đó… Sau đó… Ô nhục dân nữ… Thanh thiên đại lão gia, ngài làm chủ cho thiếp.”
Lãnh Nghệ phẫn nộ: “Ngươi có chắc là người của thuyền bang không?”
“Đúng ạ, tên cầm đầu bọn chúng là Hà Hiền, từng đến nhà dân nữ tìm phu quân dân nữ, nói phải giao tiền phí bến tàu cho chúng, cắt đứt với qua lại Trá Nữ bang, nếu không nghe, hậu quả tự chịu. Hu hu hu…”
Xem ra không thể sai được, hôm qua Trá Nữ Bang tới nơi này, xem ra là để tìm người, có điều hiện giờ điều cấp thiết nhất là phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, Lãnh Nghệ hỏi: “Ử đây có lối ra không?”
“Không ạ…” Phụ nhân kia vừa khóc vừa nói: ” Lúc mới bị ném vào đây, dân nữ đã sờ từng chỗ mật, chỉ thấy vách đá, còn mặt đất thì toàn là, toàn là…”
Từ giọng nói khiếp đảm của nữ tử đó, Lãnh Nghệ biết nàng ta đã nhận ra nơi này có thi thể thối rữa, cắt lời ngay: “Được rồi, ta hiểu rồi…”
Phụ nhân kia tiếp tục nức nở cầu xin Lãnh Nghệ cứu mình.
Lãnh Nghệ khẽ vỗ vai Thành Lạc Tiệp: “Tiệp Nhi, nàng ở đây, ta sờ xung quanh xem có lối thoát không.”
“Thiếp giúp chàng.” Thành Lạc Tiệp nghe nói thuyền bang là đám phỉ đồ bắt cóc giết người, cũng muốn sớm ngày ra khỏi nơi này:
“Không cần, nàng ở đây trấn an họ, ta đi thăm dò thôi mà không có gì nguy hiểm đâu.” Lãnh Nghệ không muốn nàng sờ phải thi thể lại hoảng sợ, đứng dậy sờ lên trên, tay vừa vươn ra đã chạm tới trần, xem ra cái hầm này không lớn:
Quả nhiên phụ nhân kia nói không sai, trên đầu y không hề có cửa hầm nào cả, y sờ hết một loạt trần, sờ tới bốn góc rồi, thậm chí đến một cái khe nứt bằng ngón tay cũng không có.
Lẽ nào tận cùng cái hầm kia chính là cái cửa lật? Lạch Nghệ ngồi xuống lần mò mặt đất, nếu như phụ nhân kia rơi xuống đây đã lâu không tìm ra lối ra, khả năng cao không sai. Vậy y phải tìm thấy đá lửa, có ánh sáng biết đâu có cơ hội.
Đá lửa ở đâu ra? Chỉ có thể ơ trên thi thể người rơi xuống đất, thời đại ấy, chỉ cần người đi ra ngoài, các vật dụng lấy lửa gần như là thứ thiết yếu trên người.
Nếu bọn họ không phải chuẩn bị đi ngủ cởi áo ngoài bỏ hết vật dụng lỉnh kỉnh ra thì cũng có đánh lửa rồi.
Cố kìm nén cảm giác kinh tởm ghê người, Lãnh Nghệ lần mò, mò được rất nhiều xương, lòng càng kinh khiếp, không có lý nào người ta ném xương thú xuống đây cả.
Chợt có tiếng nói mang theo chút thút thít của Thành Lạc Tiệp: “Nghệ ca ca, ở đây, ở đây, toàn là cái gì thế… Mặt đất hình như là…”
“Không sao! Đừng nghĩ linh tinh, đứa bé còn không sợ, nàng sợ cái gì…” Lãnh Nghệ biết nàng sờ thấy người chết rồi, vội cắt ngang lời:
Nghe y nhắc tới đứa bé, Thành Lạc Tiệp lập tức hiểu ý, không dám nói nữa, hai tay thu về co ro trước ngực, không dám đụng chạm linh tinh.
Ngược lại, Lãnh Nghệ lại đang rò rẫm linh tinh tìm thi thể nhưng không thấy, đa phần đã biến thành xương khô, quần áo không còn gì cả, tìm kiếm khó khăn, khi gần như từ bỏ, y sờ được thứ hình hộp.
Đã tới Đại Tống một thời gian, y rất quen thuộc với hiểu hộp chứa đá lửa của người thời này, cẩn thận lấy ra.
Bên trong hộp vẫn còn ngòi lấy lửa, mà thứ này dùng châm lửa thôi, không cháy lâu được, cho nên phải tìm thứ đốt.
Y phục đốt lên sẽ sản sinh khí độc, ngoại trừ nó, chỉ còn một thứ để đốt… Tóc người chết. Lãnh Nghệ nghĩ thôi đã không kìm được ọe một cái rồi, phải ngồi kiến thiết tâm lý một lúc mới quyết định dùng nó.
Đi gom tóc người chết kia kìa, có thể nói, đây là điểm thách thức tâm lý cực hạn. Nếu không phải là một tay súng bắn tỉa, một vận động viên leo núi, tố chất tâm lý thuộc hàng siêu cường, Lãnh Nghệ chẳng làm nổi.
Gom được số tóc kha khá, Lãnh Nghệ đặt dưới chân, cầm đá lửa lên, muốn hít sâu lấy cam đảm cũng không, làm thế ở nơi này khác gì tự đầu độc bản thân chứ, nói với phụ nhân kia: “Ngươi chủ ý đứa bé, ta tìm ra đá lửa rồi, chuẩn bị châm lửa đây.”
“Vâng, đa tạ đại lão gia.” Phụ nhân nhanh chóng hiểu ý Lãnh Nghệ, cảm động nói:
Chỉ chốc lát, tia lửa tóe lên mấy lần, Lãnh Nghệ không quá thành thạo cách lấy lửa này, nhưng không mất nhiều thời gian cũng có thể đốt cháy số tóc kia.
Lửa sáng lên, chiếu rọi hầm ngầm tối tăm.
Lãnh Nghệ nhìn về phía góc tường, thấy một thiếu phụ trên hai mươi, y phục hoa lệ, dung mạo xinh đẹp. Nàng đang ôm chặt một đứa bé bốn năm tuổi, dùng ống tay áo che mặt nó không cho nhìn cảnh tượng xung quanh.
Vì mặt đất toàn là thi thể chồng chất, tuyệt đại đa số đã biến thành xương, nhưng cũng có cái vẫn đang phân hủy, tạo thành cảnh tượng kinh tởm chưa từng có.
Mà số xác chết này toàn mặc y phục hoa lệ đắt tiền.
Không khó đoán ra, đám thuyền bang này cũng giống Trá Nữ Bang, chúng làm nghề cướp bóc, sau đó lấy con tin đòi tiền chuộc. Lấy tiền chuộc xong lại giết luôn xóa dấu vết.
Bảo sao lúc y muốn ở lại tiểu viện tử này, Đồ bang chủ đã rất không muốn, chỉ là ông ta cũng không thể phản đối quá quyết liệt nếu không khiến người ta nghi ngờ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 220 |
Ngày cập nhật | 15/11/2024 05:55 (GMT+7) |