Một sự yên tĩnh tới đáng sợ làm Lãnh Nghệ nhớ tới lời một vị thám tử đại tài, tội ác ghê tởm nhất không xảy ra ở khu ổ chuột nhớp nháp, mà chính là ở những vùng quê vắng vẻ thanh bình. Một câu nói hết sức lạnh lùng, lý trí, không ai có thể phủ nhận tính chính xác của nó.
Vào trong phòng, Thành Lạc Tiệp đốt thêm một chậu lửa, đóng chặt cửa sổ lẫn cửa ra vào, căn phòng trở nên ấm áp, nàng đứng dựa lưng vào cửa, hai tay tay vắt sau lưng đi tới, thân hình yêu kiều khẽ lắc lư, tới bên giường liền ngả vào lòng Lãnh Nghệ kêu như mèo con, mắt mê ly nhìn y chờ đợi.
Hai người cứ mập mập mờ mờ, giả giả thật thật giả giả quá lâu rồi, nên kết thúc rồi, Lãnh Nghệ nắm tay nàng, ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi. Có một chuyện y nghĩ trong lòng rất lâu rồi, nhưng khó nói ra khỏi miệng, thấy nói ra lời như vậy quá vô sỉ, nhưng nếu không nói, cứ để quan hệ họ ở trạng thái này còn tệ hơn, ấp úng mãi, cuối cùng nói ra: “Tiệp Nhi, nàng là cô nương tốt… ta sẽ trân trọng nàng… ừm, có lời này, ta hy vọng nàng đừng thấy quá đường đột… nàng làm thiếp thất của ta nhé.”
Thành Lạc Tiệp tức khắc giống như bị điểm huyệt, người cứng đờ một chút, đầu hơi cúi xuống, lính nhí: “Không được đâu, nhà thiếp tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng tuyệt đối không để thiếp làm thiếp thất bất kỳ ai.”
Bầu không khí trong phòng trở nên hết sức vi diệu.
Bị từ chối rồi, thế này không khác gì cầu hôn gặp phải cái lắc đầu, Lãnh Nghệ xấu hổ, bẽ bàng… Kỳ thực tuy khó nói, nhưng Lãnh Nghệ cứ nghĩ rằng mình nói ra câu này sẽ khiến nàng cảm động phát khóc mới đúng, ai ngờ người muốn khóc là mình.
Có phải mình xem thường nàng không, có phải nàng suốt ngay quẩn quanh bên cạnh, lấy lòng mình, nên mình không khỏi tự cao quá rồi không?
Đề nghị người ta làm thiếp thất, lại còn cho rằng người ta sẽ vui mừng nữa.
Tự cao quá rồi, bị vả mặt đáng đời lắm.
“Ta hiểu rồi.” Lãnh Nghệ nóng rát mặt, tự tôn nam nhân bị đả kích lớn, từ từ buông tay nàng ra, mãi mới nói vài câu vớt vát trong chua chát: ” Vậy chúng ta không nên làm thế, nếu ta lấy đi sự thanh bạch của nàng, sau này nàng làm sao gả cho người ta được.”
“Chuyện này huynh không cần lo, tới khi đó hoàng hậu sẽ lên tiếng, có ý chỉ của hoàng hậu, bà gia sẽ không có gì để nói, càng không dám hỏi tới đâu.” Thành Lạc Tiệp khe khẽ lắc đầu:
Có lý, cái thời thánh ý lớn ngang trời mà, ai dám nói gì, nếu gả vào nhà kém một chút, người ta còn vui mừng vì được hoàng hậu ban hôn ấy chứ. Nghĩ tới sau này nàng thành thê tử người ta, Lãnh Nghệ không khỏi tức giận: “Nàng hiến thân cho ta là ý muốn của hoàng hậu?”
“Coi như vậy.”
“Hoàng hậu làm thế là vì sao, vì sao nhất định muốn nàng lên giường với người ta.”
“Cũng không hoàn toàn là hoàng hậu yêu cầu như thế.” Thành Lạc Tiệp cẩn thận đi ra xem xét cửa phòng, sau đó quay lại nói nhỏ: ” Bọn thiếp phải để hoàng hậu thấy, bọn thiếp đã dốc toàn lực rồi, nếu cả thiếp và Lạc Tuyền đều hiến thân cho chàng, hoàng hậu sẽ không nghi ngờ gì nữa.”
“Hả!” Lãnh Nghệ sửng sốt, câu trả lời lần nữa ngoài dự liệu của y:
Thành Lạc Tiệp dựa đầu vào vi Lãnh Nghệ: “Nghệ ca ca, chàng là nam tử tốt, rất được lòng nữ tử đấy, dù phải hiến thân cho chàng, thiếp cũng không thấy ủy khuất.”
“Vẫn… Vẫn không nên như vậy là hơn.” Lãnh Nghệ thấy mình chưa đạt tới cảnh giới ngủ với một cô gái rồi coi chuyện đó như không có gì, nhìn nàng lên kiệu hoa với người ta:
Ở mặt này y vẫn là chàng trai thuần tình, nói xong muốn đứng dậy, đừng dậy làm gì, đi đâu, y cũng không biết, ít nhất tạm thời không muốn ở lại căn phòng này.
Không ngờ Thành Lạc Tiệp cuống lên, từ phía sau nhào tới ôm chầm lấy y: “Nghệ ca ca! Nếu chàng không tiếp nhận thân thể của muội, muội sẽ hối hận cả đời.”
Lãnh Nghệ người cứng đờ: “Sao lại nói như vậy?”
Thành Lạc Tiệp ôm Lãnh Nghệ thật chặt, cô gái lúc lào cũng vô tư hoạt bát như nàng không nước mắt lưng tròng: “Hoàn thành nhiệm vụ này trở về, thiếp phải gả cho người ta rồi.”
Dù sớm lường tới kết cục này, nhưng khi nàng nói ra, tim Lãnh Nghệ không khỏi thắt lại: “Nàng bảo nàng chưa đính ước cơ mà.”
“Chưa chính thức, nhưng hoàng hậu đã nói rồi, muốn gả thiếp cho Long Huýnh, đầu lĩnh thị vệ của hoàng thượng.” Giọng Thành Lạc Tiệp có chút nức nở:
Đầu lĩnh thị vệ của hoàng đế? Lãnh Nghệ cười có phần mỉa mai, so ra một tri huyện bé xíu ở cái mảnh đất giành cho kẻ đi đày, nhỏ bé tới không cả đáng kể.
“Đó là một kẻ rất đáng ghét, thô bạo, háo sắc, tiểu nhân… Thiếp không muốn gả cho hắn. Nhưng hoàng hậu nương nương có ơn lớn với thiếp, về tình về lý, thiếp đều không thể làm trái. Nghệ ca ca, thiếp… thiếp, thiếp thích chàng… Dù gì hoàng hậu cũng lên tiếng rồi, so với việc hiến thân cho tên đáng ghét đó, không bằng cho chàng, như thế, như thế ít nhất muội còn có thứ để tưởng niệm suốt cuộc đời rồi…” Nói tới đó giọng Thành Lạc Tiệp nghẹn lại trong tiếng khóc không tiếp tục được nữa:
Lãnh Nghệ run rẩy, tay đã đặt lên vai gầy của nàng, chỉ tiến chút nữa, một chút nữa sẽ chạm tới đồi ngực thiếu nữ, y tin lúc đó mình làm bất kỳ điều gì Thành Lạc Tiệp cũng không phản đối, ngược lại còn hưởng ứng với sự nhiệt tình lớn nhất.
Thế nhưng tiếp đó thì sao? Nếu tên Long Huýnh kia thực sự là người như Thành Lạc Tiệp nói, khi hắn phát hiện sự trinh trắng của nàng không còn, chẳng phải mọi chuyện còn tệ hơn sao? Y thì thỏa mãn rồi, nhưng để lại cho nàng cuộc sống đầy bất trắc khó lường sao?
Vì thế bàn tay Lãnh Nghệ thủy chung dừng ở đó không tiến tới thêm, trong phòng chỉ có tiếng khóc nức nở…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 220 |
Ngày cập nhật | 15/11/2024 05:55 (GMT+7) |