Cái mũ lớn chụp lên đầu, một đám sợ đái ra quần, liên tục nói không dám, thề thốt trả tiền lại. Lãnh Nghệ tất nhiên lại nhắc tới chuyện Hồng lý trưởng và Chu đại hộ trượng nghĩa cứu tế hương thân thế nào. Đến lúc này đám kia còn không biết phải làm gì thì ngu xuẩn quá rồi, biểu thị bỏ thêm tiền cứu dân. Chỉ tiếc thời gian không nhiều, cái cớ giết quan mưu phản quá miễn cưỡng, nên không kiếm được bao tiền, thôi thì được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lãnh Nghệ để lại hai bộ khoái nha môn giám sát đốc thúc gom tiền, lần nữa bí mật rời thôn, điểm tới tiếp theo là thôn Biển Thạch.
Do phải đi đường nhỏ, theo dự tính thì tới thôn Biển Thạch là chiều ngày hôm sau, khi lên đường thì bầu trời mây đen kìn kịt, ban ngày mà như sắp tối, tuyết lại bắt đầu rơi.
Mới đầu chỉ là những bông tuyết phất phơ đó không lâu sau thành lông ngỗng rải đầy trời, ùn ùn đổ xuống. Đem thôn xóm, quan đạo, dòng sông, triền núi xung quanh thành một đống hỗn độn mù mịt trong làn tuyết.
Tới giữa trưa, tuyết vẫn vẫn không giảm đi chút nào, lại còn có gió nổi lên, nhiệt độ tức thì hạ xuống, bọn họ phải lấy mũ dạ ra đội, khăn quấn kín cổ và mặt, nhìn cứ như cường đạo. Tuy thế này hơi vất vả một chút đám Doãn Thứu yên lòng, kẻ địch khó tìm ra được tung tích bọn họ trong thời tiết này.
Đúng như dự tính, buổi chiều hôm đó tới được thôn Biển Thạch, Lãnh Nghệ cứ một chiêu dùng mãi, đầu tiên là đe dọa, sau khi kiếm được thêm tiền từ đám lý trưởng đại hộ thì ca ngợi họ, hứa hẹn dựng bia ghi công.
Lần này đám lý trưởng đại hộ thôn Biển Thạch tích cực lắm, xem ra chuyện được ghi bia công đức rất hấp dẫn họ, mở tiệc tưng bừng khoản đãi.
Lãnh Nghệ không rõ nếu nghìn năm sau bia đá mình dựng lên còn ai biết những kẻ ghi công trên đó kỳ thực lại chính là loại ác bá chuyên xà xẻo bách tính không? Nghĩ mà thấy mỉa mai.
Liên tục đi ba thôn, Lãnh Nghệ kiếm được không ít tiền, cũng biết số tiền này không giải quyết được gốc rễ vấn đề nghèo đói ở huyện Âm Lăng, nhưng có thể cứu nguy lúc này. Lòng Lãnh Nghệ cũng cao hứng, ăn uống một bữa.
Đêm hôm đó mấy người Lãnh Nghệ ở lại nhà lý trưởng thôn Biển Thạch.
Lý trưởng này cũng là đại hộ trong thôn, vì lấy lòng Lãnh Nghệ, chẳng những nhường ra tiểu viện ở nội trạch, còn gọi tiểu thiếp xinh đẹp như hoa tới hầu hạ tri huyện lão gia. Tất nhiên là bị Lãnh Nghệ đuổi đi.
Vì đã tỏ rõ thân phận Thành Lạc Tiệp tất nhiên không thể đóng giả phu nhân của y ngủ cùng nhau rồi, nàng ở gian ngoài, làm hộ vệ thiếp thân.
Hôm nay Lãnh Nghệ uống rượu có chút ngà ngà say, sau khi đuổi tiểu thiếp của Lý trưởng đi, chuẩn bị ngủ thì chỉ thấy rèm cửa vén lên, kế đó một đôi giày thêu màu đỏ xuất hiện, chiếc váy xanh biếc đung đưa khe khẽ, một bóng người yểu điệu mỹ miều đi vào, còn ai ngoài Thành Lạc Tiệp nữa chứ.
Lãnh Nghệ ngồi ở bên giường nheo mắt nhìn nàng, cảm giác lúc này của y với nàng khá phức tạp, thích nàng là cô gái phóng khoáng hào sảng, nhưng chưa bao giờ quên thân phận như mục đích của nàng.
Thành Lạc Tiệp đôi mắt lúng liếng phong tình, vừa đi vừa nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc áo chẽn khoác ngoài, chiếc áo nhẹ tựa lông ngỗng rơi xuống đất, chỉ còn yếm lót hồng đào dán sát tấm thân thướt tha vô hạn, tới gần Lãnh Nghệ, đột nhiên như vấp chân, ngã nhào vào lòng.
Hương ấm ngọc mềm đầy lòng, Lãnh Nghệ cảm thụ rõ ràng cặp mông căng tròn mềm mại đặt lên đùi y, ngay tầm mắt y lại là một cặp nhũ phong đầy đặn cao vút, hai chấm nhỏ gồ lên dưới áo lót. Lãnh Nghệ ôm lấy thân thể thơm phưng phức của nàng, nhìn đôi mắt như phủ sương ấy, y là thanh niên khí huyết thịnh vượng, bảo không động lòng là nói dối, nhưng tâm trạng phức tạp hơn thế nhiều: “Tiệp Nhi, nàng muốn làm gì đây?”
Thành Lạc Tiệp cười khúc khích, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé sát tới môi y: “Nghệ ca ca, chàng nói xem.”
“Đây là nhà người ta đấy.”
“Nhà người ta thì làm sao nào? Chúng ta ở trong rừng cây còn thân thiết được, chàng sợ nhà người khác sao? Đêm hôm đó sát thủ phá rối, muội chưa thể hầu hạ chàng, đêm hôm nay, thiếp nhất định thành người của chàng.”
Nói xong không đợi cho Lãnh Nghệ trả lời, cánh môi hồng nhuận đã áp tới:
Nụ hôn của nàng rất cuồng nhiệt, Lãnh Nghệ thì phản ứng bị động, đẩy nàng ra thì sợ làm tổn thương, qua sự kiện tiểu nha hoàn vừa rồi, đã biết Thành Lạc Tiệp là cô nương tốt, y không muốn lợi dụng nàng.
Thấy Lãnh Nghệ ngồi im đó, Thành Lạc Tiệp bặm môi, đây là cơ hội gần như cuối cùng rồi, nếu trở về nhà có Trác Xảo Nương, nàng không thể làm gì được. Thành Lạc Tiệp hạ quyết tâm, bỏ đi sự xấu hổ, leo lên người Lãnh Nghệ, vụng về vén yếm lót lên ấn núm vú phấn hồng vào miệng y, nỉ non: “Nghệ ca ca, thiếp nghe người ta nói, hôn vú nữ nhân, cả đời không quên được nữ nhân đó. Thiếp muốn chàng ghi nhớ cả đời.”
Bầu vú no tròn của thiếu nữ dí sát vào mặt, toàn bộ giác quan của Lãnh Nghệ tụ cả vào đó rất mềm, tâm linh phiêu diêu, hơi thở nóng rực, mắt nhìn kỹ, quả nhiên ngực bên trái có một nốt ruồi đen, đó là một trong sáu điểm khác biệt so với Thành Lạc Tuyền mà nàng từng nói.
Khi Lãnh Nghệ còn đang giao chiến trong nội tâm, không biết nên thuận nước đẩy thuyền lợi dụng ngược lại để khai thác tin tức hay là thuyết phục Thành Lạc Tuyền rằng mình không biết gì thì y cứng người, trên nóc nhà có động tĩnh, rất nhẹ thôi, khiến Lãnh Nghệ như bị sét đánh, y biết đám âm hồn bất tán đó tới rồi.
Làm sao đây? Kể cả có cảnh giác đề phòng trước, chúng tập kích từ mái nhà muốn phản kích rất khó khăn… Tốt nhất tới địa điểm thuận lợi hơn, nhử chúng ra tay, tiêu diệt luôn một thể, để phát động tĩnh như thế, có lẽ võ công chúng không cao, Doãn Thứu luôn đề phòng, bọn họ sẽ đến rất nhanh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 220 |
Ngày cập nhật | 15/11/2024 05:55 (GMT+7) |