Chu Bằng giờ thấy Thành Lạc Tiệp khác nào chuột thấy mèo, vâng dạ ngay: “Vâng vâng, tiểu nhân đang định lấy ra 500 đồng… Chỗ mỗi nhà.”
“500 Thì đủ làm gì, ít nhất 5000, những nhà bán con cái càng khó khăn, phải gấp đôi, à không gấp ba. Ta nhìn nhà Chu viên ngoại rất lớn, còn bề thế hơn cả nha môn của ta, bỏ ra chừng đó tiền chưa nghèo được đâu phải không?” Lãnh Nghệ cố tình nói:
Chu Bằng là tên keo kiệt, mặc dù chừng đó tiền thì hắn bỏ ra được đấy, nhưng thế có khác gì, lấy mạng hắn đâu, nghe thôi mà lòng đau như cắt, cười nịnh: “Đại lão gia, Chu gia đông người, nhìn thì lớn thực ra là…”
Thành Lạc Tiệp tới nơi nói ngay: “Đại lão gia, giết người đền mạng, lấy mạng chó của hắn, tịch biên gia sản, vậy là xong rồi, nhiều lời làm gì.”
Chu Bằng vừa nghe vậy nào dám mặc cả gì nữa, rối rít gật đầu: “Đại lão gia, tiểu nhân bỏ tiền, tiểu nhân bỏ tiền, đại lão gia cứ nói một lời… Tiểu nhân nghe theo… Tiểu nhân không giết người thật mà, tiểu nhân bị oan mà.”
“Chính ngươi nói đấy.” Lãnh Nghệ giải quyết xong một vấn đề, quay sang bảo Doãn Thứu: ” Ngươi đưa hắn sang một bên, bảo hắn cởi hết y phục, kiểm tra kỹ người hắn, xem có vết thương gì không? Đặc biệt là vết cào.”
Doãn Thứu vâng lời dẫn Chu Bằng đi ngay.
Đợi hai người đó đi rồi, Thành Lạc Tiệp nhìn Lãnh Nghệ với ánh mắt phức tạp, đắn đo không biết có nên nói hay không, vì nhiệm vụ, nàng không dám làm mất lòng Lãnh Nghệ. Rốt cuộc nàng vẫn là người không dấu được tâm sự, cắn răng hỏi: “Đại lão gia thực sự định để tên ác bá đó lấy tiền chuộc tội sao, đó là một mạng người đấy.”
Nghe là biết nàng không tán đồng rồi, Lãnh Nghệ vẫy tay gọi nàng tới gần, cầm đèn lồng soi dấu chân: “Có phát hiện ra cái gì không?”
Thành Lạc Tiệp ngồi hẳn xuống, nhìn kỹ mà không thấy gì.
“Nàng nhìn đi, dấu chân này phần gót chân rõ ràng nông hơn mũi bàn chân, hơi nữa hơi dốc, hai dấu chân đều như thế, nói lên điều gì?” Lãnh Nghệ hạ thật thấp giọng hỏi, thấy nàng lắc đầu, lại chỉ dấu chân Chu Bằng vừa đi: ” Lại nhìn dấu chân này, rất bằng phẳng, không có tình huống giống dấu chân kia, nguyên nhân là sao?”
Thành Lạc Tiệp ghét Chu Bằng tới độ nhìn cái dấu chân của hắn đã chướng mắt rồi, chỉ hừ một tiếng, hiển nhiên là nếu Lãnh Nghệ định giúp hắn thoát tội, nàng sẽ không tán đồng.
“Đây không phải chỗ nói chuyện, theo ta.” Dù sao trong nhà còn cả đống người, Lãnh Nghệ nắm tay Thành Lạc Tiệp dẫn tới phòng chứ củi:
Thi thể tiểu nha hoàn nằm đó trên nền đất lạnh, Thành Lạc Tiệp mỗi lần nhìn là không kìm nổi thương cảm cởi áo ngoài, đắp lên người nó, không lên tiếng, đợi Lãnh Nghệ đưa câu trả lời.
Lãnh Nghệ thở dài giải thích: “Dấu chân đó phần trước sâu hơn phần sau, lại còn dốc, chứng tỏ là người đi hài có chân nhỏ hơn hài. Hài thì mềm, nên hắn phải nhón chân đi bằng mũi chân thì hài mới không rơi ra. Còn dấu chân Chu Bằng vừa rồi muội cũng thấy đấy, rất bằng phẳng, không giống dấu chân kia, chứng ta dấu chân đó không phải do Chu Bằng để lại.”
Thành Lạc Tiệp nghe vậy định phản bác, nhưng không có bằng chứng nào.
Lãnh Nghệ lại nói: “Vừa rồi ta còn xem cửa sổ, không có dấu vết gì, trong khi đó sau nhà tuyết dày như vậy, nếu Chu Bằng từ ngoài dẫm tuyết quay về, cửa sổ phải có dấu vết chứ. Hơn nữa sau cửa sổ là bàn trà, trên đó vẫn đầy bụi lâu ngày chưa dọn, nếu hắn leo ra cũng không thể không có dấu vết nào như thế.”
Thành Lạc Tiệp không phục: “Hắn có thể nhảy qua bàn, có khó gì đâu chứ?”
“Hắn không làm được, nếu là người có võ công như muội thì sẽ không thành vấn đề, nhưng hắn không có võ công, chúng ta đều thấy rồi. Hắn lại còn to béo như vậy, thân hình phải bằng cái cửa sổ, leo qua cửa sổ rất vất vả. Bất kể ra hay vào đều không dễ dàng, chắc chắn sẽ phải đụng chỗ nọ chạm chỗ kia. Nếu hắn đã khéo léo hay thông minh nghĩ ra cách nào ra ngoài mà không để lại dấu vết, vậy còn để lại dấu chân dẫn tới phòng chưa củi làm gì?” Lãnh Nghệ đưa ra một loạt mâu thuẫn:
Thành Lạc Tiệp sắc mặt khó coi: “Vậy chẳng lẽ hắn không phải là hung thủ?”
“Khả năng cao là như vậy, song đợi đã, ở móng tay tiểu nha đầu này ta phát hiện có mẩu da sót lại, chứng tỏ hung thủ bị nó cào. Cho nên vừa rồi mới bảo Doãn Thứu đưa hắn đi kiểm tra, câu trả lời sẽ có ngay thôi… Đợi một lúc sẽ có câu trả lời.”
Quả thực bọn họ không phải đợi lâu, chỉ khoảng thời gian uống một chén trà, Doãn Thứu quay trở lại, khom người nói: “Bẩm đại lão gia, thuộc hạ kiểm tra kỹ càng rồi, trên người Chu Bằng không phát hiện ra có bất kỳ vết thương nào.”
Thành Lạc Tiệp thất vọng ra mặt.
Lãnh Nghệ không bất ngờ, nghi vấn quá nhiều, có thể nói kẻ vu vạ cho Chu Bằng quá tham, để lại quà nhiều chứng cứ chỉ trực tiếp vào hắn, như tể hận không thể hét vào mặt người ta vậy: “Ngươi phụ trách trông coi hắn, sáng mai trước tiên chúng ta quay về thôn Hồng Tùng, giải quyết chuyện tiền ăn chặn và quyên góp đã. Xem thái độ hắn rồi tính sau.”
Giọng của y không cần hạ thấp, để Chu Bằng đứng cách đó giỏng tai lên nghe run sợ, lòng toan tính phải bỏ bao tiền để tai qua nạn khỏi. Ngoài ra còn phải hối lộ Lãnh tri huyện một khoản nữa, nếu không e bị hắn chỉnh cho tan nhà nát cửa. Tội khác hắn không sợ, có lý trưởng, có thân thích gánh bớt tội cho, cùng lắm là đền tiền chứ gì, nhưng nếu dính vào tội giết người này, không ai dám lên tiếng cho hắn.
Doãn Thứu đưa Chu Bằng đi rồi, Thành Lạc Tiệp vẫn thất hồn lạc phách, nàng đinh ninh hung thủ là Chu Bằng, nàng mong chính là hắn, nàng có thể nhanh chóng báo thù rửa hận cho tiểu cô nương tội nghiệp kia. Vì trong mắt nàng Chu Bằng là kẻ độc ác tham lam, chuyện tàn nhẫn như thế chỉ có thể do người như làm.
Nhưng giờ hiển nhiên là không phải, hung thủ là ai chứ? Chẳng lẽ trông số những người còn lại sao, nàng không nhìn thấy ai giống kẻ độc ác tới biến thái như vậy. Tối qua nàng còn ngồi ăn cơm, có thể còn nói cười với kẻ đó, không phải quá kinh khủng hay sao?
Chợt nàng kêu lên: “Hay là đám thích khách kia lẻn vào?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |