“Ngươi thừa nhận là được rồi.” Lúc này trời chưa sáng hẳn, trong phòng chứa củi chỉ có một cái đèn lồng làm khuôn mặt Lãnh Nghệ càng âm u, trầm giọng nói: ” Những thứ này đều tìm được ở chỗ người chết, cái mặt ngọc được tiểu nha hoàn nắm chặt trong tay, đai lưng dùng siết cổ, khăn tay nhét trong miệng. Ngươi giải thích ra sao?”
Chu Bằng “hả” một tiếng nhũn chân ngã lăn ra đất, rồi cuống cuồng bò dậy, vừa quỳ dập đầu vừa gào lên: ” Đại lão gia! Tiểu nhân oan quá! Tiểu nhân thực sự không giết nó! Mặc dù tiểu nhân thèm khát dung mạo của nó, nhưng từ khi tôn phu nhân cảnh cáo, tiểu nhân liền không dám có ý đó nữa. Tiểu nhân thực sự ở trong phòng ngủ, ngủ tới tận khi nghe thấy tiếng hét mới chạy ra theo bọn họ.”
“Vậy ta hỏi ngươi, đồ của ngươi vì sao lại ở đây?”
“Cái này, cái này tiểu nhân không biết… À, phải rồi, chắc là hung thủ lấy từ chỗ tiểu nhân, muốn giá họa cho tiểu nhân. Nhất định là thế, oan quá đại lão gia ơi.”
Lãnh Nghệ không nhìn ra bất kỳ điều gì trên mặt hắn, hoặc là hắn oan thật, hoặc tên này diên kịch thuộc hàng đại tài: “Ai giá họa cho ngươi được chứ?”
“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết…” Chu Bằng gào lên hột hồi, đột ngột ngồi thẳng dậy, mắt láo liên: ” Phải rồi, là lão đạo, tiểu nhân giận lão nói tiểu nhân thối mùi tiền nên trừng mắt với lão ta mấy cái, có thể do đó lão giận mà báo thù… Không không, ả thôn phụ kia, tiểu nhân mỉa mai mụ. Mà cũng có thể là tên bán hàng, loại người đó rất căm thù người có tiền, tiểu nhân chửi hắn, chắc là hắn hận tiểu nhân.
Chỉ mới gặp nhau nửa ngày mà tên này gây thù chuốc oán không sót một ai, có thể đoán thường ngày sống tệ ra sao, Lãnh Nghệ hỏi: “Bọn họ có tới phòng ngươi không?”
“Không ạ, chỉ có tiểu nha hoàn tới, tiểu nhân bảo nó lấy nước rửa chân, giúp tiểu nhân cởi áo… Á…” Mông lập tức trúng một cú đá của Thành Lạc Tiệp, Chu Bằng khóc lóc: ” Đó, đó vốn là chuyện nha hoàn nên làm mà, nó, nó chỉ làm mấy chuyện đó, tiểu nhân cho nó đi, không chạm vào nó.”
“Khi ngủ có đóng cửa không?”
“Có ạ!”
“Vậy sao có kẻ trộm được đồ của ngươi?” Lãnh Nghệ hỏi:
“Chuyện này…” Chu Bằng ú ớ, vì hắn cũng chẳng thể nói là vì sao, chợt la lên: ” Phải rồi, cửa sổ, nhất định là cửa sổ, chỉ có thể là cửa sổ thôi, tiểu nhân lúc đi ngủ không chú ý, lúc đó cửa đóng, không biết có cài không?”
“Đi xem sao.” Lãnh Nghệ rời khỏi phòng chứa củi:
Thành Lạc Tiệp lại tóm cổ áo sau gay Chu Bằng kéo hắn đi theo.
Tuyết ở sân đã được Trang Lão Thạch quét dọn, nhưng ở phía sau nhà thì vẫn còn nguyên. Sau phòng ngủ chính là một mảnh đất trống, mặt đất phủ lớp tuyết, cách cửa sổ một hai bước, có dấu nước hất qua, chắc là người trong phòng đổ nước qua cửa sau.
Mà ngay dưới cửa sổ có hai hàng dấu chân, kéo tới tận góc phòng, thông tới phía phòng chứa củi.
Nhìn thấy dấu chân, Chu Bằng toàn thân run lên: “Thế, thế này là sao… Đại lão gia, tiểu nhân không ra ngoài… Thật mà, tiểu nhân không trèo cửa sổ ra ngoài đâu, chắc là dấu chân của kẻ khác đấy.”
Lãnh Nghệ tay xách đèn lồng, ngồi xuống nhìn kỹ từ các góc độ, xem xét dấu chân, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, còn nguyên, không có dấu vết phá hoại. Kéo thử cửa sổ, không được, hẳn là cài từ bên trong. Y quay sang Chu Bằng: “Ngươi bảo không phải dấu chân của ngươi. Tốt, chúng ta so là được, Tiệp Nhi, lấy đôi hài kia ra đây.”
Thành Lạc Tiệp lấy đôi hài trong phòng chứa củi lấy đôi hài kia ra, so một cái, khớp ngay, mày liễu dựng ngược ẩn chứa lửa giận, nàng vẫn cố nén lại đợi lúc hắn không thể cãi vào đâu: “Nếu ngươi chưa phục thì cởi hài đang đi ra so.”
Nói rồi lột hai của hắn đưa Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ đặt vào dấu chân, không lệch chút nào.
Chu Bằng mặt cắt không ra máu, ngồi bệt trên mặt đất như gặp ma vậy: “Không phải tiểu nhân đâu, không phải tiểu nhân đâu mà.”
Lãnh Nghệ khẽ vỗ vai Thành Lạc Tiệp, bảo nàng cứ bình tĩnh, không ra tay vội, đi tới đại sảnh. Trong đại sảnh ai nấy ngồi im lìm, chỉ có tên hộ viện cáo mượn oai hùm đi qua đi lại như canh tù phạm, thấy Lãnh Nghệ tới liền khom người chạy đến báo canh gác rất tốt, không cho kẻ nào di chuyển hay trò chuyện.
“Làm tốt lắm.” Khen hắn một câu xong, Lãnh Nghệ nhìn quanh hỏi: ” Trong một canh giờ qua có ai ra ngoài không?”
Tất cả đều lắc đầu, lão đạo hất phất trần lên vai, chủ động nói trước: “Chắc không có ai ạ, bần đạo tuổi cao, ngủ không sâu, nếu có ai ra ngoài là bần đạo biết ngay. Tới tận khi có tiếng hét dài thì mọi người mới tỉnh.”
Người bán hàng chỉ Trang Lão Thạch: “Người cuối cùng ra ngoài chắc là chủ nhà, trước khi đi ngủ có đi nhà xí, nhưng phải hai canh giờ rồi ạ, còn trong một canh giờ vừa qua không có ai ra ngoài.”
Tên hộ viện bổ xung: “Vì lo sợ đám cường đạo buổi chiều quay về, cho nên tiểu nhân ngủ ngay bên cửa, đến khi nghe tiếng kêu thảm mới dậy mở cửa, mọi người đều dậy cùng lúc. Trước đó không ai ra ngoài, tuy võ công tiểu nhân chẳng ra sao, nhưng nếu ai mở cửa hay cửa sổ, nhất định sẽ biết.”
Những người này đa phần đều tình cờ gặp nhau, tên hộ viện và chủ nhà có thể coi là quan hệ chủ nợ và con nợ, trước đó có ý đồ nhòm ngó bà nương chủ nhà, nhưng không biết bà nương chủ nhà đã chết, tức là lâu rồi không gặp. Tên hộ viện đồng thời cũng xung đột mồm miệng qua lại với thôn phụ. Người bán hàng, lão đạo, thôn phụ chỉ tới cây cầu mới gặp nhau thôi.
Nói cách khác, khả năng bọn họ cấu kết nói dối là gần như không có, tên hộ viện và lão đạo nói không ai ra khỏi nhà trong một canh giờ qua, cơ bản là đáng tin.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |