“Tạm thời cô không cần hỏi là ai, lát nữa ta bảo cô bắt người thì cứ bắt là được, bắt xong ta sẽ nói cho cô biết.” Lãnh Nghệ không phải là cố tỏ ra thần bí, mà là nếu nói trước, sợ Thành Lạc Tiệp khó tránh khỏi để lộ qua nét mặt khiến kẻ kia đề phòng:
“Hứ, thích khoe khoang, ngài cũng không nam nhân khác.” Thành Lạc Tiệp bũi môi, câu nói này tự nhiên thoải mái, đúng cá tính của nàng, cho thấy vô tình, quan hệ hai người gần gũi hơn nhiều:
Mà nói cũng phải thôi, ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, không gần gũi mới lạ.
Hai người trở về tới dịch trạm không ngờ đám Doãn Thứu, Ngụy Đô còn có hai bộ khoái tùy tùng Lâm Linh, Hoàng Mai đều đứng ở cửa dịch trạm nhìn ngang ngó dọc chờ đợi, thấy họ về mới yên tâm.
Từ xa Doãn Thứu trao đổi ánh mắt với Thành Lạc Tiệp, nàng khẽ lắc đầu, ông ta không khỏi thất vọng.
Lãnh Nghệ vờ như không thấy gì, vẫy tay: “Các ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói.”
Rồi chắp tay sau lưng vào dịch trạm, bên trong dịch trạm vẫn im ắng như vậy, cứ như ngôi nhà ma, chỉ có gió tuyết thồi vù vù qua sân vắng. Lãnh Nghệ đi tới tận bên cái phòng sập mới đứng lại, gọi Thành Lạc Tiệp tới gần, thì thầm vào tai nàng một hồi.
Thành Lạc Tiệp ngạc nhiên, có điều nàng không hỏi gì cả, lúc nãy Lãnh Nghệ đã dặn dò rồi, nàng quay lại đội ngũ bảo Doãn Thứu: “Đại lão gia nói chúng ta chuẩn bị thu dọn hành trang về Âm Lang thôi.”
Doãn Thứu lấy làm lạ: “Đại lão gia không định tra án nữa sao?”
“Khó lòng mà tra được, vụ án này không dễ, ở đây không an toàn, chúng ta cứ về…” Thành Lạc Tiệp đang nói bất thình lình ra tay như chớp, chộp vào huyệt thiên trung của Lâm Linh:
Lâm Linh không có chút phòng bị não, ngã ngay xuống đất.
Những người khác không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng con nhà võ, bọn họ nhảy lùi lại giữ khoảng cách an toàn với Thành Lạc Tiệp, Doãn Thứu định quát hỏi thì nàng đã nói: “Hoàng Mai, lấy xích ra đây, khóa ả lại.”
Hoàng Mai ngạc nhiên lắm, nhưng bộ đầu đã ra lệnh rồi, nàng vâng lời, chạy về phòng lấy xích sắt, khóa Lâm Linh lại.
Lâm Linh kinh hoàng giãy giụa: “Bộ đầu, vì sao bắt thuộc hạ?”
Lãnh Nghệ đi tới trả lời: “Vì ngươi cưa đứt xà ngang, ý đồ mưu sát bản huyện, kết quả hại chết bộ khoái Từ Phong.”
Câu này vừa nói ra, tất cả chấn kinh nhìn Lâm Linh.
Lâm Linh la hét: “Không phải thuộc hạ, không phải thuộc hạ! Thuộc hạ đi theo đại lão gia săn bắn, trờ về thì ở tiền viện nướng thịt, làm sao có thời gian cưa khúc gỗ to như thế?”
Lãnh Nghệ cám thán: “Chính bởi vì điểm này mà ngươi đã qua mặt được bản huyện, có điều hồ ly dù giảo hoạt thì cũng không đấu lại được thợ săn thông minh.”
Doãn Thứu sau một lúc bàng hoàng đã trấn định lại, khẽ ho một tiếng: “Đại lão gia, có nhầm không, cái cột lớn như thế dù cưa đứt cũng phải mất thời gian một bữa cơm. Lâm Linh thực sự không có thời gian.”
“Cô ta có.” Lãnh Nghệ thán phục: ” Một thủ đoạn rất nhỏ thôi mà cô ta che mắt được tất cả, tuy cưa xà ngang đó tốn thời gian, nhưng đó là cưa một lần. Chúng ta mắc kẹt trong tư duy cố định này nên mới bị che mắt, nếu như chia ra cưa nhiều lần thì sao nào?”
Thành Lạc Tiệp hiểu ra ngay: “Đúng rồi, Lâm Linh và Hoàng Mai vì ra ngoài mấy lần đưa đồ ăn cho Doãn bộ đầu ở ngoài tuần tra, ả ta có thể cưa nhiều lần.”
Lâm Linh nằm trên mặt đất nói vội: “Thuộc hạ và Hoàng Mai mới đầu đi cùng nhau, về sau tránh thức ăn nguội, nên chia ra mỗi người đưa một người. Cộng lại chỉ có hai lần, thời gian không quá một tuần trà, không đủ để cưa đứt xà, Hoàng Mai có thể làm chứng.”
Hoàng Mai vẫn chưa tin đồng bạn của mình lại là hung thủ, tích cực gật đầu xác nhận: “Đúng đấy ạ, mới đầu bọn thuộc hạ cùng đi rồi cùng về, chỉ có hai lần sau là chia ra đi đưa, bởi vì nếu đi cùng nhau, thịt đưa tới người thứ hai thì nguội rồi, cho nên mới chia ra.”
Mọi người đều nhìn Lãnh Nghệ nghi ngờ, dù gì bọn họ cũng là bộ đầu, phá án là sở trường, chỉ có vài câu thôi là nắm được vấn đề, vị đại lão gia này quá võ đoán rồi. Doãn Thứu cân nhắc xem nên nói thế nào để tránh Lãnh Nghệ đừng thành thẹn quá hóa giận: “Đại lão gia, chuyện này, phải chăng có hiểu lầm gì hay không…”
Lãnh Nghệ biết ông ta muốn nói cái gì, cắt ngang: “Bởi vì các ngươi đều nghĩ, xà đó phải cưa trong một ngày, nếu không phải thì sao?”
Không phải trong một ngày?
Nếu thế thì chuyện không thể thành có thể, vì thời gian dư dả.
Thời gian trước bọn họ cũng tới ở dịch trạm Âm Sơn, thượng phòng của dịch trạm chỉ có quan viên triều đình mới được phép ở. Bọn họ vẫn nhớ ngày hôm đó không có quan viên triều đình ở, muốn đột nhập vào không khó gì, có thể cưa đứt một đoạn nhỏ, căn bản không ai để ý được. Cẩn thận hơn nữa cưa xong quệt bụi đất trên xà vào vết cưa là có nhìn cùng không ra.
Song cái đó nói lên điều gì đâu chứ?
Quả nhiên Lâm Linh kêu lớn: “Đại lão gia, dù là thế thì cũng không phải thuộc hạ từng ở dịch trạm, chín người ở đây đều từng ở qua mà.”
“Ngươi không cần kêu lớn thế, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.” Lãnh Nghệ thong thả nói: ” Tuyền cô nương và Trịnh Nghiên, Lý Phân luôn theo sát phu nhân ta, Tiệp cô nương thì lúc nào cũng ở gần ta, điều là ta rõ nhất…”
Thành Lạc Tuyền nhướng mày, nàng nhạy bén nhận ra, cách xưng hô của Lãnh Nghệ thay đổi rồi. Tuyền cô nương, Tiệp cô nương, nghe thật thân mật. Mặc dù dù thay đổi cả cách xưng hô cả hai, không thiên vị, nhưng nàng biết, nguyên cớ là ở tỷ tỷ mình, bất giác liếc nhìn tỷ tỷ cười đầy ẩn ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |