Đây mới là vấn đề, Lãnh Nghệ bực bội: “Nhưng ta không biết là thứ gì, ta đi qua đây không ít lần, không nhớ mình nhận thứ gì từ tay ai.”
Thành Lạc Tiệp nghi ngờ: “Thật sao?”
“Thật!” Lãnh Nghệ nói chắc nịch:
Thành Lạc Tiệp nhìn y chăm chú, thấy y mặt mày đau khổ lẫn bực tức, nàng đột nhiên cười khanh khách, buông y ra, đứng thẳng lên chỉnh lại y phục đầu tóc: “Ngài không biết thì tốt, không cần hỏi nhiều, chuyện bọn ta làm ở huyện Âm Lăng, ngài đừng hỏi tới.”
Giai nhân rời đi, Lãnh Nghệ không khỏi luyến tiếc, truy hỏi: “Các cô tìm cái gì, không thể cho ta biết à?”
“Không thể.”
“Các cô không nói thì làm sao ta giúp được các cô.”
“Không sao cả.”
Bất ngờ Lãnh Nghệ vươn tay trái ra, vòng lấy thân thể mềm mại yêu kiều của nàng, kéo mạnh vào trong lòng mình. Thân hình hai người lần nữa dán sát vào nhau, khôi phục trạng thái khi nãy, Lãnh Nghệ chủ động nói: “Nhưng ta muốn giúp các cô.”
Thành Lạc Tiệp vùng vẫy một chút không thoát được, nép vào lòng y: “Không cần ngài tìm thứ đó nữa, nhưng nếu ngài muốn, người ta vẫn có thể trao thân thể này cho ngài.”
“Thật chứ?”
“Thật!”
“Vậy ta không khách khí nhé?” Lãnh Nghệ từ từ đưa tay phải lên, cách y phục nắm lấy bầu ngực mơn mởn của nàng:
Thành Lạc Tiệp mặt đỏ như gấc chín, mắt nhắm chặt, miệng he hé, phát ra tiếng rên mê loạn, tựa mặc y giày vò.
Thế nhưng lãnh Nghệ lần nữa dừng tay, cười khổ: “Cô làm thế vì vẫn cho rằng ta đang lừa cô sao?”
Thành Lạc Tiệp tức thì mở mắt ra nhìn y: “Không phải sao?”
“Thực sự không phải.”
“Phải hay không bọn ta cũng sẽ tra rõ.”
Lãnh Nghệ thực sự không biết phải làm sao để đám người này tin mình nữa, bực dọc nói: “Không chỉ các cô, còn có cả kẻ khác cũng muốn thứ này, có cả những kẻ không muốn ta đưa ra thứ này, nên tìm mọi cách diệt khẩu, chỉ trong thời gian ngắn ta bị ám sát mấy lần rồi. Thứ tai họa đó ai mà muốn chứ… Rốt cuộc là thứ gì khiến ta bị vô số người nhắm vào như vậy? Cô nói cho ta biết được không, vì thứ không biết đó mà ta sống không yên.”
Thành Lạc Tiệp tựa cười tựa không nói: “Nếu ngài thực sự không biết gì cả, vậy tốt nhất là đừng biết. Ngài yên tâm, có bọn ta ở bên cạnh, ngài không có nguy hiểm gì đâu.”
“Thế sao?” Lãnh Nghệ ồ một tiếng, giọng khó tránh khỏi có chút giễu cợt: ” Vậy hôm qua ta suýt chết là vì không có cô ở bên cạnh nhỉ, rốt cuộc thế nào mới là ở bên cạnh?”
Thành Lạc Tiệp xấu hổ hết sức, khẽ nhéo ý một cái: “Đó là chuyện ngoài dự liệu, hung thủ lẻn vào bên trong…”
“Suỵ!” Lãnh Nghệ đặt tay lên môi nàng: ” Đừng nói gì, đừng nhúc nhích.”
Thành Lạc Tiệp tức thì cảnh giác nghe ngóng, có kẻ địch tới gần sao? Thế nào mà nàng không cảm giác được chứ? Phải tập trung lắm mới nghe thấy âm thanh rất nhỏ, lẹp bẹp, có thứ gì đó đi trên tuyết.
Từ từ xoay người về phía đó, mắt nàng nhìn chằm, như con báo cái sẵn sàng lao về phía mục tiêu, thế rồi nàng nhìn thấy một con dê thong thả đi ngang qua.
Thì ra chỉ là một con dê mà thôi.
Đất trời âm u cô tịch, khu rừng im phăng phắc không một tiếng động, chỉ có tiếng chân nhẹ nhàng giẫm trên tuyết loạt xoạt của con dê, nó thi thoảng dừng lại, lấy móng bới tuyết, hòng kiếm chút cỏ khô còn sót lại lấp vào cái bụng đói.
Thực sự chỉ là một con dê mà thôi.
Thành Lạc Tiệp thở ra một hơi, ngay sau đó mắt sáng lên, nhặt lấy cung tên vừa rồi hai người thân thiết ném ra đất, đưa Lãnh Nghệ, ý bảo y bắn.
Lãnh Nghệ bắn một lần rồi, cảm giác mình có được chút cảm ngộ, tuy vũ khí khác nhau, nhưng có rất nhiều điểm chung khi nhắm bắn mục tiêu, Lãnh Nghệ có cánh tay rất khỏe. Cho nên y không ngại, nhận cung lắp tên, giương lên nhắm mục tiêu.
Đúng lúc ấy con dê như có linh cảm, nó dừng lại, nhìn bọn họ.
Lãnh Nghệ biết không chờ được nữa, nếu không nó sẽ chạy ngay, buông tay bắn nhanh.
Viu!
So với mũi tên hôm qua, lần này Lãnh Nghệ thực sự bắn tốt hơn rất nhiều, tiếng gió rít rất nhọn, tên bay như ánh chớp, uy lực mười phần… Phập, trúng rồi, múi tên bay qua đầu con dê, ghim vào thân cây bên cạnh, ăn sâu cả tấc, vỏ cây bắn cả ra.
Con dê không cho y cơ hội thứ hai thoắt cái không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại dấu chân trên đất tuyết.
Chỉ là nhất thời nổi hứng, Thành Lạc Tiệp không cố tình muốn săn con dê đó, hôm qua giết được con gấu kia, lại có thêm con hoẵng trưởng thành, đủ thịt ăn mấy ngày rồi.
Lãnh Nghệ hơi tiếc, cũng không phải là vì không săn được con mồi, mà vì bắn trượt rồi, rốt cuộc cách bắn cung với bắn súng khác quá nhiều. Tay súng thiện xạ chưa chắc là tay cung giỏi.
Người ngoài thấy là gần trúng rồi, Lãnh Nghệ lại biết giữa gần và trúng là khoảng cách rất xa.
Lãnh Nghệ đi tới cái cây kia, rút mũi tên ra cho vào ống, đột nhiên y kêu một tiếng, đưa sát mắt vào cái lỗ trên thân cây quan sát, lại cắm mũi tên vào, lại rút ra, cầm mũi tên lên quan sát: “Thành Lạc Tiệp cô nương, cô có thấy cây cung này quá mềm không?”
Ai ngờ Thành Lạc Tiệp không trả lời, còn đánh y một cái: “Ngài ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ thoải mái rồi, vậy mà còn gọi xưng hô với người ta xa lạ như thế?”
Ặc, Lãnh Nghệ không ngờ nàng nói vậy, hai người bọn họ cứ thật thật giả giả tạo thành quan hệ kỳ quái, nhưng mà nàng nói cũng đúng, với quan hệ họ bây giờ xưng hô quá khách khí cũng không phải, ngại ngùng hỏi: “Vậy phải gọi thế nào?”
“Không phải bảo ngài sau này gọi người ta là Tiệp Nhi sao?” Thành Lạc Tiệp hơi hờn dỗi:
“Vậy không hay lắm… ” Xưng hô như vậy áp lực lắm, để Trác Xảo Nương nghe thấy thì khó mà giải thích, vì tới giờ Lãnh Nghệ vẫn không muốn để nàng biết có âm mưu lớn như thế bao quanh họ, nghĩ một lúc rồi nói: ” Được, ta gọi cô là Tiệp cô nương, gọi muội muội cô là Tuyền cô nương, có được không?”
“Cũng được, ngài muốn gọi sao thì gọi, miễn là đừng gọi đầy đủ tên người ta.” Thành Lạc Tiệp rõ ràng chưa hài lòng với cách xưng hô kia, song xem đây là một tiến bộ, bấy giờ mới nhận lấy cung, kéo thử: ” Đây là một cây thiết cung bình thường, không cứng không mềm, thích hợp cho binh sĩ bình thường sử dụng.”
Lãnh Nghệ đột nhiên đấm hai tay vào nhau: “Ta đã biết ai là hung thủ muốn hại ta rồi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 230 |
Ngày cập nhật | 16/11/2024 05:55 (GMT+7) |