“Tôi đã nhớ tất cả mọi thứ. Hai người đó ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi hôn mê và mất trí nhớ?” Tôi ngồi dựa lưng giường, mắt nhìn thẳng Lãnh Băng Sương.
Vào lúc này, khát vọng tri thức của tôi rất cấp bách, vì nếu đại nạn tôi không chết, hơn nữa lúc đó địa điểm xảy ra tai nạn ở trên núi quê hương tôi, khẳng định là hai người không tìm thấy tôi, nếu như Lãnh Băng Sương không thông báo cho họ, thậm chí họ cũng không biết tôi sống hay chết, hiện tại hai người như thế nào rồi? Vẫn đang tìm tôi sao? Hay đã từ bỏ việc tìm kiếm, có phải đã… sống chung với nhau? Khả Hân có mang thai không? Có phải đã sinh con cho Tư Kiến không? Có rất nhiều câu hỏi và lo lắng tràn ngập tâm trí của tôi bây giờ, làm cho tôi cảm thấy bứt rứt.
Nếu như tôi thật sự chết rồi, những chuyện này cũng sẽ không nghĩ tới, nhưng hiện tại tôi còn sống, hơn nữa có thêm nhân tố Lãnh Băng Sương này, làm cho tôi có chút bất ngờ.
“Chồng, rốt cuộc anh nghĩ cái gì vậy? Có phải là di chứng lại tái phát? Anh tỉnh dậy đã nói nhảm, vẫn luôn bị ảo tưởng, nhất định lại là ảo tưởng. Cái gì hai người kiến… Họ là ai? Em lập tức gọi bác sĩ tới đây ngay…” Sau khi Lãnh Băng Sương nghe tôi nói xong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc mờ ám, nhưng không có kinh hoảng thất thố, phỏng chừng nàng đã sớm chuẩn bị tốt có một ngày tôi tìm lại trí nhớ, hiện tại nàng còn muốn che giấu.
“Lãnh Băng Sương, cô không cần dỗ dành tôi nữa, tôi phải biết tình huống hiện tại, hy vọng cô đừng giấu tôi. Cô hiểu rõ tính cách của tôi, đừng có ép tôi…” Lúc này tất cả lo lắng trong lòng tôi đều đang sôi trào, hoàn toàn không nghe Lãnh Băng Sương nói, tôi trướng người nhìn thẳng vào mắt nàng, ngay cả mũi chúng tôi cũng kề sát vào nhau.
“Tìm bác sĩ kiểm tra cho anh trước, những thứ khác sau này hãy nói. Đây là điểm giới hạn của em…” Lãnh Băng Sương nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài, trên tay cầm điện thoại.
Lãnh Băng Sương cũng là một người cứng đầu, nàng không phủ nhận cũng không thừa nhận, tuy rằng tôi đang nóng lòng cũng đành phải tạm thời chịu vậy.
“Đừng tiêm thuốc nào cho tôi hết, chỉ cần kiểm tra là được rồi…” Sau khi những bác sĩ kia đến, tôi đã nói trước với họ, bởi vì tôi sợ Lãnh Băng Sương bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho tôi, hoặc dùng thủ đoạn gì khác để khống chế trí nhớ của tô. Thủ đoạn của nàng tôi tin nàng có bản lĩnh này.
Các bác sĩ nhìn Lãnh Băng Sương, nàng gật đầu với họ. Sau khi đã hoàn thành tất cả các xét nghiệm trên đầu của tôi, các bác sĩ rời khỏi phòng, nàng cũng đi theo họ ra ngoài, bác sĩ sau lưng tôi nói cho nàng nghe về tình hình của tôi.
“Anh muốn ăn gì không?” Sau khi Lãnh Băng Sương trở về, nàng lại chuyển chủ đề.
“Tôi không muốn ăn cái gì hết, tôi chỉ muốn biết tình huống và đáp án hiện tại, cô đừng có lừa tôi, Lãnh Băng Sương, nếu không chúng ta lấy Tiểu Cát ra thề, cô có dám không? Không nói cho tôi biết cũng không sao, như vậy từ giờ trở đi tôi sẽ tuyệt thực, đương nhiên cô có thể dùng vũ lực với tôi, nhưng đời này tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô…” Lúc tôi nói những lời này, trên mặt Lãnh Băng Sương rốt cục có tâm tình dao động, nhất là khi tôi nhắc tới Tiểu Cát.
“Anh… anh muốn biết cái gì? Anh còn muốn biết cái gì nữa? Có tôi và Tiểu Cát không tốt sao? Tại sao lại muốn đi tìm con khốn đó nữa? Nó đã hại anh chưa đủ sao? Tôi đã sinh ra Tiểu Cát cho anh, Tiểu Cát là cốt nhục của chúng ta, không tin anh mang nó đi tìm một cơ quan giám định khác đi, tôi sẽ không tham gia. Đối với anh và Tiểu Cát, tôi Lãnh Băng Sương không thẹn với lương tâm. Chính xác thì anh muốn gì?” Rốt cuộc Lãnh Băng Sương không chịu nổi nữa, đứng lên lớn tiếng với tôi, hơn nữa nước mắt đã lưng tròng, đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng mất bình tĩnh như vậy.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Đang lúc hai chúng tôi nhìn nhau không nói gì, cửa phòng đột nhiên mở ra, vang lên một thanh âm ngây thơ, Tiểu Cát hai chân trần chạy vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đầy lo lắng.
“Mẹ không sao, mẹ đang chơi với ba…” Nhìn thấy Tiểu Cát, trên mặt Lãnh Băng Sương hiện lên một tia nhu sắc và cưng chiều, quay đầu lén lau khóe mắt mỉm cười nói.
Lãnh Băng Sương rất ít khi cười, chỉ khi đối mặt với tôi và Tiểu Cát mới cười, nàng cười lên thật là xinh đẹp. Lời nói của nàng làm cho tôi bình tĩnh lại rất nhiều, hiện tại tôi nghĩ tới hai người họ còn có ý nghĩa sao? Lãnh Băng Sương đã chăm sóc tôi ba năm nay, còn sinh cho tôi một hài tử, Tiểu Cát là sợi dây kết nối bền chặt giữa hai chúng tôi, vô luận như thế nào cũng chém không ngừng. Mặc dù sự xuất hiện của nó không phải là điều tôi muốn, nhưng nó đã sinh ra, tôi cũng không thể để cho nó biến mất đi, hơn nữa với thời gian nó đã khiến cho tôi vô cùng yêu thương nó, dù sao máu đào hơn ao nước lã, cảm giác nó mang lại cho tôi, Tư Kiến xa xa không cách nào so sánh.
“Bố tỉnh rồi, chơi với Cát Cát đi…” Đôi mắt to của Tiểu Cát nhìn tôi nhấp nháy, làm dịu đi tất cả mọi cảm xúc của tôi. Lúc này đối với tôi, nó là liều thuốc chữa thương tốt nhất, tôi tin Tiểu Cát là con của tôi, nó khác với Tư Kiến, bây giờ nó còn nhỏ mà ngoại hình quả thực giống khuôn mặt tôi như một bản sao, quá giống.
“Được, bố chơi với con, đến đây, cưỡi ngựa…” Tôi khom lưng ôm Tiểu Cát lên giường, để cho nó cưỡi trên bụng tôi, dùng bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, khiến cho lòng tôi trong chốc lát bình tĩnh lại. Mặt khác, Lãnh Băng Sương đã lén lau nước mắt từ phía sau Tiểu Cát.
Khoảng thời gian sau đó, tôi không hỏi Lãnh Băng Sương cái gì nữa, chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng, buổi tối, nàng nằm ở trên giường bồi tôi, ôm cánh tay tôi ngủ bên cạnh, thật lâu không muốn buông ra.
Lúc này tôi không có trốn tránh nàng, ngủ cũng đã ngủ với nàng còn sinh con, hơn nữa lúc tôi mất trí nhớ, đã cùng nàng phát sinh quan hệ nhiều lần rồi, bây giờ làm sao cự tuyệt nàng? Nhưng trong lòng tôi không thể quên được và lo lắng cho hai người kia, tôi cũng thử không nghĩ tới, nhưng làm không được.
Kỳ thật cuộc sống hiện tại của tôi, hẳn là tôi nên thỏa mãn mới đúng, có một người vợ tuyệt vời Lãnh Băng Sương và một đứa con trai ngoan ngoãn dễ thương Tiểu Cát, mình còn cái gì mà không hài lòng đây? Hai người kia đã phản bội tôi, tại sao tôi còn muốn nghĩ đến họ? Có lẽ tôi cần thời gian để thích nghi, dùng thời gian để chữa lành vết thương lòng.
Mấy ngày kế tiếp, đại bộ phận thời gian của Lãnh Băng Sương đều ở bên tôi, trong mắt luôn tràn ngập lo lắng, từ sau khi tôi khôi phục trí nhớ, tựa hồ như nàng rất sợ tôi sẽ rời khỏi nàng.
Vào cuối ngày hôm đó, cuối cùng tôi hỏi Lãnh Băng Sương câu cuối cùng, đó là: Nàng có làm tổn thương hai người họ không? Nàng đã đem Tiểu Cát ra thề, nói với tôi không có làm tổn thương hai người họ và bây giờ hai người không có bất kỳ nguy hiểm nào, đây là điểm giới hạn nàng nói cho tôi biết, cho nên tôi không hỏi nàng bất cứ điều gì nữa.
Sau khi sức khỏe bình phục, tôi vẫn không có việc gì làm, suốt ngày ở trong biệt thự. Biệt thự rất lớn, có mọi thứ nên có, giống như một thành phố nhỏ, có hoa viên, non bộ, suối nước nóng, thậm chí còn có sân golf, chỉ là mỗi ngày đều nhìn thấy người hầu và bảo vệ, thậm chí ngay cả cửa biệt thự tôi cũng không có bước qua, biệt thự này thật sự quá lớn.
Cuối cùng, một ngày nọ, không nhịn được tôi nói với Lãnh Băng Sương tôi muốn ra ngoài đi dạo, nàng suy nghĩ một chút rồi đáp ứng dẫn tôi đi chơi, tôi cần nàng làm bạn đồng hành. Trong khoảng thời gian này, tôi có cảm giác tôi đã bị Lãnh Băng Sương quản thúc, nhưng tôi đối với nàng không có gì bất mãn, tuy rằng hai chúng tôi không có danh nghĩa phu thê, lại sống như vợ chồng, mỗi ngày thời gian của tôi là chơi với Tiểu Cát nhiều nhất, chỉ có ở cùng với nó, tôi mới có thể quên đi tất cả phiền não.
Hôm nay, Lãnh Băng Sương và Tiểu Cát cùng tôi chuẩn bị ra ngoài dạo chơi. Vừa ra khỏi cổng biệt thự, một dãy xe limousine đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có lính túc trực, chờ đoàn xe chạy ra khỏi cổng, tôi lập tức trợn tròn mắt! Biệt thự này cư nhiên ở trên một ngọn núi lớn, giống như một bình nguyên khổng lồ và nông trường, sơn minh thủy tú rất xinh đẹp, quan trọng hơn là tất cả biển báo chỉ đường đều là tiếng Anh, cuối cùng Lãnh Băng Sương nói cho tôi biết, địa phương hiện tại là ở Mỹ…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nuoi-soi-trong-nha/
Có lẽ thành phố Mỹ xa xôi ngăn cách đại dương, tạm thời làm cho lòng tôi thanh tĩnh lại, cho dù muốn quay về, cũng không dễ dàng như vậy. Nếu bây giờ tôi đang ở Trung Quốc, hay thậm chí ở thành phố quê hương tôi, tôi nhất định sẽ nóng lòng đi tìm câu trả lời, bây giờ tôi ở rất xa, vừa vặn để giữ cho trái tim của tôi yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Hoa Kỳ, tiếng Anh của tôi cũng tốt, vì vậy trong chuyến đi này không có bất kỳ trở ngại giao tiếp nào. Trước đây, tôi luôn muốn đến Mỹ, đó là nguyện vọng của tôi và cũng là nguyện vọng của Khả Hân, trước đây tôi đã hứa với cô sẽ đưa cô đến đây, bây giờ tôi đã ở đây, nhưng đi cùng tôi không phải là cô.
Có vẻ như Tiểu Cát đã lâu không ra ngoài, nó đang chạy chơi rất vui vẻ ở phía trước, các bảo mẫu và vệ sĩ theo sát nó từng bước, một tấc cũng không rời, tôi và Lãnh Băng Sương từ từ đi phía sau.
Nhìn cảnh đường phố nhộn nhịp ở New York, trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc, vốn dĩ tôi ra ngoài để thư giãn, nhưng lại đi tới thành phố mà mình tha thiết ước mơ nhất là New York này.
Trên internet và trên TV, chúng tôi thường xuyên xem màn hình cảnh sắc của New York, đặc biệt là tượng Nữ thần tự do, là địa danh của thành phố New York, Lãnh Băng Sương tự nhiên sẽ đưa tôi đến đây, xem bức tượng cao như thế nào. Trong đầu tôi không khỏi nghĩ đến Khả Hân, trên vách tường phòng khách nhà tôi có một bức tranh tường về tượng Nữ thần tự do, do cô lựa chọn, tôi cũng rất thích.
Tôi đã hứa sẽ đưa cô đến New York để tận mắt nhìn thấy tượng Nữ thần tự do, lúc đó Khả Hân ôm lấy tôi và nói: Chồng, có đi New York hay không và xem tượng Nữ thần tự do hay không, điều này không quan trọng, quan trọng là có chồng bên cạnh thì ở đâu cũng vui.
Câu nói của Khả Hân đã khiến cho tôi xúc động rất lâu, lúc đó tôi đã hứa nhất định sẽ đưa cô ấy đến đây, không ngờ bây giờ nhìn lại… người ở bên cạnh tôi không phải là cô ấy.
“Cảm ơn…” Đang lúc tôi ở trong hồi ức, đột nhiên tôi cảm giác được có người khoác lên người tôi một cái áo khoác, tôi quay đầu lại nhìn là Lãnh Băng Sương. Cũng không biết tôi lâm vào trong hồi ức bao lâu, nàng không nỡ quấy rầy tôi, có lẽ dùng phương thức này để đánh thức tôi.
“Có muốn ăn chút gì không?” Lãnh Băng Sương ôn nhu nói. Trên đời này có thể để cho nàng đối đãi như thế, ngoại trừ cha mẹ nàng hình như chỉ có tôi.
“Không muốn ăn. Chúng ta về đi…” Cuối cùng tôi nhìn tượng Nữ thần tự do lần cuối, như thể nhìn Khả Hân lần cuối, trên người khoác áo và quay người rời đi, Lãnh Băng Sương không nói một lời đi theo bên cạnh tôi. Nàng đã nhìn thấu tâm tư của tôi, cũng như Khả Hân, nàng hiểu rõ tôi, gặp được hai nữ nhân này, làm cho tôi lâm vào gút mắc tình cảm.
Sau khi trở về biệt thự, tôi ngồi trong thư phòng, nhìn kệ sách, tôi rơi vào trầm tư. Mình còn yêu Khả Hân không? Tình yêu, tôi không phải là một người có mới nới cũ, nếu ba năm này tôi và Lãnh Băng Sương sớm chiều ở chung, có lẽ sẽ theo thời gian để pha loãng tình cảm với Khả Hân và tình cảm của Lãnh Băng Sương sẽ tăng lên ngày một lớn.
Ông trời đã đùa với tôi, khiến cho tôi hôn mê ba năm, Lãnh Băng Sương chăm sóc tôi ba năm nhưng tôi không hề cảm nhận được. Sau ba năm tôi tỉnh dậy, cảm giác nàng chỉ ở chung vài ngày với tôi, mà tôi rời Khả Hân cũng mới có vài ngày thôi, đúng vậy chính là loại cảm giác này. Thời gian ba năm đối với tôi không có ý nghĩa gì, ý nghĩa duy nhất chính là chuyện xảy ra trong ba năm đã không cách nào thay đổi. Khi đó mình nản lòng thoái chí, không có bất kỳ vướng bận nào, sinh tử của mình cũng không quan trọng, nhưng hiện tại lại có ràng buộc, có Lãnh Băng Sương, có Tiểu Cát.
Nghĩ đến Tiểu Cát, trong lòng tôi tràn đầy nhu tình, nó giống tôi khi còn bé vô ưu vô lự, vì để cho nó có một tuổi thơ hoàn chỉnh, tôi không muốn rời xa nó. Thời thơ ấu của Tư Kiến là một ví dụ đau thương, tạo thành tính cách hiện tại của hắn là một nhân vật biến thái.
Tôi không còn là người làm việc thiếu thận trọng nữa. Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ, đột nhiên tôi không dám nhắc đến hai người với Lãnh Băng Sương, nàng đã chăm sóc tôi lúc tôi gặp khó khăn nhất, đã sinh Tiểu Cát cho tôi, có thể nói nàng đã cho tôi quá nhiều thứ mà Khả Hân không thể cho, vậy tôi có tư cách gì ở trước mặt nàng nhắc tới một nữ nhân khác? Cho dù tôi kiên trì khăng khăng nhắc tới hai người họ, nhất quyết quay lại Trung Quốc để tìm đáp án, với tính cách lạnh lùng cương liệt, nàng có thể bồng Tiểu Cát đứng trên ban công, miệng nói với tôi: Nếu anh dám bỏ đi, tôi sẽ cùng Tiểu Cát nhảy…
Tôi tin Lãnh Băng Sương nói được làm được, đến lúc đó sự tình sẽ không cách nào thu thập, tôi hoàn toàn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi ngồi ở thư phòng hơn nửa đêm, lúc phục hồi tinh thần xem đồng hồ, đã 1: 00 Đêm, tôi vội vàng đứng dậy trở lại phòng ngủ. Đèn đầu giường trong phòng bật lên, Lãnh Băng Sương nhìn báo cáo của công ty, vẫn chưa ngủ, tôi biết nàng đang chờ tôi, nàng biết tôi ở thư phòng, nàng không quấy rầy tôi.
“Xin lỗi…” Đi đến bên giường, tôi phát ra tiếng nói từ nội tâm với Lãnh Băng Sương.
“Chồng, anh còn nói với em như vậy sao?” Lãnh Băng Sương buông báo cáo trong tay xuống, nhìn tôi hỏi.
Tôi không chút do dự gật gật đầu, Lãnh Băng Sương hỏi tôi như vậy không phải là đột ngột, ngược lại trong lòng tôi có chút áy náy, tôi không cho nàng danh phận gì, nhưng nàng đã làm tất cả những gì mà một người vợ có thể làm cho tôi.
“Sau này anh đừng nói lời cảm ơn hay xin lỗi linh tinh với em nữa, anh nói vậy làm cho em rất khó chịu. Em chỉ muốn anh biết rằng em sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh. Anh phải có cảm giác rằng em làm bất cứ điều gì cho anh là hợp lý, anh nên coi mọi thứ một cách tự nhiên, được rồi, chúng ta đi ngủ…” Lãnh Băng Sương nói rất ngắn gọn, chỉ ngắn ngủi mấy câu đã bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
Nằm ở trên giường, Lãnh Băng Sương vẫn ôm tôi, tôi nhìn ánh trăng bên ngoài, thật sáng. Khi còn bé tôi đã cứu nàng, đối với mình là phúc hay họa? Nếu như không có nàng, không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi, lúc tôi làm phóng viên gặp nguy hiểm, nàng đã cứu tôi hai lần, nàng luôn phái người ở bên cạnh tôi. Đối với thâm tình của nàng, có lẽ tôi sẽ không bao giờ mở miệng được, chỉ có thể chôn vùi hai người kia mãi mãi ở đáy lòng.
Tôi đã mất tin tức lâu như vậy, có lẽ hai người nghĩ rằng tôi đã chết, sau đó coi như tôi đã chết, không có Từ Kiên nữa. Bây giờ tôi chỉ có một thân phận, đó là chồng của Lãnh Băng Sương và cha của Tiểu Cát, nàng cho tôi một danh tính mới rất dễ dàng, chờ tôi quen với khoảng thời gian này, tôi sẽ sử dụng danh tính mới để cho nàng một danh phận.
Ngày hôm sau Lãnh Băng Sương mang cho tôi một cái điện thoại di động Apple mới tinh còn gắn sẵn thẻ. Từ sau khi tôi tỉnh dậy, nàng vẫn không cho tôi điện thoại di động, bình thường tôi đều dùng điện thoại cố định của biệt thự để gọi. Đột nhiên nàng đưa cho tôi điện thoại di động, làm cho tôi có chút bất ngờ, nàng không sợ tôi dùng để kết nối với Khả Hân sao?
Sau này tôi cẩn thận nghĩ lại, có lẽ Lãnh Băng Sương muốn bày tỏ thái độ, đó là không hạn chế tự do của tôi, cũng không kiểm soát suy nghĩ của tôi, để cho tôi lựa chọn, đây là biểu hiện của việc thật lòng yêu một người, mặc dù nàng rất sợ mất tôi. Mặc dù tôi hôn mê đã lâu, nhưng số điện thoại cố định trong nhà và số điện thoại di động của hai người tôi còn nhớ rõ ràng.
Mặt trên điện thoại di động trước đó có mấy số của vài người, số Lãnh Băng Sương, số còn lại là đồng hồ điện thoại dành cho trẻ em của Tiểu Cát, quản gia, người phụ trách an ninh, v. V.
Khi ở riêng một mình, đã nhiều lần tôi nhấc điện thoại muốn gọi cho Khả Hân, cho dù không nói chuyện với cô, cho dù sau khi bắt máy, nghe được giọng nói của cô, muốn xác nhận cô sống tốt hay không, muốn xác nhận cô có đổi điện thoại hay không, nhưng sau mỗi lần nhấn số xong, tôi lại không không đủ can đảm để bấm nút gọi.
Những ngày tiếp theo, tôi sống một cuộc sống bình thường, hàng ngày không có việc gì làm ở trong biệt thự, thỉnh thoảng ra ngoài dạo một vòng, bên cạnh có bảo vệ vây quanh. Lãnh Băng Sương không hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi, thậm chí cũng không hạn chế bảo mẫu và quản gia bên cạnh, tôi hoàn toàn là một người tự do, đại bộ phận thời gian nàng đều ở bên tôi, tôi vẫn cố gắng quên đi quá khứ, nhưng vẫn không thể.
Sáng nay sau khi ngủ dậy không thấy Lãnh Sương đâu, trên tủ đầu giường có một cái túi giấy kraft, cái túi giấy nhìn quen quen, tôi tò mò cầm mở ra xem, đồ bên trong vẫn còn nguyên, đây là thứ mà ba năm trước tôi đã lấy ra từ két sắt của công ty, trông giống như một cái usb, nàng đã từng nói qua thứ này là bí mật của gia đình tôi, nhưng tôi vẫn không có can đảm để xem.
Tôi đặt đồ trở lại, mang dép ra khỏi phòng ngủ, đi tìm Lãnh Băng Sương…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |