Khi tôi lái xe vào chung cư, tôi nhìn thấy chiếc xe Accord màu đen đang tiến về phía mình, đúng là biển số xe đó, hơn nữa từ kính xe phía trước có thể nhìn thấy Tư Kiến đang lái, lúc này hắn vừa lái xe vừa quay đầu qua ghế lái phụ không biết nói cái gì cùng Khả Hân. Mà cô ngồi ở ghế phụ che miệng khóc lóc, không biết có nghe hắn nói hay không.
Bởi vì chiếc xe thuê của tôi có kính xe được dán phim, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong, nhưng từ trong nhìn rõ bên ngoài cho nên khi hai xe đi lướt qua nhau, Tư Kiến và Khả Hân hoàn toàn không phát hiện ra tôi.
Tại thời điểm hai chiếc xe giao nhau, tôi chợt thấy nhói trong lòng, trái tim tôi có chút khó chịu, tôi biết tại thời điểm hai chiếc xe giao nhau, có lẽ là lần cuối cùng tôi cách gần với Khả Hân như vậy. Nhưng cô lại không biết tôi ở bên cạnh cô, trong khoảnh khắc hai chiếc xe chạy ngang qua, xe Accord của Tư Kiến còn nhường đường cho tôi.
Xem ra hai người về nhà không thấy tôi, cho nên vội vàng đi ra ngoài tìm, hơn nữa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy phương hướng xe chạy, tựa hồ như là hướng về công ty của tôi mà đi. Ngẫm lại đối với địa điểm đầu tiên Khả Hân nghĩ tới nhất định là nhà, nếu không có ở nhà địa điểm thứ hai phải là công ty, bất quá cô đã chọn sai thứ tự, nếu như chọn công ty trước, còn có thể tìm thấy tôi, bây giờ vừa vặn đi ngược lại với tôi, có lẽ đây là ý trời.
Tôi dừng xe ở dưới lầu nhích từng bước lên lầu, mở cửa nhà, hơi hám quen thuộc đập vào mặt, cảnh tượng quen thuộc hiện ra. Lần trước cũng vậy, chẳng qua lần này tốt hơn một chút, lần này không phải đụng hai người đang giao cấu ở nhà.
Bật đèn lên tôi thấy trên sàn nhà có mấy dấu chân lộn xộn, là của hai người. Sau khi hai người vào nhà thậm chí ngay cả giày cũng không cởi, cứ như vậy đi tìm bóng dáng tôi ở trong nhà, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Tôi đi thẳng ra ban công. Đón linh cữu cha mẹ, sau đó một lần nữa tuần tra căn nhà này một lần chót, lần này có lẽ thật sự rời đi luôn. Dưới lớp vải cách nhiệt trong bếp, vẫn còn điểm tâm Khả Hân làm cho tôi buổi sáng.
Nhìn ảnh cưới của chúng tôi, nước mắt tôi đã chảy xuống, tôi thực sự rất buồn. Lần trước khi rời khỏi nhà, bởi vì hai người đang quan hệ tình dục ở nhà, lúc đó bị ảnh hưởng, tâm tôi hoàn toàn không có tĩnh. Bây giờ tôi ở nhà không có người quấy rầy, mọi suy nghĩ từ trong đầu tôi lóe lên, làm cho tất cả cảm xúc trong lòng tôi bộc phát ra, nước mắt chảy vào miệng, chua xót như thế nào. Tôi khóc nức nở, trước kia mình cũng đã từng rơi nước mắt, chỉ là không biết đã bao nhiêu năm tôi không có khóc nức nở như vậy.
Lúc này hai chân tôi như nhũn ra, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, thực ra trong lòng tôi không muốn rời khỏi căn nhà này. Lau khô nước mắt, tôi đứng ở cửa nhìn lại nhà mình một lần cuối, đóng cửa chính tự động khóa trái, ôm linh vị của cha mẹ từ từ xuống lầu, tôi không biết đã ở nhà bao lâu, có lẽ nửa tiếng, có lẽ một giờ.
Khi tôi đi xuống cầu thang, tôi đặt linh vị của cha mẹ tôi trên chiếc xe thuê, lái ra khỏi chung cư. Chỉ là khi tôi vừa lái xe ra khỏi chung cư, tôi lại thấy chiếc xe Accord màu đen kia, lần này chúng tôi cách rất xa, tôi đã rẽ trái và ở kính hậu tôi thấy nó rẽ vào trong chung cư. Xem ra hai người đến công ty tìm không thấy tôi, cho nên lại trở về nhà, dưới tình huống không tìm được tôi, ở nhà chờ là biện pháp tốt nhất.
Tôi lái xe đến trạm xăng, đổ đầy dầu vào xe, sau đó lái xe lên đường. Vô tình tôi đến khu nhà gỗ quen thuộc kia, không ngờ mình lại đi tới đây, có lẽ trong bóng tối tự có định mệnh.
Lúc này tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, đó là tôi còn một số việc chưa làm xong, nhà và xe đều đứng tên tôi, toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình đều do tôi đứng tên. Tôi chỉ muốn bỏ đi, không muốn lấy đi bất cứ thứ gì.
Tôi tìm thấy một dòng in đánh chữ trong khu vực nhà gỗ, soạn thảo một đại lý ủy quyền, sau đó sử dụng chứng minh nhân dân để in một số tài liệu. Sau khi làm xong những việc này tôi có hơi khó xử, nếu bây giờ tôi gửi những thứ này về nhà, tôi sẽ phải đối mặt với hai người, bây giờ tôi đã rời khỏi nhà, tôi không muốn đối mặt với họ nữa. Lúc này tôi nghĩ tới Tứ Hợp viện kia, vừa lúc tôi phối chìa khóa Tứ Hợp viện này, vì thế tôi lái xe đến đó.
Lúc này cửa cổng đã đóng chặt, tôi lấy chìa khóa ra mở cổng lớn, đi vào Tứ Hợp viện. Đây là lần đầu tiên tôi từ chính diện tiến vào trong Tứ Hợp viện này, đi vào đại sảnh, mọi thứ trong nhà đều rất đẹp, giống hệt như trong video, nhìn cái ghế sofa trong phòng khách kia, tưởng tượng cảnh hai người giao cấu cuồng nhiệt trên cái ghế này vài giờ trước, phía trên có lẽ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể và ái dịch của Khả Hân.
Nghĩ về điều này, mũi tôi ngửi thấy mùi trong phòng khách, bởi vì cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt. Cho nên mùi trong nhà rất lâu cũng không tan, tôi ngửi được mùi rất rõ ràng, đó là mùi nội tiết tố nam, một mùi tanh tanh, là hương vị đặc trưng của tinh dịch nam nhân. Tôi không thấy kết thúc của cuộc làm tình này, vào thời khắc cuối cùng của cuộc làm tình của hai người, tôi đang một mình ở cổng trường học, hồi hộp mong chờ, hy vọng Khả Hân sẽ đến gặp tôi đúng giờ, nhưng cô lại kéo dài thời gian, phớt lờ yêu cầu của tôi, ở đây cùng Tư Kiến tiếp tục quan hệ tình dục.
Ngửi thấy mùi tinh dịch tanh tanh trong không khí, tôi có thể tưởng tượng được Tư Kiến cuối cùng đã xuất tinh trong âm đạo của Khả Hân, âm đạo của cô chảy ra một lượng lớn tinh dịch, đúng như dự đoán, trong thùng rác cách ghế sofa không xa, có mấy đoàn giấy vệ sinh, mà mùi tinh dịch chính là từ thùng rác này phát ra, giữa giấy vệ sinh bao bọc có thể nhìn thấy một ít dấu vết tinh dịch tràn ra, những khối giấy kia rất nhiều có thể thấy được tinh dịch mà hắn bắn ra dày đặc cỡ nào.
Tôi lắc lắc đầu để gạt bỏ mọi suy nghĩ của mình, tôi đau lòng không thể thở được khi nghĩ về chúng. Tôi đặt chìa khóa nhà tôi trên cái tủ giày bên cạnh ghế sofa, chỉ cách vị trí ghế mà hai người đã giao cấu chưa đầy nửa mét.
Ngoài ra còn tất cả các giấy ủy quyền chứng nhận bất động sản, ô tô của gia đình, v. V. Tôi lấy từ trong cặp ra một bản sao chứng minh nhân dân và tìm người trung gian thông qua các thủ tục này để chuyển những tài sản này sang tên Khả Hân. Tôi cũng để lại thẻ ngân hàng của tôi, cô biết mật khẩu.
Tôi sẽ đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, để lại mọi thứ cho Khả Hân, đây xem như là phẩm giá cuối cùng và tư duy cởi mở của tôi với tư cách một người đàn ông, thà rằng người trong thiên hạ phụ tôi, tôi không phụ người trong thiên hạ.
Sau khi hai người đến Tứ Hợp viện, khẳng định sẽ phát hiện mấy thứ này, như vậy thì sự việc sẽ được giải thích rõ ràng, cũng có thể để cho hai người biết được, tôi đã biết Tứ Hợp viện này, cũng làm cho hai người hiểu được tôi không phải là một thằng ngốc, một con trùng hồ đồ, tôi đã biết tất cả mọi thứ.
Tôi từ từ bước ra khỏi Tứ Hợp viện đóng cổng lớn lại, ngoái đầu nhìn lại một cái, phát hiện mình đã không có bất kỳ vướng bận gì, bàng hoàng muốn rời khỏi thế giới này, dặn dò hậu sự của mình.
Đứng ở cổng Tứ Hợp viện, tôi nghĩ đến Lãnh Băng Sương, người phụ nữ này yêu tôi sâu đậm, cũng là người phụ nữ mà tôi cảm thấy có lỗi nhất, nàng đã vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, mà tôi lại không vì nàng làm được cái gì cả. Thực xin lỗi Lãnh Băng Sương, tôi nợ nàng, kiếp sau nhất định sẽ trả lại cho nàng.
Thế giới rộng lớn, nhưng tựa hồ như không có chỗ cho tôi dung thân, tôi có thể quay trở lại bất cứ nơi nào tôi đến. Tôi sinh ra ở trong vùng núi sâu, vậy hãy trở về núi sâu đi, cái căn nhà gỗ đó có lẽ đã sớm không còn tồn tại. Như vậy mình sẽ trở lại núi sâu, ở địa điểm cũ của tiểu mộc ốc kiến tạo một tiểu mộc phòng, dựa theo bộ dáng ban đầu, cung phụng linh vị của phụ mẫu ở đó, cắt đứt quan hệ cũng là một lựa chọn tốt, sống một cuộc sống nguyên thủy tự cung tự cấp cùng thế giới vô tranh, cùng đoạn tuyệt hết thảy quan hệ trước kia, trở lại địa phương ban đầu của mình, như vậy cũng là một sự lựa chọn không tồi. Ở đó sẽ không ai làm phiền tôi, cũng sẽ không có ai có thể tìm thấy tôi, tôi sẽ dành phần đời còn lại của mình ở đó.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định lái xe trở lại quê hương của tôi. Tôi lên xe, khởi động xe, chỉ là tôi vừa định nhấn ga, một chiếc xe đột nhiên từ bên cạnh xe thuê đi ra, lập tức chắn ở phía trước xe thuê, nhanh chóng ngăn cản đường đi của tôi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nuoi-soi-trong-nha/
Lúc này đầu óc tôi choáng váng, hơn nữa sắc trời đã tối, tôi vừa nhìn thấy chiếc xe ngăn cản tôi là một chiếc Accord màu đen, do góc nghiêng nên không nhìn rõ biển số, chẳng lẽ là xe của Tư Kiến? Không thể nào, hắn không về nhà với Khả Hân của hắn sao? Nơi từng là nhà của tôi bây giờ là nhà của họ.
Người từ trong xe xuống đã cho tôi câu trả lời, chiếc xe vừa dừng lại ghế lái phụ liền mở ra, một người chạy ra, là Khả Hân, lúc này trên mặt cô lê hoa đái vũ chạy đến trước xe tôi, hơn nữa còn muốn mở cửa xe của tôi ra.
Mặc dù chiếc xe thuê của tôi rất rách, không có chức năng khóa tự động, nhưng nó đã được sửa đổi để phục vụ cho các cuộc phỏng vấn để có thể tự động khóa và kính cửa sổ rất chắc chắn nên người ngoài không thể mở được.
“Chồng, anh xuống đi, anh nghe em nói, không phải như anh nghĩ đâu…” Khả Hân lấy tay đập vào kính cửa sổ và nói lớn, có vẻ rất kích động, hơn nữa Tư Kiến cũng đi xuống xe, hắn đứng ở trước xe của tôi, nhìn vào kính cửa sổ, cuối cùng chỉ cúi đầu, châm một điếu thuốc hút, tựa hồ như không còn sự kiêu ngạo và ngạo mạn khi giao cấu với cô.
Không phải là những gì tôi tưởng sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy nó thông qua video giám sát, còn cái gì để giải thích nữa? Nhìn thấy hai người vào lúc này khiến cho tôi cảm thấy rất bực bội, tôi đạp ga, chiếc xe lập tức phát ra tiếng động cơ rất lớn, tôi muốn cảnh cáo hai người và bảo họ nhanh tránh ra, nhưng Tư Kiến vẫn bất động đứng trước xe của tôi, Khả Hân cũng vậy, không đập cửa xe nữa, mà chạy đến trước xe đứng cùng với hắn, cô dang hai tay ra và chặn đầu xe, trên mặt mang theo một tia kiên định.
Nếu không cho tôi tiến, tôi không thể lùi được sao? Tôi lùi xe ngay lập tức và dùng hết sức lao về phía sau. Sau khi hai người nhìn thấy, Khả Hân dùng sức đẩy mạnh Tư Kiến một cái, hắn vội vàng lên xe khởi động xe đuổi theo tôi một lần nữa.
Lúc này hàng xóm láng giềng đều đã đi ra coi, đứng ở cửa nhìn xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì. Đám người này có loại tâm tính đứng xem náo nhiệt, nhìn người khác cãi nhau bọn họ xem rất vui vẻ, đây cũng là loại người tôi ghét nhất.
Một cuộc rượt đuổi xe đã diễn ra trong con hẻm hẹp khu nhà gỗ bắt đầu.
Chiếc xe thuê của tôi mặc dù không nhanh như xe Accord của Tư Kiến, nhưng hắn không có kỹ năng lái xe tốt như tôi, bởi vì tính chất công việc của phóng viên, kỹ thuật lái xe của tôi đã được rèn luyện thành thục. Qua lại vài vòng tôi đã ra khỏi khu nhà gỗ, đã bỏ hắn lại cách xa tôi, động cơ của xe thuê bị tôi phát huy đến cực hạn.
Tôi rất kinh ngạc là hai người có thể tới Tứ Hợp viện vào lúc này, tại sao bọn họ nghĩ tới khả năng tôi sẽ đến đây? Hay Tư Kiến đã chủ động đưa Khả Hân đến đây để an ủi cô theo cách của hắn? Mặc kệ nguyên nhân là gì, nhất định là tình cờ gặp được tôi, cho nên mới có một màn vừa rồi.
Vừa mới ở khu nhà gỗ, tôi thành công bỏ rơi chiếc Accord của Tư Kiến. Hiện tại tôi an tâm lái xe trên đường, rời khỏi thành phố này, trở lại sơn lâm vĩnh viễn sẽ không ra ngoài, cô lập với thế gian, không còn bất luận ai quấy rầy tôi nữa, như vậy có thể khiến cho tôi quên đi tất cả những gì trong quá khứ, nếu như có thể, tôi tình nguyện xuất gia làm một hòa thượng.
Vừa rồi cảnh hai người chặn tôi khiến cho trái tim tôi càng thêm hụt hẫng, bởi vì tôi nhìn thấy hai người cùng nhau đứng trước xe, ở trong mắt tôi họ có vẻ rất xứng đôi, như thể tôi đã trở thành người thứ ba. Con trai tôi, con ruột của tôi, tất cả mọi thứ tôi sở hữu lại bị hủy hoại trên tay hắn, đây là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi sao? Loại trừng phạt này có lẽ quá nặng, ngoại trừ Phượng Quân tôi tự hỏi mình không có lỗi với bất luận ai.
Sự phản bội của con trai tôi, sự phản bội của vợ tôi, sự phản bội của hai người thân duy nhất của tôi, tất cả đều do họ. Một bên tôi tự hỏi, một bên tôi lái xe, chỉ là nỗi đau trong lòng càng lúc càng đè nặng, mặc dù tôi đã suy nghĩ thoáng hơn, nhưng ai có thể làm được như vậy, tôi cảm giác được ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, tâm tôi mệt mỏi, đầu tôi đau, tất cả mọi thứ đều đang ập đến với tôi. Tôi lắc lắc đầu cố làm cho mình tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng lúc này sắc trời đã tối.
Thời gian trôi qua từng phút một, tôi cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo. Sau khoảng 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng về đến quê hương của tôi, tôi không có tâm trạng ngắm phong cảnh và những thay đổi khác của quê hương, tôi lái xe thẳng lên núi, đường núi là loại đường vòng vèo. Đoạn đường này rất hiểm trở, trời đã tối, tôi cố gắng giữ tỉnh táo, giảm tốc độ xe, hướng về vị trí căn nhà gỗ nguyên thủy của gia đình tôi.
Ngay sau đó tôi nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện phía sau xe tôi có ánh sáng, hơn nữa dường như không phải là một chiếc xe.
Chuyện gì vậy? Muộn thế này, còn ai lên núi? Hay là tôi bị bọn xã hội đen theo dõi? Hay là Tư Kiến theo tôi? Có phải là hắn không? Có ít nhất ba chiếc xe ở phía sau, còn cách tôi rất xa chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn xe mờ ảo. Có lẽ những chiếc xe này đã theo dõi tôi từ lâu, nhưng họ chỉ chạy trên đường cao tốc xe cộ qua lại, mà tôi không để ý, trên con đường núi quanh co hẻo lánh này, làm cho tôi phát hiện ra rõ ràng.
Bất luận là sơn tặc cũng tốt, tôi một thân một mình không xu dính túi, cho dù lấy đi tính mạng, tôi cũng không sợ.
“Rít…” Tôi đột nhiên đạp thắng mạnh mẽ, lốp xe tạo ra âm thanh thắng lết bánh với mặt đường chói tai.
Vừa rồi tôi mải nhìn kính chiếu hậu, hơn nữa tình trạng tinh thần của tôi rất không tốt, đến mức quên cả nhìn đường phía trước, lúc này vừa vặn gặp phải một khúc cua, mà phía dưới giao lộ chính là một sườn núi tương đối dốc thẳng, khi phát hiện đã không kịp rẽ, tôi chỉ có thể dùng sức đạp thắng, đây không phải là tôi sợ chết, mà là phản ứng bản năng của con người.
Cuối cùng cũng không thành công, chiếc xe lao ra khỏi đường, bay lên không trung ngay lập tức. Tôi đã thắt dây an toàn cố định trên ghế, tại thời điểm xe lao ra khỏi đường, trái tim tôi đột nhiên được thảnh thơi, chỉ trong nháy mắt.
Mình cứ như vậy mà chết sao? Cũng tốt, sau khi chết, sẽ không còn những chuyện vướng bận phiền lòng nữa. Khi xuống âm phủ, tôi nhất định sẽ uống thêm vài bát canh Mạnh Bà để quên đi tất cả mọi chuyện, cho dù có đầu thai bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không để cho mình nhớ lại.
“Bùm…” Một tiếng vang thật lớn truyền đến tai tôi, đầu xe rơi xuống khe núi, kính xe vỡ nát, những mảnh thủy tinh vỡ đập vào mặt tôi, cảm giác đau đớn vô cùng, đầu đập vào nóc xe, tôi cảm giác được lỗ mũi và miệng bắt đầu chảy máu.
“Vĩnh biệt! Vĩnh biệt tất cả bạn bè của tôi! Tất cả các đồng nghiệp của tôi, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là bạn và đồng nghiệp.”
…”Vĩnh biệt Khả Hân! Vĩnh biệt Tư Kiến! Nếu có kiếp sau, tôi cầu xin chúng ta không bao giờ gặp lại nhau.” Tôi phun máu miệng, nói bằng một giọng khàn khàn, cuối cùng tôi nhắm mắt lại, màn hình cuối cùng biến mất và ý thức của tôi cũng theo đó mà biến mất…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nuoi-soi-trong-nha/
Đôi mắt của tôi mở ra, từ ký ức trở lại thực tại, tôi mở mắt ra nhìn căn phòng sang trọng, tất cả những kỷ niệm tràn vào tâm trí, tất cả mọi thứ đều nhớ lại hết.
Lúc đó trong đầu tôi rất mơ hồ, dựa theo tuổi của tiểu hài tử mà tính toán thời gian, hiện tại đã ba năm qua rồi, mình hôn mê suốt ba năm tròn! Mình bị tai nạn xe hơi hôn mê sau khi mất hết ký ức, bây giờ tất cả những ký ức của tôi đã trở lại.
Lúc này cả người tôi cảm giác tương đối nặng nề, không nghĩ tới hôm nay là bộ dáng này, ba năm trước chính Lãnh Băng Sương đã cứu tôi, nếu vậy những chiếc xe đi theo tôi năm đó chẳng lẽ là thuộc hạ của nàng sao? Có lẽ cấp dưới của nàng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi không phát hiện mà thôi, có lẽ mọi việc tôi làm đều nằm dưới sự giám sát của nàng. Khoảnh khắc tôi rơi xuống vách núi, chỉ có thủ hạ của nàng mới có thể cứu tôi.
“Ông xã ơi, anh tỉnh rồi…” Tôi chưa kịp sắp xếp lại tất cả ký ức thì đã nghe giọng nói ngạc nhiên của một người phụ nữ. Là Lãnh Băng Sương, nàng vừa bước vào phòng nhưng tôi không biết, tôi mở mắt ra và nhìn lên trần nhà.
“Ông xã, anh không sao chứ? Anh có thấy khỏe không? Bây giờ em gọi bác sĩ…” Lãnh Băng Sương lấy khăn tay lau tay cho tôi, sau đó hưng phấn cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi bác sĩ.
“Đợi một chút…” Tôi lên tiếng ngăn Lãnh Băng Sương. Nàng cầm điện thoại di động có chút nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi nhìn Lãnh Băng Sương, trong lòng thật là hỗn tạp, còn có Từ Tiểu Cát, bởi vì xét nghiệm quan hệ cha con, nó đích thực là con trai của tôi, hơn nữa cũng là con của nàng, hai chúng tôi sinh ra, trước khi tôi xảy ra chuyện chỉ có đêm đó cùng nàng xảy ra quan hệ, hơn nữa nàng nói cho tôi biết sẽ tặng tôi một món quà, hiện tại rốt cục tôi cũng biết món quà đó là gì, chính là Tiểu Cát con trai tôi.
“Lãnh… Cô nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với tôi sau khi xảy ra tai nạn?” Tôi không có gọi ra tên đầy đủ của Lãnh Băng Sương, bởi vì hiện tại tôi không biết nên xưng hô nàng như thế nào, nói ra một chữ Lãnh là đủ rồi, nàng thông minh như vậy hẳn là biết sau khi ngất đi tôi đã khôi phục trí nhớ. Lúc này tôi quan tâm nhất đó là tất cả những gì đã xảy ra trong ba năm qua, tại sao Lãnh Băng Sương lại ở bên cạnh tôi? Khả Hân thế nào rồi? Tư Kiến thế nào rồi? Tôi nghĩ tới nhiều khả năng, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Căn phòng chìm vào im lặng với vẻ mặt lạnh lùng và bồn chồn của Lãnh Băng Sương…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |