Tôi nhìn thấy một thân hình xinh đẹp và gợi cảm bước ra từ cánh cửa nhà tắm đang mở, nàng quấn một cái khăn tắm, để lộ khe ngực sâu và phần trên là hai bầu ngực khủng, thật gợi cảm và quyến rũ.
Sau khi Kha Hân từ nhà tắm đi ra, nàng đi thẳng vào phòng ngủ, lúc này đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, qua không biết bao lâu, từ trong phòng ngủ nàng đi ra. Chỉ là lúc này nàng mặc váy ngủ.
Khả Hân vào phòng khách tắt đèn rồi quay lại phòng ngủ, cả căn nhà chỉ có phòng ngủ của chúng tôi là còn ánh sáng… Trước khi về nhà, tôi đã gọi cho Khả Hân qua điện thoại, nói với nàng tôi không biết mấy giờ mới về, bảo nàng đừng gọi cho tôi, để tránh làm phiền công việc của tôi, cũng không nên nhớ nhung.
Cả căn nhà đều lâm vào yên tĩnh, chỉ có đèn trong phòng ngủ của chúng tôi vẫn luôn sáng, chứng tỏ Khả Hân vẫn chưa ngủ, chỉ là nàng đang làm gì? Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ bình thường nàng ngủ tối, nhưng đến giờ vẫn chưa ngủ, nàng có nghĩ về tôi không? Tôi nhìn qua điện thoại di động, sau khi xác định điện thoại di động bật im tiếng, tôi thở phào, tôi sợ nàng gọi cho tôi vào lúc này, tôi có nên bắt máy không?
“Hí hí…” Đúng lúc này, đột nhiên từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười kiều diễm của Khả Hân, thanh âm này truyền ra đột ngột như vậy, trong đêm yên tĩnh này thật rõ ràng. Đêm không ngủ, sao đột nhiên cười trong phòng? Có vẻ như nàng đang chơi điện thoại di động hoặc xem video.
Thời gian trôi qua từng phút, khi đồng hồ điểm mười giờ tối, rốt cục đèn phòng cũng tắt, Khả Hân ngủ muộn hơn thường lệ gần một tiếng, có lẽ nàng thực sự lo cho tôi…
Tôi ngồi trên ban công, lúc này lưng đã có hơi đau, nhưng không cảm thấy mệt! Không vì sao khác, bởi vì buổi tối rất yên bình, Khả Hân cũng không có hành vi gì đáng nghi ngờ, có lẽ mình thật sự suy nghĩ lung tung.
Tôi lại lẳng lặng chờ khoảng hơn nửa giờ sau mới đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ban công, lúc này tôi đi chân trần, rón rén đi tới phòng khách. Khi tôi đến cửa phòng ngủ, tôi nghe tiếng hít thở đều của Khả Hân, nàng đã ngủ thiếp đi.
Tôi thở phào, đi ra cửa xỏ giày, sau đó mở cửa rồi lại đóng, cố ý tạo ra tiếng động, như thể vừa mới về đến nhà.
“Ông xã, anh về rồi, làm việc muộn quá…” Sau khi nghe thanh âm tôi đóng cửa, Khả Hân đang ngủ say trong phòng dụi dụi mắt chống người dậy, mơ mơ màng màng nói.
“Đúng vậy, vừa mới xong…” Sau khi tắm rửa xong trở lại giường, Khả Hân trực tiếp dựa vào vai tôi, nằm yên tĩnh lại ngủ thiếp đi, nhìn tư thế ngủ yên bình của nàng, tôi không thể tin được nàng đang giấu tôi chuyện gì.
Tuy nhiên, để cởi bỏ tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng, tôi vẫn định ngày mai sẽ đến nơi đó để xem, để tự mình giải quyết tia nghi ngờ cuối cùng kia.
Đến ngày hôm sau, sau một buổi sáng làm việc bận rộn, tôi đã hoàn thành gần hết công việc trong ngày, sau đó chào lãnh đạo, dựa cớ bổ sung tài liệu một lần nữa tới khu vực nhà gỗ ở ngoại ô, chỉ có điều lần này chỉ có một mình tôi và một cái camera.
Một mình tôi lái xe, cầm điện thoại di động để đối chiếu với bộ dáng của ngôi nhà trong video. Hết cách thôi, diện tích khu nhà gỗ thật sự quá lớn, hơn nữa các loại ngõ hẻm giống như mê cung, ở bên trong không biết tôi đã xoay bao nhiêu vòng, rốt cục tìm được căn nhà trong Tứ Hợp viện mà máy drone bay ngang qua.
Tôi đậu xe ở đó và nhìn Tứ Hợp viện cách đó không xa. Nhà gỗ này rất độc đáo, từ bên ngoài mà nhìn, chính là kiểu tôi thích, xem ra lịch sử của nhà gỗ này đã lâu đời. Tứ Hợp viện này không nằm ở trung tâm khu nhà gỗ đông đúc nhất mà nằm ở vùng ngoại ô, là nhà độc lập, lối vào hướng về phía bên trong khu nhà gỗ, hậu viện đối diện với bình nguyên mênh mông vô tận, có thể nói vị trí địa lí rất tốt, quan trọng nhất là phong cách của nó.
Tôi nhìn tình hình xung quanh, gần đó chỉ có vài cửa hàng rải rác, bầu không khí tổng thể có vẻ rất yên tĩnh, hơn nữa phía trước hầu như không có camera hay thiết bị phát hiện nào khác, có thể nói nơi này là một môi trường vô cùng yên tĩnh.
Tôi đeo thẻ báo chí, đeo kính râm và khẩu trang rồi ra khỏi xe cùng với cái camera. Tôi vác camera lên vai, tôi đã tính trước, nếu sau khi gõ cửa thật sự là người thân hay gì đó của Khả Hân thì có thể nói là đến làm việc tình cờ gặp.
Chỉ là khi tôi đến gần cánh cổng mạ vàng trong bộ vũ trang toàn thân, tôi phát hiện cánh cổng đã bị khóa, một cái khóa lớn và một sợi xích sắt lớn khóa chặt cửa. Lúc này tôi chết lặng trợn tròn mắt. Không phải tại sao khác, tôi đã cân nhắc rất nhiều tình huống, nhưng không nghĩ rằng cánh cửa bị khóa, cho thấy chủ nhà không có ở nhà.
Lúc này tôi giống như một quả bóng xì hơi, không còn bất kỳ tò mò hay ý chí chiến đấu nào, tôi xoay người chuẩn bị về nhà. Chỉ là vừa mới đi tới trước xe, liền thấy gần đó có một đám đại gia đại nương đang chơi bài, ngay dưới một cây liễu lớn cách Tứ Hợp viện này không xa. Tôi cẩn thận hồi tưởng lại, tựa hồ như có chút không cam lòng, thật vất vả mới tới được lại không có thu hoạch gì.
Tôi bước tới, những ông già bà già thuộc thế hệ trước rất giản dị, không ngại tôi làm phiền. Tôi mượn danh nghĩa phỏng vấn công việc cùng họ tán gẫu, nói chuyện về ngôi nhà gỗ của họ, nói những chuyện xưa cũ, miệng các đại gia đại nương liền há hốc, dù sao người trẻ bây giờ ít để ý đến chuyện cũ của bọn họ.
Dưới sự đồng hành của họ, tôi bắt đầu quay những ngôi nhà gỗ của họ, gián tiếp quay một gian, tôi quay có thứ tự hết gian này tới gian kia, nhưng mục đích là Tứ Hợp viện kia và bất kể tôi quay thế nào, kết thúc của buổi quay sẽ là cái Tứ Hợp viện đó.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã được đi cùng với các đại gia đại nương. Cuối cùng cũng quay xong căn nhà gỗ cuối cùng, chỉ còn lại một Tứ Hợp viện kia.
Tôi đổ mồ hôi và tập trung ánh mắt vào ngôi Tứ Hợp viện đó, tôi cùng các đại gia đại nương đi tới trước cửa…
“Này! Sao cái nhà này lại khóa cửa vậy? Là hàng xóm láng giềng nào của chúng ta? Tôi có thể vào thăm không?” Tôi đi tới trước cửa Tứ Hợp viện cố ý phát ra thanh âm kinh ngạc, sau đó xoay người nói với những người hàng xóm đang tụ tập xung quanh càng lúc càng đông.
“Gia đình Tứ Hợp viện này chúng tôi cũng không biết, phải nói chủ nhà hiện tại chúng tôi không quen biết, chỉ biết chủ nhà cũ…” Một lão đại gia tóc hoa râm nói.
“Là sao?” Tôi quan tâm hỏi, đồng thời bật máy ghi âm một cách tượng trưng, như thể tôi đang thực hiện một cuộc phỏng vấn.
“Tứ Hợp viện này ít nhất đã có lịch sử hơn trăm năm, vẫn thuộc về truyền thừa của một gia tộc. Một tháng trước, người nhà này xuất ngoại tập thể, cho nên đem bán nó. Tứ Hợp viện này là nơi có môi trường và vị trí tốt nhất ở chỗ của chúng tôi, nghe nói giá rất cao, nhưng vẫn có người mua. Chúng tôi là hàng xóm cũ nhiều năm, nguyên chủ của ngôi nhà rời đi, chúng tôi đã nói về nó, ông không muốn bán, chỉ cho thuê, nhưng người mua lại quyết tâm muốn mua và trả giá rất cao, chủ nhà thấy giá cao nên đã bán căn nhà…” Lão đại gia kia nói một cách hùng hồn trong khi vuốt bộ râu của mình.
“Có ai quen chủ nhân mới của ngôi nhà đó không?” Tôi hỏi to một lần nữa, lúc hỏi câu hỏi này, trái tim tôi cũng nâng lên, hiện tại rốt cục cũng đi vào trọng điểm.
“Không quen…” Sau khi nghe tôi hỏi, đám đại gia đại nương kia nhẹ lắc đầu.
“Căn nhà này ước chừng một tháng trước đã đổi chủ mới, mà chúng tôi rất ít khi thấy chủ nhân mới kia lộ diện, cho dù thỉnh thoảng phát hiện cửa lớn không có khóa, nhưng vẫn luôn đóng chặt, rất ít khi thấy có người ra vào. Trong một tháng, chúng tôi chỉ thấy người chủ sở hữu ngôi nhà này một vài lần, mỗi lần đều mang mũ, đeo khẩu trang và kính râm, trông có vẻ bí ẩn. Lúc đầu chúng tôi còn tưởng là một nhóm người lợi dụng căn nhà này để hoạt động phi pháp nên gọi điện cho chủ nhà, còn báo cảnh sát, nhưng cảnh sát điều tra xong, phát hiện là chúng tôi suy nghĩ quá nhiều, chủ nhà mới là một đôi công dân hợp pháp khiêm tốn…” Một vị lão đại nương khác nói.
“Chờ đã, bà nói là một đôi?” Tôi mẫn cảm bắt được một từ mẫn cảm trong lời nói của đại nương, nên buột miệng hỏi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nuoi-soi-trong-nha/
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Trên mặt đại nương kia mang theo nghi hoặc nói.
“Ồ, không… không có gì…” Không phải là tôi không thể trấn định lại thần thái của mình, mà bởi vì nếu ngày đó thật sự là Khả Hân, một đôi kia, chẳng phải là… “Đó có phải là một cặp vợ chồng không?” Mặc dù hỏi ra vấn đề này tương đối đột ngột, có vẻ quá mức nghiêm túc, nhưng tôi vẫn hỏi.
“Hẳn là vậy rồi! Theo người chủ trước, người mua căn nhà này là một người đàn ông. Lúc đó không biết vì sao, người đàn ông đó đội mũ, đeo kính và đeo khẩu trang, như thể hắn là một người đáng khinh, tuy rằng dáng người của hắn rất cao, nhưng theo thanh âm, phán đoán chủ nhà tuổi còn rất trẻ. Hơn nữa sau khi mua căn nhà này, chúng tôi rất ít khi gặp, chỉ thỉnh thoảng thấy một người đàn ông và một người phụ nữ ăn mặc rất kín mít ra vào, hơn nữa hai người chưa bao giờ ra vào cùng nhau, đều là đơn độc. Nữ nhân kia cũng vậy, ăn mặc rất kín đáo, nhưng từ dáng người có thể nhìn ra, nàng tuyệt đối là một nữ nhân rất xinh đẹp. Chỉ là không biết tại sao, cho dù cửa không có khóa, chủ nhân bên trong cũng không ra gặp mặt, vẫn luôn đóng chặt cửa lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng tôi cảnh giác đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại không tra ra bất cứ vấn đề gì. Hiện tại chúng tôi vẫn kỳ quái, vẫn đang tự hỏi nếu không có vấn đề gì, tại sao lại bí ẩn như vậy?” Một trong những một đại gia đó nói, nói tới đoạn cuối đã lớn tiếng, đồng thời trong khi nói xong những lời này, những đại gia đại nương khác không ngừng gật đầu phụ họa, trên mặt đều mang theo biểu tình kỳ quái.
“Được, cảm ơn các vị đại gia đại nương, vốn tôi tưởng rằng căn nhà này rất cổ điển, không tìm được chủ nhân của căn nhà, thật đáng tiếc…” Tôi biết mình chỉ có thể khám phá bấy nhiêu thôi, thế là đủ rồi, tôi giả vờ rất tiếc nuối nói, thật ra trong lòng cũng cảm giác được rất tiếc, bởi vì có được quá ít thông tin.
Tạm biệt các đại gia, đại nương, tôi phóng xe về, trong lòng đầy nghi hoặc. Nếu thông tin tôi nhận được là một chiều, chẳng hạn như chủ nhà là một cặp vợ chồng trẻ… tôi có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng thông tin nhận được là thông tin mà tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ.
Chủ nhà còn rất trẻ và rất thần bí, giống như hai người không thể ra ánh sáng, cửa chính vẫn khóa chặt, không tiếp xúc với hàng xóm, cảnh sát điều tra cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, còn có một bộ phận video không rõ ràng, hết thảy mọi thứ đều trở nên càng thêm mơ hồ hơn.
Chỉ là thời gian không cho phép, nếu không tôi thật sự muốn bố trí giám sát xung quanh căn nhà kia, giám thị nhất cử nhất động của Tứ Hợp viện.
Sau khi trở lại công ty, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, tôi ngồi bất động trong văn phòng, trong đầu suy nghĩ về những gì tôi nhận được chiều nay. Tôi làm một giả thiết, nữ chủ nhân Tứ Hợp viện kia thật sự là Khả Hân đi, giả thiết này là có thể thiết lập, đầu tiên nàng có rất nhiều thời gian, bởi vì công việc hiện tại của nàng vốn là một công việc nhàn rỗi, nàng hoàn toàn có thể trên đường đi làm đến Tứ Hợp viện kia. Thứ hai hình tượng nàng cùng nữ nhân trong video tương tự, không, phải nói là giống nhau, nàng cũng hoàn toàn có khả năng tránh mặt tôi, chỉ cần nàng về nhà đúng giờ buổi tối, ai có thể nghĩ ban ngày nàng đi tới đó làm cái gì?
Nếu như nữ chủ nhân kia thật sự là Khả Hân, thì người đàn ông đó là ai? Theo những người láng giềng nói, người đàn ông kia còn rất trẻ, tôi đã lọc ra hết những người trong đầu, nhưng trong những người thân của nàng hoàn toàn không có người như vậy, nếu như nói thật sự có, thì chỉ có một người, đó chính là Tư Kiến! Nhưng hắn đã lên máy bay ra nước ngoài rồi nên không có khả năng là hắn, lúc đó sau khi hắn tới Mỹ, còn đặc biệt dùng điện thoại cố định nước ngoài gọi điện thoại đường dài báo bình an cho tôi mà.
Nếu không phải là Tư Kiến, thì có thể là ai? Cuộc thăm dò chiều nay, không những không cho tôi câu trả lời, trái lại nỗi nghi ngờ trong lòng tôi càng thêm sâu.
“Chồng. Anh cứ âm thầm quan sát em làm gì?” Đến buổi tối khi về nhà ăn cơm, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những nghi hoặc kia, ánh mắt không ngừng nhìn Khả Hân, nhìn bộ dáng nàng, hoàn toàn tìm không được điểm đáng ngờ gì, chẳng lẽ thật sự tôi suy nghĩ quá nhiều rồi sao? Cuối cùng nàng phát hiện tôi không ngừng nhìn trộm nàng, không khỏi mỉm cười hỏi.
“Anh thấy vợ anh trông đẹp quá…” Tôi buông bát đũa xuống cười nói, hóa giải vấn đề vừa rồi.
“Đẹp thì anh cứ nhìn công khai, không cần lén lút…” Khả Hân mỉm cười và gắp một miếng thức ăn vào bát của tôi, nhìn vẻ ngoài đoan chính của nàng, làm sao tôi cũng không thể tin nàng lại là người như vậy. Hết thảy, hết thảy khả năng chỉ là trùng hợp thôi, có lẽ mình quá nghiêm túc.
Đến buổi tối lúc ngủ, nhìn Khả Hân kề vai tôi ngủ, tôi vẫn cứ suy nghĩ và trằn trọc không biết nên từ bỏ cuộc điều tra hay tiếp tục. Thật ra tôi có thể đến trường nàng để kiểm tra xem tình hình đi làm của nàng trong những ngày qua, có bao giờ đi ra ngoài trong giờ học hay không, nhưng nếu tôi đến trường hỏi, với lý do gì chứ? Sau đó nàng nhất định sẽ biết, tôi nên giải thích với nàng như thế nào đây?
Giám sát Tứ Hợp viện kia? Nhưng tôi không có thời gian, nếu mỗi ngày chủ nhân trở về thì không sao, còn có thể, nhưng nếu mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, vậy thì… Lúc này tôi đặc biệt nhớ tới Lãnh Băng Sương, nếu như nàng ở đây thì tốt biết mấy, tôi thà để chuyện này bị phơi bày, để cho nàng phái người giúp tôi giám sát chuyện này.
Bên cạnh truyền đến tiếng thở đều của Khả Hân, mà tôi lại thật lâu không cách nào ngủ được. Tôi nên làm gì đây? Trong đầu cứ suy nghĩ về câu hỏi này, mãi cho đến sáng hôm sau.
Sau một đêm mất ngủ, tôi đến công ty với hai quầng thâm dưới mắt. Sau khi ăn sáng, khi công việc tiến hành đến chiều, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, nếu không tìm ra câu trả lời thì có lẽ tôi sẽ luôn sống trong nghi ngờ. Tôi đến văn phòng lãnh đạo, hiếm khi tôi nói dối, nhưng tôi phải có một lý do để xin nghỉ phép nghỉ một tuần. Cuối cùng lãnh đạo cũng phê duyệt, nhưng trong lòng tôi rất áy náy, chỉ để tìm câu trả lời cá nhân cho mình.
Sau khi về nhà, tôi cũng nói dối với Khả Hân, nói với nàng tôi sẽ đi công tác một tuần, đến một nơi rất xa. Dù sao trước kia tôi thường xuyên đi công tác, nàng không có bất kỳ nghi ngờ nào. Do thời gian hạn chế chỉ có một tuần. Tôi nói với nàng sáng hôm sau tôi sẽ xuất phát. Vì để tạo cho nàng một ấn tượng sai lầm, tôi đã đồng ý với yêu cầu của nàng để tiễn tôi đi.
Trước khi tan sở tôi đã mua vé máy bay trên mạng, lúc trở về nhà, tôi nói sẽ đi công tác, cũng để cho Khả Hân thấy vé máy bay, nhất định phải làm cho nàng tin lần này tôi thật sự đi công tác xa.
Đến sáng sớm hôm sau, Khả Hân đưa tôi đến sân bay, cho đến khi tôi bước vào cổng an ninh, cuối cùng ánh mắt không nỡ rời xa tôi càng lúc càng xa.
Máy bay cất cánh, nhưng tôi không có lên máy bay, tôi đứng ở sân bay nhìn máy bay cất cánh, vé máy bay trong tay tôi cũng trở thành một cái vé phế liệu. Sau khi giải thích rõ ràng với nhân viên sân bay, tôi ra khỏi sân bay, bây giờ khoảng cách từ lúc Khả Hân tiễn tôi đã qua một giờ.
Lúc này Khả Hân hẳn là đã đi làm, là đi làm hay là về nhà hoặc là nói đi đến đó… Khu nhà gỗ? Tôi không chậm trễ, lập tức bắt taxi chạy tới khu nhà gỗ kia, trong tay cầm hành lý mà Khả Hân đã chuẩn bị cho tôi.
Sau khi đến khu nhà gỗ đó, tôi đã “vũ trang” bản thân mình một chút. Tôi nhớ lần trước quay phim, có một thông tin cho thuê nhà, ngay xung quanh tòa nhà Tứ Hợp viện đó, tôi tìm thấy ngôi nhà thuê đó, ngay lập tức thuê nửa năm, hết cách thôi, chỉ thuê một tuần người ta sẽ không cho thuê.
Cứ đi tới đi lui như vậy, thuê nhà cộng thêm vé máy bay, lập tức hơn vạn nhân dân tệ lãng phí, nhưng để tìm ra đáp án trong lòng, giải quyết bí ẩn trong lòng, tất cả những tiền chi tiêu này tôi cũng không tiếc.
Tôi không có sống trong một ngôi nhà gỗ trong một thời gian dài rồi. Ngôi nhà này có vị trí rất tốt, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng cửa ra vào của Tứ Hợp viện, cửa sổ có rèm che, ánh sáng trong nhà cũng tương đối tối, rất thích hợp để bí mật giám sát. Kỳ thật hoàn cảnh của ngôi nhà này cũng không tốt, thậm chí có chút ẩm thấp, bất quá từ nhỏ tôi đã lớn lên trong núi sâu rừng thẳm nên không quan tâm đến những điều này, chỉ cần góc giám sát tốt là được.
Hơn nữa phía sau căn nhà này còn có một căn gác nhỏ hai tầng, lúc tôi đi dạo phát hiện đứng ở trên nóc gác xép có thể nhìn thấy tình hình bên trong Tứ Hợp viện, tuy rằng nhìn không thấy trong nhà, nhưng có thể thấy sân bên trong.
Lần đầu đến đây tôi đã quan sát qua, thấy cổng Tứ Hợp viện kia vẫn khóa chặt như cũ, tôi tranh thủ thời gian, mang thiết bị theo dõi lên gác xép tầng 2 lắp camera lỗ kim ở một bộ vị bí ẩn.
Hết cách thôi, tôi cũng không thể đứng ở lầu hai trắng trợn chụp lén, như vậy không bị bắt mới là lạ.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ cơ hội…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nuoi-soi-trong-nha/
Lúc này loay hoay xong, trời cũng đã trưa, tôi đói bụng kêu ùng ục. Sau khi đi tới nơi này, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng là lắp đặt tất cả các thiết bị theo dõi, hiện tại hoàn thành mới phát mình cũng không có chuẩn bị cái gì để ăn, giá như tôi dự bị thức ăn thì tốt rồi.
Tùy tiện ra ngoài vội vàng, nếu bị một ít người đặc thù nhìn thấy, chẳng phải là đả thảo kinh xà sao? Hết cách thôi, chỉ cần sang nhà chủ nhà bên cạnh để xem có gì ăn không, nhưng trong con mắt nghi kỵ của chủ nhà tôi đã bị từ chối.
Trở về chỗ mướn, tôi vuốt ve bụng mình, tựa hồ như mỗi lần giám sát một việc gì, tôi đều phải ủy khuất mình một chút. Tôi tiếp tục ngồi trước cửa sổ giám sát, mắt và camera đồng thời bật lên chăm chú theo dõi không chớp mắt, chỉ là phương pháp giám sát này là ngu nhất, ôm cây đợi thỏ! Tỳ thật tôi hoàn toàn có thể ngủ một giấc trước, dù sao cũng có camera ở đây, nhưng nội tâm tôi vẫn có một cảm giác bứt rứt không cam lòng, giống như muốn tận mắt nhìn thấy mới được. Tôi theo dõi cho đến hơn 3: 00 chiều, cảm thấy mắt đau, bụng đói.
Dường như có liên quan đến cơn đói, càng lúc tôi càng mệt và yếu, cuối cùng tôi cũng thuyết phục mình, nằm ở phía sau bệ cửa sổ ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ tôi phảng phất như nghe được thanh âm Khả Hân nói chuyện và thanh âm Tư Kiến, thanh âm của hai người vang lên ở tai tôi cách đó không xa, hình như hai người đang vui vẻ nói chuyện, từng trận tiếng cười nói truyền vào lỗ tai tôi, bị loại kích thích này, nhất thời từ trong giấc ngủ tôi bừng tỉnh.
“Bum…” Lúc tôi tỉnh dậy ngẩng đầu quá mạnh, sau gáy đụng phải thứ gì đó, tôi choáng váng đến mức đột nhiên tỉnh hẳn vì đau. Phản ứng bản năng của người bình thường là vội vàng quay đầu lại nhìn mình đụng phải thứ gì, nhưng phản ứng bản năng của tôi là liều lĩnh chịu đau, vội vàng xuyên qua khe hở của rèm cửa nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài trời sấp tối, tôi nhìn đồng hồ, đã 5: 30 chiều. Hiện tại màn đêm càng lúc càng sậm, mắt thường nhìn không rõ bên ngoài. Tôi vội vàng chạy đến chỗ camera, mở chế độ nhìn đêm, tất cả mọi thứ bên ngoài đều ở trong mắt tôi, trong mắt vẫn là sợi xích sắt dày cộp và ổ khóa lớn, Tứ Hợp viện đối diện thần bí kia, hoàn toàn không có mở khóa.
Tôi thẫn thờ ngồi trên ghế, đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán, tôi lại mơ màng, có lẽ tôi đã quá vướng bận chuyện này rồi. Đây không phải là biện pháp, ôm cây đợi thỏ như vậy hao phí thời gian và công sức, nếu có thu hoạch còn tốt, vạn nhất chủ nhân Tứ Hợp viện một tuần cũng không về, như vậy kỳ nghỉ một tuần và vất vả chẳng phải là uổng công sao?
“Rột rột…” Đang lúc tôi suy nghĩ, cái bụng lại kêu lên, cả ngày tôi chưa ăn gì, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, mình cũng không thể một mực ở trong phòng để bụng đói.
Hơn nữa nhìn thấy sắc trời cũng đã khuya, phỏng chừng chủ nhân Tứ Hợp viện hôm nay sẽ không về, bất quá vì đề phòng, tôi vẫn mở vali của mình ra, sau đó đem dụng cụ hóa trang lấy ra, tóc giả, râu, mũ, kính mắt, khẩu trang v. V, ngụy trang cũng là công phu cơ bản của phóng viên nằm vùng, bất quá nó tốn nhiều thời gian.
Để bảo đảm an toàn, tôi đã dành hơn nửa giờ để hóa trang cho mình, bất cứ ai nhìn thấy cũng không nhận ra. Tôi bước ra khỏi nhà và hít không khí trong lành bên ngoài như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Đi tới tiệm tạp hóa gần nhất, tôi chỉ ở đây có một tuần, nên không cần nhóm lửa để nấu ăn, chịu khó một chút, cho dù có ăn mì gói trong một tuần cũng không sao. Tôi bịt mặt kín mít, thậm chí cả đồ bình thường cũng không mặc.
Cửa hàng tạp hóa ở trước mặt tôi. Khi tôi đi đến cửa hàng tạp hóa, từ bên trong vừa vặn đi ra một nam một nữ, hai người mặc đồ cũng giống như tôi không sai biệt lắm, đội mũ, đeo khẩu trang, thậm chí đeo kính nữa. Xã hội hiện tại quá mức đen tối và nguy hiểm, tựa hồ như mỗi người đều không muốn cho người khác nhìn rõ mình, ngụy trang đã trở thành màu sắc bảo vệ của xã hội này để bảo vệ chính mình.
“Ối…” Khi cặp nam nữ đi ngược chiều từ cửa tiệm tạp hóa bước ra, tình cờ tôi chạm trán với họ. Tôi chủ động nhường đường cho họ, chỉ là tôi vừa mới bước vào cửa tiệm tạp hóa, phía sau liền truyền đến một tiếng kêu kinh hô của nữ nhân phát ra từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn, người phụ nữ kia lúc xuống bậc thang thiếu chút nữa vấp ngã.
“Có sao không…” Người đàn ông bên cạnh lập tức đỡ nàng, nhỏ giọng hỏi. Người phụ nữ lắc đầu, nàng nhẹ nhàng hất mái tóc bị mũ che khuất. Sau đó, người đàn ông đỡ người phụ nữ đi ra ngoài nhưng người phụ nữ đi khập khiễng, có vẻ như vừa rồi chân nàng bị trẹo.
Hai người đi xa rồi, mà tôi ở cửa tiệm tạp hóa nhìn bóng lưng hai người không nhúc nhích. Lúc này phảng phất như linh hồn tôi xuất khiếu, đầu óc vận chuyển và phán đoán với tốc độ cao.
Sở dĩ tôi đứng ngây ra đó là do giọng nói mà hai người họ vừa mới phát ra, người đàn ông đó chỉ nói ba từ nhưng giọng nói rất quen thuộc, mặc dù giọng điệu rất nhỏ và trầm, nhưng hết cách thôi, đối với thanh âm của Tư Kiến tôi thật sự quá quen thuộc và khắc sâu.
Chỉ là thanh âm của nam nhân tương đối hùng hậu, từ thanh âm phán đoán một người vẫn là tương đối phiến diện, nữ nhân kia chỉ phát ra một tiếng kinh hô cảm thán, hoàn toàn không đánh giá được giọng nói của cô ta, nhưng cùng thanh âm Khả Hân cũng có một chút trùng khớp. Chủ yếu nhất là lúc nữ nhân kia lắc đầu, mái tóc của nàng vung lên, tôi đứng ở phía sau hai người thuận hướng gió, có một chút mùi hương nhàn nhạt truyền đến lỗ mũi tôi, tuy rằng rất nhạt, nhưng cũng có chút quen thuộc, cái mùi hương này mỗi ngày ở bên gối tôi đều ngửi.
Bóng hai người đã dần dần biến mất trong đêm tối, nhưng chiều cao của hai người cũng tương đối phù hợp, chỉ là hai người đều mặc đồ dày hơn, nam nữ đều mặc áo gió, hoàn toàn không nhìn thấy dáng người.
Có thật là họ không? Tôi đột nhiên có một loại xúc động, tôi muốn xông lên xé bỏ lớp ngụy trang của hai người, chỉ là lúc này đầu óc của mình đã đoản mạch, hai chân hoàn toàn không cách nào cử động.
“Anh có mua đồ không? Không mua thì xin đừng chặn cửa…” Đang lúc tôi đang suy nghĩ, phía sau tôi vang lên một thanh âm thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng tôi cũng khôi phục năng lực hành động, tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là chủ tiệm đang sốt ruột, tôi đã chặn cửa khách hàng.
“Xin lỗi…” Tôi nói một câu xin lỗi, sau đó quay đầu đuổi theo hướng nam nữ kia.
“Người này thật là, sao đêm nay đều gặp phải người kỳ quái như vậy…” Phía sau tôi vang lên tiếng phàn nàn của dì chủ tiệm, nhưng tôi bất chấp và đuổi theo hai người kia.
Chỉ là từ xa nhìn thấy bóng hai người đó đã lên xe Honda Accord màu đen rời đi, trong bóng đêm tôi nhìn thấy biển số xe kia, đó là biển số xe ở thành phố bên cạnh. Hai chân tôi có nhanh đến đâu cũng không thể so với bốn bánh xe ô tô. Vừa bật đèn lên, chiếc xe đã biến mất không tung tích, chỉ thấy ánh đèn càng lúc càng xa.
Tôi bỏ cuộc và đứng tại chỗ thở hổn hển. Nếu tôi đuổi kịp bọn họ, tôi nhất định sẽ liều lĩnh kéo ngụy trang của hai người xuống để nhìn rõ mặt thật của họ, nhưng tôi vẫn đuổi không kịp bọn họ.
Có thật là họ không? Tuy rằng thanh âm quen thuộc với chiều cao tương xứng, nhưng tôi không thể khẳng định, dù sao gần đây tinh thần của mình hay khẩn trương, Trương Tam Lý Tứ là rất có khả năng.
Có phải đôi nam nữ này chính là chủ nhân của Tứ Hợp viện kia? Lúc này không tìm được đáp án, tôi bất chấp đói bụng, xoay người chạy tới chỗ ở của mình, lúc xẹt qua tiệm tạp hóa tôi không có dừng lại, trực tiếp chạy về chỗ ở.
Tôi trèo lên gác xép lấy thẻ nhớ của cái camera độ cao trên gác xép thay thẻ mới quay tiếp, đồng thời quay lại phòng ngủ để lấy thẻ nhớ của camera được quay từ cửa sổ.
Mở laptop ra, lúc này cảm giác được tay mình đang run run, tôi cắm thẻ nhớ vào laptop. Trái tim đã tôi níu lại đập thình thịch, bọn họ có thật sự là chủ nhân bí ẩn của căn biệt thự Tứ Hợp viện này trong truyền thuyết này không? Họ là ai? Có phải là hai người không?
Không! Nhất định là tôi đã lầm, Tư Kiến đang học ở xứ ngoài mà, lúc này hẳn là Khả Hân đang ở nhà, không có khả năng là bọn họ! Hai tay run run của tôi mở video ghi lại, video bắt đầu phát từng chút một, đáp án sắp hiện ra trước mắt tôi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |