Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 21

Nuôi ma ngải - Tác giả Hùng Sơn


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 21

Ánh nắng đã rọi vô vách đường hầm từ lâu, bây giờ căn hầm thật sáng. Lưu và Thơ cũng vừa tỉnh dậy. Cả hai vội vàng lết tới mớ quần áo rách teng beng cố mặc vô. Lưu không hiểu tại sao tối qua con Ma Ngải lại xé tất cả quần áo của mọi người ra. Chàng chợt nhớ tới Mơ, dáo dác nhìn quanh khắp căn hầm, nhưng không thấy bóng dáng Mơ đâu, cái nắp quan tài bật tung hôm qua bây giờ đã khép kín lại. Như vậy có nghĩa là con Ma Ngải đã chui vô trong đó ngủ rồi.

Lưu nhìn Thơ loay hoay mặc quần áo, cả quần lẫn áo đều rách toạc, nhưng may mắn, cái quần nàng không tới nỗi nào cho lắm. Có lẽ con Ma Ngải chỉ nắm ống quần tuột ra nên nó mới không bị xé rách như quần Lưu. Nhưng áo Thơ thì thảm thương hơn, nguyên một tà áo phía trước rách lìa khỏi thân áo. Nàng túm những mép áo cố cột lại với nhau, nhưng da thit Thơ vẫn không thể nào che kín hết được.

Lưu nhìn Thơ hỏi:

“Em có lạnh không?”

Thơ gật đầu nhe nhẹ.

“Dạ, lạnh.”

Lưu kéo Thơ vô lòng, ôm lấy tấm thân gầy gò toàn xương xẩu. Chàng không ngờ tối qua Thơ lại có thể chịu đựng được sức nặng mấy… chục ký của Lưu đè lên mình nàng mà không tỏ vẻ gì đau đớn hết. Câu chuyện về cuộc sống của nàng kể tối qua làm Lưu bâng khuâng. Đời một người con gái trong xã hội này thảm thương tới như vậy sao. Không biết gia đình nàng bây giờ ở đâu? Lưu lùa bàn tay vô tóc nàng hỏi:

“Nếu thoát ra được chỗ này, em có cách nào kiếm được gia đình không?”

Thơ thở dài thật não nuột.

“Đã từ lâu, em luẩn quẩn ở những hàng hiên gia đình thường hay lui tới, nhưng vẫn không thấy bóng dáng mọi người đâu.”

“Em có hỏi thăm những người quanh đó không?”

“Dạ có, em hỏi thăm tùm lum, nhưng chẳng ai biết, ngay cả tới những gia đình thường ngủ gần đó cũng biến đâu hết.”

Bỗng có tiếng chiêng trống xa xa vọng lại. Không ai bảo ai, cả Lưu và Thơ cùng im lặng nghe ngóng. Thơ lật đật nằm xuống ép tai lên mặt đất. Nàng hớn hở nói:

“Có người tới, có người tới rồi anh Lưu ơi.”

Lưu cũng đã nghe rõ tiếng kèn trống đám ma. Chàng mừng rỡ, nói:

“Có đám ma đó, mình phải làm sao bây giờ?”

“Anh ơi, chúng mình lết ra cửa kêu cứu đi?”

Nói xong, không đợi Lưu trả lời, Thơ lê mình ra phía ngoài ngay. Nàng lấy tay làm loa kêu lớn:

“Bớ người ta, cứu tôi với, cứu tôi với…”

Lưu cũng ra phụ với Thơ la lớn. Hình như đám ma này còn ở xa nên không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của hai người. Lưu nhìn quanh, thấy một khúc cây gần đó, chàng nhặt lên bảo Thơ:

“Em đừng la nữa, để anh lấy khúc cây này đập vô song cửa sắt có lẽ kêu lớn hơn.”

Vừa nói Lưu vừa lấy khúc cây đập vô cửa rầm rầm. Thơ cũng bắt chước kiếm được một khúc xương ống của ai lăn lóc, đập vô cửa phụ với Lưu. Tiếng đập ầm ầm. Thỉnh thoảng cả hai lại la thực lớn:

“Cứu tôi với cứu tôi vôi.”

Chỉ một lúc sau, có tiếng nói ở ngoài vọng vô, rồi tiếng mở cửa ken két. Hai ba người đi vô đường hầm. Một người đàn ông ngạc nhiên hỏi:

“Mấy người làm sao vô được đây? Cửa còn khóa mà.”

Thơ nhanh nhảu trả lời:

“Bác ơi cứu chúng cháu với, tụi cháu bị con Ma Ngải bắt vô đây hút máu đó.”

Mọi người ồ lên một tiếng, hình như không ai tin lời thơ nói. Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Lưu mừng rỡ nói:

“Thưa các bác, quả thực chúng tôi bị ma bắt đem vô đây. Chân của tụi tôi đều bị nó làm tê liệt, trên cổ cô bé này còn dấu ma cắn nữa.”

Mấy người vội vàng dìu Thơ và Lưu đi. Khi họ thấy những điều Lưu nói, ai nấy đều vội vàng đưa Lưu và Thơ ra ngoài ngay. Hình như không ai muốn tin, nhưng những điều trước mắt họ không thể nào chối bỏ được.

Ra tới ngoài, ánh nắng chói chang làm Lưu sung sướng vô cùng. Còn Thơ lại khóc tức tưởi, có lẽ nàng quá mừng rỡ nên không cầm được nước mắt. Mọi người xúm vô chung quanh Lưu, hỏi han. Lưu kể lại sơ sơ từ lúc bị Ma Ngải bắt vô đây từ nhà Chung Tử. Có một người reo lên:

“Tôi biết ông Chung Tử mà, cái thằng gàn gàn điên điên ấy chứ ai. Y cũng ở gần đây thôi.”

Lưu vội vã nói:

“Nếu vậy xin bác làm ơn đưa tôi tới đó, tôi xin đền ơn các bác.”

Người đàn ông nhìn Lưu như ngờ vực vì đề nghị đền ơn của chàng. Lưu biết ý, móc chiếc bóp vẫn còn trong túi quần, lấy ra tờ giấy hai chục đô la đưa cho ông ta, nói:

“Đây là tiền xe, xin bác giúp tôi.”

Mọi người chung quanh sáng hẳn mắt lên. Lưu nhìn thấy những khuôn mặt hom hem nghèo khó ấy. Chàng lại móc ra mấy tờ giấy mười đô, cho mỗi người một tấm. Ai nấy vui mừng hớn hở, hình như họ quên cả vụ ma quỷ vừa rồi.

Chỉ một thoáng sau, một chiếc xích lô được kêu tới chở Lưu đi, chàng hỏi Thơ:

“Bây giờ em có muốn theo anh tới nhà ông thầy bắt ma không?”

Thơ còn chưa biết trả lời sao, một người đàn ông đứng bên cạnh bảo nàng:

“Mày có phước quá, còn không theo ông ấy đi, chờ gì nữa.”

Thơ vội vàng gật đầu lia lịa.

“Dạ… dạ… cho em theo anh với.”

Ba người leo cả lên chiếc xe xích lô, xe chạy hơn nửa tiếng, Lưu đã nhìn thấy phòng ngủ bữa trước. Chàng nhớ ngay tới Thơm và Cam, nhưng không nói gì, để phải gặp Chung Tử đã.

Chỉ một thoáng sau, xe đã tới trước cửa nhà Chung Tử. Người đàn ông la lớn:

“Thằng Chung Tử có nhà không, có khách của mày nè.”

Chung Tử và ba bốn người nữa ở trong chạy ra. Khi nhìn thấy Lưu. Ông ta la lên:

“Ủa, cậu Lưu. Tụi tôi kiếm cậu gần chết mấy bữa nay, cậu đi đâu?”

Lưu chưa kịp nói gì, người đàn ông đã nhảy xuống xe nói ngay:

“Ông ta và cô gái này bị ma bắt đem nhốt vô hầm chứa xác trong nghĩa địa người Tiều Châu.”

Chung Tử đỡ Lưu dậy, ông ta nắn Chân Lưu, la lớn:

“Con yêu này khốn kiếp thực, nó hại người ta quá rồi, không thể nào nương tay được nữa. Phải giết nó thôi.”

Người dẫn đường nói:

“Thôi, đem ông ta và cô gái vô nhà đi rồi tính.”

Vừa nói, ông ta vừa lấy mớ giấy bạc trả tiền xe rồi phụ khiêng Lưu và Thơ vô nhà ngay. Lưu bắt đầu kể cho Chung Tử và mọi người nghe vụ con Ma Ngải trở lại bắt chàng và gặp Thơ cũng như Mơ trong căn hầm chứa xác. Một người đàn ông đứng tuổi kéo ống quần Lưu lên mỉm cười, nói:

“Cái trò này làm sao hại được người của tôi.”

Nói xong ông ta với trên bàn thờ của Chung Tử chiếc bút lông và chén mực tàu, vừa đọc chú, vừa vẽ lên chân Lưu mấy chữ bùa rồi bảo chàng:

“Ông khấn ngài Quan đế về trị tà là khỏi.”

Lưu làm theo lời ông ta ngay. Quả nhiên chân chàng cử động được liền, nhưng còn tê rần. Chung Tử nói:

“Chưa đi ngay được đầu, vì mấy bữa không cử động, mấy cái gân còn cứng. Để tôi lấy thuốc rượu thoa bóp một chập đã.”

Thơ cũng được người đàn ông đúng tuổi vẽ bùa lên chân. Nàng duỗi chân được ngay, reo lên:

“A, con đi được rồi.”

Người đàn ông đứng tuổi nói:

“Cô bé này còn nhỏ. Gân cốt còn dẻo dai nên nó không tê chân nhiều như cậu này.”

Quay qua Thơ, ông ta nói…

“Cô cố bước đi thử coi có khá không?”

Thơ “dạ” một tiếng bước xuống giường, nàng bước đi chệnh choạng, nhưng không mấy khó khăn. Mọi người mừng rỡ. Chung Tử nói:

“Để ta thoa thuốc rượu cho một lúc là khỏe lại như xưa ngay.”.

Nói xong Chung Tử chờ cho Thơ leo lên giường, ông đổ thuốc rượu ra tay thoa cho nàng, nhưng bỗng la lên:

“Xui quá xui quá hết thuốc rượu rồi… hết rồi.”

Người đàn ông đứng bên cạnh nói:

“Mày đi mua mấy xị rượu đế đổ vô hũ thuốc lắc lên xài tạm được mà.”

Chung Tử nhăn nhó, nói:

“Ai có tiền cho mượn, tao nhẵn túi không có một đồng bạc.”

Lưu mau mắn nói:

“Dạ… dạ… tôi có tiền đây, xin ông đi mua giúp vài lít rượu về làm thuốc dùm.”

Mọi người quay lại, trố mắt nhìn Lưu cầm tờ giấy năm chục đô la đưa cho Chung Tử. Hình như không ai tin một người ăn mặc rách rưới, dơ bẩn thế kia lại có ngần ấy tiền trong túi. Duy chỉ có một mình Chung Tử biết Lưu là ai nên cười hì hì nói:

“Ma bắt nhà giàu, ma bắt nhà giàu…”

Ông ta nắm tờ giấy bạc chạy đi mua rượu ngay. Khi Chung Tử trở về, không phải chỉ có rượu mà còn mang mấy gói đồ nhắm, ông ta trải lên giường, la lớn:

“Mại vô, mại vô. Chậm tay thì hết, lẹ tay thì còn, mại vô mại vô.”

Cả nhà ồn ào hẳn lên, mọi người để xô vô đánh chén, quên cả vụ ma với quỷ. Lưu và Thơ cũng nhào vô bốc đồ ăn, ăn nhồm nhoàm, không chờ ai mời mọc gì nữa. Đã mấy ngày nay, chàng chỉ ăn vài trái chuối, bây giờ gặp thịt rượu Lưu không giữ ý tứ gì, ăn uống thoải mái, no nê.

Khi ăn xong, Lưu mới chợt nhận thấy mình đi lại được hồi nào không hay. Chàng nhìn lại những gói đồ ăn còn dang dở mới nhận thấy ngoài thịt thà, còn nhiều món ăn thực lạ, như có tẩm thuốc bắc, mùi vị ngọt ngào khác hẳn với những món mà chàng được ăn từ trước tới nay.

Sau khi mọi người đánh chén no nê. Lưu mới nói:

“Thưa ông Chung Tử, còn người bạn gái tên Mơ không biết bị con Ma Ngải tha đi đâu. Chúng ta có thể tới căn hầm kiếm cô ta và con Ma Ngải đó được không?”

Chung Tử gật đầu:

“Nên lắm, nên lắm. Chúng tôi đi kiếm con quỷ cái này mấy bữa nay hết cả tiền bạc mới chịu về đây ngồi chịu trận. Bây giờ no nê rồi, lại biết chỗ nó trốn, lẽ nào để nó yên chứ. Chúng ta đi thôi.”

Lưu được Chung Tử cho mượn bộ đồ mới. Dù ngắn cũn cỡn vẫn hơn bộ đồ rách rưới bẩn thỉu của chàng. Mọi người thuê xích lô chở tới nghĩa địa. Lưu nhận thấy ánh nắng chiếu vô chân chàng thực dễ chịu. Chàng ngồi chung với Thơ một xe nên hỏi nàng:

“Em có thấy ánh nắng chiếu vô chân ấm áp và dễ chịu lắm phải không?”

Thơ cười thật tươi.

“Dạ, em cũng định nói với anh như thế.”

Lưu nghe Thơ nói, cúi xuống vén hai ống quần lên. Ánh nắng chiếu vô da thịt chàng làm Lưu thoải mái lạ kỳ. Những vết đen còn bám trên chân loang lổ cũng từ từ mờ dần làm chàng ngạc nhiên vô cùng. Thì ra những dấu tích của Ma Ngải để lại trên thân thể chàng bị tiêu tan ngay khi gặp ánh nắng chiếu vô. Chàng chợt nhìn lên trời, bây giờ là đúng ngọ. Mặt trời chói sáng ngay trên đỉnh đầu. Lưu nhớ lại, giờ này con Ma Ngải mà gặp nắng sẽ khô máu mà chết ngay. Chàng mừng thầm, bây giờ mà tìm được nó quả là đúng lúc.

Tới nghĩa địa, mọi người theo người đàn ông hướng dẫn vô hầm chứa xác. Lưu chỉ chiếc quan tài con Ma Ngải trốn nói:

“Thưa ông nó trốn trong đó.”

Chung Tử kéo nắp quan tài ra, bụi cát bốc lên. Mọi người nhìn vô. Bên trong chỉ toàn là xương trắng, lộn xộn. Con Ma Ngủi không có ở đó. Tuy nhiên, ai cũng thấy dấu vết của nó nằm làm xương người chết ở trong quan tài xáo trộn.

Chung Tử nói:

“Để tôi dán mấy lá bùa ngoài cửa không cho nó thoát ra trước đã. Xong chúng mình tìm từng cái quan tài một xem nó trốn nơi đâu.”

Sau khi Chung Tử dán mấy lá bùa rồi. Mọi người từ từ mở nắp từng chiếc quan tài, nhưng tuyệt nhiên không thấy tăm hơi con Ma Ngải và Mơ đâu. Cuối cùng mọi người đành phải trở về. Chung Tử nói:

“Nếu vậy mình về nhà bày trận chơi với nó một phen tối nay đi. Nhất định tới nửa đêm nó phải tìm cậu Lưu hút máu.”

Mọi người lại kéo nhau về nhà. Chung Tử và các bạn hữu bày binh bố trận nhất định bắt cho bằng được con Ma Ngải tối nay mới nghe.

Trong khi đó, Cam và Thơm ở phòng ngủ đã ba bữa rồi mà Lưu không về. Nhưng người bồn chồn lo lắng nhất không phải là hai nàng mà lại là ông quản lý phòng ngủ. Mặc dù số tiền Lưu trao cho ông dư trả tiền phòng và ăn uống cho hai người trong cả tuần lễ, vậy mà không hiểu sao ông cứ bồn chồn không yên trong dạ. Bữa đầu ông sai chị dọn phòng đem cơm lên cho hai nàng, nhưng ngày hôm sau đích thân ông làm công chuyện ấy.

Khi vô phòng ngủ, ông hỏi Thơm mấy câu, nàng lấy mắt nhìn ông đăm đăm không trả lời. Quay qua nói chuyện với Cam cũng chẳng hơn gì Thơm. Ông đành để khay cơm lên bàn thì cả hai người tới ăn ngay. Ông để yên cho hai người ăn uống, lặng lẽ rời khỏi phòng. Chờ mấy tiếng sau, trở lên dọn cơm, ông bỗng giật nảy mình vì cả hai cô gái đã cởi hết quần áo, thân thể. Lồ lộ, thản nhiên đứng nhìn Ông. Lúc đầu hoảng hốt vì bất ngờ, sau ông đánh bạo tảng lờ như không có chuyện gì, vô thu dọn bát đũa dơ đem ra.

Tới chiều ông lại đưa cơm lên, hai người con gái vẫn trần truồng. Khi thấy ông đặt mâm cơm xuống là hai nàng tiến tới ăn ngay. Họ dùng tay bốc, ăn uống nhồm nhoàm, không thèm để ý gì tới ông đứng bên cạnh.

Ông quản lý đánh bạo tiến lại gần, vỗ nhè nhẹ vỗ vai Thơm hỏi:

“Tại sao cô em không dùng đũa lại ăn bốc vậy?”

Thơm không trả lời, thản nhiên ăn uống như không biết có người đứng bên cạnh. Ông quản lý chợt nhớ ra trước khi người con trai ra đi, có hỏi ông tên Chung Tử ở đâu. Như vậy có nghĩa là anh chàng đem hai cô gái điên này tìm thầy trị tà ma chăng. Vì từ trước tới nay, ai không biết Chung Tử luôn luôn nói là mình chuyên trị tà ma, không biết anh ta có tài đó thực không, nhưng ai ai cũng biết tên khùng khùng này giống ma quỷ lắm, vì hình giáng cũng như cuộc sống của y có khác gì một loại ma sống đâu.

Ông quản lý phòng ngủ vội vàng trở, đóng cửa phòng lại đi tới nhà Chung Tử tìm chàng con trai mướn phòng. Nhưng ông đập cửa nhà Chung Tử cả giờ mà không có ai ở nhà. Ông đành trở về phòng ngủ, lên lầu, vô phòng hai cô gái điên coi tình trạng ra sao.

Hai người đã ăn uống xong. Cam nằm chàng hảng trên giường. Còn Thơm lại nằm lăn dưới đất. Ông quản lý ngồi xuống, nói:

“Sao cô em không lên giường nằm.”

Thơm vẫn nhìn ông đăm đăm như lúc nào. Hai mắt lạc thần không hiểu cô nàng muốn gì. Cả hai người trước sau không nói một câu nào và hình như cũng chẳng hiểu ông nói gì. Không lý họ vừa câm vừa điếc?

Nếu ông nhớ không lần thì hôm mướn phòng, ông còn thấy hai cô gái đùa giỡn với nhau, cười khúc kha khúc khích kia mà. Tại sao bây giờ tới nông nỗi này?!

Thấy Thơm nằm dưới đất cũng không lộ vẻ gì dữ dằn như những con điên từ trước tới nay. Ông quản lý bế nàng lên giường, đặt nàng nằm cạnh Cam. Thơm cũng rất tự nhiên để ông ẵm lên giường mà không có phản ứng gì. Thấy không còn gì cần thiết tới mình nữa, ông quản lý phòng ngủ dọn chén bát dơ đem xuống bếp. Ông cẩn thận khóa cửa phòng lại, sợ có những người lạ vô làm bậy thì không biết phải làm sao.

Khoảng nửa đêm, như thường lệ. Ông quản lý đi kiểm soát một vòng quanh hàng lang các phòng ngủ. Khi qua phòng Thơm, bỗng ông để ý thấy căn phòng tối om om. Hôm nay lại là ngày cúp điện mà trong phòng hai cô gái này không chịu thắp đèn dầu lên. Ông lấy chìa khóa mở cửa phòng vô xem.

Cả hai người con gái cùng ngồi trên giường, ông hỏi:

“Tại sao các cô không thắp đèn dầu lên.”

Không ai trả lời ông. Đã quen với sự im lặng của hai nàng, ông quản lý phòng ngủ tự động châm lửa vô cây đèn dầu trong phòng. Ánh sáng của cây đèn dầu mới thắp tuy không sáng lắm, nhưng cũng tạm thấy được mọi vật trong phòng. Ông quản lý thắp xong ngọn đèn nói:

“Thôi, các cô đi ngủ đi, khuya lắm rồi đó.”

Cả hai vẫn ngồi không nhúc nhích nhìn ông đăm đăm. Trong ánh sáng lờ mờ, rung rinh của cây đèn dầu. Thân hình khoả thân của hai cô gái có sức hấp dẫn rợn người. Tự nhiên những ý tưởng dâm tình hiện lên trong đầu ông thực mạnh. Bây giờ là giờ giới nghiêm rồi. Không ai có thể đi lại được nữa. Người con trai mướn phòng chắc chắn tối nay không thế nào về được. Tự nhiên ngực ông đập thình thịch. Đứng nhìn hai người con gái một lúc. Ông bỏ cây đèn dầu đang cầm lên bàn, ngồi ghé lên giường, nói:

“Các cô không đi ngủ thực hả?”

Không ai trả lời và các cô đó vẫn nhìn ông đăm đăm. Ông làm bộ nắm vai một cô đẩy nhè nhẹ xuống giường. Cô gái không có một phản ứng nào, theo tay ông từ tử nằm xuống. Bàn tay ông đặt trên vai cô gái vuốt nhẹ xuống dưới, nàng cũng không có một phản ứng nào. Ông bắt đầu thấy thân thể nóng hôi hổi, hơi thở nhanh hơn. Hơi chồm mình tới, ghé sát miệng vô môi cô ta làm bộ hỏi:

“Em không đi ngủ thực hả?”

Cô gái vẫn không có phản ứng gì. Ông từ từ hôn lên môi nàng. Bàn tay tham lam bóp nhè nhẹ trên bộ ngực săn cứng. Bỗng nhiên cô ta xoay mình, ông quản lý nằm im nghe ngóng, nhưng cô nàng lại vòng tay ôm lấy ông. Tim ông đập thình thịch, hơi thở gấp rút. Ông trườn mình đè lên thân thể cô gái và tuột quần áo ra thực nhanh…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Thông tin truyện
Tên truyện Nuôi ma ngải
Tác giả Hùng Sơn
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Gái vú to, Truyện sex chubby, Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 26/09/2024 05:55 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hùng Sơn

Liên kết: - - - - - - - - - phim sex -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyện sex tự kểtruyen sex thuoc kich ductruyen sex em hang xomtruyên sex cô giáotruyen sex to love rutruyensex vtruyen sex dragonđụ cavetruyen sex chi em song sinhtruyen sex chi em song sinhtruyen sex ba thimdu toet lontruyện sex ngắn gọntruyen sex chị emtruyện sex cuồng dâmtruyen sex hadoc truyen sex ngan haytruyện sex tiên hiệptruyen sex dam moichịch cô giáotruyen sex công sởtruyensex 18truyen sex bu vutruyện sex hấp dẫntruyện sex bán trinhtruyen sex công sởchuyện sextruyen sex pha trinh moitruyen sex em hotruyen sex 21truyen sex mautruyen sex hoc nhom voi phuongtruyen sex con dautruyện sex chị hàng xómtruyen sex onltruyen sex bu lontruyensex.ttruyen sex anh em hotruyện sex kèm ảnhtruyện sex ảnhtruyện sex phá trinh học sinhtruyen sex namtruyen sex tinh camtruyen sex kiem hieptruyen sex dit ba giatruyen sex em dautruyen sex ve quetruyen sex di thuy cua toitruyen sex hoc sinh trung hoc co sotruyen sex quy batruyen sex gai mot contruyện sex kèm ảnhtruyện sex đụ mẹtruyen sex dit me ketruyện sex mạnhtruyện sex chị hàng xómtruyen sex anh retruyện sex nữ sinhtruyen sex chi hang xomtruyen sex chi maitruyen sex hiep dam con dautruyen sex nhe nhangtruyện sex phêtruyen sex thuy duongtruyen sex nứngtruyện chinh phục gái đẹpđụ gáitruyện sex vipdoc truyen sex tvtruyen sex kiem hieptruyen sex thac loantruyen sex cu toloạn luân chị em họtruyen sex quy batruyen sex 365