Sở dĩ Mỹ Ngọc tự tin như thế cũng là vì cô có một vẻ ngoài rất cuốn hút. Cô nổi tiếng là hoa khôi của trường và của cả cái xứ Bến Tre này. Tận dụng vẻ ngoài của mình, Mỹ Ngọc thường tham gia tất cả những hoạt động văn nghệ ở trường. Cả trường ai cũng biết đến cô với danh xưng Nàng Thơ Mỹ Ngọc.
Đam mê từ lâu nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 Mỹ Ngọc ngỏ ý với gia đình muốn theo học trường Sân Khấu Điện Ảnh. Thế nhưng cả ba và má cô không một ai đồng ý cho cô bước vào cái thế giới đó. Họ cho cô hai lựa chọn một là Giáo Viên hai là Bác Sĩ. Thế nhưng Mỹ Ngọc nhất quyết bảo vệ ước mơ của mình đến cùng.
Lúc đóng tiền học phí Mỹ Ngọc đã lén gia đình đóng tiền vào trường sân khấu. Thời gian đầu gia đình không hề biết cho đến khi một người bà con họ hàng hỏi ba của Mỹ Ngọc là ông 6 Tro thì mọi việc mới bị phanh phui và xảy ra cuộc cãi vã trên.
Và cứ thế Mỹ Ngọc ôm nỗi uất nghẹn lên chốn Sài Thành cố gắng học tập và phấn đấu để có được thành công.
Trong thời gian đó Mỹ Ngọc phải vừa học vừa làm để trang trải. Gánh nặng đè lên tấm thân người con gái tuổi mới lớn. Thế nhưng ý chí không bao giờ bị dập tắt. Cũng may mắn với tính tình vui vẻ chân chất hòa đồng của người miền tây của cô nàng giúp cô có rất nhiều bạn bè sẵn sàng giúp đỡ cô.
Trong đó có một cậu sinh viên cùng khóa tên là Lý Đạt.
Lý Đạt là một cậu nam sinh điển trai và rất giỏi. Nhà cũng thuộc hạng giàu có. Đạt thường hay đưa đón Mỹ Ngọc đến lớp. Cả hai trở thành một đôi bạn rất thân trong lớp mà ai cũng muốn ghép đôi vì trai tài gái sắc.
Có người yêu thương thì cũng có người ghét. Đối nghịch của Mỹ Ngọc là Bảo Châu. Cũng là một cô gái xinh đẹp và cũng có tài. Nhưng mà cô luôn bị xếp sau cho Mỹ Ngọc mỗi khi trường tổ chức những đợt kịch năng khiếu. Từ đó Bảo Châu luôn mang lòng đố kỵ với Mỹ Ngọc.
Tuần sau trường sẽ là buổi casting cho vở Kịch được diễn ra với quy mô lớn vượt khuôn khổ nhà trường. Đây cũng là cơ hội để các diễn viên trẻ tương lai thể hiện phẩm chất của mình trước những đạo diễn lớn. Vở kịch này sẽ có bán vé và sẽ được công chiếu trên các trang mạng thông qua các kênh nổi tiếng. Vì thế cho nên các thí sinh chuẩn bị rất kỹ và chỉnh chu tập luyện mong được vai trong vở kịch này.
Có rất nhiều người cho rằng vai chính phần lớn sẽ thuộc về Mỹ Ngọc thôi nên chỉ tập trung cast những vai phụ. Nhưng vẫn có một người đối đầu với Mỹ Ngọc đó là Bảo Châu.
Bảo Châu cũng chuẩn bị cho vai nữ chính này để casting.
Thầy Đức Long (Thầy chủ nhiệm của Mỹ Ngọc và cả Bảo Châu.) Đến động viên Mỹ Ngọc.
– Cố lên em nhé. Thầy tin chắc vai nữ chính sẽ thuộc về em.
– Dạ em cảm ơn thầy! Em sẽ cố gắng. Mà nếu em không được vai nữ chính thì em cũng đã chuẩn bị để cast vai thứ trong vở kịch rồi ạ.
– Em đúng là cô học trò xuất sắc kỹ năng lẫn đức tính. Cố lên nhé!
– Dạ!!! Em cảm ơn thầy.
Nhìn thầy Đức Long đến động viên ủng hộ Mỹ Ngọc. Bảo Châu lại hừng hực lòng ganh ghét.
Thời gian cứ trôi sự tập luyện cực nhọc của các thí sinh cũng đến lúc được thể hiện.
Ngày casting đã đến.
Cả trăm thí sinh tham gia casting người thể hiện tốt vui vẻ, người bị fail ê chề. Và giây phút chọn ra vai nữ chính cũng đến.
Mỹ Ngọc bước lên bục và thể hiện khả năng để vượt qua hàng loạt đề thi được giám khảo đưa ra. Cô thể hiện một cách xuất sắc và được rất nhiều sự khen ngợi.
Đến lượt Bảo Châu cũng thế. Cô nàng cũng thể hiện tốt phần thi của mình.
Cả hai ra về với tâm thế rất tự tin bởi những lời nhận xét tích cực của giám khảo.
Thầy Đức Long nghe loáng thoáng thì các giám khảo có phần thích và nghiêng về Mỹ Ngọc hơn. Thầy vui mừng vội vàng bí mật báo cho trò cưng điều tốt đó.
Thế nhưng sự thật lại tát vào mặt hai thầy trò. Ngày công bố kết quả. Phần thắng lại thuộc về Bảo Châu mà không phải là Mỹ Ngọc. Thầy Đức Long áy náy vô cùng. Giá như thầy không nói quá sớm cho Mỹ Ngọc để cô nàng mong đợi. Thế nhưng thái độ của Mỹ Ngọc mới là thứ khiến thầy Đức Long bất ngờ. Cô bé không hề tỏ ra buồn bã mà vẫn mỉm cười khoe với thầy mình.
– Thầy ơi em được vào vai nữ thứ nè.
– Em không buồn hả Ngọc.
– Dạ tại sao chứ. Em đã chuẩn bị tâm lý rồi.
– Thầy xin lỗi vì đã tự tin vào những lời loáng thoáng đó.
– Có sao đâu. Em biết thầy thương em vậy là em vui lắm rồi. Thôi để em bao thầy một bữa nha.
– Thôi để thầy. Em vào rủ các bạn chiều nay thầy trò mình đi ăn đồ nướng nhé.
– Dạ thầy! Thầy số 1.
Thầy Long nhìn sự vô tư của Mỹ Ngọc mà thấy thương cô học trò.
Buổi ăn uống của các thầy trò tràn đầy sự vui vẻ. Như thường ngày Lý Đạt lại chở Mỹ Ngọc về.
Đạt quan tâm cô bạn.
– Buồn không?
– Sao chứ?
– Cứ nói với tao đi. Mày buồn mà đúng không?
– Ừm có chứ. Tao cố gắng nhiều cho vai này lắm. Biết sao không?
– Sao?
– Vì đây là cơ hội để tao thể hiện cho ba má tao thấy.
– À vì vở kịch này sẽ được công chiếu.
– Đúng vậy. Nhưng thôi không sao. Cơ hội của tao còn nhiều mà đúng không?
– Đúng vậy. Chả có gì phải buồn cả. Mày xinh đẹp nè diễn lại giỏi. Chuyện thành công là sớm muộn thôi. Lo gì chứ.
– Cảm ơn mày nha. Sến quá trời.
– Ơn nghĩa gì đâu tao thương mày nên mới sến thế.
– Mày thương tao á.
– Thì bạn bè cùng chung chí hướng phải thương lấy nhau chứ. Mày nghĩ tào lao gì thế?
– Haha ghẹo mày chút thôi.
– Con hâm.
Đạt quay ra sau chửi Mỹ Ngọc xong quay qua thì bất ngờ nhìn thấy Bảo Châu.
– Ê ê. Con Châu kìa đúng không?
Mỹ Ngọc Quay lại nhìn.
– Ờ đúng rồi. Mà hình như người đang đứng với nó là thầy Phước hả?
– Mày nhìn đúng rồi đó. Mà không những thế còn có ông giám khảo hôm bữa nữa kìa mày.
– Ờ mày nói tao mới để ý. Mà sao họ gặp nhau giờ này ta. Hay là bàn giao kịch bản.
– Mày điên à. Kịch bản phải còn tới đầu tuần sau mới bàn giao ra cho diễn viên. Với sao lại bàn giao riêng như thế chứ.
– Vậy họ gặp nhau chi ta.
– Tao nghĩ có gì đó mờ ám.
– Mày điên quá xem phim riết. Thôi đưa tao về lẹ còn tắm rửa ngủ nè.
– Ờ.
Chở Mỹ Ngọc về đến nhà an toàn Lý Đạt cũng đề máy xe và chạy về.
Hôm sau vào lớp Bảo Châu chểnh mảng vì được vai chính tỏ vẻ với mọi người.
Cô nàng đi đến chỗ Mỹ Ngọc cố tình khoe mẻ.
– Chào mọi người. Hôm nay mọi người có rảnh không. Châu may mắn được vai chính nên định khao mọi người một bữa ăn.
Mỹ Ngọc là người lên tiếng đầu tiên.
– Chúc mừng Châu nha. Nhưng mà Ngọc có hẹn với Đạt đi mua đồ rồi nên chắc không đi được.
Lý Đạt cũng nói.
– Ừm tôi cũng đi không được.
Những người bạn của Mỹ Ngọc và những người không thích Bảo Châu cũng từ chối chỉ còn lại vài người theo phe Bảo Châu là hớn hở tham gia.
Lúc này thầy Đức Long đi tới. Bảo Châu thấy nên cũng vui vẻ mời như kiểu dằn mặt.
– Thầy Long cũng đi với tụi em chứ ạ. Đi ăn mừng học trò của thầy Bảo Châu được vai chính.
Thầy Long vẻ mặt nghiêm nghị nói.
– Thầy chúc mừng em. Nhưng em nên nhớ. Những chuyện không đẹp thường có cái hậu không tốt. Thôi các em đi chơi vui vẻ. Thầy có việc bận. Ngọc với Đạt qua đây thầy bảo.
Đạt và Ngọc: Dạ!
Bảo Châu nghe những lời đó liền nhíu mày tức giận vì bị khịa vào tim đen.
Bảo Châu sợ rằng thầy Long biết được chiêu trò mua chuộc giám khảo của mình.
Thật ra vai nữ chính đó từ buổi casting đã có kết quả. Số phiếu 1 1 chia đều cho Mỹ Ngọc và Bảo Châu. Và khi ấy một giám khảo đến từ trường khác là ông Quý Bảo cũng nói sẽ bỏ cho Ngọc nhưng đến khi bỏ phiếu giấy thì lại khác. Ông Bảo lại bỏ phiếu cho Châu.
Thật ra Châu từ lâu đang cặp kè với một người thầy trong trường là thầy Phước. Cũng là một trong ba giám khảo casting hôm ấy. Và ông Bảo lại là bạn của ông Phước vì để giúp người đẹp của mình ông đã mua chuộc ông Bảo bỏ phiếu cho Châu.
Tối hôm qua cả hai đã đến gặp và mời ông Quý Bảo đi ăn uống cảm ơn và lúc về bị Đạt và Ngọc bắt gặp. Đâu ai biết được. Một cô sinh viên năm 2 trường sân khấu lại cặp kè với một ông thầy lớn hơn cô gần 20 tuổi. Vả lại ông Phước còn có vợ con. Nhưng ông và Vợ cũng đang trong giai đoạn gần ly thân nên ông đã nhanh chóng cặp kè.
Đêm hôm đó sau khi tạm biệt ông Bảo. Châu và thầy Phước đã về nhà riêng của hai người và có một đêm ân ái.
Để báo đáp ơn giúp đỡ của người tình lớn tuổi Bảo Châu sẵn sàng thỏa mãn con dê già.
Cả hai bày một bàn rượu lãng mạn để chúc mừng cho sự thành công này. Cứ thế những ly rượu được rót lại hết, chai rượu cũng vơi cạn. Con men nồng cùng mới ánh nến lãng mạn. Dục vọng trong người đàn ông trỗi dậy khi trước mặt là một cô bé còn ngon nghẻ. Ông Phước tiến lại và bế nàng thơ của mình vào phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc con đực nổi lên sự thèm khát bất tận. Ông Phước đè Châu xuống giường và đặt môi lên cái gò má ửng đỏ. Một nụ hôn xã giao kết thúc tiếp tục là một nụ hôn lên đôi môi mọng và cứ thế đôi môi ấy đặt lên cổ và bờ vai nhỏ. Tay ông Phước thoăn thoắt cởi bỏ từ cái nơ cúc váy của cô học trò. Kéo váy xuống là một tấm thân nuột nà trắng trẻo. Không có áo ngực chỉ vỏn vẹn là hai miếng dán nơi đầu ti.
Ông Phước vội vã như hổ đói nhiều ngày. Ông đớp lấy cái bầu ngực tròn căng của cô gái trẻ.
Bảo Châu ưỡn người lên rên ư ử khi hai tay đang bị ông dùng hay bàn tay khóa lại.
Ông Phước dùng lưỡi liếm quanh cái dán ngực và tìm cách dùng lưỡi tháo ra. Ông dùng răng cắn vào một bên mép đã hở rồi giật mạnh khiến cho Châu bị nhói lên. Để xoa dịu người yêu, ông Phước bắt đầu dùng kinh nghiệm già rơ bú mút bầu vú tròn trĩnh ấy một cách điêu luyện khiến Bảo Châu phê lên tận đỉnh đầu.
– Thầy ơi… em nhột quá.
– Ngoan nhé cô học trò của thầy.
– Dạaa! Ứm… thầy hư quá đi.
– Thầy hư để dạy em trưởng thành đấy.
– Thầy dẻo miệng quá đi.
– Em muốn xem lưỡi thầy dẻo như nào không?
– Dạ có…
Ông Phước cắn mạnh vào đầu ti của Bảo Châu rồi trườn người xuống.
Ông kéo bỏ cái váy và quần bảo hộ của Bảo Châu ra. Bây giờ trên cơ thể cô nàng còn mỗi một chiếc quần lót dạng ren màu trắng tinh khiết.
Ông Phước liếm láp hai bên đùi và vào trong bẹn khiến Bảo Châu nhột khép chân lại.
Ông Phước lại banh chân Châu ra. Ông liếm láp bím cô nàng khi còn cách cái quần lót. Tuy thế ông vẫn cảm nhận được cái vị của nước nhờn âm đạo đã trào ra. Ông háo hức liếm điên cuồng ướt cả quần lót.
Bảo Châu đưa tay nắm tóc ông Phước còn loe hoe vài cọng vì bị hói.
Ông phước không muốn vờn mãi với cái quần tam giác nữa. Ông cởi luôn cái quần lót quăng một bên. Trước mắt ông là cái âm đạo non nớt, trơ trụi lông, hai cái cánh bướm hồng hào ướt át đang thoi thóp chờ đợi ông. Ông Phước nở ra một nụ cười biến thái và úp mặt vào âm đạo cô học trò bú mút hả hê. Cái lưỡi ông không ngừng di chuyển khắp chốn thôn quê ấy. Từ đỉnh núi nhỏ liếm xuống khe suối mơ không bỏ sót một địa phận nào.
Bảo Châu lần đầu được biết cảm giác bú liếm âm đạo. Con bé sướng mà choáng váng đầu óc. Hai chân cứ liên tục kẹp đầu ông Phước lại và cọ quậy. Tài ăn hàu của ông Phước giỏi lắm khiến con bé không thể nào nằm yên. Ông nút liên tục cái hạt đậu nhỏ sướng đến mức khiến cho Bảo Châu chưa gì đã giật người lên đỉnh thở dồn dập như vừa bị thiếu oxy.
Tuy tấm thân nhỏ đã mệt mỏi nhưng ông Phước vẫn chưa được thỏa mãn. Ông ngồi dậy dí dương vật vào cửa mình của Bảo Châu định đâm vào. Thế nhưng Bảo Châu lại thụt người lại.
– Con còn con gái. Thầy để con chuẩn bị đã. Con chưa sẵn sàng.
– Thầy hiểu ý con rồi. (Ông Phước đưa tay lấy cái ví. Rút ra một xấp tiền tờ năm trăm nghìn và một bcs đưa cho Bảo Châu)
– Thầy hiểu sai rồi. Con không có ý này.
– Thầy cho con chưa đủ nhiều sao?
– Nhưng con sợ. Con sợ thầy bỏ con.
– Con bé này. Thầy làm sao mà bỏ con chứ.
– Con xin lỗi thầy nhưng cho con thời gian đã.
– Nhưng thầy vẫn chưa được thỏa mãn. Con hứa hôm nay sẽ cho thầy thỏa mãn mà.
Nghe thế Bảo Châu ngồi nhanh dậy quỳ dưới háng thầy Phước. Con bé nhanh tay nắm lấy cái dương vật vẫn còn cứng cựa. Cặc thầy Phước to thật khiến cho Bảo Châu vừa kinh ngạc vừa sợ. Con bé bắt đầu cho dương vật của thầy vào miệng và bú mút. Do không có kinh nghiệm nên khiến ông Phước không hài lòng. Ông ấy nắm lấy tóc của Bảo Châu ghì sát vào và đẩy hông nắc liên tục vào miệng con bé. Ông nắc một cách táo bạo khiến cho đôi lúc vào quá sâu làm con bé nhợn ói. Nhưng ông vẫn không dừng lại mà tiếp tục nắc nhanh hơn. Rất lâu sau thì ông Phước mới đạt cực khoái rùng người bắn tinh vào trong cổ họng Bảo Châu. Bảo Châu không chịu được cái mùi vị khây khấy ấy liền đẩy ông Phước ra và chạy vào nhà vệ sinh để ói.
Bước ra ngoài thấy ông Phước đang nằm phè ra ngủ. Bảo Châu cũng mặc lại đồ và bắt xe về nhà.
– *
Quay lại thời điểm thầy Long gọi Ngọc và Đạt nói chuyện riêng.
– Thầy gọi tụi em có gì không ạ? (Mỹ Ngọc hỏi)
– Mỹ Ngọc này. Thầy biết em rất muốn chứng tỏ cho gia đình thấy lựa chọn của mình là đúng. Thầy biết em mong đợi vào cái vai chính lần này rất nhiều.
– Dạ thầy nói đúng. Nhưng mà em không sao đâu. Vai phụ cũng được lên ảnh nhiều mà thầy.
– Thầy thấy như thế này. Bỏ qua cái vai diễn ấy đi. Thầy muốn bàn với các em. Chúng ta có nên quay những đoạn kịch ngắn như ngày xửa ngày xưa để đăng lên youtube không. Thầy thấy cái thị trường youtube cũng rất phát triển.
– Em thấy ý tưởng này hay đấy thầy. Em ủng hộ ạ. (Lý Đạt hào hứng.)
– Nhưng mà chỉ có ba người thì có làm được không thầy? (Mỹ Ngọc lo lắng)
– Được chứ. Chúng ta đi từ tiểu phẩm ngắn như kiểu kể chuyện bé nghe.
– Em thích kể chuyện lắm á thầy. Hồi đó ở trường em hay tham gia kể chuyện lắm á. (Mỹ Ngọc thích thú kể lại.)
– Vậy được rồi. Em và Đạt sẽ là giọng đọc chính nhé.
– Dạ em đồng ý (Mỹ Ngọc vui vẻ chấp nhận.)
– Em cũng đồng ý. (Lý Đạt)
Từ đó vừa chuẩn bị kịch bản cho công cuộc Kể Chuyện cùng thầy Long và Đạt. Mỹ Ngọc còn nỗ lực chuẩn bị cho vai diễn trong vở kịch sắp diễn.
Thời gian cứ thế trôi cho đến lúc còn 3 ngày nữa là diễn kịch. Lúc này thầy Long đưa ra đề nghị.
– Đạt, Ngọc. Hai em chuẩn bị kỷ chưa.
– Dạ chúng em thuộc lào kịch bản rồi ạ. (Mỹ Ngọc trả lời.)
– Thế hôm nay mình tiến hành quay luôn nhé.
– Sao chứ? Em tưởng là sau khi buổi diễn kịch mình mới bắt đầu ạ. (Mỹ Ngọc thắc mắc.)
– Em cứ nghe thầy. Chuẩn bị trang phục đi mình bắt đầu luôn.
Tuy hơi khó hiểu nhưng cả hai cũng vào trong chuẩn bị chỉnh chu để bắt đầu quay tập đầu tiên cho kênh youtube.
Thầy Long kỹ lưỡng chuẩn bị setup tất cả mọi thứ thật hoàn chỉnh. Từ trong sân khấu Ngọc và Đạt bước ra với hình dạng công chúa và hoàng tử.
Mỹ Ngọc: Xin chào các bé nhỏ đến với kênh LĐN – Truyện của bé. Hôm nay chị Mỹ Ngọc và chàng hoàng tử Lý Đạt sẽ kể cho các bé nghe về câu chuyện “Cô bé tốt bụng”.
Ngày xưa trong một ngôi làng nọ có một cô nàng tên là Nắng. Cô bé sống trong một gia đình nghèo khó cùng với ba mẹ. Một ngày nọ cô bé đi ra con sông lớn để gánh nước. Trên đường đi cô Nắng gặp một cậu bé trạc tuổi ngồi buồn bã.
Cô Nắng (Giọng đọc của Mỹ Ngọc) hỏi: Sao bạn buồn thế.
Cậu bé (Lý Đạt): Mình bị rơi mất sợi dây chuyền của mẹ tặng mất rồi huhu.
Cô Nắng (Mỹ Ngọc): Để mình tìm giúp nhé.
Và thế cả hai đi tìm khắp nẻo đường mà cậu bé đi qua. Đi dần đi dần thì cả hai lần mò đường về nhà cậu bé. May mắn Mỹ Ngọc đã tìm thấy bên một chậu cây. Khi cô bé ngước mắt lên thì trước mặt là một lâu đài thật to lớn.
Mỹ Ngọc đưa sợi dây chuyền cho cậu bé rồi tạm biệt ra về.
Lý Đạt tiếp tục câu chuyện: Về đến nhà cô Nắng bị ba la cho một trận vì nghĩ là cô bé la cà đây đó đến giờ mới về. Đang lúc cô Nắng sắp bị đánh đòn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mẹ cô Nắng bước ra trước mặt là một quý bà sang trọng cùng cậu nhóc nhỏ.
Mẹ cô nắng hỏi: Cô là ai thế.
Quý bà trả lời: Đây có phải nhà bé Nắng không?
Mẹ Nắng đáp: Đúng rồi có gì không thưa bà.
Quý bà: Bé Nắng giúp con tôi tìm lại sợi dây chuyền nên thằng bé bảo tôi tìm cho bằng được để cảm ơn.
Nghe thế bé Nắng từ trong chạy ra vui vẻ và ngoan ngoãn thưa gửi.
Quý bà tặng quà cho cô bé nhưng cô bé nhất quyết từ chối. Chỉ mong muốn được làm bạn cùng cậu bé kia.
Từ đó cả hai cô cậu trở thành một cặp thanh mai trúc mã.
Mỹ Ngọc: Và câu chuyện của chúng ta đến đây đã kết thúc rồi. Các em thấy không sống trên đời không cần thiết phải được nhận lại mà ta mới sẵn lòng giúp đỡ người khác. Hãy cứ cho đi để nhận lại sự yêu mến của tất cả mọi người là điều nên làm các em nhé. Và bây giờ xin chào và hẹn gặp lại các em.
– Cắt. Tốt lắm hai em. Thầy sẽ chỉnh sửa lại rồi đăng lên trong tối nay nhé. (Thầy Long)
– Dạ! (Ngọc và Đạt vui vẻ đáp).
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ngọc ngà Châu báu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Thầy đụ trò, Truyện bú cặc, Truyện bú vú, Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Update Phần 11 |
Ngày cập nhật | 11/03/2023 12:36 (GMT+7) |