– Tiểu tử tới bái phỏng Triệu lão.
Ngay khi lời nói của Nghệ Phong vừa mới hạ xuống thì một thân ảnh già nua chất phác xuất hiện trước mắt hắn, ánh mắt lão quét lên người Nghệ Phong một hồi, trong mắt toát ra một tia ánh sáng hỏi:
– Ngươi đã lĩnh hội Ngũ Hành rồi?
Nghệ Phong cực kỳ bội phục nhãn lực của Triệu lão, hắn cung kính nói:
– May mắn lĩnh ngộ.
– Không tệ không tệ!
Khuôn mặt khô héo của Triệu lão nở một nụ cười, lập tức cười nói:
– Ngươi cũng thử Ngũ Hành tương khắc rồi, chắc hẳn tư vị không tệ a, hắc hắc!
Nghe được Triệu lão nói, Nghệ Phong cười ngượng ngùng, lập tức nói:
– Kỳ thật, ta thích Ngũ Hành tương sinh.
Triệu lão lắc lắc đầu nói:
– Tương sinh, tương khắc vốn đồng thời tồn tại, cũng chẳng phân biệt tốt xấu. Nhìn thực lực của ngươi cũng đạt tới ngũ giai, Ngũ Hành đều đủ, vừa vặn thích hợp bế quan.
Nghệ Phong sững sờ hỏi:
– Triệu lão không chỉ điểm cho ta một chút sao?
Triệu lão lắc lắc đầu nói:
– Ngươi trước tiên nên bế quan, chính mình tự cảm ngộ Ngũ Hành. Chuyện tiếp theo sau này hãy nói, mặc dù ta đối với Ngũ Hành có hiểu rõ nhất định, nhưng dù sao cũng là lý luận suông. Cảm thụ xác thực còn phải tự thân ngươi làm.
Nghệ Phong gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị tìm địa phương bế quan thì lại nghe Triệu lão nói:
– Đợi một chút! Bế quan cũng phải tìm một hoàn cảnh tốt. Ngươi là tông chủ Tà Tông, tài nguyên Tà Tông ngươi còn chưa biết. Ngươi đưa chiếc nhẫn Tà Đế truyền thừa lúc trước cho ta.
Nghe được câu này, Nghệ Phong vội vàng lấy chiếc nhẫn Tà Đế đưa cho Triệu lão. Triệu lão nhìn thoáng qua, bỗng nhiên đánh vào mấy đạo năng lượng về chiếc nhẫn, khi Triệu lão mấy đạo năng lượng vào, dưới chân Nghệ Phong cùng Triệu lão đồng thời xuất hiện một Truyền Tống Trận, phát ra quang mang chói mắt, cả hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Công năng kỳ lạ của chiếc nhẫn khiến trong lòng Nghệ Phong sững sờ, thật không ngờ giới chỉ này là linh khí. Chỉ là không biết là Linh Khí mấy tinh, vậy mà dĩ vãng Nghệ Phong không điều tra ra.
Sau khi hào quang chớp động một hồi, Nghệ Phong cùng Triệu lão xuất hiện tại một không gian thần bí. Trong không gian này, tất cả các kiến trúc đều phiêu phù ở không trung, kiến trúc lâu các, nhà cửa xa hoa tự hành lưu động theo một loại quy luật di động nào đó.
Trong không gian này, mật độ năng lượng vô cùng nồng hậu. Triệu lão nhìn thoáng qua không gian kỳ lạ này, tùy ý nói với Nghệ Phong:
– Đây là tông địa Tà Tông!
Nghệ Phong khẽ giật mình, đây là hắn lần thứ nhất đến tông địa Tà Tông. Chỉ là không ngờ nơi này tọa lạc giữa không trung.
Triệu lão thấy bộ dạng ngơ ngác của Nghệ Phong thì khẽ cười, mang theo Nghệ Phong đi về phía tông môn, so với tông môn bên ngoài náo nhiệt thì Tà Tông nơi đây yên tĩnh hơn nhiều. Triệu lão đưa chiếc nhẫn lại cho Nghệ Phong, rồi nói:
– Đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay cái.
Nghệ Phong nhanh chóng làm theo, Triệu lão không để Nghệ Phong tiếp tục quan sát không gian kỳ lạ lẫn xinh đẹp này. Trong chớp mắt, Nghệ Phong đã thấy mình xuất hiện ở bên ngoài một cung điện cực kỳ xa hoa, cung điện này hoàn toàn do Lưu Ly ngọc thạch tạo thành, cột cung điện tản ra ánh sáng chói mắt, cột trụ cho dù mấy người vây quanh cũng không hết. Toàn bộ cung điện tỏa ra khí tức uy nghiêm, cho dù là Nghệ Phong khi nhìn cung điện này cũng sinh ra một cỗ cảm xúc muốn quỳ bái.
Giữa cung điện treo một tấm bảng, bên trên có ghi hai chữ như rồng bay phượng múa:
“Đế cung!”
Hai chữ không phức tạp nhưng lại tản ra uy nghiêm vô thượng, chữ viết bên trong mang theo bá khí cùng không ai bì nổi.
– Đây là tông môn Tà Tông?
Nghệ Phong thì thào tự hỏi, hắn gặp qua không ít tông môn. Thế nhưng không một tông môn nào có thể bằng một phần trăm với Tà Tông, thậm chí là một phần nghìn.
– Nơi đây là phủ đệ của lịch đại tông chủ Tà Tông. Đi thôi… Vào xem!
Triệu lão nói với Nghệ Phong còn đang ngốc trệ.
Nghệ Phong nhanh chóng đuổi kịp Triệu lão, từng bước một hướng về cung điện trong lòng rung động mãi không thôi. Đi tới đại môn, vừa mới chuẩn bị tiến vào thì một tiếng gầm vang lên ở trong cung điện:
– Người phương nào dám tự tiện xông vào Đế cung.
Ngay khi tiếng nói vừa hạ xuống, hai thân hình bưu hãn xuất hiện tại đại môn cung điện. Nghệ Phong nhìn lại thì phát hiện thực lực mỗi thân ảnh đều có đẳng cấp Quân Cấp cao giai.
Hai người xuất hiện tại cửa cung điện, bọn hắn nhìn Triệu lão hơi sững sờ. Vốn chỉ là cảm giác được một đạo khí tức, lại thật không ngờ Triệu lão cũng tới. Nguyên bản khí thế đang uy áp, trong nháy mắt liền biến mất, họ khom mình hành lễ với Triệu lão nói:
– Triệu lão!
Triệu lão gật gật đầu, chỉ vào Nghệ Phong nói với hai người:
– Đây là tông chủ Tà Tông thế hệ này.
Triệu lão nói xong, hai người cả kinh, nhanh chóng khom người đối với Nghệ Phong cung kính hành lễ:
– Bái kiến Đế Quân!
Nghệ Phong thấy thực lực hai người còn mạnh hơn hắn một bậc, chuẩn bị còn thi lễ thì bị Triệu lão ngăn cản. Tuy Triệu lão không nói gì thêm, nhưng Nghệ Phong cũng theo ý tứ Triệu lão, lạnh nhạt gật đầu không nói gì.
Một nam tử trong đó nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lập tức hỏi Triệu lão cùng Nghệ Phong:
– Đế Quân, Triệu lão. Có cần báo cho những người bế quan khác hay không?
Triệu lão lắc lắc đầu nói:
– Tạm thời không cần. Tốt rồi, các ngươi cũng xuống dưới tu luyện đi. Nơi đây không cần các ngươi.
– Vâng!
Hai Quân Cấp cao giai cung kính thi lễ một cái, sau đó liền lóe lên rồi biến mất.
Nghệ Phong thấy hai người biến mất, nhìn Triệu lão hỏi:
– Họ là người hầu của lịch đại tông chủ Tà Tông sao?
Triệu lão gật đầu nói:
– Mỗi đời Tà Đế đều bồi dưỡng người hầu cho Tà Đế đời sau, tuy nhân số không ít, nhưng người thấp nhất cũng có thể đạt tới Quân Cấp, chỉ tới đời của ngươi mới đứt đoạn. Hai người kia là do sư tôn Liễu Nhiên của ngươi bồi dưỡng cho hắn.
– Lão đầu tử cũng thật là, người khác nuôi dưỡng người hầu cho lão, lão cũng không biết bồi dưỡng cho ta một ít.
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, đáy lòng cực kỳ bất mãn.
Triệu lão coi như không nghe được lời Nghệ Phong nói, mang theo hắn tiến vào cung điện, tại nơi này Nghệ Phong phát hiện nồng độ linh khí so với ngoại giới nồng hậu hơn không chỉ vài lần.
Nghệ Phong đột nhiên nghĩ đến một điểm gì đó, hỏi Triệu lão:
– Triệu lão, sư tôn lão đầu tử có phải trong cung điện hay không?
Triệu lão lắc lắc đầu nói:
– Sư tôn hắn đã chết.
– Chết?
Nghệ Phong kinh ngạc không thôi.
– Không phải chết theo cách nghĩ của ngươi.
Triệu lão giải thích:
– Tà Tông có quy củ của Tà Tông, mỗi một thời đại Tà Đế thực lực thấp nhất cũng phải là Quân Cấp đỉnh phong. Nhưng không phải mỗi một đời Tà Đế đều có thể đột phá đến Thánh Cấp. Ngay cả sư tôn năm đó là kinh thế chi tài, trước 50 tuổi đạt tới Quân Cấp đỉnh phong. Rồi sau đó trong vòng trăm năm luôn tìm cách đột phá Thánh Cấp, chỉ có điều một mực dừng lại tại bước này. Tà Tông có một truyền thừa bất thành văn đó là sau khi đạt tới Quân Cấp đỉnh phong, trong vòng trăm năm không thể đạt tới Thánh Cấp vậy thì liều mạng đánh cược một lần. Sư tôn chính là nguyên nhân vì vậy, trong một lần trùng kích Thánh Cấp thất bại mà chết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 420 |
Ngày cập nhật | 11/12/2024 03:36 (GMT+7) |