Long Thiên thấy mẫu hậu đi ra, nhanh bước lên hỏi.
Mẫu hậu Long Thiên nhìn mặt mũi hai người bầm dập, trong mắt mặc dù có nghi hoặc, nhưng vẫn làm bộ không thấy, quay đầu nói với Nghệ Phong:
– Đế quân, Khinh Nhu mời vào!
– Thật tốt quá!
Long Thiên nhịn không được vỗ tay may mắn, nói:
– Hoàng muội rốt cuộc chịu gặp ta rồi.
Mẫu hậu Long Thiên thấy hắn vui mừng như vậy, nói:
– Ta nói Khinh Nhu muốn gặp ngươi sao?
Những lời này khiến Long Thiên đang mừng rỡ bỗng nhiên ngưng lại, chăm chú nhìn mẫu hậu, hỏi:
– Hoàng muội chỉ muốn gặp Nghệ Phong, không muốn thấy vị đại ca như ta sao?
Thấy đối phương gật đầu, Long Thiên biến sắc mặt, rất nhanh tràn ngập vẻ đố kỵ, hận không thể làm thịt Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy ánh mắt ghen ghét của Long Thiên, bất đắc dĩ nhún vai, vỗ vỗ vai đối phương an ủi:
– Không làm sao được, nhân phẩm là trời sinh, ngươi không nên quá để trong lòng.
Sắc mặt Long Thiên biến thành một mảnh khó coi, hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc nhịn không được mắng to:
– Cút!
– Ha ha…
Nghệ Phong cười to đi vào trong cung, phía trước tự nhiên có thị nữ dẫn đường…
Thấy Nghệ Phong đã rời đi, mẫu hậu Long Thiên lúc này mới nhìn về phía hắn, nói:
– Mặt ngươi là sao vậy?
– A…
Sắc mặt Long Thiên hơi đỏ lên, đành cười trừ nói:
– Là do không cẩn thận, bị rớt xuống kênh nước với Đế quân Nghệ Phong, biến thành như vậy.
– Kênh nước?
Mẫu hậu Long Thiên ngẩn ra, nói:
– Trong Hoàng cung làm gì có kênh nước nào như vậy? Lấy thực lực Vương Cấp của hai người các ngươi, còn có thể bị thành như vậy sao?
– Chuyện này, chắc là do ánh trăng hôm nay… Ách, mặt trời hôm nay quá lớn đi.
Long Thiên tự nhiên sẽ không nói cho mẫu hậu biết, đây là vì tranh giành tình nhân Điệp Vận Du với Nghệ Phong rồi đánh thành như vậy.
Nghe Long Thiên nói lăng nhầm lẫn, đầu đuôi không rõ, mẫu hậu hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
– Ngươi hiện tại đã là vua một nước rồi, nên chú ý phong phạm của mình. Ngươi khác với Nghệ Phong, hắn là Đế quân tự do một mình, cho dù hình tượng thế nào cũng không sao. Còn ngươi, nhất cử nhất động đều có nghìn vạn thần tử trông vào!
Nghe những lời giáo huấn này, Long Thiên cảm giác nghẹn khuất mười phần, vì sao cùng một việc phát sinh trên người Nghệ Phong và hắn, người chịu giáo huấn luôn luôn là hắn, hoàng muội đã như vậy, ngay cả mẫu thân cũng như vậy.
– Lẽ nào nhân phẩm ta thực sự rất kém?
Long Thiên không nhịn được hoài nghi nhân phẩm của chính mình.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 2 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nghe-phong-quyen-2/
– Đế quân, công chúa điện hạ ở bên trong, mời!
Thị nữ khom người thi lễ, đứng sang một bên nhìn không chớp mắt.
Nghệ Phong gật đầu, hít sâu một hơi rồi bước vào.
– Ngươi đã đến rồi!
Chân trước Nghệ Phong vừa bước vào trong phòng, một thanh âm mềm mại nhưng dứt khoát vang lên bên tai, thanh âm này so với dĩ vãng không quá khác biệt, thế nhưng Nghệ Phong lại cảm giác được một phần lạ lẫm.
Quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa cất lời, một thân áo xanh phủ kín người, từng đường cong tuyệt mỹ đầy mị hoặc, so với vẻ ngây ngô trước đây, hiện tại Khinh Nhu đã có thêm phong thái trưởng thành.
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển từ bộ ngực đầy đặn tới trên khuôn mặt nàng. Khuôn mặt diễm lệ với nụ cười thản nhiên, không còn đó vẻ thẹn thùng ngày trước.
Nhìn nữ nhân nhất cử nhất động trước kia đều mang vè mềm mại kiều mị, lúc này có thêm nhiều phần kiên cường. Cảm giác này giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng Nghệ Phong, khiến hắn đau nhức.
– Nàng thay đổi rồi!
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nhìn nữ nhân trước mắt càng thêm thùy mị mỹ lệ, chậm rãi nói một câu.
– Con người luôn luôn thay đổi, trước đây Tam hoàng huynh nói ta quá nhu nhược, ta cũng muốn mình mạnh mẽ hơn một chút.
Khinh Nhu cười cười, nhẹ vén màn tóc để lộ ra toàn bộ khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp.
– Ta thích nàng trước kia hơn!
Nghệ Phong cười cười, đi tới vén tóc cài lên hai tai nàng, ngón tay khẽ chạm lên má. Khuôn mặt trắng mịn, mềm mại xúc cảm khiến Nghệ Phong rời đi có phần luyến tiếc.
Thân thể Khinh Nhu cứng đờ, nhưng vẫn không ngăn cản Nghệ Phong vén tóc giúp mình, tay nàng không kìm được đưa lên xoa vết tím trên mặt hắn, nói:
– Đau không?
Cảm giác bàn tay mềm mại đụng nhẹ lên mặt mình, Nghệ Phong vừa cười vừa nói:
– Tam hoàng huynh của nàng hạ thủ cũng không nhẹ!
Nghe được Nghệ Phong nói, cánh tay Khinh Nhu vẫn đặt trên mặt hắn, không nói gì, cứ như vậy dán vào Nghệ Phong. Nhìn nữ nhân trước mặt, nhớ tới một màn ngày trước, khi đó Khinh Nhu mềm yếu và thẹn thùng, không hề dám chủ động đưa tay xoa mặt Nghệ Phong, thậm chí chỉ cần hắn nói một chút, sắc mặt nàng liền đỏ ửng. Hiện tại, bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng vẫn đặt trên mặt Nghệ Phong, sắc mặt không đổi, bình tĩnh như mặt hồ thu, điều này khiến Nghệ Phong không biết nên vui hay buồn.
Đưa tay kéo Khinh Nhu vào lòng, nàng không hề phản kháng, lẳng lặng nằm yên trong lòng hắn, nghe trống ngực bình hổn và có lực, bàn tay vẫn đặt trên mặt Nghệ Phong.
– Nếu như ngươi không phải Nghệ Phong, ta không phải Khinh Nhu, chúng ta cứ lẳng lặng ôm nhau thế này, sống hết một đời thật tốt?
Được Nghệ Phong ôm vào lòng, hai tay Khinh Nhu bỗng nhiên rảnh rỗi, nàng bèn ôm lấy thắt lưng hắn rồi đột nhiên nói lời thâm thúy.
– Cho dù ta là Nghệ Phong, nàng là Khinh Nhu! Ta vẫn đang ôm nàng như trước đó thôi?
Nghệ Phong ôm chặt Khinh Nhu hơn, thấp giọng nói.
– Không được rồi! Bởi vì ta hận ngươi!
Khinh Nhu mạnh mẽ gật đầu, nhìn thẳng Nghệ Phong, trong ánh mắt cũng không còn vẻ mềm yếu như trước, khiến tâm thần Nghệ Phong một lần nửa nhảy lên vài cái, đau như dao cắt.
– Hận ta?
Nghệ Phong cười khổ một tiếng nói.
– Ngươi thực sự hận ta sao?
– Lẽ nào ta không nên hận ngươi? Cái chết của phụ hoàng, ngươi thoát được liên quan? Ngươi, ba vị hoàng huynh sợ rằng đều tham dự trong đó, hơn nữa ngươi và Tam hoàng huynh chiếm phần lớn đi.
Khinh Nhu nhàn nhạt nói, trong ánh mắt không có một tia rung động, giống như đang kể về chuyện không hề liên quan tới mình.
– Nàng vẫn vững tin ta và Long Thiên có hiềm nghi lớn nhất?
Nghệ Phong không chút nghi ngờ sự thông minh của Khinh Nhu, nhưng có đánh chết hắn cũng không thừa nhận chuyện này là thực, hiện tại Khinh Nhu mới chỉ hoài nghi đã biến hóa lớn như vậy, nếu như nàng xác nhận được thì sẽ còn biến hóa thế nào?
– Nếu như ta nói với nàng, cái chết của phụ hoàng nàng không hề quan hệ với ta, nàng có tin hay không?
Nghệ Phong đồng dạng cũng nhìn thẳng Khinh Nhu.
– Chặt tay ngươi đi, cho dù ngươi không thoát khỏi quan hệ, cũng có thể rửa đi sạch sẽ. Thế nên, cho dù ta nói không tin, ngươi cũng có thể đẩy ra một xấp dày chứng cứ.
Nghe được Khinh Nhu nói, Nghệ Phong không nhịn được cười khổ, phải thừa nhận nữ nhân trước mắt không còn là nữ nhân đáng yêu thuần khiết và dễ tin người như trước. Lúc này Khinh Nhu đã biến đổi quá nhiều, khiến Nghệ Phong vừa yêu thương lại vừa lạnh lòng.
– Mặc kệ nàng tin hay không! Ta chỉ nói với nàng, cái chết của phụ hoàng nàng không hề có liên quan tới ta!
Nghệ Phong không hề ngu ngốc, bởi vì Khinh Nhu nói những lời này, tự bản thân nàng đã thừa nhận phụ hoàng nàng chết đi có quan hệ tới hắn, hắn cắn chặt răng cũng không muốn nói thêm chuyện này.
– Tin hay không cũng chẳng quan hệ! Ít nhất phụ hoàng cũng không còn sống được nữa!
Nghệ Phong bỗng nhiên chăm chú ôm chặt Khinh Nhu, tựa hồ muốn dung nhập nàng vào trong mình, Nghệ Phong dùng lực rất mạnh, khiến Khinh Nhu thấy đau, nhưng trên mặt nàng không có lấy một chút nhíu mày.
– Ta tình nguyện cho nàng tát tát hai cái, ta không muốn nàng biến thành như vậy!
Nghệ Phong trầm giọng nói…
Khinh Nhu lắc đầu:
– Không! Ta thích ngươi! Ta đã định trước không đánh được ngươi!
“Ta thích ngươi”, mấy từ rất trực tiếp, đã không còn nét mặt đỏ ửng xấu hổ như trước, hiện tại nàng nói ra những từ này với ngữ khí bình thản, tựa như nói ra những lời vô nghĩ, điều này khiến Nghệ Phong cảm giác tim mình bị bóp chặt, hắn có chút hít thở khó khăn, không hề có một điểm hư vinh của người nam nhân khi được nữ nhân tỏ tình.
Nghệ Phong không nói gì, chỉ chăm chú ôm Khinh Nhu thật chặt, vùi mặt vào mái tóc nàng, ngửi hương thơm và cảm thụ nhiệt nóng truyền tới từ cơ thể nàng.
Khinh Nhu bị Nghệ Phong ôm chặt, hai tay nàng cũng quấn lại phía sau lưng Nghệ Phong, vùi đầu vào lồng ngực hắn.
– Ta không thích nàng, chỉ yêu nàng!
Thanh âm nhàn nhạt từ miệng Nghệ Phong nói ra, khiến Khinh Nhu hơi chấn động, thân thể lại mềm xuống.
– Thế nhưng ta vẫn hận ngươi!
Khinh Nhu hơi đẩu Nghệ Phong ra, nâng đầu hắn rồi nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
– Ta sẽ giúp nàng quên đi cừu hận, theo ta trở lại Tĩnh Hinh Thành đi!
Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu, ánh mắt nóng rực.
Khinh Nhu cười cười, đẩy Nghệ Phong ra, lấy ra từ trong lòng một mai kim tệ, Nghệ Phong tự nhiên nhận ra, đó là mai kim tệ hắn nhờ mẫu hậu Long Thiên chuyển lại cho Khinh Nhu, mặt trên nó có khắc một chữ “Nghệ”.
– Ngươi biết không? Mai kim tệ này ta vẫn giữ bên người, không rời dù chỉ một khắc!
Khinh Nhu nói, nàng vẫm cười khiến trái tim Nghệ Phong rung động, ánh mắt nhìn thẳng Khinh Nhu, chờ nàng trả lời.
– Mỗi ngày ta đều cảm thụ được nó lạnh lẽo, sau đó ta dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp nó ấm lại, ấm lại cùng với ta. Bởi vì ta là Khinh Nhu, còn nó là Nghệ Phong! Khinh Nhu nguyện ý hòa thành một thể với Nghệ Phong!
Nói tới đây, Khinh Nhu nhoẻn miệng cười, lại nói tiếp:
– Cho dù mỗi ngày Nghệ Phong đều khi dễ Khinh Nhu, thế nhưng Khinh Nhu vẫn vui vẻ. Giống như mai kim tệ này, mỗi này đều khiến Khinh Nhu lạnh, nhưng rồi nó vẫn ấm áp. Nghệ Phong khi dễ Khinh Nhu chính là loại cảm giác này, tuy rằng lúc đó tức giận, nhưng rồi cũng trở về như trước.
Nghệ Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Khinh Nhu nói:
– Khinh Nhu rất dễ thỏa mãn, chỉ cần một cái ôm, thậm chí một cái kéo tay, đều có thể khiến ta vui!
– Nghệ Phong nguyện ý cho Khinh Nhu tất cả!
Nghệ Phong ở bên cạnh nói.
Khỉ Nhu lắc đầu, nhìn Nghệ Phong:
– Khinh Nhu đó là Khinh Nhu mềm yếu trước kia, Khinh Nhu hiện tại là Khinh Nhu có thực lực Tướng cấp đỉnh phong. Nghệ Phong có thể không đổi, nhưng Khinh Nhu đã thay đổi, có vài thứ thay đổi rồi, sẽ không còn trở về được nữa.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Không thử qua, sao biết không thể quay về?
– Bởi vì ta không muốn có một ngày tỉnh lại, nhìn nam nhân bên cạnh mình, sẽ không nhịn được rút chủy thủ đâm tới!
Khinh Nhu nhìn thẳng Nghệ Phong, ánh mắt vẫn dạt dào ý cười, nhưng không hề quan hệ tới lời nói kinh động này.
Nghệ Phong cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó hung hăng nắm lại, tất cả mọi thứ đều mất đi, biến thành trống rỗng.
– Nếu như thực sự là vậy, ta nguyện ý chịu một chủy thủy này của nàng!
Nghệ Phong trầm giọng nói.
– Thế nhưng ta không muốn! Ta tình nguyện sống trong ghi hận với ngươi, cũng không muốn phá hủy giấc mộng của Khinh Nhu!
Khinh Nhu nhàn nhạt nói. Câu nói này khiến Nghệ Phong cảm giác đáy lòng mình bị đánh tan, chỉ còn lại mỗi cảm giác đau khổ.
– Ta nguyện ý cho nàng ghi hận ta ngay bên người, cho dù thực sự có một ngày nàng đâm ta một chủy thủy. Ta nguyện ý để nàng bên cạnh ra, chậm rãi nhạt nhòa cừu hận!
Nghệ Phong nhìn thẳng Khinh Nhu nói.
– Ta không làm được!
Khinh Nhu lắc đầu.
– Ta không chịu được mỗi ngày đều giáp mặt với ngươi!
– Nếu như ta bức nàng tới cùng ta thì sao?
Nghệ Phong gầm nhẹ lên.
– Vậy ta sẽ tự đâm mình một chủy thủ!
Khinh Nhu thản nhiên nói, những lời này khiến sự bá đạo của Nghệ Phong biến mất không còn một mảnh.
– Ngươi đi đi! Khinh Nhu đã không còn là Khinh Nhu của ngươi ngày trước nữa!
Khinh Nhu nắm mai kim tệ, nói tiếp:
– Mai kim tệ này ta sẽ luôn mang theo bên người!
Nghệ Phong hết cách, không còn biết nói sao nữa, hắn thở nhẹ một hơi, nói:
– Cho dù nàng không phải là Khinh Nhu trước đây, thế nhưng ta cũng không hy vọng nàng đặt cả tính mệnh mình vào tu luyện. Giả như có một ngày nàng có thể hạ thủ Nghệ Phong, thế nhưng bởi vì tẩu hỏa nhập ma đánh mất đi cơ hội, chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?
– Biết rồi! Ta sẽ chú ý!
Khinh Nhu gật đầu.
– Nàng… Bảo trọng!
Những lời này Nghệ Phong đã bớt đi rất nhiều khí lực.
– Đế quân bảo trọng!
Khinh Nhu nhàn nhạt nói, đưa Nghệ Phong tới cửa phòng rồi đóng cửa lại.
Nghệ Phong nhìn cửa phòng khép lại, lẳng lặng đứng tại trước cửa. Thị nữ đứng chờ bên ngoài cũng không dám gây động tĩnh, nhìn nam tử tôn quý trước mặt, bọn họ phát hiện hắn đang cô đơn, nguyên bản là vị Đế quân cao sang, lúc này lại tiêu điều vô cùng, khí phách tao nhã lúc trước đã biến mất không còn một mảnh, những vết bầm tím trên mặt để lộ ra dáng dấp hao tổn tâm lực quá mức, sợ rằng chỉ cần một trận gió thổi qua sẽ ngã người xuống đất. Một màn này khiến hai người thị nữ đứng hai bên có chút chua xót, thậm chí trong mắt các nàng còn hiện lên vẻ ức chế.
– Đế quân! Người không sao chứ?
Rốt cuộc có người nhịn không được, hỏi thăm.
– A! Không có việc gì!
Vẻ cô đơn, chán chường của Nghệ Phong lập tức biến mất không còn một mảnh, một lần nữa lấy lại thần sắc tao nhã, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, một lúc lâu sau Nghệ Phong đột nhiên la lớn:
– Yên tâm, sẽ có một ngày, ta đưa nàng trở lại là Khinh Nhu.
Nói xong, nghệ Phong nghe thấy từ trong phòng vọng ra:
– Cũng không phải mỗi chuyện đều nguyện theo ý chí của Đế quân!
Nghe được lời Khinh Nhu truyền ra từ bên trong, Nghệ Phong cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi. Lần đầu tiên trong đời, Nghệ Phong không còn lòng tin ở chính mình. Mấy người thị nữ đứng nguyên tại chỗ nhìn Nghệ Phong rời đi, sắc mặt đều khó hiểu, không rõ ý tứ trong lời nói bọn họ là sao…
– Nghệ Phong, hoàng muội nói thế nào?
Thấy Nghệ Phong đi ra, Long Thiên gấp giọng hỏi ngay.
– Khinh Nhu đã thay đổi!
Nghệ Phong chậm rãi nói, hắn thở ra một hơi, đồng dạng cũng cảm thấy áp lực.
Đối với chuyện này, mẫu hậu Long Thiên rất là đồng cảm, nàng gật đầu cười khổ nói:
– Từ lần huyết tẩy hoàng cung, Khinh Nhu đã thay đổi, thay đổi ngay từ đêm đó!
Nghe được câu này, trái tim Nghệ Phong mạnh mẽ thắt lại, cảm giác áp lực tới khó thở.
– Ta đi xem hoàng muội thế nào!
Long Thiên thở dài một hơi, đi vào bên trong.
Nghệ Phong chặn ngang, kéo Long Thiên lại, lắc đầu nói:
– Không cần đâu!
Trước ánh mắt nghi hoặc của Long Thiên, Nghệ Phong tiếp tục nói:
– Cho dù ngươi đi vào, cũng không thay đổi được gì. Nếu nàng muốn sống như vậy, cứ để nàng tự do. Nếu nàng hận chúng ta, vậy cứ cho nàng hận. Hận hết rồi, cuối cùng sẽ trở lại!
Nghe được Nghệ Phong nói, Long Thiên cười khổ một tiếng, nói:
– Khi nào nàng mới hận đủ đây?
– Ít nhất ta tin sẽ có một ngày như vậy!
Nghệ Phong nhìn Long Thiên, vững tin nói, ánh mắt lại chuyển qua mẫu hậu Long Thiên, nói:
– Khinh Nhu chỉ còn trông chờ thái hậu rồi!
Mẫu hậu Long Thiên cũng biết quan hệ Nghệ Phong và Khinh Nhu không bình thường, thấy Nghệ Phong nói vậy, nàng cười cười nói:
– Khinh Nhu là nữ nhi của ta!
– Long Thiên, chúng ta đi thôi!
Nghệ Phong kéo Long Thiên rời đi. Khi không còn nhìn thấy mẫu hậu mình, Long Thiên mới nhìn Nghệ Phong, nói:
– Nói đi! Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?
– Mặc kệ Khinh Nhu hay thái hậu có hỏi thế nào, ngươi đều phải một mực chắc chắn, cái chết của phụ hoàng ngươi hoàn toàn là do đại ca và nhị ca của ngươi, không có quan hệ gì với chúng ta.
Nghệ Phong nhìn Tam hoàng tử, nói.
Long Thiên sửng sốt, nói:
– Vì sao? Ngay cả mẫu hậu ta cũng không thể nói?
– Nếu như ngươi muốn Khinh Nhu hận chúng ta cả đời, ngươi cứ nói cho mẫu hậu ngươi nghe.
Nghệ Phong nhún vai, nói.
Nghe được những lời này của Nghệ Phong, lúc này Long Thiên mới gật đầu, nói:
– Ta hiểu rồi. Có cơ hội, ta sẽ tận lực tuyên truyền nguyên nhân cái chết của phụ hoàng!
Khóe miệng Nghệ Phong lộ ra tia cười:
– Như vậy là hay nhất!
Long Thiên cười khổ nói:
– Bỗng nhiên hiện tại, ta cảm giác mình xác thực là cầm thú!
Nghệ Phong trợn mắt nói:
– Ngươi vốn đã rất cầm thú!
Long Thiên khó có lần không thể phản bác Nghệ Phong, hắn thở dài một hơi nói:
– Trong một hoàng thất với toàn hạng người cầm thú, tồn tại của hoàng muội đúng là nghìn năm hoàng thất cũng khó có được một người!
Nghe được Long Thiên cảm thán, Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới một câu cảm thán kinh điển tại kiếp trước, chính là: Chỉ hận sinh ra tại gia đình đế vương. Trước đây Nghệ Phong nghe được toàn mắng mỏ những gã nói ra câu này đều là giả bộ, nhưng hiện tại…
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 2 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/nghe-phong-quyen-2/
Nghệ Phong rời khỏi hoàng cung, hắn cũng không trở lại Nghệ Phủ mà đi thẳng về hướng học viện Trạm Lam. Lần trước tới học viện Trạm Lam, quái lão đầu còn chưa trở về, lúc đó hắn mới đi gặp Long Thiên. Có điều, không biết lần này quái lão đầu đã trở về chưa?
Đi vào trong học viện, Nghệ Phong cư nhiên phát hiện bước chân mọi người đều có vẻ gấp gáp, điều này khiến Nghệ Phong nghi hoặc.
Thấy một đám người đi qua, Nghệ Phong vỗ vai một học viên trong đó, nghi hoặc hỏi:
– Các ngươi vì sao vội vã thế?
Nghe được câu hỏi này, cả dám người đều dừng lại, nhìn Nghệ Phong như một kẻ kỳ quái:
– Ngươi có phải người học viện Trạm Lam?
– Chuyện này, coi là vậy đi!
Nghệ Phong sờ sờ đầu nói. Theo lý thuyết, viện trưởng Trạm Lam không hề khai trừ hắn.
– Coi là vậy? Hi hi…
Đám nữ tử trong đoàn người lập tức cười rộ lên, trong đó có một nữ tử mặc hồng y càng cười lớn nhất. Nam tử bị Nghệ Phong vỗ vai hỏi liền nói:
– Chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay là trận chung kết thi đấu thể thao sao? Toàn bộ đám học viên phong vân đều có ở đó. Băng Hồn, Cô Tinh, Họa Thủy… Đều có thể gặp được bọn họ.
– Đúng vậy! Ta thích nhất là sư tỷ Họa Thủy, không chỉ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa còn là người có thực lực mạnh nhất.
Vị nữ tử áo hồng lộ vẻ sùng bái.
– Mạnh nhất thì không chắc, Băng Hồn và Cô Tinh đều không thua kém Họa Thủy!
– Các ngươi không cần tranh cãi, đợi chút nữa thôi là sẽ biết. Chỉ đáng tiếc, Nghệ Phong và mỹ nữ số một của học viện đều không có ở đây, bằng không sẽ còn hấp dẫn hơn nữa.
– Đúng vậy! Đúng vậy! Ta nghe nói Nghệ Phong sư huynh từng một người chiến bốn người, còn thu được toàn thắng! Nếu như ta có thể nhìn thấy Nghệ Phong sư huynh, muốn ta lấy thân báo đáp cũng được!
Nữ tử áo hồng lộ vẻ thần tượng, khiến mọi người hơi tan nát cõi lòng.
Nghệ Phong nghe nữ tử áo hồng nói, khóe miệng cười cười, hắn đứng tại bên cạnh, xen miệng nói:
– Điều này, Nghệ Phong sư huynh đối với nữ nhân xinh đẹp như nàng, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt đâu. Nàng cứ mạnh dạn theo đuổi, chắc chắn sẽ thành công.
Nghệ Phong quan sát nữ tử áo hồng này, vóc người mềm mại, dung mạo xinh đẹp, xác thực là mỹ nhân khó gặp. Tuy rằng thua kém Họa Thủy, thế nhưng cũng có hấp dẫn riêng biệt.
Nữ tử áo hồng liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy vết thâm của Nghệ phong, hừ một tiếng nói:
– Ngươi không phải sư huynh Nghệ Phong, sao biết huynh ấy sẽ thích ta. Sư huynh Nghệ Phong ngay cả sư tỷ Họa Thủy cũng không nhìn một cái, sao coi trọng ta được!
– Không nhìn Họa Thủy một cái?
Nghệ Phong sửng sốt, nói:
– Chuyện này là ai truyền ra?
– Tất cả mọi người trong trường đều biết! Ngươi rốt cuộc có phải là học viên trong trường không? Hay là ngươi trộn lẫn đi vào?
Nữ tử áo hồng có điểm hoài nghi nhìn Nghệ Phong.
– Còn nữa, trên mặt ngươi đầy khối xanh khối đỏ, sẽ không phải vì tranh giành tình nhân với người khác mới thành như vậy chứ?
– Sao nàng biết?
Nghệ Phong kinh ngạc nói.
Đám người nữ tử áo hồng khinh thường nhìn Nghệ Phong, nói:
– Nhìn vào ai cũng có thể đoán ra! Sư huynh Nghệ Phong ngay cả sư tỷ Họa Thủy cũng không nhìn một cái, còn ngươi lại thành như vậy, thực sự rất đáng thương a.
– Đúng vậy đúng vậy.
Nghệ Phong đáp nhanh, rất sợ nữ nhân xinh đẹp trước mặt nói ra những lời không đáng. Với việc nàng nói Nghệ Phong không thèm nhìn Họa Thủy một cái, đáy lòng Nghệ Phong cười khổ không ngớt, lấy tính khí cao ngạo của Họa Thủy, tìn đồn như vậy sẽ khiến nàng ta hận hắn chết mất.
– Trận chung kết hẳn diễn ra tại diễn võ trường, không biết ta có kịp tới tham gia không!
Nghệ Phong lẩm bẩm.
Tuy rằng tiếng nói không lớn, nhưng vẫn truyền tới tai mấy người xung quanh, cả đám sửng sốt rồi nhìn Nghệ Phong cười ầm lên:
– Ha ha, ngươi vừa nói gì? Ngươi muốn tham gia quyết đấu? Ngươi không nói nhầm chứ? Ngươi không sợ mấy người sư tỷ Họa Thủy dùng một ngón út đánh bay à?
– Ha ha! Ta chết cười mất, nguyên lai trên đời còn có người tự đại như vậy, nguyên lai núi cao còn có núi cao hơn a!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |