Trái lại Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm đứng yên tại chỗ, ánh mắt khẽ quét qua lão nhân lôi thôi, sau đó mới đột nhiên ra tay, một cây kim châm vỗ thẳng xuống bả vai, màu đen vốn đang lan tràn lập tức bị chặn đứng, cánh tay màu đen tựa như độc xà dần dần chuyển thành màu tím. Lão nhân lôi thôi chứng kiến độc thuật của hắn trong nháy mắt đã bị Nghệ Phong phong tỏa trên cánh tay, sắc mặt đại biến. Sau khi hít sâu vài lần, mới dùng cặp mắt âm độc nhìn chằm chằm vào cánh tay của Nghệ Phong. Trong suy nghĩ của hắn, cho dù có thể phong tỏa, cũng không nhất định có thể giải được chất độc này. Không giải được, đến cuối cùng chẳng phải là tùy ý để chất độc thôn phệ hay sao?
– Phong thiếu!
Thiên Nghịch chứng kiến toàn bộ cánh tay của Nghệ Phong đã biến thành màu tím đen nhịn không được hô. Nghệ Phong nhìn về phía lão nhân cười nói:
– Hắc băng chi độc, không ngờ ngươi cũng biết loại độc này, nghe nói người trúng phải loại độc này trước tiến thân thể sẽ biến thành màu đen. Sau đó cả người biến thành khối băng, cuối cùng toàn thân bị ăn mòm. Lưu lại một cái xác bị đông cứng ở bên ngoài, bên trong đều là nước thối. Chỉ là muốn luyện chế loại độc này cần đến chất độc của độc trùng tại miền cực lạnh, hơn nữa còn phải kết hợp với vô số độc thảo trân quý mới có thể luyện thành. Chắc hẳn để luyện chế ra thứ này, ngươi đã bỏ ra rất nhiều tinh lực. Không thể tưởng tượng được, ngươi lại cam lòng dùng đến nó.
Lão nhân nghe được những lời này của Nghệ Phong sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong tràn ngập vẻ không thể tin tưởng nổi. Hắc băng chi độc là một trong những độc thuật hắn đắc ý nhất. Hơn nữa còn cực kỳ bất phàm, ngay cả độc sư cũng chưa chắc đã từng nghe qua cái tên này. Không thể tưởng tượng nổi kiến thức của thiếu niên này lại sâu rộng đến như vậy, hơn nữa ngay cả phương pháp luyện chế cũng đều nhất thanh nhị sở.
– Xuy xuy, vậy ngươi có thể giải được hay không!
Lão nhân lôi thôi chứng kiến cánh tay của Nghệ Phong bắt đầu bốc lên hàn khí, trong lòng có chút buông lỏng.
– Giải?
Nghệ Phong cười cười, cánh tay còn lại không ngừng chớp động, từng đạo kim châm đâm lên trên cánh tay của hắn, tốc độ mau lẹ khiến cho người ta hoa hết cả mắt. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một khắc, trên cánh tay Nghệ Phong đã xuất hiện vài chục cây kim. Mọi người chứng kiến cánh tay Nghệ Phong phủ đầy kim châm, người nào người nấy trợn mắt, trong lòng vô cùng chấn động. Chẳng lẽ đây chính là “Bách châm di huyệt” trong truyền thuyết? Thiên Nghịch biết rõ y thuật của Nghệ Phong cao minh, nhưng thực không ngờ lại cao minh tới tận mức này. Mặc dù trên cánh tay càng ngày càng phủ nhiều kim châm, nhưng Nghệ Phong ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, vẫn có thê đâm xuống một cách hoàn mỹ, không phạm chút sai lầm nào. Chứng kiến cảnh tượng này, Thiên Nghịch mới thở phào một hơi, trong lòng đã âm thầm chắc chắn Nghệ Phong không có việc gì rồi.
Quả nhiên, sau khi Nghệ Phong làm xong hết hãy, hắn lấy ra từ trong giới chỉ một lọ dược thủy, chậm rãi nhỏ lên trên những cây kim. Thời gian trôi dần, màu tím đen trên cánh tay cũng từ từ phai nhạt, cỗ hàn khí cũng dần dần biến mất. Lão nhân lôi thôi thấy vậy, hai mắt lập lòe, ánh mắt vẫn dán chặt lên trên cánh tay của Nghệ Phong. Nghệ Phong dùng đầu ngón tay vân vê đầu kim châm nhìn lão nhân lôi thôi nói.
– Có rất nhiều loại phương pháp xử lý hắc băng chi độc, bất quá phần lớn đều là lấy máu hoặc tìm kiếm bản thể độc trùng, sau đó tìm chiếc răng độc nhất của nó, lấy độc trị độc. Phương pháp giải độc này của ta, chưa có ai từng thử qua. Bất quá biện pháp này chính là phương pháp xử lý hữu hiệu cùng trực tiếp nhất.
Lão nhân lôi thôi nhìn qua cánh tay đã hồi phục trở lại bình thường của Nghệ Phong, kinh ngạc trong mắt lại càng thêm đậm. Chính như lời Nghệ Phong nói, phương pháp giải độc như vậy, hắn chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa cho dù chính hắn cũng chỉ hiểu được hai loại biện pháp giải độc nếu trúng phải Hắc băng chi độc, không thể tưởng tượng được thiếu niên này lại biết được rất nhiều loại? Hắn đang lừa gạt ta hay sao?
Chỉ là sau khi lão nhân lôi thôi nhìn qua cánh tay của Nghệ Phong, lập tức quét sạch toàn bộ nghi vấn trong lòng.
– Ra…
Nghệ Phong thấp giọng hô một tiếng, nhổ một cây trâm trên cánh tay ra hung hăng đâm vào ngón tay sau đó rút ra. Một giọt máu màu tím đen từ trong đó rơi xuống. Một đoạn gỗ khô dính phải lập tức biến thành màu đen, sau đó bị ăn mòm không còn một mảnh, cảnh tượng này khiến cho người Sát Lâu hít sâu một hơi khí lạnh. Đừng nhìn bọn họ ngày ngày sống bằng việc chém giết, nhưng mà thủ đoạn của Độc sư tuyệt đối khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tựa hồ bọn họ đã minh bạch được tại sao người trên đại lục lại nói độc sư vô cùng tà ác, hơn nữa người người đòi đánh đòi giết. Bởi vì bọn hắn xác thực có đủ lý do khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nghệ Phong thấy giọt máu này đã bị bức ra, cánh tay chợt dùng sức, kim châm trên cánh tay lập tức đình chỉ xoay tròn, sau đó chui thẳng vào trong ống tay áo của Nghệ Phong, hắn nhìn về phía người Sát Lâu nói.
– Các ngươi đào một cái hố, che lấp đám máu độc kia.
Nghệ Phong không hy vọng có người không may chạm phải những thứ này, tuy rằng hắc băng chi độc đối với hắn không có chút nào uy hiếp, nhưng đối với đại đa số mọi người, đó chính là ác mộng. Sau khi Nghệ Phong phân phó xong, lúc này mới quay đầu nhìn lão nhân lôi thôi, thản nhiên nói.
– Thế nào, có tính là ta đã giải được độc của ngươi rồi hay không?
Lão nhân lôi thôi nhìn thoáng qua Nghệ Phong, ánh mắt biến ảo bất định, không nhìn ra hỉ nộ.
– Ha ha, chẳng lẽ tiền bối không muốn giữ lời?
Nghệ Phong cười nói. Lão nhân lôi thôi nhìn về phía Nghệ Phong nói.
– Đối với một độc sư mà nói, hắn còn biết tín nghĩa là thứ gì sao?
– Ách!
Nghệ Phong nghe được mấy lời này, cũng cảm thấy hắn đã hỏi một vấn đề quá ngu ngốc. Cùng độc sư bàn luận về chữ tín không bằng nói trên bầu trời có 9 mặt trời còn hứng thú hơn.
– Ha ha, vậy ý của ngươi là không muốn thực hiện đổ ước hả? Ha ha, không sao!
Nghệ Phong cười cười, nhún vai nói.
– Không, ta thực hiện đổ ước!
Lão nhân lôi thôi đột nhiên nói. Điều này khiến cho Nghệ Phong sững sờ.
– Ta thực hiện đổ ước không phải là bởi vì ta thua, mà là ta phát hiện ra, ngươi còn am hiểu độc thuật hơn cả ta.
– Ha ha!
Nghệ Phong không thể không bật cưới, được Ngũ trưởng lão tự mình dạy dỗ, hiểu biết về độc thuật của hắn tuyệt đối không thấp.
– Hơn nữa…
Lão nhân lôi thôi nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói.
– Ta không cho rằng ngươi sẽ thả ta rời đi.
Lão nhân lôi thôi rất rõ ràng hoàn cảnh của hắn, nếu như độc thuật không làm gì được đám người kia, như vậy hắn chỉ còn con đường chết. Hắn tuyệt đối không cho rằng thiếu niên đang cười hì hì kia sẽ buông tha cho hắn, thân là độc sự, so với thường nhân hắn càng hiểu rõ sự âm độc của lòng người.
– Ha ha! Hoan nghênh ngươi gia nhập!
Nghệ Phong nháy mắt một cái với Thiên Nghịch, Thiên Nghịch phất phất tay, ý bảo người Sát Lâu tản ra.
Lão nhân lôi thôi nói.
– Chỉ có điều đến lúc đó ta cần thịt rượu, đồng thời còn muốn có được độc thuật cao minh hơn? Ngươi xem thế nào?
Lão nhân lôi thôi nhìn về phía Nghệ Phong bình tĩnh nói, với thực lực của hắn, nếu như có thêm độc thuật cao thâm, thực lực tuyệt đối có thể tiến một bước lớn. Mà thiếu niên trước mặt hiển nhiên có thể mang đến thứ này cho hắn.
– Có thể!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi nào hồi đáp. Thực lực của lão nhân lôi thôi càng cao, đối với hắn lại càng có lợi. Về phần lão nhân lôi thôi có thể phát triển quá nhanh huy hiếp đến hắn hay không, Nghệ Phong không có chút lo lắng nào. Ngược lại hắn còn hy vọng một ngày nào đó lão nhân lôi thôi có thể phát triển đến trình độ có thể uy hiếp đến hắn.
– Đi thôi, nếu như ngươi đã theo ta, vậy thì hãy cùng ta quay trở về đế đô. Thiên Nghịch chúng ta đi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2024 11:36 (GMT+7) |