– Hy vọng Bàng soái nói lời giữ lời, bằng không. Hạ Hầu gia đã có thể đưa ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống được!
– Ta cũng có nghi ngờ, cứ coi như Ngưu Hữu Đức xuất binh giúp ta kiềm chế lại một cánh nhân mã, tính cả nhân mã của Hạo Đức Phương thì ta còn phải đối phó với hai cánh nhân mã nữa, lại thêm rất có thể mấy vị Thiên Vương khác sẽ thể giúp sức cho Hạo Đức Phương, phần thắng của ta không lớn!
Bàng Quán không khoan nhượng.
Tào Mãn hờ hững nói:
– Chỉ cần Hạo Đức Phương chết, quân tâm tất loạn! Chỗ này của ta cũng không nhiều người tới mức có thể giết chết được Hạo Đức Phương, còn diệt trừ Hạo Đức Phương như nào thì Bàng soái hãy tự nghĩ cách. Nếu đến ngay cả chuyện này mà Bàng soái cũng không làm nỗi, thì ta cũng không hy vọng Bàng soái có năng lực giúp được ta. Có điều có thể nói rõ cho Bàng soái, chỉ cần Bàng soái quyết định ra tay, một khi Hạ Hầu gia nhúng tay, đại quân của Hạo Đức Phương e là không dễ sai khiến điều khiển, ta cũng có thể khiến thân quân bên cạnh Hạo Đức Phương có nội loạn, còn có thể nắm lấy cơ hội hay không lại là chuyện của Bàng soái. Nhân mã của mấy vị Thiên Vương khác, Bàng soái cũng không cần lo lắng, ta sẽ khiến bọn họ khốn đốn, thân ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, không thể nhúng tay vào đại sự của Bàng soái, chút năng lực nhỏ nhoi ấy, Hạ Hầu gia chúng ta vẫn có đủ.
Bàng Quán yên lặng một hồi, hỏi:
– Ngài làm thế nào khiến ta tin tưởng đây? Chẳng may sau khi ta lại không nhận được giúp đỡ của ngài thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Tào Mãn:
– Nghi nhiều rồi, muốn Hại bàng soái, ta có thừa biện pháp trực tiếp để Hạo Đức Phương diệt trừ ngươi chứ chẳng rảnh ngồi đây bàn điều kiện với ngươi. Hơn nữa, ta có thể ra tay trước, nếu Bàng soái không thấy thành ý của ta thì có thể án binh bất động, vậy thì đâu có tổn thất gì tới Bàng Soái?
Đã nói tới nước này, người ta còn đảm bảo chắc chắn, Bàng Quán còn gì để nói nữa, đương nhiên là quyết định như vậy.
Sau khi hai bên trao đổi chi tiết, đương nhiên Tào Mãn không có ý giữ hai người lại, Bàng Quán hỏi thăm phương thức liên lạc với Tào Mãn rồi cáo từ.
Mãi tới tận khi rời đi, có thể nói từ đầu tới cuối Miêu Nghị vẫn không lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh nghe, đề Bàng Quán tự mình quyết định, không quấy rầy.
Sau khi hai người kia biến mất, trên mặt Tào Mãn dần u ám, phất tay áo xoay người, nghiến răng nói:
– Ngưu tặc gian trá, tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, có khả năng đổi trắng thay đen, để lại chắc chắn sẽ trở thành hậu hoạn của Hạ Hầu gia, chờ việc này qua đi, không cần nghỉ tới Lục Đạo, phải trừ khử hắn bằng mọi giá!
Vệ Xu liếc y một cái, rốt cục nhìn thấy sự khác biệt giữa Hạ Hầu Lệnh và vị này, chỉ từ trong câu nói đã có thể nhìn ra khí phách sát phạt quyết đoán mà Hạ Hầu Lệnh khó sánh được.
Nghĩ tới Hạ Hầu Lệnh, trong lòng vệ Xu không khỏi thở dài…
Dương Triệu Thanh và Trần Hoài Cửu ở ngoài hành lang sâu thăm thẳm chờ đợi, sau khi thấy Miêu Nghị và Bàng Quán thì xoay người rời đi.
Trần Hoài Cửu chú ý tới ánh mắt của Bàng Quán, nhìn ra manh mối từ trong đôi mắt trầm ổn ấy, dựa vào sự hiểu biết của lão đối với Bàng Quán, biết mọi chuyện đã thành, Đại soái đã lấy được bảo đảm từ Tào Mãn, có hy vọng thành chuyện!
Thuyền ra khỏi hang nước, Bàng Quán sóng vai cạnh Miêu Nghị ở đầu thuyền, quay đầu lại, liếc nhìn Tín Nghĩa Các vắng lặng trong bóng tối, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại là sự hưng phấn và kích động khó mà kìm nén nổi, chuyện trở thành Thiên Vương đã nằm trong tầm tay!
Miêu Nghị liếc mắt nhìn lão, truyền âm cười nói:
– Chúc mừng Bàng soái! Xem ra không lâu sau phải đổi xưng hô thành Thiên Vương rồi!
Bàng Quán quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi mới nói:
– Nếu sau này đã cùng hợp tác hành động thì không cần phải lo chuyện Hạo Đức Phương và Thiên Đình bên kia nữa, bây giờ nghĩ lại, tiểu nữ Tiếu Tiếu và Đại đô đốc quả là tuyệt phối, mong rằng sau này Đại đô đốc sẽ đối xử với tiểu nữ thật tốt.
Khi nói ra lời này, trong lòng lào cũng rất đau khổ, trên phương diện nào đó, con gái út khiến lão rất vừa lòng, là thịt trong lòng lão, là hòn ngọc quý trên tay lão thật đó!
Hiện giờ coi như lão đã hiểu, Ngưu Hữu Đức mời lão mang con gái tới là để chắc chắn lão sẽ gả con gái cho hắn, đủ tàn nhẫn, vừa mở miệng đã muốn lấy đứa con gái lào thương yêu nhất, đứa con gái xinh đẹp nhất của lão rồi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu Ngưu Hữu Đức tham lam hơn chút, bảo lão gả cả hai đứa con gái cho hắn, lão cũng sẽ nhắm mắt giả vờ rất tán đồng!
Then chốt là sau khi biết một số chuyện thì lão không đồng ý không được, hiện giờ nếu như lão không hợp tác thì e là Hạ Hầu gia sẽ ra tay với lão, giống như Tào Mãn nói, cách để diệt trừ lão, y có thừa, trong lời nói của Tào Mãn Vừa này, lào cũng đã cảm nhận được thế lực khủng bố của Hạ Hầu gia. Huống hồ cơ hội tốt như vậy, lão không thể từ chối, bỏ qua cơ hội lần này, sau đó còn cơ hội nữa hay không, chẳng ai biết.
Có điều lão chạy từ xa xôi tít tắp tới đây, hóa ra là tự đưa con gái tới cửa cho người ta chuyện này đúng là…
Chuyện tới nước này, chẳng phải Ngưu Hữu Đức nhìn trúng con gái lão, sở dĩ vừa mở miệng đã muốn lấy đứa con gái quý hóa nhất của lão là muốn nhìn thấy thành ý của lão, hẳn là Ngưu Hữu Đức cũng lo lão qua cầu rút ván, nếu đến cả con gái cũng không chịu gả thì bảo sao Ngưu Hữu Đức tin lão được đây?
Mà hiện giờ lão thật sự cũng cần gả con gái để cho đối phương thấy thành ý của lão, làm yên lòng Miêu Nghị, đại sự lần này, mấy chục triệu tinh nhuệ trên tay Ngưu Hữu Đức, vô cùng quan trọng đối với lão.
Vì lẽ đó, lần này con gái tới đây, không thể trực tiếp trở về với lão, nếu không nhanh chóng kết thành phu thê thật sự với Ngưu Hữu Đức, định đoạn sẵn những chuyện này thì chẳng ai yên lòng cho nỗi, cái gọi là thông gia, trên phương diện nào đó, được xây dựng trên cơ sở lợi ích!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 35 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/02/2020 03:29 (GMT+7) |