– Hắn có tình có nghĩa là không sai, nhưng cái cô Vân Tri Thu ấy là chuyện gì? Hắn cánh nhiên vì một quả phụ mà không tiếc chọc ra chuyên lớn như vậy, nếu mà có tình có nghĩa đều dùng trên người quả phụ kia, còn có thể vừa mắt Mị nhi không?
Câu Việt phát hiện muốn câu thông cùng nữ nhân này sao mà khốn khó, trên đời nào có chuyên thập toàn thập mỹ để con gái ngươi một mình chiếm hết? Mọi việc đều có được có mất, rất nhiều sự tình ngay cả vương gia đều phải làm ra hy sinh, dù là Thiên đế như Thanh chủ cũng thường thường phải làm ra thỏa hiệp, ngươi này…
Nhưng có đôi lời chỉ có thể nói ở trong lòng, mà không thể buột ra khỏi miệng. Câu Việt vẫn cứ mỉm cười khuyên bảo nói:
– Sở dĩ vương gia để lão nô xử lý việc này, không phải là bởi lúc này Ngưu Hữu Đức đang trong khốn cảnh, lại có đằng chuôi nằm trên tay vương gia ư? Cả vương phi cũng nói đó chỉ là một quả phụ, một quả phụ so với con gái vương gia, bên nào nặng bên nào nhẹ, chẳng lẽ hắn còn không biết? Hơn nữa, bằng tư sắc tiểu thư, lại có sự quản giáo của vương phi với tiểu thư, còn sợ không trói được tâm thần Ngưu Hữu Đức?
Lời này khiển trong mắt Mị nương phù hiện ra vẽ tự tin, đối phó nam nhân thế nào nàng khá là có tâm đắc, bằng không đã không thành được vương phi, có mình ở sau lưng dạy dỗ, tương lai nữ nhi không thiểu thủ đoạn để trói buộc nam nhân.
Nàng gật gật đầu, đột nhiên cười nói:
– Ngưu Hữu Đức nay ta cũng chỉ nghe qua tiếng tăm mà chưa một lần thấy mặt, như vậy đi, lần này ta bồi Mị nhi cùng tơi xem xem.
Tâm thái gấp gáp muốn nhìn mặt con rể của mẹ vợ, dù có là ai cũng như thế cả.
– …
Câu Việt sửng sốt, khách khí ngăn trở nói:
– Vương phi, chuyện này sợ là không thỏa, lần này nơi chúng ta tới rất là lộn xộn, ngài thân phận cao quý, chạy tới đó e rằng sẽ dẫn đến mặt dưới hoảng loạn, vương gia mà biết sợ là cũng không cao hứng.
Mị nương nhìn hắn, mỉm cười nói:
– Ta nghỉ quản gia nhất định có cách để thuyết phục vương gia, đúng không?
– Cái này…
Lời nói đến nước này, người làm hạ nhân như Câu Việt còn có thể làm gì được? Hắn dám trực tiếp cường ngạnh cự tuyệt ư?
Hết cách hắn đành phải lấy ra tinh linh liên hệ cùng Quảng Lệnh Công ngay trước mắt nàng. Sau một phen giao lưu, thu lại tinh linh, Câu Việt thở dài nói:
– Vương gia nói, ngài muốn đi cũng được, nhưng là không thể công khai thân phận.
Mị nương lập tức tươi cười nói:
– Chuyến này toàn bằng quản gia làm chủ, bản phi làm theo là được.
Câu Việt thấp giọng nói:
– Vậy mong vương phi bắt chuyện với tiểu thư, lúc nhìn thấy Ngưu Hữu Đức tận lượng đừng khiến đối phương phản cảm.
Mị nương hiểu ý của hắn, không phải là thu lai tinh tinh đại tiểu thư, làm bộ thục nữ khiến nam nhân vui lòng ư, cái này dễ làm…
Thiên cung, Tinh thần điện.
– Một đám phế vật! Xảy ra chuyện lớn như vậy cánh nhiên không người nao biết là do ai làm, trẫm muốn các ngươi làm cái gi?
Trong điện, từ sau án đi tới giữa điện, Thanh chủ đen mặt lại, chỉ vào hữu đốc vệ chỉ huy sứ Vũ Khúc, Thiên cung đại tổng quản Thượng Quan Thanh, giám sát tả sử Tư Mã Vấn Thiên, giám sát hữu sử Cao Quán mắng to.
Chuyện xảy ra ở nơi hẻo lánh, không có tai mắt Thiên Đình nhìn đến, khi đăng báo đến chỗ này, Thanh chủ đảo ngược thành là người biết sự tình khá muộn trong đám cao tầng, vừa nghe nói vài vạn quân cận vệ vây công nhân mã địa phương đã rất là kinh ngạc, quân cận vệ có hành động lớn như vậy không khả năng không thông qua sự đồng ý của mình, đây là chuyện gì? Liên tục gọi người hỏi dò, chuyên lớn như vậy cư nhiên không ai biết, đây mới là điều chí mạng nhất, Thanh chủ đột nhiên giận dữ!
Đám người bi mắng lần lượt cầm ra tinh linh khẩn cấp liên hệ với thuộc hạ. Sau một hồi, Vũ Khúc đột nhiên chắp tay, trầm giọng nói:
– Bệ hạ, phía hữu đốc vệ đã xác minh qua, toàn bộ nhân mã đều trong tầm khống chế, không có người nào ở Dậu đinh vực.
Sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn, ngươi ở Dậu đinh vực là tư hữu đốc vệ của hắn đi ra, cư nhiên bị người của quân cận vệ tiêu diệt, đùa gì vậy?
Mấy người bị mắng đều đang cầm tinh linh liên hệ xác nhận tình hình với mặt dưới.
– Không phải hữu đốc vệ làm thì là tả đốc vệ làm, Phá Quân đâu rồi?
Thanh chủ vừa nghe xong, ánh mắt quét qua mấy người, giận nói:
– Sao Phá Quân còn chưa tới?
– Tả đốc vệ chỉ huy sứ Phá Quân cầu kiến!
Mặt ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của thủ vệ.
Thanh chủ đột nhiên quay đầu, quát.
– Lăn tới đây!
Rất nhanh, Phá Quân mặt trầm như nước bước nhanh mà tới. Thanh chủ không nhiều lời, vừa gặp đã hỏi:
– Có phải thủ hạ ngươi làm hay không?
Phá Quân nói:
– Vừa nhận được lệnh thông báo từ bệ hạ, thần đã khẩn cấp truyền lệnh xuống, để người mặt dưới nhanh chóng xác minh, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin phản hồi.
Chức trách phân công bất đồng, dưới ý đồ hạn chế của Thanh chủ, trong quân cận vệ, con đường tình báo vốn phải có chiến lực mạnh nhất lại là lực lượng yếu nhất trong các bộ phân của Thiên Đình, cũng có thể nói Phá Quân là người biết tin tức sau cùng trong hàng ngũ cao tầng Thiên Đình, nếu không phải Thanh chủ hỏi tới sợ rằng hắn còn không biết, mà sở dĩ Vũ Khúc sớm biết tin tức là bởi phía xảy ra chuyện chính là người của hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 25 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:29 (GMT+7) |