Thể chất của tôi vốn đã rất tốt, mấy ngày sau gần như không sao, nói kỹ hơn thì, nguyên nhân lần này tôi bị cảm nặng là do nhìn thấy cảnh hai bố mẹ quan hệ, về mặt tình cảm gặp phải chấn thương mới dẫn tới thế.
Chỉ là sau lần mơ mơ hồ hồ mẹ dùng miệng giúp tôi, tôi càng ngày càng không thể nắm bắt được mẹ, nhìn có vẻ mẹ rất gần với tôi, nhưng thật ra, bất cứ khi nào tôi đến gần, đều thấy mẹ giống như một đám mây bay trên bầu trời. Cứ như tôi nghĩ rằng sau khi ốm, nếu mẹ đã sẵn lòng giúp tôi quan hệ tình dục bằng miệng rồi, thì tôi có thể tiến xa hơn một bước nữa với mẹ.
Nhưng khi tôi cố gắng đến gần mẹ, mẹ sẽ gạt tôi đi bằng ánh mắt lạnh lùng. Thậm chí không muốn cho tôi chạm vào bộ ngực của mình.
Đôi khi tôi thực sự không biết đâu mới là mẹ thật, khi tôi ốm, mẹ chăm sóc dịu dàng từng chút, sẵn sàng giúp tôi quan hệ tình dục bằng miệng, liếm vùng dương vật của tôi rồi khoan dung tôi xuất tinh vào miệng mẹ, bắn tung tóe khắp nơi. Hay là mẹ bình thường nghiêm khắc, ở trường học bị gọi là “nữ ma đầu hủy diệt”, ám ảnh không bao giờ phai mờ của hầu hết các học sinh trong trường mang đến những cơn ác mộng bất tận cho họ?
Vốn dĩ, tôi nghĩ rằng sau ngày náo loạn, sẽ ổn sau khi bị mẹ dạy dỗ một trận. Tôi có thể hành động như một thằng nhóc hư hỏng và ăn đậu phụ mẹ, làm nũng với mẹ như tôi đã từng, nhưng sự thật không đẹp như tôi tưởng tượng.
Hôm nay như thường lệ sau khi tan học, tôi đến văn phòng của mẹ, mẹ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, rồi vẫn cúi đầu và tiếp tục làm việc. Thấy vậy, tôi nghĩ đêm đó tôi vì đã bắn đầy miệng mẹ khiến mẹ giận, bước đến gần mẹ và nói thật lòng: “Mẹ có phải con đã làm gì sai rồi không, vì chuyện tối hôm đó con đã làm với mẹ sao?”
Mẹ không nói gì.
“Con xin lỗi mẹ, con không cố ý. Con không biết chuyện gì đã xảy ra với con đêm đó. Con cứ nghĩ đó là một giấc mơ, con…” tôi không biết giải thích thế nào nữa. Có giải thích thế nào đi nữa thì cũng thay đổi được việc tôi đã làm một chuyện quá đáng với mẹ.
Mẹ cũng không thèm nhìn tôi, mặt không có biểu cảm nói: “Con về trước đi, tối nay mẹ về muộn, con tự tìm cách giải quyết bữa tối đi.”
“Mẹ…”
“Về đi.” Mẹ không nóng không lạnh phun ra hai từ, nhưng chúng đầy mùi vị không thể từ chối.
Tôi còn muốn nói gì nữa, thấy giọng điệu kiên quyết của mẹ, tôi không còn cách nào khác ngoài xách cặp đi và nhìn mẹ thật sau rồi rời đi. Khoảnh khắc tôi đóng cửa phòng làm việc, mẹ tôi thả lưng của mình trên chiếc ghế êm ái như bị xì hơi, mắt nhìn chằm chằm vào nơi tôi rời đi, đôi mắt to tròn ngấn nước lộ ra vẻ khó tả.
Lúc này mẹ đang rất rối và không biết phải nói cho tôi biết cảm giác của mẹ lúc này như thế nào. Thật ra, sáng hôm đó khi tôi chưa thức dậy, bố tôi đã về, mẹ đã cãi nhau rất to và hỏi bố đi đâu, chẳng lẽ chuyện của con mình còn không quan trọng bằng những chuyện khác sao? Bố không nói nên lời, mặt rơi vào trạng thái trầm lắng trong một thời gian dài, đối mặt với sự chất vấn của mẹ, bố không còn cách nào khác đành không nói gì. Nhưng lần này mẹ giận thật sự, chuyện của con khiến mẹ làm như bản năng của một người mẹ để bảo vệ con của mình, cứ nói cứ nói rồi nói đến lúc họ kết hôn, mẹ mắng bố là đồ vô dụng, lúc đầu làm sao có thể bố một cách mù quáng thế.
Điều này đã chạm đến tôn nghiêm của bố tôi, bố tôi, người chưa bao giờ bị mẹ mắng ở nhà, không biết phản kháng, lần đầu tiên bố nổi giận. Sự bất bình tích tụ trong nhiều năm đột nhiên bùng phát, và đã cãi nhau một trận lớn với mẹ tôi, đặc biệt là vì ngày hôm đó bố đang có tâm trạng cực kỳ tồi tệ, bị mẹ kích động, cư nhiên nói ra một câu nếu gả cho tôi không thoải mái như thế, bây giờ ly hôn vẫn còn kịp.
Sau đó, bố đá cửa đóng sầm lại bước ra ngoài, để lại mẹ với đôi mắt đỏ hoe, không khóc cũng không làm loạn, nhưng sự cô đơn trong mắt mẹ dù thế nào cũng không thể che giấu được. Mẹ muốn khóc một trận lớn, nhưng khi mẹ trở lại phòng và thấy tôi vẫn còn ngủ, không hiểu sao nỗi buồn của mẹ bỗng dịu đi rất nhiều. Vốn mẹ đã quan hệ tình dục bằng miệng với tôi, bà cảm thấy trách nhiệm làm vợ của mình là sự phản bội đối với bố, và rất có lỗi với sự cố chấp trong nội tâm của bà. Khi nghe miệng tôi không ngừng hét lên: “Mẹ ơi, con sẽ luôn yêu mẹ và chăm ngoan. Con sẽ chăm chỉ học hành vì con sẽ không làm mẹ thất vọng. Mẹ đừng bỏ con.” Mẹ thấy rằng trong trái tim vẫn còn đó một mảnh đất thanh tịnh sâu thẳm, nơi bà có thể dựa vào và được an ủi.
Mẹ tôi nằm lên người tôi, hình ảnh bố trong lòng mẹ dần mờ đi, cảm giác tội lỗi cũng từ từ… trở nên… rất mơ hồ. Vừa nghĩ tới việc tôi đã làm với mẹ tối qua, mẹ xấu xa mà nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi, nhưng mẹ không mạnh tay. Mẹ biết tôi đang ốm và cần được nghỉ ngơi. Ngay lập tức, mẹ ra ngoài mua rau và nấu cháo cho tôi ăn, không để tôi nghi ngờ, mẹ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời chuyện xảy ra đêm qua cũng khiến mẹ rất ngại, nghĩ đến việc bà là một người mẹ, thế mà thực sự đi liếm cái gốc rễ của con cháu của chính con mình, nuốt cá dịch đặc sệt mà con trai bà xuất tinh mà không biết xấu hổ.
Cư nhiên đổi thành một là một người mẹ dâm đãng có thể dốc hết sức lực, chỉ là trong lòng có chút xấu hổ, bà cũng sẽ không thể tiếp nhận, rốt cuộc thì đây không phải là ai khác mà là con ruột của bà, con trai bà mang thai 10 tháng sinh ra, chưa kể còn tính đến luân thường đạo lý, một người mẹ trong lòng rất bảo thủ, cảnh tượng này làm sao có thể không làm cho bà xấu hổ.
Ngoài ra, điều khiến mẹ tôi mất khống chế là những gì tôi đã nói. Mẹ nói không xéc động là giả, chỉ vừa chịu một trận đả kích là bố nói rằng muốn ly hôn, dù mạnh mẽ như mẹ tôi cũng khó mà chấp nhận được một trận đả kích như vậy trong một thời gian, mối quan hệ vợ chồng mười máy năm, sau khi yêu đương với tôi vẫn còn làm một lần quan hệ xác thịt thân thiết, mẹ vẫn đi lệch khỏi bổn phận của người làm vợ. Cho dù mẹ có thất vọng về bố như thế này, mẹ cũng không chủ động nhắc đến từ ly hôn, không ngờ bố lại nói ra. Trong một thoáng mẹ cảm thấy rất buồn, tình cảm vợ chồng mà mẹ đã níu kéo mong manh như thế.
Hồi đó, lý do mẹ chọn bố một người tầm thường và không có tham vọng để lấy làm chồng không phải vì tình yêu, thời đại đó thì ít khi lấy chồng vì tình yêu, và hầu hết họ đều quan tâm đến việc họ có phù hợp để sống chung hay không. Thật khó để tìm được một người đàn ông có thể chịu đựng được tính cách lạnh lùng và cao ngạo của mẹ, không phải ai cũng không có khí chất như bố, người làm việc chăm chỉ và để cho mẹ đánh đập, mắng mỏ.
Sau nhiều lần giới thiệu, cuối cùng cũng tìm được bố giữa đám đông, hơn nữa điểm cấp 3 của mẹ không được tốt lắm, thấy bố tôi thật thà, đáng tin cậy và ổn định nên đồng ý cho ông bà ngoại nghỉ học và láy bố nên có tôi, mẹ tôi năm đó mới mười chín tuổi. Vào thời điểm đó, thị trấn của chúng tôi gần giống như nông thôn, tư tưởng ưu tiên con trai lan rộng.
Không hiếm các mẹ gặp phải trường hợp này. Không ngờ khi mang thai tôi, mẹ bắt đầu học khi không có việc gì làm, cuối cùng lại đi học theo yêu cầu, không ngờ mẹ lại trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm tốt nhất ở tỉnh chúng tôi. Tính cách mạnh mẽ của mẹ đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Mẹ mới sinh con trước ngày nhập học một tháng.
Bố tôi không kìm lại được và phải cho mẹ đi học đại học. Sau khi mẹ ra trường không lâu, bà được bố trí dạy ở trường cấp 1 số 1 của thành phố, đến nay đã trở thành hiệu trưởng, chính vì vậy mà khi mới vài tuổi tôi đã được gửi đến sống với ông nội, và sau đó là câu chuyện mới xuất hiện. Chính vì vậy mà mẹ nghiêm khắc với tôi hơn những đứa trẻ trong gia đình khác, cuối cùng mẹ cũng cảm thấy có lỗi với tôi nên mẹ mong tôi trở thành một nhân tài chứ không muốn tôi trở nên tầm thường như bố. Còn về lý do mẹ đi theo dòng chảy và thích tham gia vào lĩnh vực giáo dục thì tôi sẽ không giải thích cụ thể ở đây.
Mẹ tôi đã nhiều lần tự hỏi bản thân rằng bà đang cố chấp điều gì, bà rất rõ ràng trong lòng và thừa nhận rằng bà thực sự yêu con trai mình, hương vị ngọt ngào của tình yêu khiến bà không thể dừng lại, như thể bà đã trở về với thời kỳ một cô gái. Có một khoảnh khắc, sau khi bị bố đả kích, khi nghe tôi nói thật lòng, mẹ thực sự muốn đồng ý với tôi và quên chuyện đó đi.
Chỉ là mẹ nghĩ nếu thực sự bà đi bước đó với tôi, bà trần truồng và bị tôi đè lên, dương vật khổng lồ cứng cáp và kinh ngạc kia đâm vào trong cơ thể bà, liệu lúc đó chúng tôi có còn là mẹ con không? Bà ấy vẫn có thể tuyên bố là một người mẹ? Dường như có vực thẳm trước mặt, ngăn mẹ không dám bước tiếp, bao trăn trở, gông cùm của quan hệ tình người đã trói chặt mẹ như xiềng xích, khiến mẹ không thể dứt bỏ hoàn toàn tình yêu dành cho con.
“Tiểu Phong, xin lỗi, cho mẹ thêm chút thời gian nhé.” Mắt mẹ nhìn vào nơi tôi vừa nói chuyện với mẹ, thật lâu mẹ cũng không thu lại.
Cả văn phòng còn lại những tiếng thở dài không dứt…
Kể từ khi cãi nhau với mẹ rồi bỏ ra khỏi cửa hôm đó, bố và mẹ chiến tranh lạnh, đồng thời cũng ít xuất hiện ở nhà. May mắn thay, bố và mẹ tôi đã ngầm hiểu và không đề cập đến chuyện ly hôn. Nỗi uất hận của bố đã tích tụ nhiều năm không thể dễ dàng nguôi ngoai, lần này mẹ hoàn toàn thất vọng về bố, là một người phụ nữ truyền thống, mẹ tôi tất nhiên cũng có chung một kỳ vọng, vợ hết mực vì chồng thành danh, nhưng bao năm chung sống, bố luôn lười biếng không đâu vào đâu, còn làm nghề chạy xe đường dài hàng chục năm.
Mẹ tôi giận và không hài lòng từ lâu, không biết bố mẹ đã cãi nhau bao nhiêu lần nhưng tôi chưa bao giờ ý thức được điều đó mà thôi. Lần này là liên quan đến tính mạng và sự an toàn của con, bố là trụ cột của gia đình, khó nói núi sông cách xa khi bố không có nhà nhưng lần này bố ở nhà, chỉ dựa vào một câu có việc bận mà tận hôm sau mới về nhà, bạn có thể tưởng tượng điều này sẽ gây ra tổn hại như thế nào cho một người mẹ và một người phụ nữ? Đêm tôi bị ốm, mẹ cho tôi quan hệ tình dục bằng miệng, không hề có tâm tư trả thù bố tôi.
Đối với tôi, nó có mùi hơi khác thường, ở đâu đó giữa bố và mẹ. Khi họ đang cãi nhau, tôi đang ngủ trong phòng, không biết gì về thế giới bên ngoài, vì vậy tôi chỉ cảm thấy bầu không khí kỳ lạ. Bố không là gì cả, ngày xưa bố không bám nhà lắm dù không đi xe, ra ngoài đánh bài hay chơi mạt chược thì bố cũng quen rồi. Còn mẹ thì lạ hơn, nói giận bố cũng không bằng giận tôi, có vẻ nhạt nhẽo quá.
Tôi không phải là bố, bố tôi có quyền miễn trừ như nhau khi làm mẹ tôi tức giận, nếu tôi làm cho mẹ tôi tức giận, đó là mắng mỏ hoặc một bài học. Nhưng lần này, mẹ tôi thực sự rất kỳ lạ, tôi đã đến văn phòng nhận lỗi của mình nhưng mẹ không đánh tôi hay mắng tôi, và bà cũng không nặng lời với tôi, dù trên người đầy hào quang băng giá, thật khó đến gần, nhưng mẹ không phải lúc nào cũng như thế này sao?
Buổi tối, như lời mẹ nói, tôi về muộn lắm, tôi làm xong bài tập về phòng ngủ thì chợt nghe tiếng mở cửa không lâu sau mẹ tôi về.
Bố đã về.
Tôi ở trong phòng rất khó nghe thấy bố và mẹ nói gì, nhưng tôi dính vào cửa phòng, biết bố và mẹ tôi đã trở lại phòng ngủ, để hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa bố và mẹ, tôi lặng lẽ bước ra đến cửa phòng bố mẹ thấy cửa phòng đóng chặt nên chỉ biết áp tai vào tường nghe ngóng.
… Bạn đang đọc truyện Mẹ là hiệu trưởng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/me-la-hieu-truong/
Tôi chỉ nghe mẹ nói: “Anh không phải rất kiêu ngạo muốn ly hôn sao, sao còn quay về?”
“Đó không phải chỉ là lời nói tức giận nhất thời sao, Thục Nhàn, xin hãy tha thứ cho anh một lần.” Rõ ràng là bố quay lại lần này tính đặt xuống cái tự trọng không có bao nhiêu để nhận sai với mẹ.
“Lời nói tức giận nhất thời? Tôi thấy không giống thế đâu, giống như là oán giận đối với tôi rất lâu rồi đi.”
“Sao có thể chứ, anh sao có thể oán giận vợ mình được, tướng mạo xinh đẹp thế, lại là hiệu trưởng trường thcs của thành phố, nhẫn nại như thế, kiểu vợ thế có thắp đèn cũng không tìm ra được, anh yêu thương còn không kịp, sao dám oán giận chứ?”
Tôi ở bên ngoài nghe thấy lời bói của bố, một trận nổi da gà, không ngờ bố tôi lại có bộ mặt ghê tởm như vậy, có vẻ như tôi thường bị lừa dối bởi vẻ ngoài trung thực của bố tôi. Tuy nhiên, có một thông điệp trong cuộc trò chuyện của họ mà tôi quan tâm hơn cả, đó là bố và mẹ sắp ly hôn? Trong lòng tôi vô cùng bàng hoàng, nói thật nếu bố và mẹ ly hôn, tôi sẽ không còn phải nhìn hai bố mẹ ân ái mà bất lực, âm thầm chịu đựng nỗi đau trong lòng nữa, như vậy mẹ có thể thuộc về mình tôi, thế thì cơ hội có được mẹ của tôi sẽ nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng mặt khác, tôi không muốn mất bố, dù thế nào đi chăng nữa thì bố vẫn là bố của tôi, tình bố con bao nhiêu năm thì không phải nói tan là tan máy cái câu chuyện loạn luân kia mấy teen móng heo vì để có được mẹ của họ mà nhìn bố mình như đối xử với kẻ thù, tôi thực sự không nghĩ vậy.
Tôi còn nhớ khi còn nhỏ bố rất tốt với tôi, nhiều lần mẹ muốn mắng tôi thì chính bố là người ra sức khuyên can, bờ vai của bố là nơi bao dung và an toàn nhất. Tôi chưa bao giờ ghét bố, tôi rất ghen tị với khả năng sở hữu và tận hưởng hoàn toàn cơ thể mẹ tôi của bố. Nhưng ghen tuông là một chuyện, tình cảm bố con là chuyện khác, tôi không khỏi rơi vào vòng xoáy rồi ren.
“Anh biết anh sai khi bỏ rơi em và Tiểu Phong, nhưng anh đã biết anh sai. Sau này điện thoại của em anh sẽ theo dõi, bất kể xa thế nào anh cũng sẽ bay về, anh hứa.”
“Tiểu Phong? Anh còn dám nhắc tới Tiểu Phong, anh có tư cách gì mà nhắc tới Tiểu Phong? Nếu như lần này xảy ra chuyện với Tiểu Phong, tôi nhất định sẽ ôm anh cùng chết, anh có tin không???”
Nói đến tôi, mẹ như sư tử cái bảo vệ đứa trẻ bị thương đột nhiên biến sắc, tức giận gầm lên với bố.
“Là lỗi của anh, thực xin lỗi Thục Nhàn, anh không biết lần này Tiểu Phong sẽ ốm nặng như vậy, em cũng biết rằng trước đây tình trạng cảm lạnh của Tiểu Phong có chút chuyện bé xé ra to, chỉ cần chợp mắt một chút là khỏi. Lần này anh cũng tưởng rằng Tiểu Phong chỉ cảm lạnh nhe, nên anh…”
“Cho nên thì sao? Cho nên anh đến quay về nhìn em một cái cũng không, anh có biết tôi đã đưa Tiểu Phong đang hôn mê đến bệnh viện như thế nào không? Anh không biết, anh căn bản không biết, anh chỉ biết cái việc gọi là quan trọng là đi đánh bài, đánh mạt chược đi, ngày mai tôi sẽ đi mua một trăm bộ anh đi ôm chúng cùng đi chết đi.”
“Anh…” bố không nói nên lời một lúc, tất cả những lời chuẩn bị để xin lỗi đều không dùng được vào lúc này.
“Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, không phải là anh không muốn về sao, thế thì sau này không cần quay về nữa.”
Đột nhiên bố quỳ xuống trước mặt mẹ, điều này làm vẻ mặt của mẹ có chút ngưng trệ, lóe lên màu sắc kỳ dị trong con ngươi “đừng nghĩ rằng anh làm thế thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Bố không còn gì để nói, chỉ im lặng quỳ.
Thấy vậy, mẹ tôi nói: “Anh không đi đúng không? Anh không đi tôi đi”. Nói xong, mẹ “hừ ” một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Bố không ngăn lại cũng không cản, vẫn im lặng quỳ và để cho mẹ đi.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện sau lưng của mẹ và bố, trong lòng ứ đọng nước như muốn rơi xuống tảng đó lớn bắt đầu vạn sóng, hóa ra mẹ… là vì tôi mà đã cãi nhau với bố, chính mẹ đã đưa tôi vào bệnh viện, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh mẹ bế tôi, mẹ, một người phụ nữ cao gầy cõng tôi đi từng bước xuống nhà và đưa tôi đến bệnh viện rồi lại mang về, gian khổ ai biết chứ. Mắt tôi ươn ướt, và khi tôi nghe những lời mẹ nói cuối cùng thì cơ bắp của tôi đã căng ra tràn đầy xấu hổ.
Đêm tôi phát bệnh, tôi thực sự đã nhờ mẹ tôi, người đang bị căng cơ và đau nhức, giúp tôi quan hệ bằng miệng và bắn vào, trong suốt quá trình không ngừng đổi tay, tưởng mẹ mệt nhưng hóa ra mẹ đang chịu đựng đau để giúp tôi. Mình có là con người không… mình không bằng một con lợn hay con chó…
Tôi cứ tự mắng mình và thầm hối hận, chả trách hôm sau phản ứng của mẹ lại kinh khủng như vậy, tôi cảm thấy bây giờ giết tôi cũng không quá đáng.
Khi tôi cứ không ngừng tự trách mình, thính giác nhạy bén của tôi bỗng cảnh báo rằng mẹ đang tiến về phía tôi, để mẹ không phát hiện ra, tôi vội gạt nước mắt, ngăn nước mũi nức nở lau bằng tay. Nhanh chóng chạy về phòng của mình.
Về đến phòng không lâu thì mẹ bước vào, tôi thấy người tới là mẹ, tôi sợ hãi, cuộc nói chuyện giữa bố và mẹ vừa nãy tôi vì quán bận tâm đến đau cơ của mẹ. Nhìn thấy mẹ bước vào, tôi nghĩ mẹ đã phát hiện ra tôi vừa nghe tôi nghe lén nên đến hỏi tội tôi. Nhất thời khóe mắt ngấn nước, hấp tấp đứng dậy vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía mẹ.
Chỉ thấy mẹ không nói gì, trực tiếp ngồi ở bên giường của tôi “ngủ đi.”
“A?” Tôi càng mơ hồ hơn, trên mặt có tia khó hiểu.
“Tối nay mẹ ngủ ở đây”
“À? Mẹ đây là có ý gì thế?”
“Chính là ý trên mặt chữ, mẹ ngủ ở đây tối nay.” Mẹ nói mặt không biểu tình gì, như thể mẹ đang nói một vấn đề tất nhiên, không cho phép tôi từ chối.
“Mẹ, mẹ đến đây ngủ với con à?” Tôi trợn tròn mắt, không thể tin đó là sự thật “vậy con ngủ ở đâu?”
Mẹ liếc nhìn tôi, “con muốn thế nào cũng được, con muốn ngủ với mẹ cũng đc, không muốn thì tìm góc nào tùy thích.”
“Muốn, đương nhiên muốn rồi, có thể ngủ với mẹ là ước mơ của con, làm sao mà không muốn.” Nghe mẹ nói, tôi vội gật đầu, mặc dù không hiểu sao mẹ lại đột nhiên chạy đến chen chúc một giường với tôi, nhưng làm sao tôi có thể bỏ lỡ một ” điều tốt” chỉ có một lần trong đời như vậy.
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa, đi ngủ đi.”
Rõ ràng tính khí của mẹ tôi lúc này có chút hung hăng, không khó để tưởng tượng nó có liên quan gì đến chuyện cãi nhau với bố, xem ra lần này mẹ thật sự giận bố, trước đây tuy mẹ và bố, vợ chồng thường có chút bất hòa, nhưng cũng không đến mức phải ngủ phòng riêng.
Thấy vậy, tôi không dám kêu một tiếng nào, tôi lẳng lặng dọn giường, quay lại thì mới biết hôm nay mẹ tôi “khác hẳn”. Thường thì đồ ngủ của mẹ đa phần là đồ ngủ, làm bằng chất liệu vải cũ, không gợi cảm, không những thế còn che đi vóc dáng chuẩn của mẹ. Mẹ hôm nay mặc bộ đồ ngủ lụa màu be, tuy không hấp dẫn như váy ngủ, vẫn là đồ ngủ pijama nhưng lớp lụa mịn bên trên được thêm ren hoa ở ngực và mông. Nước da trắng ngần của mẹ vẫn in hình vết đen nhẹ và quyến rũ theo thời gian. Cùng với việc mẹ tôi vừa từ vòi sen đi ra, tóc còn chưa kịp khô hẳn, vài vệt nước mang theo hơi nước ẩm ướt từ từ rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp xinh xắn của mẹ, lộ ra vẻ sáng sủa mềm mại.
Ngực của mẹ nhô cao, trên nền hình dáng kiêu hãnh của mẹ, bộ đồ ngủ bằng lụa của mẹ không sexy và nóng bỏng như một chiếc váy ngủ, nhưng chúng mang lại hương vị của một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp. Trong mắt tôi, mẹ trong bộ đồ ngủ bằng lụa này trông hấp dẫn hơn bất kỳ bộ váy ngủ nào. Loại kết cấu mượt mà, quý phái và xúc cảm, nhưng cũng hào phóng, mang đến cho nam giới không chỉ sự thích thú về thị giác mà còn cả hương vị nồng ấm.
Nếu thực sự có hai từ để tổng hợp lại, nó sẽ là “quý phụ”. Khiến người đàn ông gục ngã trong chiếc váy màu hạt lựu duyên dáng và trưởng thành.
“Mẹ, giường đã chuẩn bị xong”.
Giọng nói của tôi không khỏi run lên, vừa nghĩ tới có thể cùng quý phụ trước mặt ngủ, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực không kìm được mà đập thình thịch.
Sau khi tắt đèn, căn phòng tối hoàn toàn, môi trường tối có thể phơi bày dục vọng ban đầu của con người. Ngửi thấy mùi thơm cơ thể thoang thoảng từ mẹ, chiếc giường đơn chật chội khiến tôi cảm thấy thích thú vô cùng, không hề thấy buồn ngủ chút nào. Đây đúng là ngủ chung chăn gối, không ngờ điều ước ấp ủ bấy lâu nay của mình lại thành hiện thực trong hoàn cảnh như vậy.
Ngay khi tôi định ra tay, giọng nói lạnh như băng của mẹ tôi vọng ra từ vực thẳm “hãy quản cho tốt móng vuốt của con, nếu con không quản chúng tốt, hãy cút khỏi đây” khí thế bức người, nhất thời khiến cái móng heo sắp duỗi ra làm “chuyện lớn” rút lại băng một tiếng “cạch”.
Tôi nuột mạnh nước bọt, dường như mẹ tôi đang bốc hỏa, không thể khiêu khích được. Nhưng nếu cứ như thấy này từ bỏ, tôi lại không cam lòng, phải biết rằng cơ hội như thế này không có nhiều.
“Mẹ, mẹ cãi nhau với bố à?” Một lúc sau, tôi cố ý mở đề tài.
Chỉ là mẹ không trả lời, quay lưng lại với tôi ngủ, tôi khó mà đoán được mẹ đang nghĩ gì, mẹ đang buồn hay vì điều gì khác?
Tôi giả vờ bối rối nói tiếp: “Là do con ạ, mẹ ít khi giận bố lớn thế, có phải con lại làm gì sai không…” giọng tôi rất buồn, tôi biết mẹ thực ra là người lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong ấm áp. Bên ngoài bà ấy càng lạnh lùng, bên trong bà ấy càng buồn bã, quả nhiên… “không liên quan đến con”.
“Sao mẹ có thể nói đó không liên quan đến con? Chính con là người gây ra cuộc cãi vã giữa mẹ và bố lần này. Bố có phát hiện ra mối quan hệ của mẹ và con không? Hay là do lần trước bị bệnh?” Tôi đương nhiên biết lý do bên trong, tôi là cố ý nói thế, với tính cách lạnh lùng và cao ngạo của mẹ, nếu không có một chút kích động thì rất khó để mở lòng mẹ. “Mẹ có thể nói với con được không? Nói ra có lẽ sẽ thoải mái hơn chút. Hơn nữa mẹ đừng quên, con vẫn được coi là người đàn ông của mẹ đấy. Con có nghĩa vụ phải nghe lời người yêu nói, nói đến nghĩa vụ, mẹ thân là người yêu của con có phải nên thổ lộ cảm xúc của mẹ với con không?”
“Nghĩa vụ cái đầu quỷ của con.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 132 |
Ngày cập nhật | 05/01/2024 12:16 (GMT+7) |