Nhìn thấy những nhân viên an ninh vạm vỡ đầy sức đe dọa này, tôi không buồn giải thích với họ về người mẹ mà mình đang lo lắng.
Đôi tay tôi lặng lẽ và cứng rắn ôm chặt mẹ vào lòng, sẵn sàng cố gắng thoát ra.
“Thưa Quý khách, xin hỏi lý do phá hoại tài sản của công ty tôi là gì?”, Một giám đốc khách sạn dường như người quản lý phòng riêng này bước ra và nói.
“Muốn biết thì tự mình điều tra, tôi hiện tại không có thời gian giải thích với anh.”
“Tất nhiên điều này có thể, nhưng cậu đã phá hủy tài sản của công ty chúng tôi, theo lý mà nói, cậu đã phạm tội, tuy nhiên, chúng tôi tin rằng cậu không cố ý làm như thế, có thể xin cậu ở lại một chút, đợi chúng tôi điều tra rõ ràng được không?” Không hổ là người quản lý của khách sạn, đã làm trong ngành dịch vụ nhiều năm, mặc dù tôi đã phá hủy công việc kinh doanh của công ty anh ta nhưng vẫn lịch sự với tôi. Tuy nhiên, những lời nói này dù lịch sự nhưng sau đấy lại trở nên đầy mùi vị đe dọa.
Nghệ thuật nói này – trâu bò!!
“Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, tránh ra.”
“Cô gái này có chuyện gì sao? Khách sạn của chúng tôi có một bác sĩ nội trú có thể giúp đỡ cô gái này miễn phí.”
“Không cần, tránh ra”
“Vì Quý khách không muốn hợp tác, nên để khách sạn không bị lỗ, lựa chọn duy nhất là buộc cậu phải ở lại.”
Sau đó, khoảng hơn chục nhân viên an ninh vạm vỡ lao về phía tôi.
Tôi đang ôm mẹ, và tay tôi không thể cử động được, nhưng Bát Cực Quyền không chỉ có kỹ năng nắm đấm. Hoặc là tôi dùng Bát Cực Quyền nhiều lần trong những năm qua, tôi không có giới hạn trong lòng, dù sao thì lần này nhiều người như thế, nói không khó chịu đều là lừa người cả.
Tôi không kìm được mà ôm chặt mẹ vào lòng. Hành lang khách sạn vốn rất rộng nhưng dưới đám người tràn vào dường như vô cùng chật hẹp, hiển nhiên những nhân viên bảo vệ này đều được đào tạo bài bản, đối phó loại chuyện này rất có kinh nghiệm… Nhưng tôi không còn cách nào khác, nhìn thấy mẹ đau đớn và khổ sở như vậy, trong lòng tôi xót xa vô cùng.
Tôi sải bước sang một bên và nhảy lên, tám cực, chuyển động đơn giản và nhanh nhẹn, mạnh mẽ và rõ ràng, đầu, vai, đuôi, khuỷu tay, tám phần của bàn tay, chữ thập, đầu gối và bàn chân tương ứng với tám cực. Khi một bác sĩ Trung Quốc già trong làng dạy tôi Bát Cực như tôi đã nói, Bát Cực thực ra rất đơn giản, đó là tập các động tác của tám phần này đến mức cực hạn và quan trọng nhất chính là phải duy trì chính nghĩa, bằng không, nếu lòng không ngay thẳng và tinh thần không thông suốt thì tối đa chỉ có thể phát ra một phần nhỏ mà thôi.
Đây là lý do tại sao trong vô số môn võ, chỉ có người thuần hậu mới có thể đưa võ công đến cực điểm. Bởi vì điều này, năm ngoái, tôi thậm chí còn không biết AV là gì, nếu không thuần túy tôi e rằng tìm khắp trái đất cũng không tìm được người thứ hai có tâm hồn trong sáng như thế. Mặc dù, tôi gần đây đã được vỗ béo bởi Từ Béo với những hư hỏng và một số bị nhiễm bẩn. Nhưng đây chỉ là một quá trình phát triển thể chất, không phải là điều xấu.
Chỉ tại nền giáo dục đạo đức trong nước, có xu hướng bảo thủ, đã khiến trẻ em trong nước coi việc xem AV là một điều xấu. Ở các quốc gia khác, ở cái độ tuổi này đã có một số người có mấy người trước rồi, đặc biệt là ở quốc gia khởi nguồn của AV, các xử nữ chỉ có thể đi trường mẫu giáo mới tìm thấy.
Đi hơi quá xa, quay lại hiện trường, tôi bật khỏi mặt đất với cú lao Bát Cực Quyền, và tôi nhảy theo chiều dọc và chiều ngang hơn chục chiếc. Trong số các nhân viên bảo vệ, so với những nhân viên bảo vệ to lớn này, dáng người cao của tôi trông hơi gầy.
Xung quanh là nhân viên bảo vệ, trơn như con chạch. Đột nhiên, tôi chớp lấy một cơ hội, và trong khi một nhân viên bảo vệ không thể tóm lại được, tôi đã đặt một đầu gối lên ngực anh ta. Nhắc mới nhớ, lúc này tôi không còn cách nào khác, trốn thoát được mới là điều quan trọng nhất.
Với sức đạp một cánh cửa gỗ được trang hoàng đẹp đẽ, một nhân viên bảo vệ đơn thuần đương nhiên không thành vấn đề, anh bảo vệ bị tôi đá văng khỏi mặt đất, cuốn theo một cú vung đuổi, và đâm sầm vào một số nhân viên bảo vệ bên cạnh anh ấy.
“Hừ ~”
Mẹ trong lòng tôi phun ra một thanh âm, âm mũi nặng nề mang theo chút ấm áp, tôi biết vừa rồi phải là tôi tác động lực quá lớn, đã vô tình kích thích vùng nhạy cảm của mẹ. Quản nhiên, khuôn mặt của mẹ tôi đau đớn chật vật trở nên dữ dội hơn.
Tôi không thể lãng phí thời gian nữa, ah ah ah, động tác trên chân của tôi nhanh hơn trước một chút, cả sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, khi cú đá sau lưng tiếp theo trúng vào bắp chân của một nhân viên bảo vệ, nó ngay lập tức khiến nhân viên bảo vệ đau đớn tột độ la hét và than vãn. Những tiếng la hét đau đớn khiến vài đồng nghiệp bên cạnh nhân viên bảo vệ cảm thấy lo lắng đánh trống ngực.
“Cẩn thận, cậu nhóc này biết võ”
“Muộn rồi”, giờ phút này tôi như nhận được cổ vũ, tức giận như hàng chục con rồng, vũ trụ nhỏ bé của máy bay chiến đấu không là gì trước mặt tôi, bạn có bão tố trông như thế nào không?
Đó là…
“Bang”, “Bang”, “Boom”
Đại bàng bay tám cực cuốn lá cây – tám cực, sáu mươi bốn bộ – tám cực, vũ điệu bầu trời Bạch Long – tám cực, tám môn xung kích!!!
Hơn chục bảo vệ đổ rạp, toàn bộ lối đi “ngập sâu xác chết”. Và tôi đưa mẹ tôi rời đi nhanh chóng, bỏ lại người quản lý khách sạn phòng riêng vẻ mặt chết lặng.
Khi tôi lên taxi, tôi cảm thấy các triệu chứng của mẹ tôi ngày càng tồi tệ hơn và bắt đầu chạm vào tôi, khiến tôi càng trở nên tồi tệ hơn, khiến tôi tý chảy máu mũi. Khiến tâm tình tôi lo lắng hấp tấp, đưa mẹ về nhà thật sự đúng chứ, thật sự không cần đi bệnh viện sao?
Nhất thời, tôi bị cuốn vào cuộc chiến giữa trời và người, tôi phải làm sao?
“Em trai, may mắn nhỉ”
Giọng nói đột ngột cắt ngang sự xoắn xuýt của tôi, tôi nhìn lên và thấy đó là người tài xế taxi đang nói chuyện với tôi.
Nhưng hình như anh ta đã hiểu nhầm điều gì đó…
“Không phải… tôi… bà ấy là…”, tôi chợt cạn lời, tôi không biết phải giải thích thế nào mới tốt, lẽ nào nói đây là mẹ tôi, người đã bị đánh thuốc mê vì một lý do nào đó không rõ và biến thành vẻ ngoài quyến rũ như thế này, mẹ nó, bạn muốn tôi nói ra khỏi miệng như thế? Thì dù nói cũng không ai tin, đến lúc đó còn chưa được về nhà thì đã bị tài xế này đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.
“Này, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi,” người lái xe già nở một nụ cười nhếch mép rất trào phúng.
Ông hiểu cái gì, tôi cái gì cũng chưa nói mà…
Về đến nhà tôi nhanh chóng đặt mẹ lên giường, đừng nghĩ ngợi lung tung, tôi không làm điều gì xấu hổ với mẹ. Thay vào đó, tôi tuân theo lệnh của mẹ và đi tìm bố mình. Nhưng đi đâu tìm dây, thường thì bố tôi đi chơi gần hết cả ngày mà điện thoại thì không thể liên lạc, làm sao tôi có thể tìm thấy?
Hơn nữa tôi không thể ra ngoài tìm, yên tâm để mẹ tôi ở nhà, phải làm gì nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất là tôi theo dõi tại nhà, nếu thực sự không đỡ thì tôi vẫn có thể đưa đến bệnh viện kịp thời.
Tôi đi loanh quanh bên giường mẹ như mất hồn, hết lần này đến lần khác gãi đầu, tôi phải làm sao đây?
Làm sao ah ah ah ah ah…
Lúc này mẹ tôi mắt khép mờ, lại bắt đầu cởi quần áo của bản thân…
Sự chuyển động đột ngột của mẹ khiến mí mắt tôi giật giật, nên tôi vội chạy lại để ngăn cản, nhưng tay mẹ nóng kỳ lạ, tôi không còn cách nào khác ngoài nắm lấy tay mẹ. Không phải tôi không muốn nhìn thấy mẹ khỏa thân, đây là ước mơ của tôi cầu còn không được làm sao mà không muốn xem, nhưng cũng phải tùy lúc, mẹ tôi không biết chuyện gì đã xảy ra bây giờ, nếu tôi có thể nghĩ đến những thứ khác, tôi thực sự không phải là một con người rồi.
Đôi khi tôi thực sự không hiểu, trong AV loạn luân đó, mẹ của nhân vật chính bị ốm hoặc nếu có điều gì đó không ổn, những nhân vật chính này không nghĩ về mẹ của họ, mà lo lắng, mà lại nghĩ về cách lạm dụng tình dục mẹ, chuyện này làm cho tôi rất không hiểu, những nhân vật chính này không quan tâm đến sống chết của mẹ sao? Mẹ và con trai có phải tình yêu còn không bằng cả ham muốn?
Điều nực cười nhất là những nhân vật chính này cứ nói rằng yêu mẹ của mình, tình yêu này có phải là tình dục không? Được rồi, tôi thừa nhận, tình yêu của bạn quá nông cạn để tôi hiểu. Ít ra thì tôi không muốn – ít ra thì tôi không nghĩ tình yêu lại như thế này – Nhưng thực tế thường đi ngược lại với tưởng tượng, tôi thề là tôi thực sự không cố ý, đó là mẹ tôi…
Tôi thấy sau khi tôi nắm lấy tay mẹ, mẹ tôi đột ngột lao về phía tôi, với một đôi chân xinh đẹp quấn lấy tôi, không phải tôi không phản kháng, mà là xảy ra đột ngột quá, tôi căn bản không phản ứng kịp.
Ngay lập tức, một mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng thoảng qua lỗ mũi, khiến tôi cảm thấy kích động, và đã quá muộn để đẩy mẹ ra. Thật không thể trách tôi được tôi cũng là một cậu nhóc xử nam máu lửa, đối mặt với một mỹ nhân như mẹ, lại cộng với việc trong lòng tôi còn khao khát mẹ thì làm sao không làm tôi rối tung lên được?
Đột nhiên tôi cảm thấy một thứ gì đó từ từ dâng lên từ phần dưới của mình…
Không thể nào, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi không thể đảm bảo rằng tôi sẽ có thể kiềm chế được bản thân… Ngay lập tức tôi muốn đẩy mẹ ra, đúng lúc tôi định đẩy mẹ đi thì đột nhiên!!
Đôi môi đỏ mọng của mẹ in trên môi tôi, tiếp theo là cạy răng nhẹ nhàng trơn trượt vào miệng tôi. Dung dịch cơ thể ngấm vào miệng tôi, không, nó ngấm vào não tôi, khiến toàn bộ hệ thống não bộ của tôi dường như bị ngập đến chết máy móc, không thể suy nghĩ trong chế độ tư duy. Đầu trống rỗng, màn hình trắng được định dạng – nhưng mẹ thì không được. Vì vậy, nó dừng lại, và đột nhiên, trong một cú lớn, mẹ tôi thô bạo trút bỏ chiếc áo khoác nữ của bà rồi kéo nó ra, xé toạc chiếc cúc áo sơ mi bên trong, và hai con thỏ trắng bụ bẫm đột nhiên nhảy ra, bởi vì vừa rồi lực quá mức của mẹ, hai bán cầu thịt vú căng tròn vểnh lên sau lớp áo xẹp xuống. Đung đưa mạnh mẽ, lắc lư lên xuống, chói mắt.
Chuyện này chưa hết thì mẹ lại đè lên người tôi, hai cái môi đỏ mọng lại tấn công vào hàng phòng thủ của tôi, cạy miệng, đưa hương thơm của bà vào miệng, đồng thời ấn vào cặp vú to không ngừng rung rinh trên ngực mềm mại như bóng nước, cảm giác thoải mái không thể tả. Tệ hơn nữa là cả người mẹ dính chặt vào cơ thể tôi, vị trí phần dưới của tôi dựa vào con cặc to đã cứng của tôi đang thẳng ở âm hộ của mẹ đến mông sau nhiều lớp vải.
Nhất là cái váy đen của mẹ không mặc quần lót, lúc nãy ở trong phòng riêng khách sạn, khi nhìn bộ ngực to lớn của mẹ tôi lộ ra, và khi làn váy được vén lên và khuất tầm nhìn, mặt tôi bỗng nóng bừng và tim tôi đập loạn nhịp.
Choáng ngợp, muốn xem cũng không được. Vì vậy, tôi phải mặc quần áo của mẹ vào càng sớm càng tốt để tránh việc tôi tiếp tục suy nghĩ lung tung. Làm sao tôi có thể chú ý đến nơi áo lót và quần lót của mẹ tôi đã bị Lý Hợp Thanh cởi ra, vì vậy tôi chỉ giúp mẹ cài nút áo sơ mi và áo cộc tay, kéo váy mẹ xuống, còn đồ lót đã bị tôi bỏ qua.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 44 |
Ngày cập nhật | 14/10/2023 12:16 (GMT+7) |