Về đến nhà đúng như dự đoán, bị mẹ mắng một hồi rồi vì ở nhà người khác qua đêm, dù mẹ Từ Béo là người quen biết nhưng vẫn không thể tránh khỏi thực tế rằng tôi là một học sinh cấp hai đã cả đêm không về nhà.
Với phong cách giáo dục của mẹ, không mắng chết tôi mới là chuyện lạ. Tôi không biết đã nói về nó bao lâu, tôi đã cam kết bao nhiêu điều, và rồi cơn giận của mẹ tôi gần như nguôi ngoai.
“Mẹ đừng giận, sau này con hứa sẽ không như vậy.” Tôi nói với vẻ khúm núm, vòng qua vòng eo thon thả của mẹ.
Rõ ràng mẹ tôi không thích điều này, bà kéo tay tôi ra và bước nhanh về phòng. Đúng lúc mẹ tôi định đóng cửa, tôi đi theo và vào trong. À mà, điều đáng nói là hôm nay bố tôi đi ô tô không có ở nhà, chỉ có hai người ở nhà là mẹ tôi và tôi.
“Con muốn làm gì?” Mẹ ngay lập tức nói khi thấy tôi xông vào. Nếu trước đây tôi là con trai ở trong phòng mẹ có lẽ mẹ sẽ không nghĩ đến những điều khác, nhưng bây giờ thì khác, con trai bây giờ trong tâm trí mẹ là một con sói, không biết sói lớn đuôi dài này sẽ ăn thịt mẹ lúc nào.
“Mẹ, con muốn…”
“Muốn cái đầu con ấy, không được nghĩ lung tung, con ra ngoài cho mẹ.”
Tôi chưa kịp nói xong thì mẹ đã ngăn tôi lại và tiếp tục đẩy tôi ra khỏi cửa.”Không, mẹ con chỉ muốn mẹ bớt giận thôi.”
“Mặc kệ con muốn làm gì thì làm, không được vào phòng mẹ.”
Tôi đau lòng “con sẽ không ra ngoài trừ khi mẹ không giận con nữa.” Nói xong, tôi cố ý đứng ở cửa và không cho mẹ đóng cửa, thế là chúng tôi bế tắc bảy tám phút nhưng mẹ vẫn không ngăn được tôi. “Quên đi, mẹ không giận con nữa, con có thể ra ngoài bây giờ.”
“Thật không? Đây là mẹ nói đấy nhé.” Tôi vui mừng khôn xiết. Có vẻ như kẻ bám đuôi tôi vẫn có một số tác dụng.
Những chiêu trò tán gái sao chép tư internet hoàn toàn không vô dụng.
Thấy mẹ gật đầu thừa nhận, tôi bước ra cửa để mẹ đóng cửa lại.
“Bang”
Nhìn cánh cửa nghiêm nghị, tôi nghĩ thầm, hình như mẹ tôi đã cảnh giác với tôi rồi, chao ôi, không biết đến bao giờ tôi mới được hôn dung nhan của mẹ.
Đồng thời, bên kia tôi cũng đã rời nhà dì ôn rất lâu rồi, lúc này từ béo cũng không biết đi đâu. Mặc dù nhà của từ béo luôn thuê một công tuy vệ sinh đến dọn dẹp nhưng dì lan vẫn rất lo lắng, nhất là trong phòng của từ béo, dì lan vốn không có con cái nên luôn coi từ béo như con của mình, dì lan lo liệu chu đáo mọi việc trong nhà mọi mặt, ngay cả phòng của từ béo cũng do chính tay dì lan dọn dẹp.
Thật trùng hợp là hôm nay dì lan đang dọn dẹp cho từ béo thấy tủ sách có chút gì đó bừa bộn muốn thu dọn ngay.
Vô tình bà tìm thấy một bộ đồ lót gợi cảm màu tím đen nằm giữa mấy cuốn sách, bà cảm thấy rất lạ, dì lan người đã phục vụ dì Ôn hơn mười năm, nhìn thoáng qua cũng nhận ra đó là đồ lót của bà chủ, nhưng là một vật dụng cá nhân như vậy, làm sao có thể ở trong phòng của tiểu khải mà lại còn được cất giấu ở một vị trí như vậy, thật khiến bà khó hiểu.
Bà từng thắc mắc không biết có phải thiếu gia đã lấy trộm nó, cũng như vết trắng trên đó bà biết rất rõ dấu vết tinh dịch để lại trên đó chắc chắn không phải là của thiếu gia tiểu khải, nhưng còn có thể là của ai? Trong đầu bà chợt hiện ra một người…
Nói đi cũng phải nói lại, sao dì lan lại chắc chắn tinh dịch trên đó không phải của từ béo? Câu chuyện dường như càng ngày càng phức tạp.
… Bạn đang đọc truyện Mẹ là hiệu trưởng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/me-la-hieu-truong/
Sáng thứ hai tôi bước ra khỏi phòng và vươn vai, liếc nhìn kim đồng hồ đã bảy giờ rưỡi. Như thường lệ, đánh răng rửa mặt và chuẩn bị đến trường. Nhưng khi bước qua phòng khách, tôi thấy đôi giày của mẹ đã xếp ngay ngắn trên giá giày, không còn chỗ trống.
Không đúng nha, trường có lễ chào cờ vào thứ hai hàng tuần như thường lệ, vơi tư cách là hiệu trưởng chịu trách nhiệm, mẹ tôi sẽ nói một số quyết định hoặc tin tức quan trọng về trường sau hầu hết các buổi lễ chào cờ. Nói một cách logic thì vào thời điểm này, mẹ tôi có lẽ ra đã phải đi đến trường từ lâu rồi, sao mẹ vẫn còn ở nhà chứ?
Tôi bước đến phòng mẹ, gõ cửa nhẹ nhàng và gọi: “Mẹ ơi, mẹ còn ở nhà không?” Không ai trả lời.
Cho đến khi tôi kêu lên vài lần, một giọng nói trầm thấp phát ra trong phòng, và nếu tôi không nghe kỹ, tôi thực sự không thể nghe được âm lượng. Ngay lập tức, tôi lại kêu lên một cách mạnh mẽ: “Mẹ làm sao thế? Hôm nay mẹ không phải đến trường sao?”
Một lúc lâu sau, cửa phòng mẹ tôi từ từ mở ra, tôi nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của mẹ, có chút nghiêng ngả.
“Uh, mẹ bị sao vậy ạ? Mẹ bị ốm à?”
Mje vẩy tay gọi tôi, “mẹ không sao, mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi rồi” tôi trả lời thành thật.
Nghe tôi nói, mẹ tôi bật dậy “sao? Muộn như vậy rồi? Không được, mẹ phải đến trường nhanh, thứ hai tuần này còn nhiều việc phải làm”
“Mẹ, mẹ không sao chứ, con thấy sắc mặt mẹ không tốt lắm, mẹ có muốn đi khám không?”
“Mẹ không sao, tối hôm qua mẹ làm việc muộn quá nên ngủ không ngon giấc, mẹ đến trường pha ly cà phê uống là được rồi” nói rồi mẹ ra hiệu cho tôi ra ngoài, mẹ định thay quần áo.
Mặc dù rất lo lắng, nhưng khi mẹ nói mọi chuyện ổn, trong lòng tôi chỉ có thể bình tĩnh lại. Sau đó, mẹ cầm tài liệu đi ra ngoài mà không kịp ăn sáng. Không hiểu sao tôi luôn linh cảm rằng hôm nay sẽ có chuyện chẳng lành. May mắn thay, hôm nay bố tôi đi xe về, đến lúc đó nói với bố một chút vậy.
Tôi đến trường với tâm trạng bất an, trong lễ chào cờ, tôi tình cờ đứng cùng lớp với từ béo. Quả nhiên là ngay khi nhìn thấy tôi, người đàn ông béo mập này đã hỏi tôi tại sao lại đột ngột về vào ngày hôm qua. Tôi ấp úng nửa ngày, mới nghĩ ra lấy lý do mẹ tôi gọi điện thoại tới gọi tôi về làm cái cớ mới qua được ải.
Nhìn nụ cười không chút nghi ngờ của từ béo, tôi không khỏi có chút áy náy, đưa mẹ người ta lên giường rồi, không biết xấu hổ nhét vào nơi sinh ra nó, còn dùng cặp vú mẹ nó dùng để cho nó bú tới khi nó lớn, không biết bao nhiêu lần tôi đã gặm vú và dùng chúng để kẹp bộ phận sinh dục của mình… nhưng tôi không hối hận, dù có làm lại tất cả, tôi vẫn lựa chọn thế này, tôi yêu dì ôn, điều này không thể phủ nhận thực tế, giống như tôi yêu mẹ tôi, dì ôn cũng là một điểm yếu khác trong trái tim tôi.
“Nhân tiện, hạ lưu phong khi nào rảnh sẽ đưa cậu đến một nơi tốt, ở đó rất vui”
“Chỗ tốt nào, nếu có thể gọi là chỗ tốt, đại đa số không phải là chỗ tốt đẹp gì,” tôi nói mà không bị cám dỗ.
“Cậu đọc khẩu hiệu à, thôi đi, cậu bớt vờ nghiêm túc, người khác không biết cậu chứ mình chẳng lẽ cũng không biết? Cậu là một con hàng lầm lì. Mình thấy tới lúc đi tới đó cậu còn chơi ham hơn cả mình ấy”
“Cút”
… Bạn đang đọc truyện Mẹ là hiệu trưởng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/me-la-hieu-truong/
Cứ thế, từ béo và tôi chê bai những thủ tục rườm rà của lễ chào cờ. Dù sao đó cũng là không phải là cách thức của lễ chào cờ sao? Hơn nữa, không phải tôi không yêu nước vì hành động giương cờ nhàm chán như vậy, chỉ là tôi không hứng thú với hành động vô nghĩa đó, nếu chỉ dựa vào lễ chào cờ đó mà có thể biến thành yêu nước, đất nước chúng ta cũng sẽ không có nhiều kẻ phản bội.
“Này hạ lưu phong mẹ cậu lên sân khấu rồi.”
Tôi nhìn về phía bục cao theo ánh mắt của từ béo, và thấy mẹ tôi mặc bộ đồ nữ trang trọng bước lên một cách ung dung, nhưng với đôi mắt sắc bén, tôi nhận ra khuôn mặt của mẹ tôi rất xấu, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt không tìm được màu máu, thậm chí bước đi hơi lắc lư, mặc dù không ngã, nhưng rõ ràng là mẹ đang chịu đựng điều gì đó.
Mẹ nói xong, trán lấm tấm mồ hôi, sau khi người chủ trì chào cờ kết thúc bài phát biểu kết thúc, mẹ nóng lòng rời lễ đài cao, dường như mẹ có việc gì đó rất vội vàng, dù rất lo lắng nhưng tôi không theo kịp vì tôi không thể đi lại trong lễ chào cờ.
Sau khi chào cờ, buổi học trực tiếp bắt đầu, những phút nghỉ ngơi giữa tiết học không đủ để tôi về phòng hiệu trưởng, nếu tôi đi vào lúc này và mẹ tôi thực sự khỏe thì tôi đã bị mẹ khiển trách. Sau cả một buổi sáng giày vò, cuối cùng toi cũng đc nghỉ giữa trưa, tan học tôi như diều gặp gió, liều mạng chạy về phía phòng làm việc của mẹ. Tôi tình cờ gặp từ béo trên đường, nhưng tôi phớt lờ cậu ta và tiếp tục bỏ chạy.
Để lại từ béo sửng sốt “cái tên này không phải là quần bị dính shit đấy chứ? Tốc độ này là của nhà vô địch olympic”
Tôi chạy nhanh đến phòng hiệu trưởng, nóng nảy đến mức không quan tâm gõ cửa, tôi đẩy cửa xông vào, chỉ thấy mẹ tôi đang cúi xuống bàn khó chịu, một tay che bụng, mà dường như rất đau đớn.
“Mẹ ơi”
Tôi chạy đến bên mẹ đỡ mẹ dậy “mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?” Tôi thấy mẹ đã đau lắm rồi, không đúng, sắc mặt xấu như trời trồng, thậm chí khó có thể đỡ cơ thể để đứng lên.
“Sao con lại tới đây? Mau về nghỉ ngơi, buổi chiều có tiết học. Mẹ không sao, con mau về đi.”
“Mẹ thế nào còn nói không sao đau, đi thôi con đưa mẹ đi khám” tôi nói rồi đỡ mẹ dậy.
Nhưng mẹ tôi đẩy tôi ra “mẹ nói không sao, con về nghỉ ngơi đi, nếu buổi chiều con ngủ gật trong lớp, mẹ không ta cho con đâu.”
“Lên lớp cái rắm, nhìn mẹ thế này sao con có thể vào lớp học được. Muốn mắng thì cứ mắng. Dù sao bây giờ con cũng định đưa mẹ đi khám. Mẹ là chọn để con đỡ hay để con bế? Mẹ có thể tự lựa chọn”, tôi đã có một thái độ cứng rắn hiếm thấy và khiến mẹ tôi choáng váng, không thể tin rằng đây là những gì đứa con trai thường ngày đều nghe lời của bà nói, dường như khiến bà quay lại cái lần bị lý hợp thanh làm nhục, con trai bà đột nhiên xuất hiện trước mặt bà…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 132 |
Ngày cập nhật | 05/01/2024 12:16 (GMT+7) |