– Em đi đâu? – Jenny níu lấy tay tôi rồi đứng dậy hét vào tai tôi.
– Em đi vệ sinh ạ – Tôi cũng hét vào tai chị, giọng khản đặc.
Jenny nhìn tôi có vẻ hơi lo lắng… mặc ánh nhìn đó, tôi không thể chần chừ được nữa… tôi gật đầu trấn an chị rồi lảo đảo bước tới anh phục vụ, nhờ dẫn tới phòng vệ sinh…
– Ụa ụa ụa..!! – Tôi vật vã quỳ sụp xuống cái Lavabo, từng dòng thức ăn chưa kịp tiêu hoá, và cả rượu tuồn từ trong cổ họng ra sộc lên mũi cay xè, khiến nước mắt tôi chảy dòng dòng. Bụng tôi co thắt từng cơn như muốn trút cả tim gan lòng mề ra… chao ôi… rượu… nó là như thế… tôi ngồi bệt hẳn xuống thở hồng hộc… nhìn lên trần nhà cứ xoay tròn… 2 thái dương giật giật… đầu nhức như búa bổ.
– Cộc cộc… Rầm – Có tiếng gõ rồi tiếng đập cửa mạnh, sau đó là tiếng quát tháo lẹt nhẹt vang lên khiến tôi giật mình.
– Mẹ… kiếp! Làm… đéo gì mà lâu… thế? Ngủ… trong… đó à?
– Không… không… ạ – Tôi uể oải vịn tường đứng dậy, mở cửa ra. Một gã đàn ông đổ ập vào người tôi, tôi phải gồng hết sức mới không bị ngã. Mùi rượu nồng nặc và đôi mắt lờ đờ của gã đàn ông… chết tiệt!!! Tôi né sang bên rồi đỡ nhẹ cho hắn quỳ xuống Lavabo, suýt chút nữa thì hắn đã phun hết lên người tôi rồi, tôi tựa người vào tường hổn hển, nhìn cái mặt hắn vục hẳn vào Lavabo và cái thân hình mềm oặt như bún mà tôi ngán ngẩm… lảo đảo bước ra… thấy đất dưới chân nghiêng ngã… bỗng tôi thấy… trời ơi… có phải tôi bị ảo giác không??? Ngay chỗ khu vực đi tiểu, có hai gã đàn ông đang hôn nhau… tôi cố dụi mắt nhìn lại… họ say đắm cuồng nhiệt chả kém một đôi tình nhân thực sự… nhìn thấy tôi bước tới họ dừng lại…
– Ui! Anh này đẹp trai quá! – Một người e lệ liếc tôi. Giọng nói ẻo lả khiến tôi sởn cả gai ốc.
– Đẹp trai thì đi mà theo hắn đi… – Người kia có vẻ hờn dỗi, ngúng nguẩy bước ra ngoài.
– Nỡm ạ, có vậy mà cũng dỗi… người ta bảo là đẹp trai chứ đâu có nói là đẹp trai hơn mình đâu! – Nói xong gã tha thướt chạy theo bạn tình, không quên để lại cho tôi một cái nháy mắt đưa đẩy…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
– Ụa ụa… ụa… – Lại một lần nữa tôi quỳ mọp xuống nôn thốc nôn tháo ngay ra nền… tôi cảm thấy hoảng loạn thật sự… Trời ơi, cuộc sống ngày càng trở nên méo mó… không thể định nghĩa được… Mà… tôi đang ở đây làm cái quái gì vậy??? Bỗng nhiên trong đầu tôi chợt nhớ ra một điều đã lãng quên mà khi nãy, khi bước ra từ nhà hàng… tôi đã cố nhớ… nhưng không thể nào nhớ nỗi… tôi đã quên… đã quên mất… đã quên là LẼ RA MÌNH PHẢI ĐI VỀ!!!
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Loạng choạng bước ra ngoài, lúc này tiếng nhạc đã nhẹ hơn rất nhiều. Hình như có một ca sĩ ở hải ngoại đang biểu diễn, tôi tìm về bàn rượu. Jenny thấy tôi về liền đứng dậy chạy lại dìu tôi về chỗ, có một vài ánh mắt ghen tị ném về phía tôi, nhưng lúc này tôi chẳng màng đến những điều đó. Trong đầu tôi thực sự đang rất hoang mang và hối hận, nhưng quả thật tôi không thể có đủ tỉnh táo để suy nghĩ thông suốt hơn được…
– Không sao chứ? – Chú Phong cũng có vẻ lo lắng.
– Dạ không ạ! – Tôi ngồi xuống, cố gắng gượng cười.
– Uống đi em – Jenny đưa tôi một ly nước cam.
– Dạ vâng! Em xin… – Tôi cầm lấy và uống một hơi.
– Vệ sĩ của Jenny đó – Chị Thuỳ cười cười.
– À, ra vậy – Nhóm người cười ồ lên, khiến khuôn mặt của tôi đã đỏ lại càng đỏ hơn.
– Thế thì rất hân hạnh nếu được mời vệ sĩ của Jenny một ly. – Gã đàn ông khi nãy châm thuốc cho Jenny nâng ly hướng về phía tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.
– Cậu ấy say rồi! Để Jenny uống hộ! OK – Jenny cầm ly lên.
– Sao lại thế, đàn ông mà lại để phụ nữ uống hộ sao. Kém cỏi quá – Một người trong nhóm cất giọng mỉa mai.
– Chú em có cần anh gọi cho một ly sữa không? Dùng sữa thay rượu cũng được, chứ ai lại để cho phụ nữ uống rượu thay mình – Gã đàn ông tủm tỉm cười.
– Không cần ạ! Để em uống! – Máu trong người sôi lên sùng sục, điên người. Tôi giật lấy cốc rượu trên tay Jenny.
– Mời anh… – Tôi đưa lên nhắm mắt dốc thẳng vào mồm.
– Ồ ồ ồ! Vỗ tay cho bản lĩnh đàn ông! – Nhóm người hò hét vỗ tay rào rào…
Cạn xong cốc rượu, tôi luống cuống vơ lấy cốc nước cam làm một ngụm để giảm bớt nồng độ. Bỗng thấy một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng khẽ cấu lên đùi tôi. Tôi quay sang Jenny, thấy chị nhìn tôi khẽ lắc đầu. Tôi nháy mắt cười với chị, chỉ muốn nói với chị là tôi có thể uống say, nhưng không thể để cho người khác coi thường được. Jenny vẫn khá là lo lắng, nhưng chị đâu hiểu một khi bản tính háo thắng trẻ con trong tôi đã trỗi dậy. Tôi sẽ bất chấp tất cả…
– A ha, đóa hồng Vancouver, thật không ngờ lại có ngày khoe sắc ở đất Hà Thành này – Một giọng đàn ông cất lên, chúng tôi quay lại. Một người đàn ông cũng trạc ngoài ba mươi, rất cao to và phong độ đang bước tới cùng với 2 người nữa.
– Là hắn sao? Hắn về nước từ khi nào vậy? – Chị Thuỳ khẽ thốt lên.
Gã đàn ông lịch sự chào hết thảy mọi người, rồi quay sang Jenny.
– Mỹ Trâm, lâu lắm không gặp!
Tôi nhìn Jenny, thấy chị bình thản rút một điếu thuốc ra hút, dường như không hề biết đến sự tồn tại của người đàn ông đó.
– Hôm nay ở buổi hội thảo, em có nghĩ là đã quá cư xử lạnh nhạt với anh không? Hết tình nhưng sao có thể hết nghĩa, chẳng phải chúng ta đã từng…
– Anh im đi, anh làm khổ Jenny như vậy còn chưa đủ hay sao? – Chị Thuỳ đứng phắt dậy mắt long sòng sọc nhìn gã đàn ông đó.
– Bình tĩnh em! Coi như những người bạn cũ gặp lại đi, chẳng lẽ lại không thể nói chuyện được sao? – Gã đàn ông quay sang chị Thuỳ nói điềm đạm.
– Chuyện gì!? – Rít một hơi rồi phả khói ra, Jenny lạnh lùng buông một câu.
– Anh đã ra đây rồi chẳng lẽ lại không mời anh được một ly sao? – Hắn khẽ nhún vai.
Không nói thêm lời nào nữa, Jenny với lấy chai rượu dốc đầy một cốc… dụi tàn thuốc vào đó, rồi đứng lên đưa cho hắn, thoáng ngạc nhiên nhưng rồi hắn lại nở nụ cười khẩy và đưa tay đón lấy…
– Ào… – Bất ngờ Jenny hất thẳng cốc rượu vào mặt hắn trước sự sững sờ của hết thảy mọi người xung quanh bao gồm cả tôi.
– Tổng giám đốc!!! – Hai gã đàn ông phía sau định nhao lên. Nhưng hắn đã ra hiệu cho họ đứng lại…
– Mùi vị thế nào? – Jenny căm phẫn nhìn hắn.
– Dù uống bằng cách nào, đã là em mời thì dĩ nhiên là rất tuyệt rồi. – Hắn vừa đưa tay lên vuốt mặt vừa nói.
– Còn chuyện gì nữa không? – Jenny khẽ gằn giọng.
– Em còn nuôi mối hận lòng này đến bao giờ nữa? Sao phải khổ như vậy?
– Tôi hỏi còn chuyện gì nữa không?
– Em vẫn như ngày xưa, bướng bỉnh và cố chấp… – Hắn khẽ nhếch mép cười, rồi lại lịch sự cúi chào mọi người.
– Xin lỗi vì đã làm cuộc vui của các vị bị gián đoạn! – Rồi hắn quay người bước đi. 2 gã đàn ông lúi húi chạy theo sau.
– Em không sao chứ… – Chị Thuỳ e ngại nhìn Jenny.
– Tất nhiên là không? – Jenny mỉm cười rồi ngồi xuống.
– Hắn ta là ai vậy? – Chú Phong quay sang hỏi chị Diễm.
– Hình như là người yêu cũ của Jenny – Chị Diễm khẽ nói.
– Ờ! Anh cũng đoán vậy – Chú Phong gật gù.
– Nào mọi người, uống tiếp đi chứ! Không khí trầm quá, chẳng mấy khi được gặp nhau, hôm nay hãy vui hết mình đi! – Jenny nâng cốc lên, tất cả mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên sau diễn biến vừa rồi, nhưng họ cũng nâng lên. Tôi quay sang nhìn Jenny, nụ cười tươi quyến rũ mê hoặc vẫn nở trên môi, nhưng đôi mắt chị lại phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm không thể nói được thành lời.
– Superman! Hôm nay chị muốn em phải thật vui! – Jenny đưa cốc cụng với tôi, rồi chị uống cạn sạch…
Bỗng trên sâu khấu, giọng người MC oang oang:
– Và bây giờ chúng ta sẽ quay trở lại với những vũ điệu sôi động, các bạn ơiiiiiiiiiiii!
– Ơiiiiiiiiiiiiiii – Tất cả mọi người cùng đồng thanh.
– Máu lên nàoooooo!!!
– Music, let’s go…
Một tiếng hú dài như còi xe cứu hoả. Rồi tiếng nhạc lại vang lên. Lần này có vẻ dữ dội và bốc lửa hơn rất nhiều. Từ trong sấn khấu, khoảng hơn chục cô vũ nữ bước ra. Chia nhau đứng trên các kệ, rồi trước sự khích lệ của một số người, có cô còn nhảy hẳn cả lên bàn rượu. Với những động tác khiêu khích gợi dục theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đổ bộ xuống sàn tiếp tục lắc lư, có vẻ như lần này mới là cao trào thực sự. Nhóm chị Thuỳ và cả chú Phong cùng với chị Diễm dường như cũng phấn khích quá độ, họ kéo xuống hoà lẫn với đám người phía dưới sàn. Chỉ còn mỗi tôi và Jenny ngồi lại.
– Chị… uống… ít… thôi! – Tôi lè nhè hét vào tai chị ý. Chúng tôi lại phải trao đổi với nhau băng ngôn ngữ hét.
– Chị… ổn… mà… kưng!
– Người… đàn… ông… khi nãy… – Tôi đang định hỏi thì chị đưa tay lên chặn miệng tôi lại.
– Không nói chuyện nữa, kưng mời chị một ly nhé!
– V… â… n… g! – Nói líu hết cả lưỡi, nhưng tôi vẫn đưa cốc rượu lên cụng với chị, uống thêm được 2, 3 cốc nữa thì tôi đã không còn nhận thức được gì nữa rồi. Toàn bộ xung quanh quay cuồng, cộng thêm ánh đèn nhập nhằng…
– …
– Chị… chị… nói gì… cơ??
– Ra… nhảy với chị!
– Không… em không… biết…
– Cứ… ra… đi!.. Ngoài… đó… đâu có… ai biết… nhảy đâu!
Jenny lôi tôi dậy, chân tay tôi bải hoải rã rời, đầu óc ngày càng hỗn loạn hơn, tôi cứ thế đi theo chị một cách vô thức. Chúng tôi hoà lẫn vào đám đông cuồng nhiệt…
– Superman, let’s go… – Jenny nháy mắt rồi bắt đầu nhún nhảy, tôi cố dụi mắt để nhìn cho rõ, phải công nhận là chị nhảy đẹp thật. Không thua gì các cô vũ nữ trên kệ, nhưng những động tác của chị đều toát lên một vẻ quyến rũ, hơi khơi gợi chứ không quá sexy, nom chị nổi bật hẳn giữa đám đông. Khiến mọi người đều ngoái lại chiêm ngưỡng, tôi thì cứ đứng như phỗng tròn mắt nhìn… bỗng chị bước tới cầm tẫy tay tôi…
– Không… chị… – Tôi hoảng hốt.
– Cứ… tự… nhiên… thả lỏng người ra, quên hết mọi ưu phiền đi em! – Chị vừa cầm tay tôi vừa lắc hông rất điệu nghệ, tôi cũng lúng túng nhún nhảy và lắc theo một cách vụng về. Thấy chị phì cười tôi đỏ dừ mặt, nhưng cũng bật cười theo.
– Ôi không… em không thể… Jenny!
– Tự tin lên… trong mắt chị… em là người đàn ông tuyệt vời nhất, Superman ạ! – Chị xoay lưng áp sát vào người tôi, tựa gáy lên vai tôi. Rồi cầm tay tôi vòng qua eo chị… bất ngờ nhưng tôi không thể cưỡng lại được… lúc này thực sự tôi đã không còn là chính mình nữa rồi… tôi đang ôm một người phụ nữ… nhún nhảy trong ánh đèn nhấp nháy… trong tiếng nhạc điên cuồng… tôi đã lại quên đi một điều gì đó… nhưng tôi lại chẳng thể nào nhớ ra được… bỗng tôi cảm thấy người cứ lả đi, tứ chi bải hoải rã rời… vòng tay ôm chị nới lỏng dần… rồi tôi thấy quay cuồng… cảm nhận mặt mình đập xuống sàn đau điếng…
– …
– …
– …
– Hiếu… em sao vậy!?
– …
– …
– …
– Nó say quá rồi – Tôi lơ mơ nghe văng vẳng giọng chú Phong…
– …
– Anh ơi cho em nhờ chút! Làm ơn đưa hộ thằng cháu em ra xe.
– …
Bỗng có 4 cánh tay cơ bắp khiêng thốc tôi lên… rồi tôi thấy mình bị quẳng vào xe như một con nhái…
– …
– …
– Jenny, về đến nơi điện cho chị nhé! Anh Phong đi đường cẩn thận nha – Giọng chị Thuỳ.
– …
– Bye bye mọi người nha, thanks mọi người thiệt nhìu vì một buổi tối dzui dzẻ – Giọng Jenny.
– …
– …
Tôi cứ lúc mơ lúc tỉnh… tôi thấy mình đang gối đầu lên một cái gì đó êm ái, mịn màng và mát rượi.
– Chú nhóc, thiệt tội cho em quá… – Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên trán tôi.
– Nó có bao giờ uống rượu đâu! – Lại là giọng chú Phong, hình như chúng tôi đang trên xe đi về, vậy cái gì đó êm ái..? Tôi cố trừng mắt ra, nhưng nó cứ díp lại… cái cảm giác… hình như là tôi đang gối đầu lên đùi Jenny… ôi không!! Tôi cố bật dậy, nhưng không còn cảm giác chân tay nữa, nó như tan biến hết rồi… bàn tay của Jenny vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lên má… rồi một chiếc khăn thấm thấm mồ hôi trên trán tôi… bỗng nhiên cơn buồn ngủ kéo đến… rồi tôi thiếp đi rất nhanh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |