Hàn Thạc bước từng bước một đến giữa tu luyện tràng, bản thể chỉ điều khiển sức mạnh từ hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong trong cơ thể, chẳng mấy chốc trên người hắn toát ra một loại khí tức Tử Vong không hề có sinh mạng.
Sức mạnh Tử Vong và sức mạnh Hắc Ám nổi tiếng tà dị, cũng không phải đặc biệt sở trường tác chiến cận thân. Hàn Thạc và Đa Lạc Hưu Tư cũng không có ý đánh cận chiến. Đa Lạc Hưu Tư ra tay trước, thân thể nhè nhẹ chớp lên, năm cái bóng u ám tách ra, năm cái bóng đều là đen đen mơ hồ, trên đó có thần lực hắc ám dày đặc.
Năm cái bóng vừa ra, lập tức toàn bộ đều hướng về phía Hàn Thạc vọt tới. Trong tu luyện tràng lúc này xuất hiện càng lúc càng nhiều những bóng đen mơ hồ, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Người tu luyện sức mạnh Hắc Ám có sở trường nhất là ẩn giấu thân thể và khí tức. Họ thường thường khi tác chiến dùng những ảo ảnh làm đối phương mơ hồ, chân thân của mình giấu trong bóng tối, hoặc hóa thân thành một u ảnh, thừa dịp đối phương không phân rõ thật giả dùng một kích chiến thắng đối phương.
Đa Lạc Hưu Tư xem ra cũng hiểu cách dùng loại kỹ xảo này rất rõ. Từng cái bóng u ám mơ hồ vòng quanh Hàn Thạc không ngừng, rồi từng chút một tới gần hắn.
Hàn Thạc đứng thẳng một chỗ không hề nhúc nhích, hai mắt bình tĩnh nhìn những cái bóng không ngừng mơ hồ thoáng hiện ra trước mắt, không bị ảo ảnh này làm suy chuyển chút nào, đợi cho rất nhiều u ảnh càng ngày càng gần, hắn mới bày ra tam đại kết giới chủ bài của Tử Vong hệ chung quanh mình, rõ ràng chuẩn bị thủ thế phản công.
Đa Lạc Hưu Tư ảo hóa ra càng ngày càng nhiều u ảnh, trong tu luyện tràng bay nhanh vùn vụt, tốc độ những cái bóng này càng lúc càng nhanh hơn, lúc này đã có gần trăm u ảnh toàn bộ đều lao về phía Hàn Thạc, từ bốn phương tám hướng tấn công dồn dập.
Hàn Thạc vẫn bảo trì tư thế bất động như trước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào từng đạo hư ảnh, đợi cho u ảnh thứ nhất sắp đánh vào người hắn, hắn như là một con độc xà ẩn dật rất lâu chờ cơ hội, đột nhiên bắn ra, hai tay xuất ra mười mấy ảo ảnh bao phủ tầng tầng khí xanh lục, một quyền ầm ầm đánh vào một cái ảo ảnh vẫn còn đang bay tới.
“Bang!”
Một quyền của Hàn Thạc đấm vào giữa ngực Đa Lạc Hưu Tư, tất cả u ảnh dưới một quyền này trong nháy mắt đều bặt tăm, vì chỉ là luận bàn, nên một quyền của Hàn Thạc cũng không mang theo quá nhiều sức mạnh, vừa vặn đủ làm cho thân thể Đa Lạc Hưu Tư dừng lại, làm hắn không còn lực tiếp tục huyễn hóa ra u ảnh nữa, nhưng không đánh bị thương hắn.
– Ủa!
– Làm sao có thể như vậy được chứ? Cùng cảnh giới, làm sao hắn có thể chuẩn xác tìm được chân thân của Đa Lạc Hưu Tư nhỉ!
– Khó tin. Nhiều u ảnh như vậy mà không thể mê hoặc được thị giác hắn. Quá thần kỳ!
– …
Những người quan vọng chung quanh tu luyện tràng ai nấy đều xì xầm bàn tán, đều cảm thấy sợ hãi và kinh ngạc về Hàn Thạc.
Bình thường, người đồng cấp bậc khi đối chiến, lúc người tu luyện sức mạnh Hắc Ám ảo hóa ra những u ảnh thì đối phương rất khó có thể nắm được. Giữa những ảo ảnh này có thể xen vào thần lực Hắc Ám, có thể làm cho địch nhân bị thương tổn. Đối mặt với sự tập kích của hàng trăm ảo ảnh này, nếu không tìm được chân thân thì đều phải bày ra sự phòng ngự rất chặt chẽ.
Hàn Thạc cũng có cảnh giới Hạ vị thần mạt kỳ giống như Đa Lạc Hưu Tư, theo đạo lý thì Hàn Thạc không có khả năng phát hiện ra chân thân của hắn. Nhưng vẫn này lại diễn ra ngay trước mắt mọi người, do đó họ mới kinh ngạc như vậy.
Đa Lạc Hưu Tư thần tình tỏ vẻ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn nắm đấm của Hàn Thạc ấn vào ngực mình, tựa hồ không thể chấp nhận sự thật này, vì Hàn Thạc không để nhiều thần lực Tử Vong trong một quyền này, Đa Lạc Hưu Tư không hề bị thương chút nào, chỉ thấy hắn sửng sốt trong chốc lát, trong mắt xuất hiện sắc thái không cam lòng.
Hoàn toàn bất ngờ, từ ngực Đa Lạc Hưu Tư đột nhiên bộc phát ra thần lực Hắc Ám, thoáng cái đã cuồn cuộn tràn vào nắm tay của Hàn Thạc. Làm cho Hàn Thạc đột nhiên rên lên một tiếng.
Trong lòng cảm thấy giận dữ, bình thường, một quyền của Hàn Thạc đã đánh trúng ngực Đa Lạc Hưu Tư, đã xem như Hàn Thạc chiến thắng rồi. Lúc này nếu Đa Lạc Hưu Tư có phong độ thì hẳn là phải thừa nhận thất bại của mình, chứ không phải nhân cơ hội tấn công.
Cũng may Hàn Thạc ma thể cứng rắn vô cùng, nếu không khi đối mặt với thần lực bất ngờ của Đa Lạc Hưu Tư, chắc chắn sẽ tạo thành vết thương không nhẹ.
Hừ lạnh một tiếng, sức mạnh Tử Vong trong cơ thể Hàn Thạc đột nhiên bộc phát ra, ngạnh kháng với thần lực hắc ám của Đa Lạc Hưu Tư, áp chế không tiến được nửa bước vào ma thể hắn. Tâm thần vừa động, Ma Nguyên lực tràn ra một chút, Thiên Ma Lợi Nhận từ móng tay Hàn Thạc xuất ra, những mũi nhọn dày đặc lóng lánh hàn quang bức người.
“Vèo!”
Tay trái Hàn Thạc múa lên một đồ án phức tạp. Đa Lạc Hưu Tư cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp nhìn rõ ràng động tác của Hàn Thạc thì đột nhiên cảm thấy cổ lạnh toát, cúi đầu nhìn lại, Đa Lạc Hưu Tư phát hiện ra năm mũi nhọn băng giá đã gác vào động mạch cổ hắn, chỉ cần hắn động đậy một chút, nhất định có thể bị cắt vỡ.
Đa Lạc Hưu Tư còn đang chuẩn bị nhân cơ hội phản kích Hàn Thạc, lập tức phát hiện ra ánh mắt đối phương hờ hững nhìn chằm chằm vào hắn, một đôi mắt băng hàn lãnh khốc chẳng khác gì mũi đao kề cổ hắn. Đa Lạc Hưu Tư ớn lạnh trong lòng, có thể cảm thấy tùy thời bị Hàn Thạc xé tan, hắn lập tức giơ cao hai tay, hô to:
– Ta thua, bằng hữu quả nhiên lợi hại!
– Vị bằng hữu này, Đa Lạc Hưu Tư vừa rồi đã bị ngươi đánh trúng một quyền, tại sao còn không buông tha, làm như vậy có phải là quá phận một chút không?! – Thanh âm Khải Kỳ ở xa xa chợt trầm xuống, từ bên kia chầm chậm đi tới, thoạt nhìn rất không vui.
– Ta quá phận hử?
Khóe miệng Hàn Thạc nở nụ cười lạnh, bảo trì tư thế cầm đao trong tay không hề thay đổi, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Khải Kỳ, nói:
– Ngươi cũng có thực lực Trung vị thần, chỉ cần ngươi vừa rồi chăm chú xem rõ, nhất định có thể phát hiện ra tiểu xảo của Đa Lạc Hưu Tư. Hắn không tuân thủ quy tắc trước, ngươi cũng không đề cập tới, ngược lại nói ta quá phận là sao? Hắc hắc, gia tộc Lai Phất Tư các ngươi đãi khách như thế này à?
– Trước hết buông tay ra, có hiểu lầm gì thì chúng ta có thể nói chuyện thoải mái sau! – Khải Kỳ thấy Hàn Thạc tỏ vẻ lãnh khốc, còn nghĩ rằng hắn khi giận dữ thật sự có thể sẽ hạ sát thủ, vội vàng uyển chuyển khuyên giải.
– Này, bằng hữu không cần phải làm như vậy, chỉ là luận bàn mà thôi, hà tất nghiêm trọng thế! – Tể Khoa vừa thấy tình thế không ổn, cũng lập tức đi tới, lên tiếng hòa giải.
– Các ngươi khẩn trương cái gì, ta vốn cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói rõ tình huống với các ngươi thôi! – Hàn Thạc cười lạnh, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Đa Lạc Hưu Tư đang giơ cao hai tay, một mặt âm thầm phòng bị hắn, một mặt chậm rãi rút Thiên Ma Lợi Nhận lại.
Đợi cho Thiên Ma Lợi Nhận hoàn toàn rút khỏi cổ mình, Đa Lạc Hưu Tư đột nhiên lui mạnh về phía sau vài bước, vẻ mặt biến đổi, hậm hực nói:
– Ngươi dám dùng lợi khí chĩa vào người ta à?!
– Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với đại tỷ. Tới gia tộc Lai Phất Tư chúng ta làm gì? – Khi an nguy của Đa Lạc Hưu Tư không còn bị Hàn Thạc uy hiếp nữa, sắc mặt Khải Kỳ cũng lập tức âm trầm, nhìn hắn chăm chăm hỏi.
– Hắn chỉ là một Hạ vị thần thôi, phỏng chừng cũng là thông qua đại tỷ muốn thần phục gia tộc chúng ta, thế mà dám động thủ với Đa Lạc Hưu Tư như vậy, thật sự là đáng giận mà! – Y Phù dung mạo thanh lệ, cũng đứng lên, thần tình ác cảm nhìn Hàn Thạc.
– Thế nào?
Hàn Thạc liếc xéo, liếc qua vẻ mặt những người ở đây, vẻ khinh thường nhìn Y Phù trào phúng nói:
– Có phải là nếu ta nói không phải bằng hữu của Đường Na, ngươi sẽ động thủ giáo huấn ta một chút phải không? Hắc, cũng là một gia tộc, nếu so với Đường Na, các ngươi quả nhiên không cùng cấp bậc!
– Ngươi? Ngươi nói cái gì?
Y Phù giận dữ, chỉ vào Hàn Thạc lạnh lùng nói:
– Có gan ngươi nói lại một lần xem!
– Hắc, nếu ngươi muốn tự mình mang nhục, ta cũng không ngại đâu!
Hàn Thạc sao lại sợ nàng chứ, cười lạnh trịnh trọng lập lại câu nói kia một lần nữa, đợi cho Y Phù gầm lên như sấm chuẩn bị động thủ với hắn, hắn đột nhiên chỉ sang Đằng Phi bên cạnh Y Phù, cười hì hì:
– Y Phù tiểu thư, bộ dáng này của ngươi không có phong phạm của tiểu thư tôn quý trong đại gia tộc, chẳng lẽ ngươi không thấy được vẻ khinh thường trên mặt Đằng Phi thiếu gia à?
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Y Phù cảm thấy chấn động, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một Đằng Phi. Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng liếc nhìn Đằng Phi vừa bị Hàn Thạc nói trúng tâm đen.
– Không, ta không có ý nghĩ đó!
Đằng Phi vừa thấy Y Phù nhìn về phía mình, lập tức cười gượng giải thích, rồi nói với Hàn Thạc:
– Bằng hữu, ngươi đừng nói lung tung chứ, ta đâu có đắc tội với ngươi!
– Tể Khoa, phiền ngươi bắt tên gia hỏa khả nghi này. Đợi lát nữa ta tự mình hỏi đại tỷ một chút, xem tiểu tử này rốt cuộc tới gia tộc chúng ta làm gì!
Khải Kỳ thấy Hàn Thạc chỉ dùng vài lời là hóa giải thế công của Y Phù, hơn nữa còn xảo diệu tạo mâu thuẫn nhỏ giữa Y Phù và Đằng Phi, lập tức cảm thấy không thể để Hàn Thạc tùy ý hồ đồ nữa.
– Việc này, việc này… – Tể Khoa rất khó xử. Hắn không dám đắc tội với bằng hữu của Đường Na. Song Khải Kỳ đã nói thế thì hắn lại không biết phải làm sao cự tuyệt được, điều này làm cho hắn thấy rất khó xử.
– Ta giúp Khải Kỳ thiếu gia bắt hắn! – Một thị vệ có thực lực Trung vị thần sơ kỳ tu luyện sức mạnh Hủy Diệt tựa hồ muốn lấy lòng Khải Kỳ, hét lớn một tiếng liền lao về phía Hàn Thạc, xem ra chuẩn bị dùng thế lôi đình vạn quân bắt hắn.
Chỉ là một cường giả Trung vị thần sơ kỳ, bằng vào sức mạnh của hai hóa thân ngoại thân, Hàn Thạc rất khó có thể chống lại được. Vừa thấy mình bị ép tới nước này, trong lòng hắn lạnh đi, bắt đầu do dự xem có nên vận dụng ma công không.
Trong lúc này, Hàn Thạc đột nhiên đã nhận ra khí tức của Đường Na, lập tức ý thức được nàng đã đến rồi. Lạ thay, Hàn Thạc phát hiện ra Đường Na không lập tức ra tay giúp hắn, tựa hồ có một vài tâm tư khác. Hắn sực nghĩ lập tức hiểu ra Đường Na nhất định hoài nghi thực lực của hắn, chuẩn bị nhân cơ hội này xem thực lực chính thức của mình thực sự như thế nào.
Vốn Hàn Thạc định vận dụng ma công ra tay, đột nhiên thay đổi chủ ý, đứng tại chỗ đợi tên thị vệ tới gần, chỉ dùng sức mạnh Tử Vong của hóa thân ngoại thân chống đỡ. Mặc dù tên thị vệ này không biết Hàn Thạc và Đường Na có quan hệ thân mật đến đâu, nhưng vì có quan hệ với Đường Na, nên hắn cũng không dám chính thức làm gì Hàn Thạc, chỉ căn cứ vào sự phân phó của Khải Kỳ, lao tới bắt hắn thôi.
Dưới tình huống Hàn Thạc cố ý ẩn giấu thực lực, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đối mặt với một Trung vị thần, Hàn Thạc đã bị hắn làm cho “không thể động đậy”.
Đến khi tên thị vệ đó thật đang chuẩn bị bắt Hàn Thạc, Đường Na vẫn ẩn ở một nơi bí mật xem tình hình rốt cục cũng ra tay. Một ảo ảnh đột nhiên đáp xuống tu luyện tràng, chỉ nghe một tiếng “Bang”, thân ảnh tên thị vệ bị đánh bay ra xa.
Đường Na xuất hiện trước mặt Hàn Thạc, gương mặt đẹp như vẽ bạo nộ, trừng mắt nhìn tên thị vệ ngồi phệt trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, hừ lạnh nói:
– Lớn gan nhỉ, đến cả bằng hữu của ta cũng dám động thủ, ai cho ngươi lá gan này thế?
Vừa thấy Đường Na xuất hiện, tên thị vệ đột nhiên ngẩn ngơ, vô tình hướng ánh mắt về phía Khải Kỳ.
Khải Kỳ vừa thấy Đường Na tức giận đùng đùng đến giải vây cho Hàn Thạc, lập tức ý thức được hắn đã hiểu lầm quan hệ giữa Hàn Thạc và Đường Na. Khải Kỳ cực kỳ vô tránh nhiệm tránh xa tầm mắt tên thị vệ đã xuất đầu cho hắn, cười hà hà nói:
– Đại tỷ, sao tỷ đến đây, họ chỉ là giỡn chơi với bằng hữu tỷ thôi, tỷ làm gì mà giận thế?
Đường Na rõ ràng có thân phận rất cao trong gia tộc Lai Phất Tư, nàng vừa ra khiến rất nhiều thị vệ vốn chuẩn bị khai đao với Hàn Thạc đều bỏ đi ý niệm trong đầu, còn sợ làm cho Đường Na nhìn ra tâm tư của họ.
– Bố Lai Ân là bằng hữu ta rất vất vả mới mời tới được. Ta nghĩ hắn hẳn cũng đã nói với các ngươi rồi, không ngờ các ngươi dám bắt hắn, có phải là căn bản không coi ta vào đâu phải không? – Đường Na tức giận hầm hầm, trừng mắt nhìn từng người một trong tu luyện tràng.
– Không liên quan tới ta, cô đừng trừng mắt nhìn ta như vậy được không? – Đằng Phi vẻ mặt khổ sở, nhấc tay giải thích. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Na không che dấu được sự say đắm, khẩn cấp cho nàng thấy sự trong sạch của mình.
– Ngươi cũng chẳng hay ho gì, chỉ biết đứng ngoài nhìn!
Đường Na mắng Đằng Phi một câu, quay đầu lại nói lời xin lỗi với Hàn Thạc:
– Bố Lai Ân, xấu hổ, ta không ngờ lại xảy ra những việc thế này.
– Ta sớm đã thấy ngạo khí của đệ tử đại gia tộc, không có gì ngạc nhiên!
Hàn Thạc nhún vai, mỉm cười nói với Đường Na:
– Thôi, ta ra ngoài ở cũng được, ta cũng không quen ở chỗ gia tộc Lai Phất Tư các ngươi!
– Hả?
Đường Na hoảng hốt, nàng đã thấy sự thần kỳ và thần bí của Hàn Thạc, nhất tâm muốn lôi kéo hắn gia nhập vào gia tộc Lai Phất Tư. Bây giờ nghe Hàn Thạc nói thế, vội vàng khẩn cầu:
– Đừng như vậy, Bố Lai Ân, ta cam đoan với ngươi những việc như hôm nay sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa đâu! Ngươi mới đến chỗ này, ta còn chưa kịp tiếp đón ngươi mà, sao có thể lập tức bỏ đi như vậy!
– Xin lỗi, ta không quen nhìn mặt những người này, lưu lại đây sẽ làm ảnh hưởng tới tâm tình tu luyện của ta! Đi, trong tay ta cũng có đủ hắc tinh tệ, cho dù không rời khỏi Ám Ảnh thành cũng có thể sống khá thoải mái, sau này nói không chừng còn nhiều cơ hội gặp mặt nhau, ngươi cũng đừng giữ ta lại! – Hàn Thạc quyết tâm vạch rõ giới tuyến với gia tộc Lai Phất Tư, nghiêm trang nói với Đường Na.
– Chỉ là một Hạ vị thần thôi, thứ này đầy trong Ám Ảnh thành, có gì đặc biệt hơn người chứ! – Y Phù bên kia thấy Đường Na khổ sở giữ lại, còn Hàn Thạc lại chẳng hề động lòng, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
– Câm mồm!
Đường Na trong lòng đang phiền muộn, hướng về phía Y Phù quát:
– Chẳng biết gì cả, chỉ biết gây phiền toái cho gia tộc, ta mặc kệ ngươi, ngươi còn không biết điều?
– Tỷ tỷ, tỷ… Tỷ vì tên xú tiểu tử này mà làm dữ với ta như vậy! Tỷ… Tỷ… – Y Phù nghe Đường Na quát như vậy, thần tình ủy khuất, nước mắt rơm rớm.
– Ta đã biết đường rồi, Đường Na đại tỷ cũng không cần tiễn! – Trong khi Đường Na quát Y Phù, Hàn Thạc đã đi ra khỏi tu luyện tràng, quay đầu lại chào Đường Na một câu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người – Đợi tương lai hắn lộ mũi nhọn trong Ám Ảnh thành, các ngươi sẽ biết hôm nay đã làm một việc sai lầm tới đâu, chà, các ngươi thật là! – Đường Na hậm hực vì xôi hỏng bỏng không, nhìn bọn người Khải Kỳ thở dài, đi ra ngoài đuổi theo Hàn Thạc. Sau khi ra khỏi tu luyện tràng nàng lại phát hiện ra Hàn Thạc chỉ trong một thời gian rất ngắn ngủi đã hoàn toàn bặt tăm.
Đường Na biết, có việc ngày hôm nay Hàn Thạc sẽ tuyệt đối không gia nhập vào gia tộc Lai Phất Tư, trong lòng nàng tràn đầy hối tiếc, biết gia tộc Lai Phất Tư lại bỏ qua một nhân tài. Nhưng nàng không biết, chính vì mâu thuẫn hôm nay, thiếu chút nữa cả gia tộc Lai Phất Tư đã gặp tai ương diệt tộc!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |