Hưng không ngờ mình lại có thể vờ vĩnh tài tình đến thế. Sau này Đào biết chàng bất lực, bất quá chỉ kể từ khi nàng khám phá ra mà thôi. Bằng chứng là chàng đã làm cho nàng tới kinh hãi mà tông ra đường, chạy trốn ngay đêm tân hôn.
Nhưng còn một điều quan trọng hơn nữa. Đó là Hưng khám phá ra những đốm lửa trong nghĩa trang. Mỗi khi chàng nhìn thấy là liên tưởng ngay tới bàn tay điệu nghệ của cô gái làng chơi dưới gốc cây, làm cho thân nhiệt chàng toát ra nhiều hơn. Da thịt Hưng căng lên, chống lại sự co rút di truyền, và kéo dài được một thời gian ngắn nữa trước khi liệt đi như xưa. Một điều bất ngờ khác là đêm sau cùng của tuần lễ trăng mật. Hưng đã không ngờ mình lại có thể xuất tinh nhiều đến thế. Theo như sự tính toán của Đào thì đúng vào thời gian nàng rụng trứng. Như thế không chừng, chàng lại có một đứa con ngay trong thời gian này.
Sáng nay, Hưng trở lại sở làm mà lòng hân hoan vui sướng hơn bao giờ hết. Vừa bước vào văn phòng. Chàng chưa kịp lôi dụng cụ ra làm việc, điện thoại đã reo vang. Chàng nhấc ống nói lên nghe.
– Alô…
– Anh Hưng hả?
– Dạ tôi đây.
Có tiếng cười khúc khích quen thuộc của con nhỏ thư ký Mỹ trong máy.
– Chào anh, tuần lễ trăng mật vui vẻ chứ?
– Dạ, cảm ơn cô. Thật là những ngày tuyệt hảo. Trong hãng có gì lạ không cô?
– Có chứ, tôi gọi điện thoại cho anh lên gặp ban giám đốc ngay sáng nay. Có cuộc họp quan trọng lắm đó.
– Cô có biết họp về việc gì không?
– Hình như có sự thay đổi gì đó mà. Mấy ông ấy bàn tán mấy hôm nay rồi. Chỉ chờ anh về là quyết định thôi.
Hưng hơi lo.
– Chuyện gì mà ghê gớm vậy cô.
Tôi cũng không biết nữa. Anh lên phòng họp liền bây giờ đi. Tôi có điện thoại đường dây khác. Chúc anh may mắn nhé.
– Cảm ơn cô. Tôi lên đó liền bây giờ.
Buông điện thoại xuống. Hưng tần ngần. Hồi này hãng xưởng ế ẩm. Không chừng lại bị sa thải thì nguy to. Mới lấy vợ tiền bạc tiêu sạch bách vào cái đám cưới vừa rồi. Cũng may là Đào không đòi hưởng tuần trăng mật ở những nơi xa xôi như những cặp vợ chồng mới cưới khác, nếu không, chắn còn phải đi vay mượn tùm lum nữa rồi:
Tới phòng họp, mọi người đã đông đủ cả. Ai nấy đều xúm vào Hưng chúc tụng. Hầu hết Ban Giám Đốc đều có mặt trong tiệc cưới của chàng, và mọi người rất hài lòng về bữa tiệc vui nhộn hôm đó.
Vài phút sau, ông Tổng Giám Đốc công ty tới. Mọi người im lặng ngồi chờ. Đặt xấp hồ sơ xuống bàn, ông lên tiếng đi vào công việc ngay.
– Chào quý vị. Hôm nay tôi triệu tập tất cả mọi người trong cuộc họp này để báo cho quý vị một tin vui. Hãng chúng ta quyết định cử một phái đoàn sang Việt Nam nghiên cứu về đặc tính của cát trắng trên bãi biển Nha Trang. Theo những tin tức của một số công ty ngoại quốc. Cát ở đây đã được họ biến chế thành chất silicon rất tốt trong ngành điện tử của chúng ta. Tuy nhiên, trước khi có quyết định nói chuyện với Việt Nam. Chúng ta phải biết rõ thực sự đặc tính của loại cát này. Bởi vậy, xin quý vị phác họa một chương trình và đề cử một số kỹ sư tới đó nghiên cứu.
Ông Tổng Giám Đốc vừa dứt lời, nhiều tiếng xì xào bàn tán. Nhiều cặp mắt hướng về phía Hưng. Trong số những kỹ sư thâm niên nhất người Việt trong sở. Hưng đứng hàng đầu. Hơn nữa, chàng lại làm trong phòng nghiên cứu hóa chất từ bấy lâu nay. Sự thực mà nói, dù không phải là người Việt, Hưng cũng có đủ những điều kiện để Ban Giám Đốc cử chàng sang Việt Nam nghiên cứu vụ này rồi. Lòng chàng rộn lên một niềm vui khó tả. Như thế là chắc chắn lại có những tuần trăng mật ngay trên quê hương thì còn gì sung sướng hơn nữa.
Để cho những ý kiến của một số viên chức cao cấp phát biểu xong. Hưng dơ tay xin nói. Mọi người có lẽ cũng đang chờ ý kiến của chàng. Bởi vì Hưng là người Việt duy nhất trong phòng họp.
– Thưa quý vị Tôi rất vui sướng được góp ý trong chương trình này. Bởi vì Nha Trang là tỉnh tôi sinh ra và lớn lên ở đó.
Cả phòng họp ồ lên một tiếng vui mừng. Hưng trông thấy ánh mắt đầy thiện cảm của ông Tổng Giám Đốc nhìn chàng một cách thích thú.
– Thưa quý vị Quả thực cát trắng trên bãi biển Nha Trang là một nhu cầu cần thiết trong lúc này cho hãng chúng ta. Theo sự hiểu biết của tôi, ngay từ thời Đệ Nhất và cả thời Đệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam hồi đó. Họ đã bán không biết bao nhiêu là cát tại bãi biển Nha Trang cho những công ty ở Nhật Bản. Hồi đó, mọi người đều tưởng là những công ty này mua cát đó về làm thủy tinh hoặc pha lê. Nhưng có ngờ đâu, mãi sau này một số chuyên gia Việt Nam mới biết loại cát đó còn có thể biến chế ra chất silicon trong ngành điện tử của chúng ta nữa. Vào thời kỳ đó, chiến tranh Việt Nam đang tới thời kỳ khốc liệt thành ra sự hiểu biết của một số chuyên gia Việt Nam kia không được lưu ý cho lắm. Khi tôi được nhận vào hãng này làm việc, mặc dù không biết hãng chúng ta có dự tính mua cát ở Việt Nam biến chế thành nguyên liệu cần thiết. Nhưng tôi cũng đã âm thầm nghiên cứu những mẫu cát này từ lâu. Bằng cách nhờ những người thân ở quê nhà gửi qua đây. Tuy nhiên, vì không có nhiều phương tiện nên kết quả không được ưng ý cho lắm. Nhưng quả thực, những mẫu cát mà tôi có trong tay hiện nay ở nhà, có chứa những hóa chất tuyệt hảo để có thể biến chế thành một chất mới, có công dụng còn hơn chất silicon nhiều.
Hưng vừa nói tới đây, ông Tổng Giám Đốc đã buột miệng nói lớn.
– Tuyệt vời?
Nhiều tiếng vỗ tay đã nổi lên khắp phòng họp. Người bạn bên cạnh chàng chìa tay ra bắt tay Hưng.
– Xin chúc mừng, chúc mừng.
Chỉ một tuần lễ sau. Hưng và hai kỹ sư Mỹ được lệnh lên đường tới Nha Trang ngay. Một số dụng cụ, máy móc để nghiên cứu đã có giấy phép mang vào Việt Nam cho phái đoàn sử dụng. Mọi người được nghỉ ba ngày để sửa soạn lên đường.
Cả tuần lễ nay rồi, Hưng ngủ với vợ mà không đòi hỏi chăn gối như tối hôm tân hôn. Đào cũng không nhắc nhở gì, có lẽ nàng còn chưa lành hẳn những xây xát trong tuần trăng mật. Và cũng có lẽ tối nào Hưng cũng đi ngủ rất trễ, có khi tới hai, ba giờ sáng chàng mới mò vô giường, vì Hưng cố gắng viết cho xong chương trình và những kết quả chàng nghiên cứu được trong những mẫu cát đã có để làm bản phúc trình sơ khởi trước khi lên đường.
Đào cũng thông cảm cho chàng nên Hưng càng thấy thương nàng hơn bao giờ hết. Trưa mai lên đường đi Việt Nam. Lòng Hưng rộn lên nỗi vui mừng không sao tả xiết. Chàng biết chắc là cuộc nghiên cứu này sẽ kéo dài vài tháng là ít. Bởi vậy, Hưng đã xin với hãng cho Đào theo và được hãng chấp thuận chi phí luôn mọi ăn ở cho nàng. Điều mà chưa bao giờ xảy ra ở hãng này. Có lẽ cũng vì để thưởng cho những gì Hưng làm cho hãng, trong dự án mà chàng nạp cho Ban Giám Đốc vừa rồi.
Nhưng thật xui xẻo. Sáng sớm nay Đào lại được tin bà ngoại chết ở Los Angeles, nên phải cùng với má nàng tức tốc bay xuống đó ngay. Biết chắc là không thể nào đi cùng chuyến máy bay với Hưng về Việt Nam được. Dào đã đề nghị Hưng đi trước, để nàng lo xong đám táng cho bà ngoại sẽ về sau. Hơn nữa, Đào cũng muốn Hưng lo xong nơi ăn chốn ở rồi Đào mới qua thì đỡ bận bịu cho nàng hơn. Bởi vậy Hưng đi đổi giấy máy bay cho Đào ngay.
Đào đi rồi, nhà cửa vắng hoe, buồn thảm không thể tưởng tượng được. Tự nhiên Hưng nhớ tới những đốm lửa trong nghĩa địa. Bàn tay của cô gái tóc vàng hôm đó và những cảm giác khác lạ kích thích thân thể chàng.
Hưng ra xe, đề máy, hướng về khu nghĩa trang chạy tới. Đường phố đã lên đèn. Chàng lái xe vòng quanh nghĩa trang. Lởn vởn dưới vài gốc cây, mấy cô gái đứng đường lượn qua lượn lại. Chàng cố tình lái sát vô lề đường, nhìn cho rõ mặt từng cô. Đi một vòng, Hưng thất vọng vì hôm nay không hiểu sao đám đứng đường này toàn những dân già cốc đế, mặt mũi nhăn nheo, miệng cô nào cũng phì phèo thuốc lá, thấy mà ghê. Chàng vẫn cho xe chạy vòng vòng thêm một lần nữa. Cố tìm ra cô gái tóc vàng bữa hôm nào, hay ít nhất phải chọn được một đứa tương tự như vậy. Nhưng chàng thật thất vọng, trời càng về đêm, đám gái đứng đường từ từ ít đi. Hưng đã thấy nhiều đốm lửa chập chờn trong nghĩa trang. Bỗng chàng nghĩ ra một cách, rà xe lại bên đường cạnh một thân cây lớn, nơi có một cô gái đang lấp ló, nhìn ra đường. Thấy xe Hưng đậu lại, cô ta vội vã chạy ra thực nhanh. Thò đầu vô xe chàng hỏi.
– Anh có muốn chở em đi chơi không?
Hưng mỉm cười đùa cợt.
– Em muốn anh chở đi chơi ở đâu?
– Thì phòng ngủ nào mà không được.
Vừa nói, cô ta vừa mở cửa xe leo lên ngồi cạnh Hưng thực tự nhiên. Chàng cho xe chạy từ từ về phía trước, sợ làm cản trở lưu thông, cảnh sát tới lại có chuyện lôi thôi.
– Vừa rồi em hỏi anh muốn chở em đi chơi, tại sao lại bảo chở vô phòng ngủ làm cái gì. Ở đó có cái gì mà chơi chứ?
Cô gái cười khúc khích, nói.
– Anh biết rồi còn làm bộ hỏi khó em nữa sao? Biết cái gì chứ. Bộ em bảo anh đi mướn phòng ngủ ới em phải không?
Cô gái nhìn Hưng nheo mắt lại hỏi.
– Bộ anh là cảnh sát chìm hả?
Hưng cười hì hì.
– Không. Em thấy thằng cảnh sát nào ốm tong ốm teo như anh không? Còn em có phải là cảnh sát chìm giả dạng đi bắt khách không?
Cô gái cười khúc khích mò một tay vô quần Hưng thực tự nhiên. Tay kia kéo xệ ngực áo xuống để lộ bộ ngực trắng ngần thực to, nói:
– Có con nhỏ cảnh sát nào giả dạng dân chơi dám làm như em không?
Hưng nhìn bộ ngực khổng lồ, thòng xuống như một cái túi ni lông đựng nước, bên ngoài nhăn nheo làm chàng rùng mình. Chàng nắm tay cô ta kéo ra khỏi cạp quần nói.
– Khoan đã. Em muốn gì cũng được, nhưng mà để anh hỏi vài câu trước có được không?
– Anh không phải cảnh sát thì muốn hỏi gì thì hỏi. Nhưng mà đừng làm em mất thì giờ rồi lại thả em xuống đường nhe.
Hưng lắc đầu.
– Không đâu. Anh nói thật, em đi khách bao nhiêu anh sẽ trả em bấy nhiêu. Nhưng chỉ muốn em giúp anh tìm một cô gái ở khu này thôi.
Cô gái ngạc nhiên nói…
– Bộ anh không muốn ngủ với em hả. Em sẽ chiều anh mọi thứ. Em không giống tụi nhỏ hay làm khó dễ khách hàng đâu.
Hưng nói dối thật dễ dàng.
– Không phải anh chê em đâu. Nhưng mà anh có hẹn với con bé đó từ trước rồi. Không hiểu tại sao hôm nay không thấy nó đâu.
– Ai vậy?
Một cô gái tóc vàng, cao hơn em một chút, mập mạp, nước da thật trắng. Nhưng cô ta chỉ vào khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó thôi.
Cô gái giang hồ tần ngần một lúc, nói:
– Một con nhỏ tóc vàng như thế à. Em ở khu này mấy năm rồi, làm gì có đứa nào ở đây như vậy?
– Em nghĩ kỹ xem, cô ta còn luôn luôn cầm trên tay một cây đèn cầy nữa. Không đúng hay sao?
Cô gái làng chơi ngơ ngác hỏi lại.
– Cầm trên tay một cây đèn cầy để làm gì cơ?
Hưng chỉ tay vô nghĩa địa, nói:
– Không phải tụi em dắt khách vô trong nghĩa địa, đốt đèn cầy lên như thế kia sao?
Cô gái làng chơi cười khúc khích, chồm qua ôm cứng lấy Hưng nói:
– Anh diễu hay quá đi, từ nãy tới giờ em cứ tưởng anh nói thực!
Bây giờ tới lượt Hưng ngơ ngác, chàng hỏi:
– Thế những đốm lửa trong nghĩa địa kia không phải là của tụi em đốt thực hay sao?
Cô gái cười hì hì.
– Anh đừng có nói chơi chứ. Nếu tụi em làm như vậy, có khác gì làm dấu cho cảnh sát, hay ít nhất là người gác nghĩa địa này chộp cổ hay sao.
– Thế những đốm lửa đó là cái gì vậy?
– Anh nói em mới để ý. Nhưng mà chắc chắn là không bao giờ có đứa nào trong tụi em đốt đèn cầy lên như vậy rồi. Hơn nữa, tụi này cũng ít khi đưa khách vô đó làm ăn lắm. Phòng ngủ ở đây thiếu gì mà phải làm như thế.
Hưng nghi ngờ hỏi.
– Vậy bây giờ em có muốn đi với anh vô trong đó coi không?
Cô gái tần ngần, nói:
– Từ chiều tới giờ em chưa có mối nào. Đi chơi với anh khơi khơi như lấy lấy gì ăn đây.
Hưng mỉm cười, biết cô ta muốn nói gì, chàng hỏi:
– Thường thường mỗi ngày em làm được bao nhiêu?
– Ít lắm cũng phải kiếm được vài ba chục. Còn ngày nào khá thì vài ba trăm không chừng.
Hưng móc bóp, rút ra một trăm đô, hỏi:
– Anh cho em bấy nhiêu có đủ cho em đi với anh đêm nay không?
– Ngủ với anh cả đêm hả?
– Không, chỉ đi tìm cô gái tóc vàng kia thôi.
– Em đã nói với anh ở khu này không có đứa nào như vậy mà, anh kiếm nó làm chi nữa.
– Anh chắc chắn cô ta ở đây mà.
Cô gái cầm tờ giấy một trăm đô, mỉm cười ranh mãnh giao hẹn.
– OK em chịu đi với anh tìm con ma tóc vàng đó.
Nhưng nói trước với anh, dù cho có tìm được hay không, em cũng không trả lại anh số tiền này đâu đó nhe. Nếu anh muốn, anh có thể ngủ với em cả đêm cũng được, bằng lòng không?
Hưng mỉm cười gật đầu.
– OK xong rồi…
Vừa nói, chàng vừa mở cửa xe leo xuống. Cô gái cũng nhanh nhẹn theo chàng ngay. Hưng hỏi:
– Em nói ít khi đem khách vô nghĩa địa. Nhưng mà có lần nào em đem ai vô đây chưa?
– Từ hồi đó tới giờ chỉ có một lần.
– Tại sao em làm như vậy?
Hôm ấy em gặp một khứa say rượu. Chỉ muốn lấy mười đồng bạc nên gạt lão vô đó rồi chuồn êm thôi mà. Hưng phì cười.
– Thế hôm nay em có muốn chuồn êm hay không?
Cô gái cười ha hả.
– Từ sáng tới giờ, em đứng ngoài đó mệt mỏi quá rồi, chẳng có một đồng xu nào. Bây giờ chỉ muốn được ngả lưng trên nệm với một người đàn ông nào thôi. Có anh rồi, chuồn đi đâu cơ chứ?
– Nhưng anh chỉ thích lòng vòng ở trong nghĩa địa này thôi, Chứ không muốn về phòng thì em làm gì có giường nệm mà ngả lưng.
Cô gái vòng tay ôm Hưng thực chặt thì thào.
– Anh tưởng ở đây em không làm cho anh sung sướng được hay sao?
– Lúc nãy em nói, chỉ có một lần gạt thằng cha say rượu vô đây lấy mười đồng thì làm sao em biết sẽ làm cho anh sung sướng được cơ chứ.
Cả hai đã đi sâu vô trong nghĩa địa, tới một khúc thực tối Cô gái dừng lại, ấn nhẹ Hưng dựa vào sau một cây thánh giá thực cao. Cô nàng luồn một tay vô trong quần Hưng làm chàng thấy lành lạnh.
– Để em thử cho anh biết có làm được anh sung sướng hay không nghe. Tại sao cứ phải đi tìm con bé tóc vàng kia cơ chứ.
Hưng chưa kịp trả lời, miệng cô ta đã tràn ngập miệng lưỡi chàng. Chàng rùng mình, phản ứng tự nhiên, Hưng vòng tay ôm lấy thân thể no đầy của cô gái làng chơi. Một lúc sau, cô nàng từ từ tụt xuống dưới chân Hưng. Chiếc lưỡi cô ta cũng từ từ rà dọc theo cơ thể chàng. Nhưng bây giờ Hưng chẳng thấy có một cảm giác gì. Có lẽ cô ta còn làm cho chàng nhột nhạt khó chịu. Bỗng trước mắt chàng bật lên một đốm lửa leo lắt, lờ mờ bóng dáng một mớ tóc vàng vừa hắt qua rồi biếm trong màn đêm dày đặc. Hưng vội vàng nắm đầu cô gái làng chơi kéo lên, nói lớn:
– Anh vừa trông thấy một cô gái tóc vàng ở phía trước.
Cô gái ngơ ngác nhìn theo tay Hưng.
– Anh có chắc không?
– Chắc mà, chúng mình lại đó coi.
Cô gái sốc lại quần áo, gài khuy quần cho Hưng trong khi chàng luồn chiếc dây lưng quần, khóa lại cho thực chặt. Cả hai men theo đám mả lần tới đốm lửa leo lắt phía trước.
Trời bắt đầu lành lạnh. Hưng rùng mình, chàng nắm chặt tay cô gái hơn đi trong màn đêm dày đặc. Thỉnh thoảng chàng vấp phải mấy cục đá, loạng choạng kéo theo cô gái. Hình như cô gái này quen nhìn trong bóng tối hơn chàng nên cô ta đi thật tự nhiên. Chỉ vài phút sau, Hưng đã nhìn rõ đốm lửa là một ngọn đèn cầy cháy bập bùng trên một mộ bia. Chàng hy vọng cô gái tóc vàng kia có thể đang tiếp khách sau gò mả đó chăng. Hưng nói nho nhỏ:
– Em có nghĩ là con bé đó đang đi khách sau gò mả đó không?
Cô gái làng chơi cười thành tiếng.
– Em đã nói rồi mà, làm gì có đứa nào dám thắp nến lên mà chơi bời cơ chứ.
– Vậy cây đèn cầy này ai thắp lên mới được.
– Thân nhân của người chết chứ còn ai vào đây nữa.
– Không lý họ chờ cho tới tối thui như thế này mới vào đây thắp nên hay sao?
– Ai làm gì kỳ vậy. Họ đốt đèn cầy từ lúc trời còn sáng chứ.
– Tại sao lúc sáng anh không nhìn thấy những đốm lửa này?
– Anh không để ý mặt trời chiếu ngược chiều phía cổng vào hay sao. Làm sao anh nhìn thấy ánh đèn cầy yếu ớt này được.
Hưng thấy cô gái làng chơi nói có lý, nhưng chàng cũng tới tận nơi quan sát thực kỹ xem có gì lạ không. Cây đèn cầy cháy gần hết, những giòng sáp chẩy dài theo mộ bia xuống tận dưới, đọng lại một cục lớn. Cô gái đứng bên cạnh chàng cười khúc khích.
– Bây giờ anh tin em rồi phải không. Làm gì có ma nào ở đây đi khách cơ chứ.
Hưng im lặng, chàng không trả lời cô gái vì vừa tìm thấy một lý do chắc chắn có người mới ngồi đây. Cô gái làng chơi đã thổi tắt ngọn đèn cầy, kéo Hưng ngồi xuống trên gò mả rồi sà vô lòng chàng.
Trong bóng tối, Hưng lần bàn tay xoa đều trên mặt ngôi mộ chỗ chàng ngồi. Có hai vùng phân biệt hẳn, một khoảng ấm áp vòng ngay dưới đùi Hưng, còn chung quanh đó lạnh ngắt hơi xi măng. Điều này cho chàng quả quyết là cô gái tóc vàng kia nhất định vừa mới rời khỏi đây không lâu. Chính mắt chàng đã nhìn thấy cô ta lướt qua ánh đèn cầy. Mặc dù ánh sáng nhỏ nhoi, nhưng khoảng cách chỗ chàng đứng lúc nãy và nơi đây đâu có cách xa nhau bao nhiêu. Hơn thế nữa. Lúc mới tới, chàng còn dẫm lên một cây đèn cầy và chàng đã nhanh tay lượm lên bỏ vào túi quần. Cây đèn cầy này giống y như cây đèn cầy cô gái cầm trên tay bữa nọ. Có lẽ cô gái làng chơi thấy Hưng cứ ì ra nên hơi nản, hỏi chàng:
– Anh có muốn về phòng em nghỉ không?
– Không, anh muốn ở đây.
– Em ở một mình nên không có ai làm phiền phức anh đâu. Hơn nữa, em không có tính tiền phòng anh đâu mà sợ.
Hưng vừa nghe một tiếng động thật nhẹ gần đó. Chàng có linh cảm có người đang rình mình. Nên thì thầm bảo cô gái.
– Anh vừa nghe thấy có tiếng người thở đâu đây.
Cô gái chồm lên mình chàng, ré lên nho nhỏ:
– Anh đừng có hù em nghe.
– Anh không hù em đâu, có người rình chúng ta thực đó.
Cô gái làng chơi bắt đầu run rẩy. Hình như cô ta cũng vừa nghe thấy tiếng chân ai đi nhè nhẹ.
– Có tiếng người đi thực phải không anh?
– Em cũng nghe thấy rồi à?
– Dạ… không lý có đứa nào đem khách vô đây hay sao?
– Chúng mình thử đi tìm xem có đúng như vậy không.
Cô gái thì thào:
– Em có linh cảm không phải tụi em đâu.
Hưng cười nho nhỏ.
– Không lý ma hay sao?
Nói xong Hưng định xô cô nàng ra, nhưng cô ta ghì chặt lấy chàng, thì thào.
– Anh ơi, hay là chúng mình về đi nhe.
– Về sao được, dù cho là người hay ma, anh cũng muốn gặp một lần cho biết.
– Nhưng em sợ quá hà!
– Em sợ cái gì chứ.
Cô gái vẫn run lẩy bẩy nói.
– Bây giờ em mới nhớ ra. Cách đây hơn một tuần, người ta tìm thấy một lão già chết trong này.
Hưng cười hì hì.
– Trong nghĩa địa lẽ dĩ nhiên phải có người chết rồi.
– Anh đừng có giỡn mà, để em nói anh nghe. Thì em nói đi, anh đang nghe đây.
Cô gái luồn một tay xuống dưới quần Hưng, xoa nhè nhẹ.
– Anh có biết không. Lão già ấy chết vì bị bóp nát của quý ra đó.
Hưng cười thành tiếng, hỏi:
– Tại sao chết kỳ cục vậy?
– Bởi vậy mới ghê chứ.
– Nếu vậy anh cũng muốn chết như lão ta quá.
Bàn tay cô gái thọc hẳn vô trong quần Hưng, bóp nhè nhẹ. Tự nhiên người chàng nóng lên từ từ. Trong đầu Hưng hiện rõ ra bàn tay của cô gái tóc vàng mấy hôm trước. Da thịt chàng cương lên, cứng ngắc. Hưng ôm cô gái làng chơi thực chặt, ghì sát vô mình. Miệng chàng rà lên môi cô ta. Chiếc lưỡi cô nàng lẹ làng lùa qua miệng Hưng làm chàng phải rên lên nho nhỏ.
Quần áo Hưng từ từ buột tung ra. Chàng cũng nhanh nhẹn cởi hết quần áo cô gái làng chơi ra, đạp xuống chân. Thân thể Hưng cong cớn. Chưa bao giờ chàng thấy mình dai sức như lần này. Bàn tay phía dưới vẫn mân mê, nhào bóp, làm thân nhiệt chàng càng ngày càng nóng lên dữ dội.
Cô gái làng chơi nằm trên thân thể Hưng rên rỉ, rồi thở hồng học. Cô ta rùng mình liên tiếp. Miệng ú ớ, rồi hình như xụi lơ, trong khi thân thể Hưng vẫn cứng đơ. Chàng lăn mình qua một bên, đè ngửa cô ta xuống, hất hai chân cô nàng rộng ra. Rập mình xuống. Nhưng tay cô ta vẫn nắm cứng lấy phía dưới, nóng hôi hổi.
Chàng tinh nghịch mò chiếc quần, lôi ra cây đèn cầy lúc nãy. Bật hộp quẹt chân lửa, thích thú nói.
– Anh muốn coi em làm sao mà anh nóng mãi lên thế này mới được.
Ánh lửa leo lắt soi rõ một vùng nho nhỏ. Hưng nhìn thấy mặt cô gái làng chơi trắng bệnh, lưỡi lè ra, mắt trợn ngược. Hai tay cô ta bóp chặt lấy chiếc cổ thon dài của mình. Một luồng gió lạnh vừa chạy dài theo xương sống Hưng. Chàng rùng mình vì vừa nhìn thật rõ tấm hình cô gái tóc vàng trên mộ bia. Hình như có một bàn tay vừa rụt ra khỏi đùi chàng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma chơi |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện NTR, Truyện sex hay, Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 04/09/2024 05:36 (GMT+7) |