Chỉ là Tiên Linh Môn thu nhận đệ tử luôn luôn nghiêm ngặt, hơn nữa hết sức quỷ dị, người bình thường cũng không có mệnh nọ. Cũng may trên mấy lần Tu chân đại hội gần đây, Tiên Linh Môn phái ra sứ giả, trong các đại môn phái chọn ra vài đệ tử ưu tú, cho phép đến Tiên Linh Môn tu luyện ba đến năm năm.
Tu chân đại hội lần này, cũng vừa mới nhận được tin tức Tiên Linh Môn truyền đến, nói là lần này Tiên Linh Môn muốn mở rộng quy mô, có thể tăng gấp đôi số người có thể vào Tiên Linh Môn.
Thủy Mị Nhi vốn nghĩ, chỉ cần các nàng đã tu thành nguyên anh, nhất định sẽ có cơ hội được vào Tiên Linh Môn tu luyện. Ai biết được đại tỷ lại muốn bỏ qua như vậy.
“Đại tỷ, có thể nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra không?” Tuy Thủy Mị Nhi từ trước đến nay chưa từng phản đối quyết định của Tần Thủy Dao, nhưng việc này thực sự trọng đại, nàng thấy hỏi lại cho rõ ràng là tốt nhất.
“Nhị muội, Tiên Linh Môn kỳ thật cũng không giống người trần tưởng tượng đâu…” Tần Thủy Dao lạnh nhạt nói: “Pháp quyết sư tôn truyền xuống cũng không tồi. Vị tất phải đến Tiên Linh Môn tu luyện.”
Thủy Mị Nhi vẫn còn không hiểu: “Đại tỷ, ngươi đối với Tiên Linh Môn tựa hồ có thành kiến phải không?”
Tần Thủy Dao do dự một chút, nói: “Nhị muội, ngươi có còn nhớ Lan Thi Kỳ không?”
“Lan Thi Kỳ?” Thủy Mị Nhi nghe vậy, cẩn thận hồi tưởng một phen, trong trí nhớ, đối với tên người này tựa hổ có chút quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra là ai.
“Nàng chính là đệ tử Tiên Linh Môn.” Tần Thủy Dao cũng bất kể Thủy Mị Nhi có nhớ tới Lan Thi Kỳ là ai hay không, từng chữ từng chữ nói ra.
“Nghĩ ra rồi, hai mươi năm trước. Nàng hình như từng tới Phiêu Miễu Cốc chúng ta…” Thủy Mị Nhi cảm thấy khó hiểu nói: “Đại tỷ. Ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?”
Tần Thủy Dao thở dài yếu ớt một tiếng, nói: “Lan Thi Kỳ sau đó chết. Là Tiên Linh Môn bức tử nàng.”
Thủy Mị Nhi càng nghe càng hồ đồ.
Bất quá cuối cùng cũng nghe ra một chút manh mối, đại tỷ đối với Tiên Linh Môn có thành kiến, là bởi vì cái chết của Lan Thi Kỳ.
“Chẳng lẽ đại tỷ muốn vì Lan Thi Kỳ báo thù ư?” Trái lại, chuyện này tựa hổ không thể a. Tiên Linh Môn là đại biểu của tiên giới tại tu chân giới. Muốn cùng Tiên Linh Môn đối địch? Thủy Mị Nhi cảm thấy ý nghĩ của mình có chút quá điên khùng.
Tần Thủy Dao cũng không để ý đến vẻ mặt của Thủy Mị Nhi. Mà tiếp tục nói: “Lan Thi Kỳ cùng Thái tử điện hạ của Hoa Hạ Đế Quốc vừa gặp đã yêu, rồi còn tự đính chuyện chung thân, hơn nữa nàng còn sinh ra Hoàng Thái Tôn.”
“Sinh ra Hoàng Thái Tôn… ân, rất tốt a… chờ một chút, không đúng…” Thủy Mị Nhi bất thình lình cả kinh, thất thanh: “Là tiểu quỷ đầu, là Phong nhi.”
Thủy Mị Nhi kinh ngạc đến không khép nổi miệng. Lách đến trước người Tần Thủy Dao, chăm chú hỏi: “Đại tỷ, ngươi là nói. Mẫu thân của Phong nhi chính là đệ tử Tiên Linh Môn Lan Thi Kỳ. Ngươi là lo lắng, Phong nhi tương lai biết được chân tướng muốn cùng Tiên Linh Môn đối địch, không muốn chúng ta liên quan vào?”
Tần Thủy Dao rốt cục gật gật đầu: “Ân, ta vẫn lo lắng đúng là chuyện này.”
Thủy Mị Nhi suy nghĩ một chút, hỏi: “Đại tỷ không phải là Tiên Linh Môn không đồng ý hôn sự của Thái tử và Lan Thi Kỳ, sau đó bức tử nàng ta chứ?”
Tần Thủy Dao thở dài nói: “Một chữ tình này, mà làm mất đi một thiên tài tu chân, Tiên Linh Môn rất tốt, quả nhiên là rất tốt.” Nghe khẩu khí này, Tần Thủy Dao đối với Tiên Linh Môn cũng tràn ngập hận ý.
“Đại tỷ. Thế lực của Tiên Linh Môn đích tuyệt đối không phải Phong nhi và chúng ta có khả năng chống cự.”
Ngừng một chút, Thủy Mị Nhi hỏi: “Phong nhi hẳn là không biết chuyện này chứ? Chúng ta không bằng trước hết gạt hắn đi?”
Tần Thủy Dao lắc đầu, nói: “Ta và thái tử năm đó từng có ước định. Nếu đứa nhỏ nọ hỏi Lan Thi Kỳ, ta phải nói ra chuyện năm đó.”
“Nhưng Phong nhi và thái tử còn chưa có gặp nhau a?” Thủy Mị Nhi thở dài một hơi nói.
Tần Thủy Dao cũng không cho rằng như vậy: “Ta cuối cùng hiểu được, Phong nhi có lẽ đã biết mẫu thân của hắn gọi là Lan Thi Kỳ.”
“Đại tỷ, không có khả năng chứ?” Thủy Mị Nhi phân tích nói: “Thái tử điện hạ đã qua đời nhiều năm như vậy, Phong nhi khi đó mới hơi lớn một chút, hắn vị tất đã biết được.”
“Chỉ mong như thế – !” Tần Thủy Dao thở dài một tiếng. Nói: “Hy vọng Phong nhi thật sự không biết Lan Thi Kỳ. Nếu không ta sợ…”
“Quên đi. Trước không nói chuyện này nữa. Cái cần đến tóm lại sẽ đến. Cũng không còn sớm nữa, Nhị muội, chúng ta trở về chuẩn bị một chút, ngày mai bắt đầu bế quan. Thêm một phần tu vi, thêm một phần lực lượng, tóm lại đều tốt.”
Thủy Mị Nhi đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Đại tỷ, nếu Phong nhi thật sự hòa Tiên Linh Môn phát sinh xung đột. Ngươi sẽ giúp hắn không?”
Tần Thủy Dao có chút hơi khó khăn nói: “Ta cũng không biết. Từ cảm tình cá nhân mà nói, ta tự nhiên là muốn trợ giúp Phong nhi, chỉ là làm như vậy, sẽ liên lụy Phiêu Miễu Cốc. Có lẽ sư môn sẽ bởi vậy mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Thủy Mị Nhi nhíu mày nói: “Đại tỷ, bất kể tương lai thế nào, ta đều sẽ ở bên Phong nhi.”
Lưu lại những lời này, Thủy Mị Nhi xoay người đi ngay.
Tần Thủy Dao nhìn theo bóng lưng của Thủy Mị Nhi, yếu ớt thở dài một tiếng: “Tiểu quỷ đầu chẳng lẽ thật sự là khắc tinh của Phiêu Miễu Cốc chúng ta, trông bộ dáng của nhị muội đối với hắn cũng có tình ý đặc biệt a.”
“Nhị muội ngốc của ta, ta chưa nói mặc kệ a…” Tần Thủy Dao cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Chuyện tương lai, tương lai hãy nói.”
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 7 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/luu-phong-quyen-7-full/
Mặt trời chiều ngã về tây. Gió nhẹ lất phất.
Nghê Thường sau khi bế quan, đã nhiều ngày không có trở lại Hàn Nguyệt Thủy Đàm. Hai vị tỷ tỷ ngay buổi sáng hôm nay đã bế quan. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn và tịch mịch, nàng tới nơi này chính là hy vọng có thể thấy Đình Nhi, cùng nàng nói mấy lời tri tâm.
“Nàng sẽ đến sao?”
“Tam sư tôn – !”
Ngay lúc Nghê Thường đang ngắm nhìn đầm nước đến ngẩn người, trên vách núi đối diện đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc của Đình Nhi.
Nghê Thường nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lại, giữa không trung bay vút tới chính là Đình Nhi.
“Tam sư tôn, ngươi tựa hồ đã tu thành nguyên anh.” Nghê Thường cũng không có cố gắng che dấu khí thế trên người. Cho nên vừa thấy mặt nàng đã cảm nhận được biến hóa của Nghê Thường.
“Chúc mừng ngươi a, Tam sư tôn.” Đình Nhi đã sớm xem Nghê Thường như trưởng bối của mình, hôm nay thấy nàng tu vi đại tăng. Vượt qua được bước mấu chốt, tự nhiên là mừng rỡ vạn phần.
Nghê Thường mỉm cười: “Đình Nhi lâu rồi mới thấy, ngươi có khỏe không? Nhanh lại đây để ta xem nào?”
Đình Nhi thấy ánh mắt nóng rực nọ của Nghê Thường. Có vẻ có chút thẹn thùng. Cứ như là điệu bộ mẹ chồng nhìn nàng dâu vậy. Chỉ là nàng còn không biết, người mẹ chồng này tương lai còn có thể trở thành tỷ muội của mình.
“Đình Nhi. Sư tôn ngươi và Thiên Tâm không lại gây khó dễ với ngươi chứ?” Nghê Thường ân cần hỏi.
Đình Nhi cười nói: “Sư tôn và chưởng giáo sư bá đã không giảng đạo nữa rồi, tất cả mọi chuyện đợi đến Tu chân đại hội là được giải quyết.”
“Ân. Như vậy ta an tâm rồi.” Nghê Thường vui vẻ nói: “Đình Nhi, với tu vi của Phong nhi bây giờ, đừng nói là Thiên Yâm, ngay cả chưởng giáo phái ngươi cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.” Nghê Thường đối với tu vi của Lưu Phong chính là biết rõ. Đương nhiên, nàng cũng chỉ biết mang máng sự lợi hại của Lưu Phong. Lưu Phong rốt cục lợi hại đến mức nào, nàng cũng không rõ ràng lắm. Tóm lại, nàng phi thường có lòng tin đối với Lưu Phong.
Đình Nhi nghe vậy. Nghiêm mặt nói: “Tam sư tôn, ta cũng tin tưởng Phong đệ đệ sẽ thắng. Chỉ là ta nghe sư tôn nói, Thiên Tâm tựa hồ đang tiếp nhận đặc huấn hạng nhất… hơn nữa bộ dáng hắn cũng tràn đầy tự tin.”
“Ân. Huyền Tâm Chính Tông dù sao cũng là đại phái ngàn năm. Có lẽ thật sự có thủ đoạn…” Nghê Thường nhạt giọng nói: “Có cơ hội. Bảo Phong nhi cố gắng hơn một chút.”
Đình Nhi hơi khó khăn nói: “Tam sư tôn, ta đã đáp ứng sư môn, trước Tu chân đại hội, không gặp Phong đệ đệ, ngươi xem. Ngươi có thể đi nói cho hắn một tiếng không. Đúng rồi, đây ta có viết một phong thư. Ngươi cũng giúp ta giao cho hắn được không? Nói xong, Đình Nhi liền đem một phong thư đã gấp thành thiên chỉ hạc giao cho Nghê Thường.
Nghê Thường tiếp nhận thiên chỉ hạc, có chút tò mò: “Đem thư biến thành như vậy. Thật ra cũng có chút ý tứ. Đình Nhi, ngươi thật sự là thông minh sáng dạ tay chân khéo léo, Xú tiểu tử lấy được ngươi làm vợ, thật sự là phúc khí của hắn.”
“Tam sư tôn, lúc ngươi đưa phong thư cho hắn, nếu hắn hỏi thiên chỉ hạc này. Ngươi cứ nói cho hắn, là năm đó ở quê nhà học tay nghề.” Đình Nhi thoáng do dự một chút. Dặn dò một tiếng. Có một số việc nàng cảm thấy không thể tiếp tục.
Đình Nhi cố ý gấp thư thành Thiên chỉ hạc. Kỳ thật chính là một tín hiệu. Nàng tin tưởng Lưu Phong nhìn thấy sẽ hiểu được, ít nhất, hắn nghe thấy câu nói kia. Hẳn là sẽ hiểu được một chút đó.
Đình Nhi nghe vậy, cảm giác có chút kỳ quái, vốn muốn hỏi thăm là chuyện gì xảy ra, nhưng là lời đến cửa miệng lại đi xuống họng. Đình Nhi tựa hồ nỗi niềm khó nói gì đó.
Chờ một chút. Không đúng a. Ta không phải không hề gặp tiểu tử đó sao? Sao đáp ứng làm người đưa thư được chứ?
Thôi. Vì Đình Nhi ta sẽ đi gặp hắn lần nữa vậy.
“Đình Nhi yên tâm, ta sẽ đem bức thư tình ngươi viết đưa cho Phong nhi.” Nghê Thường cười hắc hắc, vẻ mặt mập mờ. Nàng nhớ kỹ Lưu Phong đã nói qua, loại thư này, chính là thư tình của nam nữ.
Nghe được hai chữ tình thư, hai má Đình Nhi lập tức đỏ ửng một mảnh: “Đâu có a, kỳ thật chỉ là một phong thư…” Nói đến tình thư, Đình Nhi không khỏi nhớ đến chút chuyện cũ năm xưa. Sâu trong ký ức, Lưu Phong từng viết cho nàng rất nhiều bức thư tình. Mặc dù phần lớn đều chép ở chỗ khác, nhưng mỗi lần nhận được tình thư, nàng vẫn rất vui vẻ như cũ. Rất vui vẻ…
“Đình Nhi, có chuyện gì rồi?” Thấy trong con ngươi của Đình Nhi xuất hiện nước mắt trong suốt, Nghê Thường vội hỏi.
Đình Nhi nghe vậy, phục hồi tinh thần lại, quay về Nghê Thường mỉm cười. Đưa tay lau đi nước nơi khóe mắt, nói: “Tam sư tôn, không có gì, ta nhớ tới chút chuyện cũ trước kia thôi.”
“Nga – !” Nghê Thường tổng cảm giác thấy thần sắc Đình Nhi khác thường, nhưng cũng không có đi hỏi cẩn thận.
“Đình Nhi. Ngươi như thế nào lại cùng bọn người đần độn của Phiêu Miễu Cốc ở cùng một chỗ, chẳng lẽ ngươi đã quên vi sư dạy bảo ngươi như thế nào rồi sao?” Đột nhiên. Một tiếng gầm nổi lên, từ trên vách núi đối diện truyền đến. Lập tức, một nhân ảnh bay đến.
“Ngưng Nguyệt, ngươi có ý tứ gì? Cái gì gọi là cùng bọn người đần độn của Phiêu Miễu Cốc ở cùng một chỗ?” Nghê Thường có chút nhíu mày, không hờn giận hỏi.
Người đến chính là sư tôn của Đình Nhi Ngưng Nguyệt đại sư, ả từ xa đã thấy để tử của mình cùng Nghê Thường vừa nói vừa cười, trong lòng đã có chút không vui.
“Đình Nhi, theo ta trở về – !” Ngưng Nguyệt đại sư không thèm để ý đến câu chất vấn của Nghê Thường, mà chuyển mục quang nhìn Nghê Thường. Thấp giọng trách mắng.
Đình Nhi đang cùng Nghê Thườngliêu đắc hưng khởi, tự nhiên không muốn rời đi. Chỉ là Ngưng Nguyệt nói như thế nào cũng là nàngsư tôn, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Trước đây Đình Nhi đã nghĩ kỹ, đợi Tu chân đại hội chấm dứt. Bất kể kết cục như thế nào, nàng phải thoát ly Huyền Tâm Chính Tông, khôi phục tấm thân tự do.
Nhưng trong khoảng thời gian trước khi thoát ly, nàng dự định gắng hết sức làm thật tốt bổn phận một đệ tử. Coi như là toại nguyện tâm ý của nàng.
“Nghê Thường tiên tử. Xin ngươi tự trọng một chút, Đình Nhi là đệ tử Huyền Tâm Chính Tông, ngươi sau này ít gặp nàng đi – !” Ngưng Nguyệt thấy Đình Nhi không có lập tức bỏ đi, trong lòng càng tức giận. Đem mũi dùi chĩa về Nghê Thường.
Nghê Thường hừ một tiếng. Nói: “Ngưng Nguyệt, uổng cho ngươi còn là sư tôn của Đình Nhi.”
“Thân là sư tôn, ngươi nghĩ cho đệ tử của mình, lại giúp kẻ khác đem nàng vào nơi nước sôi lửa bỏng. Ta muốn nói, ngươi căn bản không xứng làm sư tôn của Đình Nhi.” Nghê Thường thấy Ngưng Nguyệt hùng hùng hổ hổ, dứt khoát bỏ đi tâm tình tốt.
“Im miệng – !”
Ngưng Nguyệt đại sư cười lạnh nói: “Đình Nhi là đệ tử Huyền Tâm Chính Tông ta, nên làm như thế nào. Chúng ta trong lòng đều biết. Ngươi muốn cho nàng vào Phiêu Miễu Cốc các ngươi, nằm mơ đi?” Ngưng Nguyệt cũng tốt, Huyền Tâm Chính Tông cũng tốt, đều bàn tính cho nước phù sa không chảy sang ruộng người ngoài, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Đình Nhi thoát ly Huyền Tâm Chính Tông.
“Thiên Tâm và Phong nhi nhà ta so sánh với nhau, ai tốt hơn ai kém hơn, tin tưởng là kẻ ngu cũng có thể thấy rõ mồn một, càng huống chi Đình Nhi và Phong nhi là lưỡng tình tương duyệt, ngươi dựa vào cái gì chia rẽ uyên ương?” Nghê Thường không tức giận chất vấn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |