Xã hội đen sở dĩ làm chuyện xấu, đơn giản cũng là lấy lợi ích làm đầu.
Nhưng xã hội đen mà Lưu Phong kiến tạo thì không hẳn thế, xã đoàn với nguồn cung ứng ngân lượng cuồn cuộn không ngừng từ Thiên Thượng Nhân Gian, cho nên nhiệm vụ của bọn họ ngoại trừ phát triển nhân viên đi làm việc thiện. Hoàn toàn không cần phải đi cướp của giết người.
Đương nhiên, Lưu Phong cũng không có đem ý đồ thật sự của mình nói cho mọi người, vẫn có câu nói, thời cơ chưa chín mùi.
Tại phương diện phân phối nhân viên, Vương Bảo Nhi bởi vì muốn chiếu cố Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh thành, cho nên chủ trì hắc đạo ở kinh thành, Hắc Vân dẫn theo 20 tên hắc ám võ sĩ tiến thẳng tới Sơn Đông phát triển thế lực. Được Lưu Phong cho phép, Thiên Đại mang theo mười mấy tên hắc ám võ sĩ tiến về Đại Tây Bắc.
Tu vi của Đan Hùng là cường hãn nhất trong số thuộc hạ của Lưu Phong. Cho nên, Lưu Phong cũng không định đại tài tiểu dụng (giống như câu: Giết gà dùng dao mổ trâu), giữ hắn ở lại bên mình như cũ.
Trương Đại Đầu dẫn đầu một đôi phiên tử Cẩm y vệ thực lực cưỡng hãn quay về Giang Nam móc nối cùng bọn Hồ An để phát triển. Đồng thời Lưu Phong viết thư cho Ân Nguyên Đạo, hy vọng hắn tạo điều kiện thuận lợi ở Giang Nam, âm thầm hiệp trợ Hồ An và Trương Đại đầu.
Vì để an toàn, ở mỗi địa phương Lưu Phong đều phân bố vài tên tâm phúc Cẩm y vệ để tiện việc giám sát. Cùng thời điểm đó, những tình báo tinh anh của Nữ Nhân Hoa cũng phân tán đi các nơi, bất cứ khi nào cũng có thể cung cấp cho hắn tin tình báo của Hắc đạo các nơi.
Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Lưu Phong rót đầy chén rượu trước mặt, nâng chén cao giọng nói: “Các vị, nhiệm vụ lần này của hắc đạo chính là trọng điểm, hy vọng các ngươi có thể toàn tâm toàn ý làm việc. Trong vòng một tháng ta muốn xem thành tựu của các ngươi, các người có tin chắc là làm được hay không?”
Mọi người đồng thanh nói: “Có!”
Lưu Phong gật đầu hài lòng, cười nói: “Nào, uống cạn chén này, hy vọng mọi người sẽ cố gắng!”
“Cố gắng, cố gắng!” Mọi người đồng thanh đáp.
Ngừng một chút, Trương Đại Đầu lấy hết dũng khí hỏi: “Lão Đại, Xã đoàn của chúng ta sẽ có tên là gì?”
Lưu Phong trầm tư một lúc, ngẩng đầu nói: “Vì không muốn người khác chú ý. Xã đoàn các nơi sẽ do người phụ trách nơi đó đặt tên, ta ở đây cũng không yêu cầu thống nhất.”
“Không còn sớm nữa, các người về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai các ngươi còn xuất phát.” Xoay chuyển ánh mắt. Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, lạnh nhạt nói: “Vương huynh, ngươi lưu lại một lát”
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 5 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/luu-phong-quyen-5-full/
“Vương huynh, ngươi tựa hồ có chuyện muốn nói với ta?” Lưu Phong hờ hững hỏi.
Vương Bảo Nhi thoáng do dự một chút, tâm tính có phần khẩn trương. Một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Đại ca, nếu ta không đoán lầm, đại sự mà người nói hẳn là…”
“Không nên nói ra, trong lòng ngươi biết là được.” Lưu Phong kịp thời cắt đứt lời nói của Vương Bảo Nhi.
Dừng một chút, Lưu Phong thâm thúy nói: “Sau này, mỗi người trong Vương gia các ngươi sẽ đảm nhiệm trọng trách…” Tám vạn Hoàng thành Thủ bị quân trong tay Vương Đức Vọng được Lưu Phong rất quan tâm.
Vương Bảo Nhi sợ run một chút, lập tức gật đầu nói: “Đại ca yên tâm, Vương gia chúng ta vĩnh viễn tồn tại cùng ngươi.”
Dừng một chút, Vương Bảo Nhi đột nhiên hỏi: “Đại ca, cha ta biết chuyện này không?”
Lưu Phong lắc đầu: “Vương huynh, thật không dám giấu, hiện tại biết chuyện này chỉ có mình ngươi, bây giờ thời cơ chưa tới, ngươi nhất thiết không thể nói cho người khác, về phần cha ngươi, ta sẽ lựa lúc thích hợp nói rõ mọi chuyện.”
“Ừm. Ta hiểu.”
Lưu Phong cùng Vương Bảo Nhi uống một chén rồi nói: “Vương huynh, ngươi đoán ra đại sự của ta, chẳng nhẽ ngươi không sợ hãi chút nào sao? Hoặc là nghi vấn?”
Vương Bảo Nhi lãnh đạm cười: “Đại ca là người phi thường, đương nhiên làm việc cũng sẽ phi thường. Mặc dù ta không có nghĩ đến ngươi sẽ đi con đường này. Nhưng lấy bản lĩnh của đại ca ra suy xét, mặc dù chuyện này quả thật là đại sự, nhưng cũng không đáng để kinh hãi. Đại ca, từ ngày theo ngươi, ta như được tái sinh. Thật sự, ta rất cảm kích người. Vương gia chúng ta cũng biết ơn ngươi. Không cần hoài nghi, cho dù ngươi chọn con đường nào, trên dưới Vương gia đều đi theo ngươi. Phụ thân cũng từng nói, đi theo ngươi là con đường đúng đắn nhất.”
Vương Bảo Nhi buông chén rượu, tự nhắc nhở nói: “Đại ca, ngươi lần này đem Cẩm y vệ theo, không sợ bại lộ sao?”
“Không sao, Phùng Nguyệt là người tốt.” Lưu Phong đang suy nghĩ biện pháp lôi kéo Phùng Nguyệt đầu nhập hoàn toàn dưới trướng của mình.
“Ha ha, ta biết đại ca làm việc luôn luôn chu toàn.” Vương Bảo Nhi bội phục tự nói.
“Được rồi, đại ca, nhắc mới nhớ, từ ngày ngươi ăn muội muội của ta, mấy ngày nay thân thể nó không được tốt cho lắm, ngay cả xuống giường đi lại cũng có chút khó khăn.”
Lưu Phong cười khan một tiếng, sắc mặt xấu hổ: “Vốn ta là Đông đông chịu ở lại, nhưng nàng sợ không ai chiếu cố cha ngươi. Cho nên mới…”
“Là như thế này a.” Vương Bảo Nhi cười nói: “Đơn giản thôi, lát nữa ta sẽ về nhà bàn với Thanh Âm. Cha sẽ do chúng ta chiếu cố. Về phần Đông Đông, để nó sống ở đây luôn.” Đến thời điểm này*, Vương Bảo Nhi cũng vì em gái mà xuống thang.
“Hay, ngày mai ta sẽ đến đón Đông Đông.” Lưu Phong sảng khoái đáp ứng.
“Lão Đại, ngươi và Đông đông bây giờ không khác gì phu thê thật sự, sau này có nên gọi ta một tiếng…” Không đợi Vương Bảo Nhi nói xong, trong lòng bàn tay Lưu Phong chợt xuất hiện một ngọn hỏa diễm. Vương Bảo Nhi nhất thời nhớ tới hỏa thiêu đồng hồ ngày trước, vội vàng ngậm miệng lại, lập tức vừa cười vừa nói: “Một ngày làm lão đại, cả đời làm lão đại. Đại ca, ngươi mãi mãi là lão đại. Bất quá ta nói trước, sau này Đông Đông về làm dâu nhà ngươi, nàng vẫn phải gọi ta là ca ca. Ta cũng chỉ có thể gọi nàng muội muội. Ngàn vạn lần cũng đừng bắt ta gọi là đại tẩu a…”
“Người nào, đi ra?”
Ngay sau khi Vương Bảo Nhi rời đi không lâu, Lưu Phong đang muốn đả tọa tu luyện, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức tu chân đang hướng rất nhanh tới gần phòng mình.
“Công tử, là ta.” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Là Tố Nương tỷ tỷ!” Lưu Phong run sợ một chút, lập tức đoán ra thân phận người đang tiến tới.
Ây dà, đêm nay không phải chịu cảnh phòng không nữa rồi.
Đừng thấy Lưu Phong bây giờ nhiều nữ nhân bên cạnh, nhưng đích thực hắn đang chịu cảnh phòng không. Đám Kim Vận, Thanh Liên, Bạch Vũ ba người bây giờ đang điên cuồng tu luyện. Phần lớn thời gian trong ngày, đều dùng để tu luyện. Hơn nữa dễ dàng tu một mạch ba ngày, có khi mười ngày…
Đêm nay ba người tu luyện dưới sự hộ vệ của A Mỗ, bắt đầu tu luyện dài ngày.
Giờ thì tốt rồi, Tố Nương như từ trên trời rơi xuống, quả thật kích thích ah.
“Tố Nương tỷ tỷ, mau tới đây.” Lưu Phong mở cửa phòng, đem Tố Nương lại gần, vui vẻ nói: “Tố Nươngtỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây, có phải Giang Nam xảy ra chuyện không?”
Tố Nương chu mỏ, điệu bộ y hệt tiểu cô nương, kiều mị nói: “Ngươi nha, chỉ biết có sản nghiệp ở Giang Nam, cũng không chịu hỏi xem người ở Giang Nam thì thế nào?”
Lưu Phong thuận thế ôm Tố Nương vào lòng, hai tay xoa nắn đôi nhũ phong bạo mãn, cười hì hì hỏi: “Tố Nương tỷ tỷ đừng nóng giận, công tử lúc nào cũng thương yêu ngươi mà. Được rồi, Tố Tố, Thanh Nghi còn có Tiểu linh nhi có khỏe không?”
Tố Nương bị Lưu Phong ôm lấy, trong thời gian dài không ngửi thấy khí tức nam nhân nay đột ngột ập tới, trong lòng bỗng xuất hiện cuồng hỉ và kích động, vội vàng bình tĩnh tâm tư rồi nói: “Công tử yên tâm, mọi người và sản nghiệp ở Giang Nam đều tốt cả. Tuy vậy chúng ta đều lo lắng về công tử, nên mới quyết định điều ta tới đây xem”. Trong ba người, thực lực của Tố Nương là lớn nhất, lại còn bản lĩnh phi hành, cho nên mới quyết định chọn Tố Nương đại diện bốn người tới coi tình hình Lưu Phong.
“Ha ha, ta đây an tâm.” Lưu Phong nhìn về phía Tố Nương mập mờ cười cười: “Tố Nương tỷ tỷ, không biết ngươi đã nghe qua câu nói này chưa.”
“Nói cái gì?” Đôi nhũ phong bão mãn của Tố Nương bị Lưu Phong xoa nắn, đôi mắt mơ màng khẽ khép hờ, tựa hồ đang hưởng thụ.
“Tiểu biệt thắng tân hôn a…” Lưu Phong cười dâm một tiếng, ôm lấy eo Tố Nương bế lên giường, áp thân mình lên.
Tố Nương thở dốc, bộ ngực cao vút khẽ run run theo hơi thở: “Công tử, ngươi muốn làm gì?”
Dối trá, thật sự là dối trá, thật sự là minh bạch mà còn giả bộ hồ đồ. Lưu Phong cười hắc hắc, thuận tay cởi quần áo của Tố Nương cười nói: “Đương nhiên là giúp ngươi kiểm tra thân thể.” Nói rồi đôi bàn tay không ngừng vũ loạn trên thân thể Tố Nương.
Tố Nương nhất thời thở gấp hừ hừ, đôi tay cũng không chịu yếu thế chộp lấy tiểu khố của Lưu Phong, nàng cảm nhận được bổng bổng nóng bỏng qua lớp vải, thân thể bất chợ run lên vài hồi.
“Công tử, mạnh tay lên…” Tố Nương khẽ mở môi anh đào, thở gấp nói: “Công tử, Tiểu linh nhi là linh thể thiên sanh…”
“Thiên sanh linh thể?” Lưu Phong hơi kinh hãi, vội kéo tay Tố Nương đang nắm nội khố ra, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/09/2018 11:36 (GMT+7) |