Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 45

Lâm Vãn Vinh - Quyển 7

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 45

Phía chân trời nổi lên dải trắng màu bạc, bây giờ gần canh năm, mưa gió đã nhỏ dần, bốn phía trở nên tĩnh mịch, hai người lên tới đỉnh núi, ẩn mình sau tảng đá rồi chăm chú quan sát phía đối diện.

Giữa nham động kia đột nhiên xuất hiện một bóng đen, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài thăm dò chung quanh, chiếc đầu lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ đang theo dõi tình hình bên ngoài. Các tướng sĩ xung quanh đã sớm nhận được mệnh lệnh của Hồ Bất Quy, sau khi lớn tiếng chửi mắng một trận rồi làm bộ không phát hiện ra điều gì, hùng hổ rời đi và chỉ để lại vài thám báo ẩn gần đó, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động phía trước.

Tên kia nhìn quanh thăm dò một hồi, thấy chung quanh yên tĩnh không người gác, đợi một lúc, rồi bỗng nhiên dụng lực ném một viên đá vào vách núi khiến nó vỡ tan, một thanh âm nặng nề vọng lên trong sơn cốc tĩnh lặng, vang rền mãi không dứt.

Đồ giảo hoạt! Lâm Văn Vinh thầm mắng một tiếng, uể oải xoay người giãn lưng một chút, thoáng nhìn sang Ninh tiên tử đang nấp mình sau tảng đá, ánh mắt chăm chú quan sát phía trước. Nàng ta đứng dựa vào tảng đá, người nghiêng ra phía trước, mông hơi vểnh lên, thân thể mềm mại, đầy đặn tạo thành một hình vòng cung tuyệt mỹ, nhìn thật mê người.

Lâm Văn Vinh cười hi hi, hạ giọng nói:
– Tỷ tỷ, tỷ không thể thả ta ra được sao? Ta thật sự là đang có việc gấp phải đi trước, các lão bà ở nhà đang nằm trên giường ấm đệm êm chờ ta trở về!

Ninh Vũ Tích nghe thế thì ngọc thủ càng xiết mạnh, giữ chặt mạch môn ở cổ tay hắn, mỉm cười nói:
– Chính ngươi bảo phải trợ giúp cho ta, ta không hề uy hiếp ngươi. Huống chi, đây là việc của ngươi, ngươi mà không có mặt thì ta rất không yên lòng, nếu có chuyện gì sơ suất xảy ra, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Đi theo ta một thời gian dài, ngay cả vị tiên tử này cũng trở nên giảo hoạt như thế, bắt chước thừa dịp uy hiếp ta. Lâm đại nhân tức tối thầm nhủ, vất vả lắm mới dụ dỗ được Ninh tiên tử ra tay, nào ngờ tiên tử này cũng không phải loại đèn cạn dầu, rốt cuộc phá vỡ quỷ kế của ta, muốn kéo lão tử đi chết cùng. Không may, thật sự không may!

Trong lòng hắn lửa giận bùng bùng, mạch môn lại đang bị tiên tử chế trụ không thể nhúc nhích. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, hắn xoay bàn tay định tóm lấy bàn tay bé nhỏ, mềm mại không xương của Ninh Vũ Tích. Bỗng Lâm Vãn Vinh kêu nhỏ một tiếng “Ôi chao”, rồi nhe răng trợn mắt, cổ tay đứng yên ở trong không trung không thể động đậy. Trên khóe miệng Ninh Vũ Tích chợt hiện lên nụ cười mỉm, khẽ gia tăng lực trên tay, mặc hắn giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.

Mẹ ơi, gặp phải khắc tinh rồi! Lâm đại nhân thở vắn than dài nói:
– Không công bằng, rất không công bằng, tại sao chỉ để cho tỷ được sờ tay của ta, nhưng lại không cho ta sờ tay của tỷ như thế? Có còn thiên lý nữa không đây?

– Dám nói thiên lý với ta sao? Da mặt ngươi dày như vậy, chưa từng thấy nói thiên lý với ai.
Tiên tử khẽ cười, ánh mắt lướt qua không thèm nhìn hắn nữa.

Tên thám tử phía trước sau khi cố ý tạo tiếng động, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, y mới chắc rằng quan quân thật sự đã rút đi, lúc này mới cảm thấy yên lòng, chầm chậm từ trong nham động ló đầu ra. Người hắn không cao, da dẻ vàng vọt, thân hình gầy gò, hai mắt đảo quanh liên tục, nhất định không phải là hạng người thành thật gì.

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng đang nhìn cái gì vậy?
Lâm Văn Vinh tiến sát đến bên người nàng, nhìn vành tai trắng nõn mà trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được liền khẽ thổi một hơi bên tai nàng, miệng cười hì hì hỏi.

Ninh Vũ Tích cả người run lên, hai gò má nổi lên một ráng mây đỏ hồng, quay đầu lườm hắn, căm tức quát lên:
– Ngươi làm cái gì thế? Mau tránh xa ta ra một chút đi!

– Tiên tử tỷ tỷ, không phải ta không muốn tránh ra xa nàng một chút, nhưng thật sự là nàng quá sức nhiệt tình, làm cho ta muốn rời đi mà không làm được.
Lâm Văn Vinh lắc lắc cổ tay đang bị nàng nắm chặt, ý bảo là do nàng lôi kéo, trên mặt theo thói quen hiện lên một nụ cười gian xảo. Ninh tiên tử này mặc dù cao cao tại thượng nhưng thân thể cũng mẫn cảm như các nữ tử bình thường mà thôi, Lâm đại nhân ta sờ một cái là biết ngay.

Ninh Vũ Tích hừ một tiếng không thèm nói với hắn, ánh mắt chuyển lên phía trên núi, tên kia kêu khẽ một tiếng ra hiệu, chỉ trong chốc lát, phía sau hắn liền xuất hiện mấy người cầm nỏ trong tay, trên đó gắn đầy đoản tiễn, lóe lên u quang lam sắc, vừa nhìn đã biết trên mũi tên có tẩm độc.

– Mấy tên tiểu tặc này cũng gian trá, ác độc giống như ngươi.
Ninh tiên tử nhíu mày, tựa hồ nhớ tới chuyện gì.

Lâm Tam cười hắc hắc, biết nàng nói đến lúc hai người hội ngộ trong rừng, hắn đã lấy độc châm ra bắn vào nàng. Âm hiểm, quá sức âm hiểm! Bất quá nhân mệnh là do trời định, nàng không được trách ta, hắn ra vẻ đoan chính nói:
– Quá khen, quá khen! Tiểu đệ chỉ là làm một ít việc nên làm mà thôi, so với tiên tử tỷ tỷ đây thì còn lâu mới bằng được.

Mấy tên kia sau khi cẩn trọng quan sát bốn phía, líu ríu thương nghị một hồi rồi tập trung thành đội hình, tay cầm nỏ độc canh giữ trước cửa động, cảnh giác nhìn quanh. Tên gầy gò kia tay đặt trên tảng đá bên dưới, quay sang gật gật đầu với mấy gã còn lại, hai chân dụng lực, tứ chi mở ra, giống như “ếch nhảy qua nước” mà nhảy lên sườn núi.

Lâm Tam nhìn không chớp mắt, tiểu tử này muốn chết à, như vậy mà cũng dám nhảy ư? Nhưng quái sự trên thế gian quả là nhiều vô kể, tên này sau khi nhảy lên, không ngã xuống như hắn tưởng tượng mà ngược lại hai tay, hai chân giống như có lực hút mạnh mẽ, dính chặt vào vách đá thẳng đứng không hề nhúc nhích, từ xa nhìn lại tựa như một con cọp núi màu xám, hắn dừng lại một lát, rồi hai tay đưa lên, hai chân dụng lực bám chặt lấy sườn núi, tay nắm lấy các tảng đá lồi ra ngoài, từ từ bò tới phía khe đá, động tác nhẹ nhàng, linh hoạt như hầu tử.

Đây là công phu gì? Lâm Tam trợn mắt há mồm, nếu học được chiêu này, đi tham gia đại hội leo núi, đảm bảo là thiên hạ đệ nhất không có đối thủ.

Ninh Vũ Tích kiến thức rộng rãi, đối với điều này cũng không quá ngạc nhiên, nhìn Lâm Tam hoảng sợ như con tinh tinh, mỉm cười nói:
– Thế gian rộng lớn, chẳng điều kỳ lạ nào không có. Đã có kẻ kiến thức chất đầy năm xe, có giai nhân nghiêng thành nghiêng nước, ắt cũng có cả người biết giả tiếng gà gáy hay cải trang thành chó để trộm đạo, tinh thông đủ thứ kỹ xảo. Vậy nên chớ có lấy làm lạ.

– Không kỳ quái, không kỳ quái! Cho dù hắn trông có như con cọp núi hay con nhện đi nữa, một pháo bắn tới, cũng thành trò hề hết. Không biết bọn chúng có bao nhiêu con cọp núi như vậy a?
Lâm Tam xoa xoa cằm, lau mồ hôi trên trán, định thần nói.

Ninh Vũ Tích cười thầm, lắc đầu nói:
– Ngươi yên tâm đi, kỹ xảo này rất khó tập luyện, trên thế gian có một người học được đã là rất hiếm thấy rồi, làm sao có thể có nhiều người khác tinh thông được chứ. Tên này nhất định là lên trước tiền trạm, sau đó thả dây thừng xuống đón đồng bọn bên dưới lên tiếp ứng.

Trong khi hai người đang nói chuyện, “cọp núi” kia đã bò lên được đỉnh núi, khẽ xoay người một cái, lộn vài vòng đáp xuống rồi nhanh chóng đứng dậy.

Lâm Tam lúc này mới nhìn rõ, bên hông tên này còn đeo một sợi dây thừng, chắc là dùng để đảm bảo an toàn, phòng khi trượt chân rớt xuống thì có thể giữ chặt được người, không ngờ ở niên đại này cũng đã có kiểu hành động như vậy, Lâm Tâm đột nhiên cười ha hả, đối với Bích Hổ công thần kỳ này đã không còn sự tôn sùng như trước nữa.

Tên kia sau khi leo đến đỉnh, tìm tòi xung quanh một hồi, không phát hiện được điều gì khác thường mới chậm rãi cởi dây thừng trên lưng, tìm một gốc cây đại thụ buộc chặt một đầu sợi dây. Hắn đứng trên vách đá, miệng phát ra ba tiếng như chim kêu, từ trong động lấy ra một cái sọt vuông thật lớn, trên sọt buộc đầu kia của sợi dây thừng, trong sọt đủ rộng để có thể chứa được một người.

Đúng như Ninh tiên tử đã dự đoán, tặc nhân tinh thông Bích Hổ công chỉ có một người, những tên khác phải nhờ hắn kéo lên, hắn đang muốn tán dương mấy câu thì nghe nàng khẽ quát một tiếng:
– Đi nào!!!

Vừa dứt lời, nàng đưa bàn tay nhỏ bé, ôn nhuyễn như ngọc giữ chặt lấy Lâm Tam, thân hình phi lên, giống như chim yến bay lượn, vọt tới phía trước.

Giữa hai ngọn núi hoàn toàn là khoảng không cách xa nhau mấy trượng, gió thổi vù vù làm y phục hai người tung bay. Ninh Vũ Tích chân không chạm đất, tựa như phi hành trong không trung, chỉ cần hai bước đã dễ dàng đến được phía trên vách đá.

Lâm Tam cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sợ tới hồn phi phách tán, chỉ thấy dưới chân mình là khoảng không, bên dưới nữa là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, hơi nước mù mịt từ từ bốc lên cao, chính mình như đạp không phi hành, tựa như thần tiên đằng vân giá vũ.

– A…
Lâm Tam vừa muốn lên tiếng, thì một bàn tay ấm áp, mềm mại đã bịt lấy miệng hắn, giọng nói Ninh tiên tử vang lên bên tai:
– Chớ có lên tiếng, tránh kinh động phỉ nhân.

Nhìn sang bên cạnh, Ninh tiên tử bạch y tung bay, chân đạp mây, tựa như Lăng Ba Vi bộ, vượt qua khoảng cách mấy trượng đã tới được đỉnh vách núi kia.

Cha mẹ ơi, bay lên, ta bay lên! Cho tận đến lúc chân dẫm lên đỉnh núi, Lâm Tam vẫn chưa hoàn hồn, không ngừng vuốt ngực, nguy hiểm như vậy cũng có thể chơi đùa được sao, tiên tử ơi là tiên tử!

Động tác Ninh Vũ Tích hết sức mau lẹ, nhẹ nhàng, tựa như một trận gió mát thổi qua mặt, căn bản không có ai có thể phát hiện ra. Tên “cọp núi” gầy teo kia đang muốn cúi xuống đáp lời đồng bọn phía dưới núi, chợt thấy một làn gió nhẹ lướt qua, thân thể chính mình đột nhiên không thể di chuyển, miệng không thể nói, giống như một tòa tượng đá.

“Sao lại thế này?” Y trong lòng đang hoảng hốt thì bên tai chợt nghe thấy một tiếng cười hì hì:
– Vị đại ca này, ngươi tạo dáng cũng đặc biệt nhỉ, tràn trề sức lực và tuyệt đẹp!

Một người trẻ tuổi có làn da rám nắng khỏe mạnh, khuôn mặt tươi cười đang đứng ở trước mặt, bên cạnh hắn là một nữ tử tuyệt mỹ, khí chất lãnh đạm, thanh khiết, tựa như tiên nữ trên trời vừa hạ xuống phàm trần, làm người ta không thể dời đi ánh mắt.

Thấy y si ngốc nhìn Ninh tiên tử không chớp mắt, Lâm Tam trong lòng giận dữ, hung hăng đá vào mông y một cước, làm hắn như một tảng đá thẳng tắp té xuống.

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng không sao chứ?
Lâm Tam ân cần hỏi. Ninh tiên tử nhướng mày, không hiểu ý hắn muốn nói gì. Lâm Tam cười hắc hắc nói:
– Ta thấy tiểu tử này không biết kiêng kỵ nhìn trừng trừng nàng như thế, lo lắng hắn có thể gây bất lợi cho nàng.

Ninh Vũ Tích hừ một tiếng, trừng mắt lườm hắn, ngươi lo lắng bất lợi cho ta, nhưng ngươi hàng ngày đưa cái mặt trơ tráo, đáng chết kia nhìn ta, chẳng lẽ có lợi cho ta sao?

– Thời gian khẩn cấp, tránh để cho đám người phía dưới sinh lòng nghi ngờ, ngươi mau mau tra hỏi đi!
Ninh Vũ Tích bất đắc dĩ cười khổ nói.

Tên phỉ đồ nằm dưới đất chưa kịp nói gì, Lâm Tam đá một cước đá hắn, quát:
– Tiểu tử, cảnh cáo ngươi việc này, vị tiên tử tỷ tỷ này chỉ dành cho ta nhìn lén mà thôi, không cho phép ngươi nhìn lén. Nếu ngươi còn dám liếc mắt, lão tử mà bắt gặp sẽ cắt phăng tiểu kê kê (con cu) của ngươi, ném xuống sông Trường Giang làm mồi cho ba ba.

Ninh Vũ Tích nghe được mặt đỏ đến tận mang tai, hận không được một cước đá hắn xuống dưới núi, sao đến tận lúc này mà hắn vẫn còn có những tâm tư quỷ quái như thế cơ chứ?

Tên kia chỉ ú ớ mấy tiếng nói không ra lời, Ninh tiên tử huy động song thủ, cách không đảo qua cổ hắn, một cây ngân châm lóe sáng chợt xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

– Ngươi, ngươi là ai?
Tên này rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói được, chỉ là thanh âm nghèn nghẹn, yếu ớt vô lực, trên mặt nổi đầy gân xanh, vô cùng thống khổ. Nếu không phải Lâm Tam thính lực rất tốt, sợ rằng sẽ không nghe thấy y nói điều gì.

Lâm Tam nghi hoặc liếc nhìn tiên tử, Ninh Vũ Tích dửng dưng nói:
– Một châm này của ta đã cắt đứt gân mạch của hắn, chỉ cần hắn kêu lớn tiếng, nhất định sẽ khiến cho lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn vỡ ra, nhìn hắn chắc cũng không lớn gan như vậy, ngươi cứ từ từ mà hỏi.

Tên đó hiển nhiên không ngờ vị nữ tử đẹp như tiên kia lại có thủ đoạn như thế, sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi túa ra từng giọt.

Tiên tử tỷ tỷ còn có chiêu này cơ à? Muốn dọa chết ta mà, ta bị nàng đâm không ít lần, nếu một ngày tâm tình không tốt, lão tử chẳng phải bất tri bất giác mà trở nên như thế sao? Lâm Tam nghe được thì trong lòng run lên. Không dám nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng nữa mà quay sang cười cười nhìn tên kia, hòa ái nói:
– Ta là ai, sau này ngươi sẽ biết. Tuy vậy ngươi đừng quá sợ hãi, vị tiên tử tỷ tỷ này chỉ là hù dọa ngươi mà thôi, một châm này sẽ không đế nỗi tê tâm liệt phế đâu, chỉ là thất khiếu đổ máu chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả, trở về nằm bảy, tám mươi năm là hồi phục ngay ấy mà.

Tên này kêu thất thanh, không nói được câu nào. Lâm Tam cười ha ha đểu cáng mấy tiếng rồi hiền hòa nói tiếp:
– Ông trời có đức hiếu sinh, chỉ cần ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, ta nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi, con người của ta luôn luôn hướng thiện, ngươi có thể nhận thấy phải không?

Y vội vàng gật đầu, xun xoe nói:
– Nhận ra, nhận ra chứ! Đại nhân thiên đình bão mãn (mặt tràn đầy khí chất bất phàm), từ mi thiện mục, tương lai nhất định là đa thê đa thiếp, bách tử thiên tôn (con đàn cháu đống), phú quý tràn trề!
Thanh âm rất nhỏ, tuyệt không dám lớn tiếng nói chuyện, hiển nhiên là e ngại một châm của Ninh tiên tử kia.

Lâm Tam cười hắc hắc, chỉ vào đầu y nói:
– Ngươi hết sức thông minh, nhanh như vậy có thể nghĩ ra được thân phận của ta. Không sai, ta là Lâm Tam, quan quân dưới chân núi là do ta dẫn đến, ngươi tên là gì?

– Hóa ra đúng là Ngư Dược Long Môn Lâm đại nhân, tiểu nhân là Phan Thiểu, đã nghe đại danh của ngài từ lâu.
Y nghe được tên của Lâm Tam thì kinh hãi nói.

– Phan Thiểu ư?
Lâm Tam sắc mặt tối sầm, cả giận quát:
– Trước mặt Tam ca ngươi cũng dám kêu là Phan Thiểu ư? Tiên tử tỷ tỷ, cho hắn thêm một châm nữa, khiến hắn bán thân bất toại, toàn thân tê liệt, dương nuy bất cử (bệnh liệt dương)!

Phan Thiểu sợ tới mức cả người run rẩy, vội khoát tay nói:
– Lâm đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân tuyệt không dám chiếm tiện nghi của ngài, tiểu nhân họ Phan, xuất thân trong kinh, lăn lộn bên ngoài nhiều năm, bài hành tối ấu (là đứa con nhỏ nhất trong nhà), cha mẹ liền gọi là “Thiểu”, kêu là Phan Thiểu!

Tên này với tên Cao Tù, Cao Thủ cũng có điểm tương đồng với nhau, Lâm Tam gật đầu nói:
– Ta hỏi Phan Thiểu thế này nhé, ngươi đã xuất thân trong kinh, sao không ở lại đó tiêu diêu khoái lạc, lại khổ cực chạy lên núi này làm gì vậy?

– Đi săn, tiểu nhân đến đây để đi săn!
Phan Thiểu nhãn thần xoay chuyển đáp ngay.

– Tiên tử tỷ tỷ, đả châm!
Lâm Tam mắt cũng không chớp nói luôn.

Ninh Vũ Tích giơ tay lên, trên cổ tay đồng thời xuất hiện hơn mười cây ngân châm, làm bộ muốn bắn tới khiến Lâm Tam toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Phan Thiểu cuống quýt kêu to:
– Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Tiểu nhân xin nói, bọn tiểu nhân đến đây là chờ đại quân của ngài tiến vào.

– Chờ đại quân ta tiến vào để làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tòng quân hay sao?
Lâm Tam cười mà như không cười hỏi hắn.

– Không phải, không phải!
Phan Thiểu do dự một hồi, thấy Lâm Tam vừa sa sầm mặt, vội vàng mở miệng nói:
– Là có người bảo bọn tiểu nhân ngăn cản đại nhân ở đây, không cho các người tiến lên phía trước.

– Muốn ngăn cản chúng ta sao? Là ai phái ngươi tới?
Lâm Tam nhướng mày hừ một tiếng hỏi.

Phan Thiểu vội đáp:
– Tiểu nhân cũng không rõ lắm, do tiểu nhân thông thạo chút ít công phu leo trèo nên mới được coi trọng, họ mời đến gặp và hứa sẽ trọng thưởng nếu làm việc cho bọn họ.

– Thật không?
Lâm Tam lạnh giọng cười nói:
– Không phải là do chủ tử trong vương phủ của ngươi đã dạy ngươi dối trá như vậy chứ?

Nghe hắn nói ra câu này, sắc mặt Phan Thiểu đại biến, cả trán đẫm mồ hôi, lúng túng cãi:
– Ngài, ngài không được nói bậy, tôi cùng với Thành Vương gia không có quan hệ gì cả.

Lâm Tam cười lớn nói:
– Vương gia quả nhiên là hùng tài đại lược, ba ngàn thực khách, kỳ nhân dị sĩ vô số, cả nhân tài tinh thông Bích Hổ công như ngươi cũng có thể tìm được, ta làm sao có thể không bội phục được cơ chứ. Ta hỏi ngươi, ở phía dưới các ngươi đã chôn không ít hỏa dược đúng không?

– Ngài… ngài làm sao biết được?
Phan Thiểu hết sức kinh hãi, giọng nói chợt lớn lên, ngay lập tức ngũ tạng lục phủ nổi lên một trận đau nhức, nhớ tới lời của tiên tử, vội vàng hạ thấp giọng nói xuống.

– Cá vượt long môn ta còn có thể làm được, thì trên thế gian này còn cái gì ta không thể làm được cơ chứ?
Lâm Tam dõng dạc khoác lác, nét mặt tràn đầy vẻ tự tin, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn:
– Phan Thiểu này, ngươi đã không thật sự thành thật thì xem ra chỉ có thể cho ngươi hưởng một châm xem cảm giác thế nào vậy.

Vị Lâm đại nhân này quả nhiên thần kỳ đúng như theo truyền thuyết, Phan Thiểu không dám nhiều lời, quỳ rạp xuống mặt đất, dập đầu cầu xin:
– Không cần! Xin đại nhân cho tiểu nhân một cơ hội nữa, tiểu nhân sẽ bẩm báo chi tiết rõ ràng, không dám giấu diếm!

Lâm Tam hừ một tiếng nói:
– Ngươi nói đi, trong lòng ngọn núi này rốt cuộc đã chôn bao nhiêu hỏa dược?

Phan Thiểu mồ hôi ròng ròng, thấp giọng nói:
– Trong động dưới kia, toàn bộ đều là hỏa dược, tiểu nhân cũng chưa được nhìn qua, nhưng chỉ nghe bọn chúng nói là đủ để san bằng hai ngọn núi lớn.

San bằng hai ngọn núi lớn ư? Lâm Tam hít một ngụm lãnh khí, cha mẹ ơi, đám chó con này muốn lấy mạng ta mà.
– Trong động kia có bao nhiêu người? Đầu lĩnh là ai?
Hắn thét to truy hỏi.

Phan Thiểu thành thật đáp:
– Trong động chôn đầy hỏa dược, có hơn hai mươi người trông coi, trong số đó còn có bốn, năm tên Đông Doanh, đầu lĩnh tên là Vũ Thụ.

– Vũ Thụ?
Lâm Tam cả người chấn động hỏi:
– Người Đông Doanh? Có phải là Kế Cung Vũ Thụ không?

Thấy thần sắc Lâm Tam lộ vẻ tức giận, Phan Thiểu cẩn trọng gật đầu nói:
– Đúng là người Đông Doanh kiêu ngạo, hung thần ác sát. Ở Sơn Đông cướp đi ngân lượng chính là chủ ý của bọn chúng, sau khi bạc bị ngài tìm được mang về, Kế Cung Vũ Thụ chủ động khởi xướng, chôn hỏa dược mai phục tại nơi này, muốn nhân cơ hội tiêu diệt Lâm đại nhân ngài luôn. Tiểu nhân biết được nhiều như vậy là do nhận được mệnh lệnh của bọn chúng, lên đây quan sát tình hình xung quanh.

Tên chết dẫm Kế Cung Vũ Thụ này chắc chắn là do lần trước trên triều đánh bại hắn nên ghi hận trong lòng, vì thế mới tận lực bố trí để diệt trừ ta, con mẹ nó chứ, trên đất Đại Hoa ta mà lại dám hoành hành ngang ngược như vậy. Lâm Tam trong cơn giận dữ, hung hăng nói:
– Ngươi có cách nào gọi bọn chúng đi lên đây không?

Phan Thiểu vội vàng lắc đầu nói:
– Đại nhân, tiểu nhân chỉ vì biết ít công phu leo núi, có chút giá trị lợi dụng nên bọn chúng mới giữ lại. Tên Vũ Thụ kia vô cùng giảo hoạt, ẩn núp trong động, không đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt sẽ không bước ra ngoài nửa bước.

– Phan Thiểu, ngươi làm gì thế? Sao không kéo dây lên?
Bên dưới núi vọng lên một thanh âm bất mãn. Mấy tên tặc nhân này phái thám tử đều là hai người một tổ, do Phan Thiểu có tuyệt kỹ trong người nên tất nhiên sẽ được đi tiên phong.

Lâm Tam hừ lạnh, gật gật đâu ra hiệu với Phan Thiểu, y từ từ kéo dây thừng lên. Chưa đến một khắc sau thì một thanh âm hùng hổ vọng lên, vừa mới lộ ra một cái đầu người thì Ninh tiên tử phất nhẹ tay áo, tên này hự một tiếng rồi không thấy động tĩnh gì nữa. Phan Thiểu thấy thế kinh hãi trong lòng, thầm khen mình may mắn vừa rồi không có loạn động tay chân.

– Bây giờ làm sao?
Ninh Vũ Tích quay sang hỏi Lâm Tam.

Lâm Tam trầm mặc một lát, rồi đột nhiên kéo tay nàng hỏi:
– Tiên tử tỷ tỷ, nàng thật sự có nắm chắc làm chủ được tình thế không?

Ninh Vũ Tích khẽ lắc đầu đáp:
– Không nắm chắc lắm, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.

– Tốt, ta sẽ đợi tin thắng trận của nàng!
Lâm Tam oai phong lẫm liệt nói, vừa muốn xoay người đi xuống núi thì bị Ninh tiên tử giữ chặt, lạnh giọng nói:
– Ngươi muốn chạy trốn? Chẳng lẽ đã quên ta vừa nói gì rồi sao?

– Sao có thể coi là trốn chạy được?
Lâm Tam cười hì hì nói:
– Ta chỉ là muốn về trước chuẩn bị tiệc rượu mừng công cho nàng mà thôi, ta là người luôn luôn nhiệt tình mà, nàng cũng không phải không biết chứ.

– Không cần!
Tiên tử cười nói:
– Đây là chuyện của ngươi, ngươi muốn bỏ qua một bên cũng không được. Phỉ đồ trong sơn động này thập phần giảo hoạt, sự cảnh giác rất cao, nếu một mình ta đi xuống, dưới sự đề phòng của bọn chúng thì khó có thể hạ thủ, cần có một người thu hút sự chú ý của bọn chúng mới được.

– Muốn ta đi thu hút sự chú ý của bọn chúng sao? Tỷ tỷ, nàng không phải nói giỡn chứ, ta chỉ thành thục thu hút chú ý của tiểu cô nương thôi.
Lâm Tam vừa nói vừa lui về sau mấy bước, chỉ cần thấy tình hình bất lợi, là co giò chuồn luôn.

Ninh Vũ Tích trong lòng buồn cười, không thèm để ý tới hắn nữa, quay sang lạnh lùng nói với Phan Thiểu:
– Nói xuống dưới là không phát hiện điều gì khác thường, lập tức chuẩn bị quay về!

Đợi Phan Thiểu nói xong, Ninh Vũ Tích khẽ phất tay đánh hắn ngất đi rồi quay sang nói với Lâm Tam:
– Mau thay y phục của hắn vào!

Thay mận đổi đào đây mà, Lâm Tam nghe thấy liền hiểu ngay, xem ra Ninh tỷ tỷ đã sớm có tính toán. Thấy nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, Lâm Tam nhịn không được tò mò hỏi:
– Tỷ tỷ, sao nàng không thay y phục của bọn hắn vào?

Ninh Vũ Tích hừ một tiếng đáp:
– Quần áo dơ bẩn như thế, sao có thể mặc được, khí chất của ngươi với bọn chúng giống nhau, mặc là hợp nhất.

Khí chất giống nhau? Muốn mỉa mai ta à? Nàng cứ thừa cơ mỉa mai ta đi! Lâm Tam cười hắc hắc, thấy y phục tên Phan Thiểu bừa bộn không chịu nổi, liền lột trường sam của tên còn lại mặc trên người, thắt mấy nút lung tung trên đó. Đúng như lời của Ninh tiên tử, khí chất của hắn so với phỉ nhân có phần còn hơn, nên giả trang làm phỉ nhân thì hoàn toàn không cần đến hóa trang thêm nữa.

Ninh Vũ Tích nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên bưng miệng cười, sẵng giọng yêu kiều mắng:
– Quả nhiên là phỉ đồ!

Nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở giữa trời đông giá rét khiến cho trời đất cũng mất đi màu sắc. Lâm Tam trong lòng ngây ngất, lẩm bẩm nói:
– Phỉ đồ thì sao, ta đang muốn giựt tiền với cướp sắc đây.

– Còn đứng đó làm gì vậy?
Ninh Vũ Tích tức giận lườm hắn, kéo chiếc sọt đến quát:
– Mau đến đây!

Lâm Tam hãi hùng khiếp vía, cả người run lẩy bẩy, cha mẹ ơi, không thể đùa giỡn như vậy, ai biết phía dưới chôn bao nhiều thuốc nổ chứ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/04/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 20
Quay trở lại quán rượu, Đổng Văn Vũ đã tỉnh rượu và rời đi rồi. Trước khi đi, nhiều lần hướng về Tiêu Ngũ bày tỏ xin lỗi, xin Tiêu Ngũ nhất thiết phải chuyển lại lời cảm tạ của y với Phó Bí thư Hạ. Đổng Văn Vũ nắm chặt tay Tiêu Ngũ, liên tục nói đáng tiếc, quen biết Tiêu Ngũ quá...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Điệp khúc tình - Tác giả The Kid
Đăng đang quen với một cô nàng xinh đẹp tên Hải Vân, cô là giám đốc của một công ty lớn. Với gương mặt đẹp trai, body chuẩn sáu múi như Đăng thì cô gái nào cũng thích. Đăng dễ dàng cua được Vân cũng nhờ ngoại hình công tử đẹp trai này. Thật ra Đăng đang muốn lợi dụng Vân, chứ không hề...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 2
Còn có một điểm làm cho Miêu Nghị không nhịn được chảy nước miếng, chính là rượu ngon từng thưởng thức qua ở Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội. Trong nhẫn trữ vật bảy mươi hai vị trại chủ có khoảng hơn vạn vò rượu ngon, thèm đến chết người, hơn một vạn vò có thể uống thật lâu. Vật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: - - - - - - - - - phim sex -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyện sex người yêutruyen sex tre emtruyen sex co tichtruyen sex kiem hieptruyện sex cưỡng dâmtruyện sex vợtruyen sex nhung nguoi vo cua toitruyensex 18truyen sex lai may baytruyen sex co thu ky xinh deptruyen sex cu totruyen sex hay 2016truyen sex co giao thuydoc truyen sex 16truyen sex phetruyện sex nữ sinhtruyện sex chị hàng xómtruyen sex 19du toet lontruyện sex chị hàng xómtruyen sex than dieu dai hieptruyện sex hoạt hìnhsex tuổi học tròtruyện sex đụ nhautruyensex tvtruyensex hoc sinhtruyện sex thái lantruyện sex châu âutruyện sex mẹ bạntruyen sex thuoc kich ductruyen sex gia dinh mien quebu lon chi gaitruyen sex gia dinh mien quetruyen sex hoc sinh moi nhatđụ cavetruyen sex công sởtruyen sex sinh vien co thattruyen sex thieu nhitruyen sex phetruyen sex bu vutruyen sex 9xtruyen sex 19truyen sex nangtruyen sex cuong damtruyen sex bao luctruyen sex co trotruyen sex tre trautruyện sex nứng về đêmtruyense tvtruyen dich sextruyen sex dap dađọc truyện sex dâmtruyen sex công sởtruyen sex loan luan dam dangtruyện sex cực nứngtruyện sex gia sưtruyen sex hoc sinh tinh yeutruyện sex dì cháutruyện sex 88truyen sex hiep dam em gaitruyện sex loạn luân mẹ contruyen sex ban của em traitruyện sex cô giáo và học sinhtruyensex vtruyen sex dap datruyện sex chị em ruộttruyện sex 21phim sex moi tinh dau cua toitruyen du tap thetruyện sex 21truyện sex chótruyện sex cavetruyện sẽ. tvtruyen sex hoc sinh tinh yeutruyen sex xom tro