Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 7

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 7

Thời tiết giờ đã là thu đông, Tây Hồ thập cảnh cũng chỉ có thể thưởng ngoạn được mấy chỗ, hồ thu phẳng lặng. Đoạn Kiều, tàn tuyết bây giờ còn chưa có thấy, đi về phía nam không tới canh giờ, tiện đường chỉ có Linh Ẩn Tự.

Linh Ẩn tự đặt tại đây, nghe nói là do một tăng nhân nước ngoài đến Hàng Châu, gặp núi non kì tú nơi đây, nhận định nơi đây “Tiên linh sở ẩn( nơi tiên ở ẩn)” bèn dựng chùa ở chỗ này, gọi là Linh Ẩn.

Linh Ẩn tự có chín lâu, mười tám các, bảy mươi hai điện phù, tăng chúng đạt hơn ba ngàn, đứng đầu các chùa ở Giang Nam, kiến trúc hùng vũ của Linh ẩn tử được liệt vào ngũ sơn chi thủ viện (được coi là chùa đứng đầu tại ngũ sơn), dương danh thiên hạ.

Lúc Đại tiểu thư mang mấy người tới Linh Ẩn tự, vào chính lúc hương khói tế lễ nghi ngút, khách tới dâng hương đi di lại lại tấp nập, mắt thường không đếm xuể.

Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua tòa cổ tháp nổi tiếng thiên hạ này, Linh Ẩn tự quả thật đúng với ý tứ của “Ẩn”, cả một ngôi tự hùng vĩ ẩn sâu trong một mảng xanh của rừng rậm và dòng suối trong lành bên Tây Hồ.

Gió thổi lồng lộng ngược lên trên. Tại Thanh Lâm động, những giọt nước từ trên các vách đá nhỏ xuống hình thành nên một thạch nhũ động. Qua bao thời đại đã khắc lên trên đá nơi đây những bức tượng nặng mấy trăm tấn. Đồ sộ nhất, phải kể tới tượng di lặc phật cởi trần đang tươi cười.

Đại tiểu thư tuy đã nhiều lần đến Hàng Châu nhưng đến Linh Ẩn Tự cũng là lần đầu, thấy quy mô hùng vĩ như vậy của chùa, hương khói nghi ngút không khỏi ngó quanh thán phục:
– Giang Nam đệ nhất tự quả nhiên danh bất hư truyền.

Lâm Vãn Vinh đối với thắp hương bái phật không có nhiệt tâm lắm nhưng thấy đại tiểu thư hưng phấn như thế liền nói:
– Như thế đi, đại tiểu thư nhanh đi vào đi, cúng vái thắp hương đốt giấy (mả), cầu quẻ tốt mới đúng.

Đại tiểu thư nghe ra ý tứ của hắn liền hỏi:
– Ngươi không vào cùng chúng ta sao?

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Ta đi xung quanh Linh Ẩn tự này một vòng trước, sau đó sẽ đi tìm các ngươi.

Đại tiểu thư gật đầu không nói thêm gì nữa, rồi dẫn ba người vào chùa

Lâm Vãn Vinh đi dạo một vòng bên ngoài, nhàm chán vô vị, lén nhìn nữ thí chủ dâng hương cũng không có gì hay ho. Đang định tiến vào chùa, lại thấy một người đứng trong một khoảng rừng trúc thanh u ở xa xa, người nọ chậm rãi ngâm:

“Quế tử nguyệt trung lạc
Thiên hương vân ngoại phiêu.
Môn la đăng tháp viẽn
Khô mộc thủ tuyền diêu.
Sương bạc hoa canh phát
Băng khinh diệp vị điêu.
Túc linh thượng hà dị
Sưu đối địch phiền hiêu.
Đãi nhận thiên thai lộ
Khán dư độ thạch kiều.”

Dịch thơ:

“Thiền môn cao chót vót,
Sông nước cảnh mơ màng.
Lầu sáng trăng thương hải,
Song rền sóng Chiết Giang.
Trong trăng lơ lửng quế,
Ngoài cõi phất phơ hương.
Trên tháp dây mây mọc,
Bên khe máng nước tràn.
Sương bay hoa vẫn nở,
Băng nhẹ lá chưa tàn.
Trăm tuổi có chi lạ,
Tìm thơ để ý nhàn.
Cảnh tiên đang mở lối,
Cầu đá đợi người sang.”

Tuyệt, người này đúng là một tao nhân. Người ở thời đại này, thấy thắng cảnh liền ngâm vài câu thơ, xem như một thú vui tao nhã.

Rừng trúc yên tĩnh, bốn phía có hơn mười đại hán đứng coi, thần sắc cảnh giác quan sát xung quanh. Người ngâm thơ lại vô cùng tự nhiên, thân khoác áo bào vàng, đang chậm rãi tản bước, trông như rất nhàn nhã du ngoạn.

Xuất môn còn mang theo nhiều bảo tiêu như vậy, dĩ nhiên không phải phú cũng là quý, Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm, đang muốn quay trở về, thì nghe người nọ kêu lên:
– Vị tiểu huynh đệ này có thể tới đây một lát không?

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn bốn phía dò xét, thấy chỉ có một mình mình liền quay về phía người kia, cười nói:

– Lão ca, ngươi vừa gọi ta phải không?

Một tiếng “lão ca” khiến hoàng bào lão nhân nở nụ cười, nói:

– Đúng là gọi ngươi đó.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên trong lòng, ta với ngươi vốn không biết nhau, ngươi muốn tìm ta nói chuyện gì? Người nọ cười nói:

– Ngươi chớ lo lắng, ta đối với ngươi thực không có ác ý, ngươi có biết Ngụy Hiền không?

– Ngụy Hiền ư? Không biết.

Lâm Vãn Vinh nói.

– Chưa chắc như vậy, dường như ngươi gọi hắn là “Ngụy đại thúc”.

Người nọ lại nói.

– Ngụy đại thúc?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:

– Ngươi làm sao lại biết lão.

Ngụy Hiền sao? Ngụy đại thúc nguyên là Ngụy Hiền? Lâm Vãn Vinh đến bây giờ mới biết tên gọi của ông ta, quả nhiên so với Ngụy Trung Hiền chỉ thiếu một chữ, quả là nguy hiểm a.

Người nọ cười nói:

– Ta với hắn là chỗ quen biết cũ, sao lại không biết hắn? Không chỉ biết hắn, ta còn biết cả ngươi. Ngươi kêu là Lâm Vãn Vinh, đang là gia đinh của Tiêu gia, hóa danh Lâm Tam của ngươi do chính Ngụy Hiền chọn, có đúng hay không?

Nghe những lời này Lâm Vãn Vinh không còn chút hoài nghi, cái tên “Lâm Tam” đúng là do Ngụy đại thúc chọn cho hắn, trong thiên hạ chỉ có Ngụy lão và hắn biết điều này.

– Thế nào? Đã tin ta chưa, có thể tới đây nói chuyện được không?

Người kia cười nói, thần quang trong mắt được thu liễm, tuy có chút gian xảo nhưng hiện lên một loại khí thế không giận mà uy.

– Vị lão tiên sinh này, ngươi thật sự biết Ngụy đại thúc ư?

Lâm Vãn Vinh tiến về phía trước, vừa nói vừa cẩn thận dò xét người này. Nhìn sơ qua thì thấy người ấy như ở độ tuổi trung niên, nhìn kỹ thì chưa hẳn. Tiên sinh này tuy được chăm sóc rất tốt nhưng trên mặt đã có nét ốm yếu xanh xao. Nhìn lão rõ ràng không khỏe lắm, tóc trên đầu đều chuyển màu hoa râm, ước chừng khoảng năm, sáu mươi tuổi.

Lâm Vãn Vinh tiến tới, mấy tráng hán gần đó bắt đầu khẩn trương. Hoàng bào lão giả kia thong thả gật gật đầu, mấy người họ liền bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt của lão giả từ từ nhíu lại, nhìn vào hắn từ từ nói:

– Ngươi là Lâm Vãn Vinh?

Thanh âm lão ta không lớn nhưng lại có tiết tấu kỳ quái như tiếng trống lớn vang bên tai làm hắn có cảm giác bị áp bách. “Được, lão nhân này có điểm cổ quái a.”

– Ta là Lâm Vãn Vinh, chẳng biết lão tiên sinh hỏi ta có chuyện gì?

Thật kỳ lạ, lão nhân này tuy đang mỉm cười nói chuyện nhưng Lâm Vãn Vinh cảm giác có áp lực như đang ở trong trận chiến. Trên người lão phảng phất có loại khí thế uy nghiêm, làm người ta không thể không thần phục.

Từ khi tới thế giới này, lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh mới có chút cảm giác dè dặt. Trước mặt người này, có bao nhiêu bản sự hắn cũng không thi triển ra được.

Lâm Vãn Vinh liếc mặt nhìn lão giả đó, thấy dường như ông ta đang mỉm cười nhìn mình. Trong mắt ông ta dường như mình chỉ là một con chuột cho người ta bắt.

“Mắt lác à? Ta cũng gặp nhiều rồi.” Tính quật cường trong lòng Lâm Vãn Vinh trỗi dậy, lập tức im lặng nhìn lão. Lúc đầu hắn có chút dè dặt nhưng dần dần cũng quen, mặc ngươi là ai, cũng chỉ giống lão tử có hai mắt mà thôi.

Tâm lý của hắn được khai giải, áp lực trên người chợt giảm đi, lão già kia ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

– Lão tiên sinh, ngươi tìm ta chỉ vì muốn xem ta thôi sao? Hay là muốn mời cơm? Có gì mời nói thẳng ra đi, ta là người rất ít khách khí.

Lâm Vãn Vinh cười nói, trước uy nghiêm của lão nhân trước mặt, hắn bắt đầu điều hòa trở lại. Trong thiên hạ này, kẻ có khả năng áp đảo khí thế của hắn thật sự chưa tìm ra một ai.

Lão già kia “ha ha” cười, khí thế trên người cũng nhu hòa đi rất nhiều, nói:

– Ngụy Hiền nói không sai, ngươi quả nhiên là da mặt cực dày.

Trời ạ, lão đầu này cũng không biết ăn nói cho uyển chuyển, thế này không phải nạo hết da mặt ta sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:

– Người sống trên thế giới này, cái không quan trọng nhất chính là da mặt, cùng một dạng da mặt cũng có hàng trăm dạng cuộc sống. Bên ngoài cười, bên trong khóc, bên trong cười, bên ngoài lại khóc… Da mặt đúng là thứ không đáng tiền nhất thiên hạ, chẳng qua muốn dùng làm gì thì làm mà thôi.

Lão già cười to, âm thanh như xuyên thấu cả rừng trúc làm chim chóc ẩn sâu trong rừng hoảng hốt, khí thế thật phi phàm. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn, lão đầu này không có việc gì sao cười to thế, không phải muốn dọa người ta sao?

Lão già cười vài tiếng, rồi bất thình lình ho khan. Một tùy thị bên cạnh vội vàng đưa lên một viên thuốc, lão nuốt xong hơi thở bình thường trở lại, trên mặt có chút huyết sắc, nhìn Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Không nghĩ ngươi niên kỷ còn trẻ cũng có thể hiểu được như thế. Ngươi nói rất đúng, tại thế giới này, có người nhìn mặt thấy tốt nhưng không biết trong bụng nghĩ gì, vậy da mặt có ích gì đây?

Lão bình tĩnh lại một chút, cười nói:

– Từ Ngụy Hiền ta sớm đã biết ngươi có cái dạng này, hôm nay gặp mặt quả nhiên là có chút như thế. Ngươi không ngại nói chuyện với lão đầu này một lát chứ?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Lão tiên sinh, chúng ta cùng đến đây, không có gì phải ngại. Không nói dối ngươi, Ngụy đại thúc là ân nhân cứu mạng của ta. Ngươi là bằng hữu của lão thì cũng là bằng hữu của ta, cùng bằng hữu nói mấy câu có gì mà phải ngại.

Hoàng bào lão giả liếc mắt nhìn hắn nói:

– Mồm mép giỏi lắm.

Ánh mắt ông ta lóe lên một cái, nói:

– Ngươi bảo Ngụy Hiền là ân nhân cứu mạng của ngươi, nhưng nếu có một ngày ngươi buộc phải giết ông ta, liệu ngươi có thể làm hay không?

Nhãn quang lão chớp chớp tựa thần quang, như muốn nhìn xuyên người ta. Lâm Vãn Vinh không sợ, cười nói:

– Có khả năng đó sao? Nếu có ta cũng không làm như vậy, con người sỡ dĩ khác với cầm thú là có suy nghĩ và tình cảm của chính mình. Nếu ta đối với Ngụy đại thúc mà cũng không thể tự dừng lại, vậy có khác gì với cầm thú.

– Lòng dạ đàn bà!

Lão già nhắm mắt, thở dài:

– Người muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, thật là còn trẻ dại.

Ai da, người hai mươi tuổi còn gọi là trẻ dại, không biết lão già này đã trải qua bao nhiêu việc trên thế gian rồi đây? Lâm Vãn Vinh cũng không tranh cãi với lão, cười nói:

– Lão tiên sinh, người tìm ta chỉ muốn nói về việc này sao?

Thần sắc lão già thay đổi, cười nói:

– Cũng không hoàn toàn thế, ngươi là người ở đâu?

Vấn đề này ta cũng không biết phải trả lời thế nào, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu nói:

– Cứ coi là người Kinh Sở đi.

– Nghe nói chuyện làm ăn của Tiêu gia đều do ngươi giúp họ lên kế hoạch chuẩn bị, có phải thế không?

Lão già lại nói.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

– Cứ xem như vậy.

Lão già gật gật đầu:

– Trong kinh doanh thì ngươi quả thật có khả năng quản lý, nếu thiên hạ bách tính đều giống như ngươi, đem tâm tư đặt vào chuyện kinh doanh thì làm gì có tai ách.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Nếu muốn thiên hạ không còn tai ách, thì rất đơn giản, chỉ cần dân chúng được sống sung túc.

“Ồ” lão già liếc mắt nhìn hắn đầy hứng thú, nói:

– Ngươi nói tiếp đi.

– Dân sinh! nói trắng ra thì là kế sinh tồn của dân chúng. Mấy thứ “sanh kế” đối với dân thường mà nói rất đơn giản, có cơm ăn, có áo mặc, dân chúng Đại Hoa thật sự vô cùng thiện lương. Thỏa mãn cơm áo cho họ thì còn muốn đi gây tai ách làm gì.

Lâm Vãn Vinh nói.

– Cơm ăn áo mặc tự nhiên trọng yếu, sợ là sợ họa tâm từ lòng người.

Lão già liếc mắt nhìn hắn nói:

– Tựa như Bạch Liên giáo kia làm loạn, đó là họa tâm của người bị lợi dụng.

Lâm Vãn Vinh “ha ha” cười nói:

– Lão tiên sinh, ngươi nói lời này ta vô cùng tán thành. Bạch Liên giáo làm loạn, nguyên nhân thật sự bắt nguồn từ cơ dân bạo động, sau đó mới bị yêu nhân lợi dụng, thành ra không việc ác nào không làm. Nếu dân có cơm áo, sao còn có tâm làm loạn.

Trong mắt lão già hiện lên một tia hàn quang, nói:

– Loạn Bạch Liên giáo họa tới căn cơ Đại Hoa ta, theo ý ngươi thì diệt trừ như thế nào?

Trời ạ, lão này sao lại cùng ta thảo luận việc đến tận đây, Lâm Vãn Vinh nói:

– Lão tiên sinh, việc này không thuộc về ta quản đâu?

Hoàng bào lão giả cười nói:

– Ta chỉ cùng ngươi tùy tiện nói chuyện thôi, ngươi có thể nói ra cách nhìn của ngươi.

Lâm Vãn Vinh với Bạch Liên giáo không có hảo cảm gì, lão này lại là bằng hữu của Ngụy lão đầu, liền nói:

– Phân hóa chia cắt, tiêu diệt đầu lĩnh, nội ngoại giáp kích, trừng trị thật nặng.

Lão già trầm ngâm trong chốc lát, gật gật đầu:

– Ngươi đối với trọng địch phương bắc xâm lấn, có cái nhìn thế nào?

Phương bắc trọng địch xâm lấn ư? Lâm Vãn Vinh có phần sửng sốt, càng nghe lão hỏi càng lạ thường, khẩu khí có vài phần giống Thanh Tuyền. Hắn nở một nụ cười nói:

– Còn gì phải nghĩ, người ta đánh đến đây, ngoại trừ một trận quyết chiến thì còn đường khác sao?

Nếu mỗi người đều nghĩ giống như ngươi, thật không phải lo rồi, lão giả hừ mạnh một tiếng:

– Bọn người Hồ kia chỉ tạm thời tấn công vài tòa thành của ta, chưa xâm nhập vào đất lành của Đại Hoa. Trong triều tranh luận liên miên, phái chủ chiến cùng phái chủ hòa đối địch nhau ầm ĩ.

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu “mẹ nó, dân tộc của chúng ta sao lại thể này? Không có việc gì lại thích nội loạn ầm ĩ, địch nhân đến, chúng ta đánh, thật là rắm thối a.”

– Quốc khố trống rỗng, trong triều không có tướng tài, nước không có binh mạnh. Chư thần kiến nghị, không bằng cầu hòa trước, tìm mưu sau.

Lão già liếc mắt nhìn hắn nói:

– Ngươi nghĩ sao?

– Cầu hòa cái rắm, mẹ nó chứ.

Lâm Vãn Vinh tức giận chửi mắng.

Lão già thông thả nói:

– Ngươi chủ chiến sao?

Lâm Vãn Vinh hử nói:

– Thắng cũng phải đánh, không thắng cũng phải đánh, một năm mà đánh không thắng thì chúng ta cũng chỉ mất vài thành, vì thế năm sau đánh tiếp, năm nào cũng đánh, đánh đến khi thắng thì thôi, nếu không dám đánh thì sẽ mất nhân tâm, mất thành rồi mất nước. Lão tiên sinh, ngươi muốn chọn cái nào?

“Mất thành rồi mất nước?” Lão giả, hít một hơi, cười nói:

– Hay cho câu “mất thành rồi mất nước”. Không nghĩ ngươi còn có kiến thức như vậy, người trong triều lại không hiểu bằng ngươi, một người trong giới tháo dân.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

– Không phải bọn họ không hiểu, mà là bọn họ quá rõ. Nếu mất nước, bọn họ có thể đầu hàng, cũng là quan cao lộc hậu. Chỉ có hoàng đế ngồi trên Kim Loan điện mới vô cùng khẩn trương. Mọi người có thể hàng, hắn muốn hàng cũng không được. Lão nhân ngươi nói thế này kỳ thực ai mà biết trong lòng lão nghĩ thế nào? Lòng người như thế, ôi lòng ngưởi…

“Ha ha ha ha” hoa phục lão giả cười to vài tiếng nói:

– Nói thật hay, lòng người, đều là lòng người, từ xưa đến nay đều chứa đựng xấu xa cả. Lâm Vãn Vinh, tuổi ngươi không lớn, đối với lòng người nhìn thấu triệt, tốt, vô cùng tốt.

Lão già hứng thú càng cao:

– Nếu chủ chiến, Hồ nhân thân thể cao lớn, sức chiến đấu cường hãn. Sức chiến đầu của binh sĩ Đại Hoa ta ở thế yếu hơn, phải đánh như thế nào?

Ta khóc mất thôi, chuyện này cũng hỏi ta làm gì? Ta chắc chắn sẽ không tham gia chiến tranh làm gì cho mệt, Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:

– Lão tiên sinh, ta không phải người trên triều cũng chưa từng trải chiến trường, đối với việc chiến sự ta quả không rõ.

Lão tiên sinh khoát tay nói:

– Chưa chắc trên triều đã tốt hơn, ngươi muốn nói gì cũng được, nếu trên triều sợ rằng lại không thể nói. Ngươi thử nói xem, nếu ngươi là người không hiểu quốc sự, chiến sự, bị kích động mà tiến vào, ngươi sẽ làm thế nào? Có thể đi tới giữa họ để có thể nhìn rõ ràng hơn không?

Lâm Vãn Vinh thấy người này dáng điệu bất tục, cách nói chuyện có khí thế, thầm nghĩ “Vị bằng hữu này của Ngụy đại thúc không biết có lai lịch thế nào? Nói chuyện có uy nghiêm, ngữ khi cũng rất tự phụ, quốc sự, chiến sự đều không hề ngắc ngứ, không hề cố kỵ, trong kinh thành e rằng có thế lực rất lớn.”

Hắn là gian thương, không có lợi không mua, liền cười nói:

– Lão tiên sinh, việc này một thảo dân như ta có thể đàm luận tới được, cũng không dám nói.

Lão ta cười:

– Ta biết ngươi là người có tài làm ăn buôn bán, hôm nay ta nhường cho ngươi nói, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt trong cuộc nói chuyện này. Cứ tính như là ta nợ ngươi ba điều kiện, lần sau ngươi tới kinh tìm ta, ta hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.

Quả như ta dự đoán, lão giả này có lai lịch lớn a, không biết hắn rốt cuộc là quan gì? Lão Ngụy như thế nào lại biết loại quý nhân quan chức này?

Hoàng bào lão giả từ trên eo lấy ra một cái yêu bài:

– Cái này coi như là một tín vật, ngày khác nếu ngươi tới kinh thành, tìm tới được nha môn đưa vật này, sẽ có người dẫn ngươi đi gặp ta.

Lão đặt thẻ bài vào tay Lâm Vãn Vinh, Lâm Vãn Vinh tiếp nhận trong tay xem sét, thấy cỡ bằng nửa bàn tay, làm bằng vàng nguyên chất, cầm trên tay rất nặng, hai mặt trước sau đều có khắc một con rồng vàng, ngoài ra không có gì khác.

– Vị lão tiên sinh này, ngươi ở trong cung sao?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi, cái này hắn tới chưa thấy qua, sao nhìn có chút giống như là lệnh bài quan sai nhỉ? Bất quá khâm sai lệnh bài ít nhất một mặt có khắc chứ, bình thường là chữ “Ngự”, tượng trưng cho hoàng quyền, cao cấp hơn có chữ “Trẫm”, ý rằng như trẫm thân lâm, đó là thứ cao cấp, rất khó nhìn thấy. Cái này hai bên khắc rồng, chưa gặp qua, cũng không biết là cái gì. Bất quá từ trọng lượng kim bài mà xem, e rằng không ít tiền a.

Lão giả thấy hắn vuốt ve kim bài, cười nói:

– Nếu ngày khác đến kinh thành, người sẽ biết ta là nhân vật nào, hôm nay ngươi cứ yên tâm lớn mật mà nói, nếu ngươi là người ngoài, ngươi ứng phó với chiến sự này thế nào?

Phí hai miếng nước bọt, được một khối kim bài bằng vàng, việc làm ăn này đầy năng suất, Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Lão tiên sinh đã nhường ta, ta nói thằng, phương bắc có ngoại địch không phải là giả, nhưng ngoại địch kia đều không cường đại như chúng ta tưởng tượng, bọn họ tự nhiên cũng có kẻ thù. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Đại Hoa chúng ta sao không cùng liên hợp, công kích cường địch, kết giao xa tấn công gần, chính là đạo lý này. Lại nói, dân tộc du mục tuy sức chiến đấu cường hãn nhưng cũng dễ phân chia, cha con anh em đấu tranh kịch liệt, chúng ta vì sao không lợi dụng? Đại Hoa ta mưu sĩ rất nhiều, người có tài ăn nói, du thuyết không ít. Nếu có kẻ xâm nhập vào đất địch, dùng ba tấc lưỡi đi khắp nơi tung tin đồn lung lay tinh thần quân địch, tiện thể phân hóa chia rẽ nội bộ của chúng, cũng đều không phải là không có khả năng.

Lâm Vãn Vinh một hơi nói xong, chính mình cũng có chút bội phục chính mình “Tài giỏi a, lão tử thật sự cũng có khả năng đó chứ, nói thật là giống như đang làm vậy.”

– Người xem ra cũng có tài ăn nói, khéo du thuyết?

Lão giả thì thảo tự nói, như vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh trong lòng máy động “Ấy chết, thế này chả phải là nói chình mình sao? Mẹ nó, không cẩn thận lão tử lòng vòng đi vào, nếu phải đi khuyên địch thì thập tử vô sanh a. Loại làm ăn thua lỗ thế này lão tử không làm được.”

Lão giả trầm mặc nửa ngày, mắt đảo qua, nói:

– Kêu ngươi người ngoài nói, xem ra biện pháp này đơn giản thiết thực, cũng có phần đạo lý. Vậy nói về chiến sự, ngươi có cái nhìn thế nào?

Lâm Vãn Vinh bốc phét thông suốt, thấy lão giả này tựa hồ thật là vừa lòng, thầm nghĩ “Ta đây đều là tổng kểt kinh nghiệm từ lịch sử, tivi, tiểu thuyết. Cung cấp không biết bao nhiêu chú ý to lớn lại dễ dàng cho ngươi sao? Lời này nói như mây bay trên trời, nghe rõ ràng hợp lý, cũng có thể thấy không hiểu rõ ràng, rất là trống rỗng.”

Nói đến chiến sự, Lâm Vãn Vinh điềm tĩnh nói:

– Ta chưa đến chiến trường, nhưng mọi sự đều phải nâng cao chỗ mạnh, ngăn ngừa chỗ yếu, những hiểu biết này thiên hạ đều thông hiểu cả. Nói thí dụ, địch nhân nếu là tinh kỵ thì phải hãm địch vào thế thành chiến và hạng chiến, địch nhân nếu là đều là bộ binh thì hạn chế bằng kỵ chiến. Dân tộc du mục là hành gia về kỵ chiến nhưng công thành không tốt. Ngàn dặm xâm nhập, hậu cần tự nhiên khó có thể liên tục. Ta là thổ địa của Đại Hoa, chỉ cần một tiếng hiệu triệu, một tấc sơn hà một tấc huyết, mười vạn thanh niên mười vạn binh. Đầy đất đều là con dân Đại Hoa, đầy đất đều có thể dụng binh, sao lại nói không có binh, sao lại nói không thể chiến thắng?

Lâm Vãn Vinh cảm thấy mình có chút quá đà vội vàng kiềm chế lại.

Lão giả liếc mắt nhìn hắn nói:

– Lời này của ngươi nếu nói tại triều đường e là quá đủ để trở thành đối tượng công kích rồi. Một tấc sơn hà một tấc huyết, mười vạn thanh niên mười vạn binh, nếu là văn võ toàn triều trên dưới, đều nghĩ như người, lo chi không diệt được Thát Đát, khôi phục sơn hà.

Ông ta thở dài, cười nói:

– Chỉ là việc chiến tranh này có nhiệt tình không thôi chưa đủ, lời ngươi nói chỉ là bàn việc quân trên giấy, tới chiến trường cũng không có chỗ dùng.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Lão tiên sinh, lời ta nói mặc dù thô thiển, mặc dù có chút nói suông, nhưng có thể xem như tổng kết cương lĩnh phương hướng, đề cương khiết lĩnh. Biết ai có khả năng dùng vào việc gì, phải chấp hành cụ thể như thế nào? Nên để quan võ Đại Hoa ta đưa ra biện pháp, triều đình cấp bổng lọc cho họ để họ vệ quốc, nếu không dùng làm gì?

Lão giả gật gật đầu, cười nói:

– Không nghĩ tới ngươi quả thật cũng có chút kiến thức, Ngụy Hiền quả cũng tính không sai.

Một tùy tùng đi tới, nhẹ nhàng thưa với lão giả vài câu. Lão gật gật đầu nói với Lâm Vãn Vinh:

– Ta có một số việc phải đi trước, ngày khác nếu ngươi tới kinh thành, ta đã nói phương thức tìm ta, nhớ lấy, nhớ lấy.

Nhìn lão giả ngồi lên chiếc kiệu nhỏ, đám tùy tùng hộ vệ chạy vội đi. Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn bực “Ta như thế nào lại vô duyên vô cớ cùng lão nhân này quốc sự chiến sự mò mẫm nửa ngày, chính ta cũng khó có thể tin được.”

Hắn nhìn vào kim bài trong tay thấy nằng nặng, thấy thật sự có phân lượng liền thu vào trong lòng “Cái này coi như là thu hoạch lớn, chỉ dùng duy nhất một ít nước bọt mà đoạt được a.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hướng Nhật – Quyển 9
Vội vàng đuổi tới trong bệnh viện, tiến vào hai đại gia súc săn sóc đặc biệt phòng bệnh. Dâm đãng đại cữu ca vẫn là như lần trước nhìn thấy cái kia dạng, toàn thân bao lý giống như xác ướp không sai biệt lắm, bất quá có một chút chứng minh thương thế của hắn đang ở rất nhanh khôi phục...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Giang Nam – Quyển 11
Nàng hướng Giang Nam thi lễ, lập tức ào ào mà đi, biến mất không thấy gì nữa, như trước không ý định cùng Giang Nam liên thủ, giương giọng nói: Giang giáo chủ, ta truyền thụ cho ngươi Tinh Hà Trụ Quang Tâm Kinh cũng không hoàn toàn, không phải tâm pháp nguyên vẹn, thiếu khuyết pháp môn chứng đạo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Tên côn đồ và ba mẹ con - Tác giả The Kid
Hiển và Tố Tố là hai vợ chồng hạnh phúc sống trong một căn hộ chung cư. Nhưng Hiển mất sớm bỏ lại Tố Tố và hai đứa con gái dễ thương. Đứa con gái lớn tên Thanh Thanh, 19 tuổi. Đứa con gái nhỏ tên Na Na, 17 tuổi. Thanh Thanh là đứa con gái ngoan hiền, trong khi Na Na là đứa con gái bướng bỉnh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: - - - - - - - - - phim sex -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyen sex cuc damtruyen sex ba chautruyện sex cô giáo và học sinhtruyen sex dai taptruyen sex con gaitruyen sex damdangtruyện sex đụ nhautruyen sex ngantruyensex.com.vntruyen sex phetruyen sex thútruyện sex làm tìnhtruyện sex chú cháusex chien dich huyen thoaitruyện sex phim sexwww.truyen sextruyen sex lien minh huyen thoaitruyen sex hay ma ngantruyện sex cuồng dâmtruyen sex hoc sinh.comdoc truyen sex hoc sinh 18truyen sex di thuy cua toitruyen sex lien minhtruyen sex damdangtruyen sex cam sungtruyen sex bao luctruyen sex 12truyen sex cu tođọc truyện sex tình yêutruyen sex svkể truyện sextruyen sex massagetruyện sex 88truyện sex xóm trọtruyen sex bien thaitop truyen sextruyện sex hiếp dâm cô giáotruyen sex mơisex tập thể của một cô gái trẻ cùng gần chục nam thanh niêntruyen sex hiep dam me ruottruyen sex hiep dam em gaitruyen sex hoc duong haytruyen sex mautruyen lol 18truyện sex cưỡng dâmliên minh huyền thoại sextruyen sex viptruyen sex hìnhtruyen sex gay chu nhoc mua quan lottruyen sex danh cho phu nutruyện sex gia sưtruyện sex cực mạnhđọc truyện sex và những thứ kháctruyen sex nhin lentruyen sex gay duoi ham toan la con trai tap 10truyensex hoc sinhtruyen dich sextruyen sex mautruyen sex anh em moi nhattruyen sex 2017truyện sex giấc mơ có thậttruyen sex dan ductruyện sex 18 có thậttruyen sex damductruyen saxtruyen sex anh em hotruyen sex bien thaitruyen sex 21truyện sex bác sĩtruyện sex bố chồngtruyensex hoc sinhtruyen sex thútruyen sex co giao ngatruyện sex hình ảnhtruyện sex hottruyen sex cu lontruyen sex hoc nhom voi phuongtruyen sex ban hoctruyen sex lien minhtruyen sex vip