Đang nghĩ đắc ý, hắn lại không kìm được phải cười ‘hô hố’ rộ lên. Đang muốn đi tiếp chợt nghe một tiếng quát phẫn nộ:
– Dâm tặc, hãy mau nạp mạng!
Thình lình ánh kiếm chói lòa, y như thể một con rắn độc bay nhanh về phía ngực của hắn.
Lâm Vãn Vinh bắt đắc dĩ quát:
– Mẹ nó, tại sao trước khi mỗi tiểu nữ thích khách trước khi ám sát đều phải nói một câu như vậy!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc né tránh lưỡi kiếm, thân thủ nhảy qua này rồi lại nhảy qua nọ trước mặt nữ thích khách, hai tay phóng ra như tia chớp nắm lấy cổ tay của nàng rồi cười nói:
– Ồ, đây há không phải là Đào tiểu thư sao, mấy ngày không gặp, sao nữ hiệp khách lại biến thành nữ thích khách thế?
Đào Uyển Doanh mặc nguyên một bộ đồ hắc y, vẻ mặt bừng bừng, sắc diện chuyển thành trắng bệt, trong mắt hiện lên tia quang mang phẫn nộ, liều mạng đâm kiếm tới tấp, muốn tiếp tục chém giết. Thế nhưng khí lực Lâm Vãn Vinh rất mạnh khiến cho nàng ta không tài nào cử động được.
– Dâm tặc, người hãy giết ta đi!
Đào Uyển Doanh nước mắt lã chã, phẫn nộ quát.
“Tùy vào người, muốn ta giết người thì không có cửa, tính cách người cương quyết như thế tại sao không tự sát đi?”
Lâm Vãn Vinh giả bộ như ngu ngơ hỏi lại:
– Dâm tặc? Đào tiểu thư, dựa vào đâu mà lại nói ra thế?
– Ngươi, ngươi…
Đào Uyển Doanh nghiến chặt rằng,nhìn hắn với vẻ đầy sỉ nhục, cười thảm:
– Người là đồ dâm tặc, làm nhục sự thanh bạch của ta. Ta hôm nay quyết sẽ giết chết ngươi sau đó sẽ tự sát để tạ tội với thiên hạ.
‘Ba..’ Một tiếng nhỏ vang lên, do chưởng lực mà Lâm Vãn Vinh đánh gãy trường kiếm trong tay nàng, Đào Uyển Doanh ‘a’ lên một tiếng, chỉ nghe Lâm Tam thét lên:
– Đủ rồi!
Một tiếng thét khiến cho không khí ở đây thập phần kinh hãi, trong lòng Đào Uyển Doanh đang muốn liều chết thì bị hắn dọa cho một cái. Lâm Vãn Vinh lạnh lùng hừ một tiếng:
– Đào tiểu thư, ngươi cứ luôn miệng nói ta là dâm tặc, vậy xin hỏi ta dâm ở nơi nào?
Dù cho mọi chuyện đều như cô nương này nói, thì chuyện như thế thì làm sao mà một nữ tử có thể mở lời mà kể lại, Đào Uyển Doanh hai mắt đỏ hoe chỉ vào hắn:
– Ngươi, chính ngươi đã đã làm nhục ta, ngày ấy ngươi đã đánh ta bất tỉnh, người, ngươi đã làm chuyện gì? Ta hôm nay quyết cùng người liều mạng…
Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm liệt đáp:
– Đào tiểu thư, mời ngươi nói cho rõ, rốt cuộc ta đã làm gì?
– Ngươi, ngươi đã làm nhục ta, ngươi phải chịu ngàn đao này, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi…
Đào Uyển Doanh đứng khóc hu hu, hận không thể ăn thịt uống máu hắn mới cam tâm.
– Làm nhục?
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, vô tội nhìn Đào Uyển Doanh và nói:
– Chuyện này là như thế nào đây? Đào tiểu thư, ngươi không phải đã có hiểu lầm chứ. Ngày ấy ta ôm thái độ đã ôn hòa với các ngươi. Ta biết lệnh huynh muội hai người là bởi vì sự tình trên lầu Tinh Vũ Hàng Châu đối với chúng ta ghi hận trong lòng. Nhưng lòng dạ của Đại tiểu thư nhà ta phóng khoáng, nàng ta làm sao tính toán so đo với các người, chỉ tưởng sự tình như thế nên xem như xong, không lý tới nữa. Bằng không, cho dù đánh chết hai huynh muội ngươi ngay tại chỗ đó thì ngươi cũng không thể nào làm gì được.
Lâm Vãn Vinh miệng ngậm hoa sen, chuyện đen chuyển thành trắng, chẳng may sơ suất từ nào, một tia sơ hở cũng chưa từng lộ ra.
Đào Uyển Doanh thấy hắn vẻ mặt cực kỳ vô tội, không giống như người nói giả dối, trong lòng cảm thấy có chút mơ hồ, một dự cảm không rõ đang dâng lên trong lòng nàng, liền tức giận quát:
– Ngươi nói láo…
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
– Ta nói láo ư? Đào tiểu thư, ta Lâm Tam cùng trời đất phát thệ, nếu ngày đó có làm gì hoen ố sự thanh bạch của Đào tiểu thư, thì về sau này sẽ sinh ra con trai giống như hai con gà con.
Đoàn Uyển Doanh nổi giận mắng:
– Ngươi vô sỉ…
Lâm Vãn Vinh không chút phật lòng, cười ha hả:
– Đào tiểu thư, ngày đó từ Hàng Châu trở về, chúng ta đi một nhóm nhiều người với Đại tiểu thư cùng một chỗ, đi rất là vội vàng, không dừng nơi nào mà nhàn nhã, làm gì có tâm tình nào mà làm nhục ngươi? Đại tiểu thư là loại người thế nào? Đâu phải là loại lang độc, cũng đã từng cùng ngươi kết giao đã lâu. Ta cũng đâu phải là côn trùng rắn rít. Lại nói, ta tuy là người phẩm vị không cao, nhưng tuyệt đối cũng không kém, không phải là loại người thấy sắc đẹp nào cũng ham mê. Ngươi như vậy là ngậm máu phun người, nói ta làm nhục ngươi. Đối với ta danh tiếng vô cùng quan trọng, nếu như ngươi không xin lỗi ta thì ngày mai ta sẽ đến Phủ doãn đánh trống minh oan, cáo trạng Phủ Kim Lăng nữ quan nhân Đào Uyển Doanh làm nhục thanh danh của ta, xin Phủ doãn đại nhân trả lại cho ta sự công đạo.
Nói về đấu võ mồm thì không ai có thể là đối thủ của Lâm Văn Vinh, Đào Uyển Doanh không tin hắn nhưng là Tiêu Ngọc Nhược thì hoàn toàn tin tưởng, Tiêu tiểu thư tuyệt nhiên không phải là loại người dung túng hạ nhân làm chuyện hành hung người.
Chẳng lẽ thật sự không phải hắn ta? Vậy là sau khi ta hôn mê đã bị kẻ khác… điều này không thể được, những lời nói sau đều không thể lọt vào tai nàng, nàng chỉ vào Lâm Tam:
– Ngươi, ngươi nói đều là sự thật sao?
Ta chết mất! Tiểu nữ này quá dễ trêu ghẹo, Lâm Vãn Vinh trong lòng như nở hoa nhưng vẻ ngoài vẫn lộ vẻ nghiêm nghị:
– Đào tiểu thư, cô thấy rồi đó, đấu võ mồm ngươi đấu không lại ta, đánh nhau thì lại càng không phải là đối thủ của ta, ta có cần phải nói dối trước mặt ngươi không? Lại nói, ta trời sanh đã không biết đặt điều nói dối.
– Ngươi, ngươi thật sự không có làm…!
Tiếng của Đào Uyển Doanh càng lúc càng run rẩy nhìn hắn với vẻ khẩn trương. Nếu như những gì mà Lâm Tam đã nói thì mọi chuyện không phải do hắn gây ra, chuyện này thật là đáng sợ, sớm biết như thế đã không gây khó dễ cho Lâm Tam. Đào Uyển Doanh mặt không còn một giọt máu, khẽ run rẩy đứng lên…
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lâm Vãn Vinh” tại đây: //mikashop.ru/celebsunmasked/tag/tuyen-tap-lam-van-vinh/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/04/2017 12:36 (GMT+7) |