Đại tiểu thư xị mặt, hai má ửng đỏ, ôn nhu hỏi:
– Ta với Lạc tiểu thư, ai xinh đẹp hơn?
Cái vấn đề đau đầu không có câu trả lời chính xác này, thật là khó hồi đáp. Lâm Vãn Vinh cười ha ha đánh trống lảng:
– Dễ nhìn như nhau, dễ nhìn như nhau….
Bình tâm mà nói, Đại tiểu thư và Lạc Ngưng là hai loại nữ tử hoàn toàn khác nhau tuy tướng mạo đều thập phần xuất sắc. Lạc Ngưng hơn ở vẻ sáng sủa khoáng đạt, vui vẻ hòa nhã. Tiêu Ngọc Nhược lại có phong phạm của một nữ nhân mạnh mẽ, cao ngạo kiên cường, rất khó chinh phục.
Đại tiểu thư nghe hắn nói giảo hoạt như vậy, khẽ nhăn mũi, bất mãn nói:
– Uổng cho ta vừa rồi nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi lại trả lời như vậy! Phải giải thích rõ ràng, ngươi là sợ đắc tội với ta, hay sợ đắc tội với nàng ấy?
“Sặc, ta đâu có phải là lão công của ngươi, giải thích với ngươi làm chi.” Lâm Vãn Vinh khó xử hỏi:
– Cái này, Đại tiểu thư, nàng thật sự muốn ta nói thật chăng?
– Đương nhiên rồi, ai hơi đâu mà nghe ngươi nói bậy bạ chứ!?
Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng đáp.
– Về việc này, thành thực mà nói, khi Lạc tiểu thư cười lên…
Tiêu Ngọc Nhược trong lòng giật đánh thót mấy cái, lại nghe hắn nói tiếp:
– So với Đại tiểu thư xinh đẹp như nhau…
Tiêu Ngọc Nhược ‘ưm’ một tiếng, gương mặt dần dần đỏ hồng lên, hàm răng nghiến chặt, khẽ nói:
– Cái tên này, chỉ nói lời dễ nghe lừa gạt người ta!
“Sặc, Đại tiểu thư của ta ơi, ngươi chẳng lẽ không nghe thấy câu này và câu vừa nãy là cùng một ý sao, chỉ là thay đổi cách nói, hiệu quả không ngờ lại hoàn toàn bất đồng, tâm trí của nữ nhân quả nhiên không thể hiểu nổi!”
– Chỉ bất quá, khi nàng khóc lên so với Lạc tiểu thư lại đáng yêu hơn.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Đại tiểu thư trong lòng giật thót, xấu hổ nói:
– Ngươi nói lại chuyện này làm gì, ta không muốn nghe… Ngươi thấy nàng khóc lúc nào thế?
– Đúng vậy, chính là vì chưa từng thấy Lạc tiểu thư khóc bao giờ, cho nên ta mới nghĩ khi Đại tiểu thư khóc lên so với nàng ấy đáng yêu hơn.
Lâm Vãn Vinh cười khà khà.
Đại tiểu thư lúc này mới hiểu ra ý đồ vừa rồi của hắn, mới rồi không nên khóc một hồi trước mặt hắn như vậy, khiến hắn thấy lại coi thường ta. Hai má nàng đỏ bừng, hung hăng nói:
– Mới cùng ngươi nói mấy câu, ngươi đã lại không đàng hoàng rồi. Việc xảy ra hôm nay, không ai được nhắc lại, biết không.
Tâm tính của Đại tiểu thư càng ngày càng không thể nắm bắt được, nói xong câu này, hai má đã đỏ bừng, trở lại kiệu rồi thẳng đường về Tiêu gia, không thèm nói với hắn câu nào nữa. Nhớ tới lúc vừa rồi bên bờ hồ Đại tiểu thư chợt khóc chợt cười, lại nhìn gương mặt nghiêm cẩn của Đại tiểu thư lúc này, Lâm Vãn Vinh đột nhiên có một cảm giác kỳ quái: “Tiểu nữ này có phải là hai người không, sao đổi sắc mặt nhanh đến như vậy.”
Lâm Vãn Vinh cũng không quản đến nàng nữa, hôm nay tại nhà lão Lạc hết thi câu đối lại làm thần tiên nên mệt mỏi vô cùng, đang muốn nghỉ ngơi thoải mái một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng nha hoàn Tiểu Thúy kêu ngoài cửa:
– Tam ca, Tam ca…
Lâm Vãn Vinh mở cửa ra ngoài, Tiểu Thúy đưa cho hắn một bao vải nói:
– Tam ca, Đại tiểu thư bảo ta mang y phục này tới đưa cho huynh.
Cầm lấy khẽ nhìn qua, đúng là đám quần áo sau khi từ Hàng Châu trở về đã đưa cho Đại tiểu thư, hôm nay đã được giặt giũ sạch sẽ đưa trở lại, trên quần áo còn mang thêm ít mùi thơm xà phòng nhàn nhạt. Hắn nhận lấy đám quần áo, cám ơn một tiếng, cười nói:
– Tiểu Thúy, đám quần áo này là do vị tỷ tỷ nào giặt cho ta vậy? Xà bông giặt dùng cũng không ít đâu, cũng phải mất hai lượng bạc đó.
Tiểu Thúy lắc đầu đáp:
– Ta không biết, trước giờ chúng vẫn để ở trong phòng của Đại tiểu thư.
“Để trong phòng của Đại tiểu thư? Ặc, đừng nói là Đại tiểu thư giặt chứ? Tiểu nữ này đổi tính rồi sao?” Lâm Vãn Vinh trong lòng bắt đầu thấy nghi hoặc.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 3 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/lam-van-vinh-quyen-3-full/
Sau đó vài ngày, đại tiểu thư tựa hồ đã quên sự tình từng phát sinh bên bờ hồ Huyền Vũ, khôi phục lại bản sắc của một nữ nhân mạnh mẽ, cùng các quản sự thương nghị việc tiếp thu các cửa hàng của Đào gia. Nỗi lo lắng mà Trữ tiểu vương gia mang lại, dường như đã không còn ảnh hưởng đến tâm trí nàng nữa.
Lâm Vãn Vinh vốn tính tìm cách làm biếng một chút, nào ngờ đại tiểu thư quản hắn rất chặt, việc nhỏ việc lớn đều giao bắt hắn làm, lại còn giải thích quy trình kinh doanh cho hắn. Nhìn bộ dạng của nàng, giống như muốn đem hắn bồi dưỡng thành trụ cột của Tiêu gia.
“Chẳng lẽ muốn ta làm đệ tam trợ thủ chăng? Lâm Vãn Vinh thấy vậy trong lòng cười thầm, những lý luận đơn giản trong kinh doanh này hắn vốn đã thuộc đến không thể thuộc hơn nữa, lại còn cần đại tiểu thư dạy à, hắn đi dạy cho đại tiểu thư còn có lý. Bất quá đại tiểu thư chiếu cố hắn như vậy, hắn thế nào cũng phải để cho người ta chút mặt mũi, bèn ra tạo ra vẻ chăm chú lắng nghe thụ giáo, làm đại tiểu thư cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Qua nhiều ngày bận rộn, xưởng làm nước hoa cũng đã đi vào hoạt động mấy ngày rồi mà Lâm Vãn Vinh hắn phải khó khăn lắm mới tới quan sát được một lần. Thấy quy trình sản xuất đều theo đúng ý tưởng của mình đề ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm nhiều.
Công nghệ chế tạo xà phòng so với với nước hoa thì đơn giản hơn nên sản xuất với quy mô lớn cũng tiện hơn nhiều, không quá mấy ngày đã hoàn thành. Xà bông này quả thực là thần kỳ, vừa sản xuất ra đã khiến các vị thái thái tiểu thư rất thích thú. Đại tiểu thư rút dù kinh nghiệm lần trước nên giá cả không phải thấp nhưng cũng vẫn là không đủ cầu. Tiêu gia liên tục tung ra nội y, nước hoa, xà bông tại hai vùng Giang Chiết, thu được tiếng vang cực lớn. Nói đến Tiêu gia, ai nấy đều lập tức nghĩ tới nước hoa cùng xà phòng, ngược lại đối với hàng hóa chủ đạo cũ của Tiêu gia là quần áo và vải vóc lại không nghĩ tới. Tiêu gia dường như đã trở thành dành từ chỉ hóa mỹ phẩm và thời trang nữ giới.
Ngày đó vào dịp đại thọ Lạc lão phu nhân, Tiêu gia đấu tài tử, trổ hí pháp đã khiến sĩ tử phương Nam hết sức vẻ vang, người người ở Kim Lăng đều biết. Hơn nữa, chuyện xưa trên Hàng Châu Tình Vũ Lâu còn đó, từ đó về sau ở Kim Lăng tuyệt không ai còn dám coi thường Tiêu gia nữa, uy vọng của Tiêu đại tiểu thư cũng tăng vọt. Tình huống này khiến Tiêu đại tiểu thư lòng tin tăng mạnh, ra sức tiếp nhận, sửa sang lại các cửa hàng của Đào gia thành các cửa hàng chuyên bán nước hoa, xà phòng, nội y phụ nữ. Chỉ trong thời gian ngắn, việc làm ăn của Tiêu gia lên nhanh như diều gặp gió, thanh thế cực thịnh.
Cuộc sống hiện tại mặc dù hết sức thoải mái, nhưng Lâm Vãn Vinh trong lòng hiểu rõ, việc làm ăn của Tiêu gia càng tốt, cũng có nghĩa là ngày đi kinh thành cũng càng lúc càng gần. Chỉ còn hơn một tháng nữa là hết năm, qua năm sau sẽ lập tức đi về phương Bắc trực chỉ kinh thành tìm Thanh Tuyền, Ngọc Sương cũng đi theo để cầu học. Việc hắn lo lắng duy nhất chỉ là Xảo Xảo, nha đầu này ngoan ngoãn đáng yêu mà bỏ nàng ở lại quả thực là không yên tâm chút nào. Mặc dù có bọn Thanh Sơn, Lạc Viễn chiếu cố, Lạc đại nhân cũng đã an bài nhân mã âm thầm bảo hộ nhưng ở Giang Tô cũng không thể một tay che trời. Trình Đức thì như hổ đói rình mồi bên cạnh nên lão hồ ly này trong nhiều tình huống cũng không thể bảo vệ bản thân. Thanh Sơn với Lạc Viễn thì lo xây dựng nên Hồng Hưng, cùng Hắc Long có Trình Đức làm chỗ dựa có xung đột, làm sao còn có thể bận tâm đến Xảo Xảo được.
Lâm Vãn Vinh càng nghĩ càng lo lắng: “Ny tử Xảo Xảo này chính là bảo bối trong lòng lão tử, quyết không thể để xảy ra việc gì. Hay nhất là hất ngã tên Trình Đức kia, lúc đó tại thành Kim Lăng không ai dám chọc tới Thanh Sơn, mà Xảo Xảo cũng được an toàn. Lão tử dù ra đi những vẫn có thể kê cao gối mà ngủ.” Nhưng việc hất đổ tên họ Trình đâu phải là dễ dàng, cho dù là Lạc Mẫn cũng không nắm chắc, huống chi sau lưng Trình Đức còn có tên Trữ tiểu vương gia kia làm chỗ dựa.
Hắn ra sức suy tính như vậy, càng ngày lại càng nhớ đến Xảo Xảo, ở Tiêu gia thêm một khắc cũng không chịu nổi nữa, vội vàng nhắm hướng tửu lâu chạy tới. Tới trước cửa tửu lâu, đã thấy Thanh Sơn đang vội vàng ra ngoài, Đổng Thanh Sơn thấy hắn thì khựng người hỏi:
– Đại ca, huynh sao lại tới đây?
“Mấy hôm ở Tiêu gia, công việc ùn ùn bận rộn xoay vòng vòng nên không thể đến tửu lâu. Không biết hai tên tiểu tử Thanh Sơn và Lạc viễn đang bận rộn việc gì?” Lâm Vãn Vinh thấy hắn sắc mặt hung hãn, sát khí đằng đằng, bèn cười nói:
– Thanh Sơn, đệ đang tính làm gì vậy, đi đánh nhau à?
Đổng Thanh Sơn đưa tay kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:
– Đại ca, huynh tới đúng lúc, đệ cùng tiểu Viễn đang tính tìm huynh thương lượng đây.
– Có chuyện gì?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
– Tên Ngô Chánh Bố cùng đám thủ hạ ô hợp của hắn e là không nhẫn nhịn được nữa. Mấy ngày nay chúng vẫn đang điều binh khiển tướng, xem bộ dạng chính là đang muốn động thủ với chúng ta.
Thanh Sơn khẽ nói.
“Thường khi sắp hết năm, đám xã hội đen hoạt động càng càn rỡ, muốn kiếm thêm ít chi phí hoạt động, từ cổ chí kim đều giống nhau.” Hắn gật gù rồi đưa mắt nhìn Thanh Sơn hỏi:
– Vậy ngươi cùng với tiểu Lạc chuẩn bị ra sao rồi?
Đổng Thanh Sơn hung hăng hươ tay lên, chém mạnh xuống:
– Đánh chúng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/04/2017 12:36 (GMT+7) |