Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 4

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 4

Một đêm ngon giấc. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phát hiện đã không còn sớm nữa, Đại tiểu thư không ngờ lại để hắn ngủ nướng, đó là một việc chưa từng xảy ra. Có lẽ là do nàng nghĩ mọi người hôm qua trải qua một ngày đường mệt mỏi.

Tắm rửa xong đẩy cửa ra, đã thấy Đại tiểu thư cũng vừa ra khỏi phòng, trong mắt còn ẩn hiện vài phần mệt mỏi, hiển nhiên đêm qua đã không ngủ yên.
Lâm Vãn Vinh biết nàng lo lắng việc thương hội, trong lòng than thầm một tiếng, cũng không còn biện pháp nào, liền hỏi: “Đại tiểu thư dậy sớm a, hôm qua ngủ ngon chứ?”

Đại tiểu thư gật đầu đáp: “Những năm gần đây, lần đầu thức dậy trễ như vậy, đều là chủ ý quái quỷ của ngươi, khiến cho người ta trở nên lười biếng.” Miệng tuy trách mắng nhưng mặt lại lộ vẻ cười cười.

Dùng xong bữa sáng, mọi người đi ra, thẳng tiến tới Tây Hồ. Lâm Vãn Vinh cùng với Đại tiểu thư đi phía trước, Tứ Đức, Tiêu Phong và Tiểu Thúy ba người theo xa xa phía sau.

Không nhanh không chậm đi vài bước đã thấy mặt Tây Hồ, nước trong vắt, xanh đẹp như gương, cầu cong soi bóng, chim hót líu lo, mận đào khoe sắc, cảnh sơn thuỷ mở ra như một bức tranh, đầy vẻ phong tình, khiến người ta đê mê tận hưởng. Sĩ tử và du khách đi lại như mắc cửi, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Tô đê (một trong ba con đê của tây hồ) phía nam bắt đầu từ chân núi Nam Bình, kéo dài đến chân Tê Hà lĩnh ở phía bắc, trải dài năm, sáu dặm, hai bên trồng dương liễu, bích đào nhiều không đếm xuể, trên đê có sáu chiếc cầu đá hình cánh cung nối nhau, nên nổi danh là Tô đê lục kiều.

Lâm Vãn Vinh cùng Đại tiểu thư chậm bước trên Tô đê, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu những ánh vàng nhàn nhạt, gió nhẹ thổi tới mang theo làn hơi lành lạnh, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Đại tiểu thư trong lòng có chuyện, tựa hồ không còn tâm trí mà hưởng thụ. Lâm Vãn Vinh hỏi: “Đại tiểu thư, nơi này vì sao gọi là Tô đê?”

Tiêu Ngọc Nhược cười mát: “Ngươi không biết lai lịch Tô đê ư? Ta lại cho rằng ngươi là người thông minh nhất thiên hạ chứ?”

Thấy mày nàng giãn ra, khuôn mặt mỉm cười, so với Tây Hồ thậm chí đẹp hơn ba phần, Lâm Vãn Vinh cười đáp: “Ta với việc lớn thì thông minh, việc nhỏ hồ đồ, những chuyện này sao có thể nhớ rõ ràng chứ.”

Đại tiểu thư cười rồi liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ gã này là chúa lý sự cùn, đồng thời giải thích: “Tô đê này chính là ngày trước khi đại thi nhân Tô Đông Pha tiên sinh nhậm chức tri phủ Hàng Châu, nạo vét Tây Hồ, lợi dụng bùn đất đắp lên, rồi do các đời sau tiếp tục phát triển mà hình thành. Sau này để tưởng nhớ công ơn ông ấy đóng góp cho Tây Hồ nên mới lấy họ của ông ấy đặt tên là “Tô đê”. Sớm xuân ở Tô đê được liệt vào mười cảnh đẹp nhất Tây Hồ, lại gọi là “Lục kiều yên liễu” (Sáu cầu liễu rủ), đứng trong Tiền Đường thập cảnh, là một trong những nơi đẹp nhất của Hàng Châu.”

Đại tiểu thư đi vài bước, ngắm nhìn nược hồ trong vắt, thấy rõ tận đáy, chậm rãi ngâm:

Liễu ám hoa minh xuân chính hảo
Trọng hồ vụ tán phân lâm điểu
Hà xử hoàng ly phá minh yên
Nhất thanh đề quá Tô đê hiểu

(Thơ của Dương Chu thời Minh, tạm dịch:
Liễu rợp hoa đua muôn sắc xuân
Hồ biếc sương tan chim lại gần
Chốn nào vàng anh xua bóng tối?
Đích thị Tô đê chẳng phân vân.)

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên, tán: “Đại tiểu thư quả nhiên học thức cao, kiến văn rộng rãi, có tài văn thơ.”

Đại tiểu thư thản nhiên cười đáp: “Ngươi tự dưng rót mật vào tai ta làm gì, ta có thể không tin ngươi. Thơ này chính là người khác làm ra, bất quá ta chỉ thuận miệng ngâm lại. Do ngươi không học thơ từ nên không biết xuất xứ bài thơ này thôi.”

Lâm Vãn Vinh ha hả cười nói: “Thơ từ cũng phải học ư, ta thở cũng ra thơ.

Phi hồng thiên xích quải Hồ Tây
Do thị Tô công cựu nhật đê
Mạc đạo thương tang kim cổ dị
Phong lưu tằng kí tích niên đề.

(Bài này không rõ tác giả, chỉ biết tên là Tây Tân Kiều (cầu mới ở phía tây), tạm dịch:
Cầu vồng ai dựng bên Tây Hồ
Đê ấy nhờ công Tri phủ Tô
Đừng nói bể dâu gây suy suyển
Phong lưu nét cũ vẫn chưa mờ )

Đại tiểu thư che miệng cười hỏi: “Thơ này là do ngươi làm à? Ta thật sự không tin, rõ ràng là ngươi sao chép của người khác. Ngươi ấy à, ngay cả vài chữ cũng không viết được, lại có thể ngâm thơ sao, nói ra ai tin chứ?”

Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầy trán, Đại tiểu thư thật sự hiểu rõ ta à, hắn làm ra vẻ ha hả cười nói: “Ta mặc dù không thích đọc sách viết chữ, nhưng với ngâm thơ cũng nghiên cứu đôi chút. Tài học của ta là trời sanh, người khác muốn học cũng không được.”

Đại tiểu thư đối với hắn đã hiểu rất rõ, biết người này vốn là loại thổi da trâu (khoác lác), đang lúc thoải mái nên nàng không không câu chấp, cười nhẹ, liếc mắt nhìn hắn, giận nói: “Nếu ta tin ngươi, mặt trời mọc ở phía tây.”

Nói vài câu, Đại tiểu thư tâm trạng dần tốt hơn, đều là do Lâm Tam náo động. Đại tiểu thư vừa thẹn vừa vui, bất chợt cất bàn chân nhỏ nhắn chạy về phía trước, giống như trở lại thời thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi vậy.

Tuy là buổi sáng nhưng trên Tô đê đã ồn ào tiếng người đi chợ, kiếm sống mưu sinh, sớm đã tụ tập lại, khiến cho Tô đê náo nhiệt phi thường.

Đại tiểu thư tựa như khôi phục tính khí trẻ con, bất ngờ li khai Lâm Tam, vừa chạy vừa nhìn. Trên con đê lớn, người buôn bán tấp nập, các trò đi dây phi ngựa, tung tiền ném bóng, đá gỗ rải cát, nuốt dao ngậm lửa, nhảy nhót lộn mèo (đây là các trò biểu diễn), khiến lòng người run sợ nhưng lại nhịn không được cao giọng khen hay.

Đại tiểu thư hâm mộ hỏi: “Những người này không biết làm thế nào luyện thành võ nghệ như vậy?”

Lâm Vãn Vinh hì hì cười đáp: “Những cái này đều là giả cả, nếu thật sự đánh nhau, một đao chém xuống, tất cả đều xong.”

Đại tiểu thư hừ một tiếng, còn chưa nói nên lời đã sợ hãi kêu lên một tiếng, trốn ra sau lưng Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh theo tiếng nhìn lại, nguyên lai là một con rắn lớn, cũng không biết từ đâu một người trên thân quấn một con rắn lớn đi đến, đang kêu gọi mọi người chung quanh cho tiền.

Con gái trời sinh sợ rắn, Đại tiểu thư cũng không phải ngoại lệ. Lâm Vãn Vinh tuy tự cho rằng mình trời không sợ đất không sợ, nhưng đối với rắn cũng là kính nhi viễn chi. Hắn nắm chặt tay Đại tiểu thư, kéo nàng chạy vài bước rồi mới mở miệng cười dài nói: “Những trò đùa giỡn với rắn này chỉ doạ người ta chứ có làm gì đâu, phải như Trúc Diệp Thanh hay Nhãn Kính Vương thì mới đáng nể a.” (Trúc Diệp Thanh và Nhãn Kính Vương là hai loại rắn độc.)

Đại tiểu thư tuy là sợ rắn, nhưng cũng biết những con hắn nói đều là rắn cực độc, nhịn không được liếc nhẹ hắn hỏi: “Ngươi đúng là xấu xa. Còn không mau buông ta ra?”

“Buông ngươi ra, buông cái gì ra?” Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi.

“Buông tay ta ra.” Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận nói.

“Ồ!” Lâm Vãn Vinh vội vàng thả tay nàng ra, ngại ngùng nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.”

Đại tiểu thư hừ giọng nói: “Chưa từng thấy ai xấu xa như ngươi.” Mặt nàng ửng đỏ, bỏ hắn tiếp tục đi lên phía trước.

Gió.
Len lỏi thì thầm.
Em tìm nơi thích hợp nghỉ chân
Hàng hàng quán quán
Trà thơm quả ngọt
Hương tửu bay xa
Trang sức chói loà
Thuyền sen ngựa chiến
Đèn đóm trống chiêng
Trò vui triền miên
Nhiều không đếm xuể.

Đại tiểu thư từ nhỏ đã tập tành buôn bán, đối với những thú vui này vốn đã qua nhiều năm, hôm nay có dịp gợi nhớ lại giấc mộng tuổi thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn. Trông nàng như trẻ con được đi chơi, hết nhìn đông lại nhìn tây, với mọi thứ đều tò mò, vô cùng thân thiết.

Lâm Vãn Vinh phải vất vả lắm mới theo được nàng thì đã thấy Đại tiểu thư đang ngẩn người trước một xâu băng đường hồ lô (kẹo bọc đường) đỏ thắm. Răng trắng cắn chặt môi hồng, tựa hồ rất do dự.

Nha đầu kia thật tham ăn, Lâm Vãn Vinh thầm buồn cười, đi ra phía trước lão nhân bán đường hồ lô hỏi: “Lão bản, đường hồ lô này bán như thế nào?”
“Năm tiền hai xâu.”

“Quá mắc, mười tiền ba xâu lão bán hay không?”

Người bán đường hồ lô sửng sốt một chút, vội vàng lấy xuống ba xâu nói:
“Tiểu ca, đây là ba xâu đường hồ lô của ngài, cầm lấy.”

Lâm Vãn Vinh trả tiền xong, liền kéo Đại tiểu thư đi. Đưa hai xâu đường hồ lô cho Đại tiểu thư, hắn nói: “Ta mời khách, ăn đi.”

Mặt Đại tiểu thư khẽ ửng đỏ, e thẹn nói: “Ta chỉ muốn nhìn, không nghĩ đến ăn.”

Thiên kim đại tiểu thư này, thích lại còn giả bộ, Lâm Vãn Vinh không lý đến nàng, cắn cả viên kẹo vào miệng, nhai vài cái nói: “Ngọt thật! Vị thật ngon, cô nhanh thưởng thức xem.”

Đại tiểu thư khó nhịn nổi sự cám dỗ, liền cũng cắn nhẹ một miếng, chỉ cảm thấy một làn hương ngọt ngào đã lâu không nếm tràn ngập khắp miệng, thật vô cùng thơm ngon, bất tri bất giác đã ăn hết cả xâu.

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng cười bí hiểm nói: “Ngon không?”

Mặt Đại tiểu thư ửng đỏ, hừ nói: “Ai cần ngươi quản chứ.” Khẩu khí cũng yếu ớt vô cùng.

Thấy trên mặt hắn hiện rõ vẻ cười cợt, Đại tiểu thư biết thần thái của mình vừa rồi đã bị hắn nhìn rõ, trong lòng tức giận, đột nhiên nói: “Lam Tam, ngươi mới vừa rồi trả giá, thật sự là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả đó.”

“Đó là đương nhiên.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đang muốn huênh hoang, đột nhiên vỗ mạnh đầu. Ai chà, lão tử hôm nay thế nào mà biến thành heo, trời ạ, thật mất mặt quá, cả ngày đi bắt nhạn lại để nhạn mổ mù mắt.

Đại tiểu thư cất tiếng cười khúc khích, càng lúc càng cười lớn, đến mức gập lưng cong người, không còn đứng nổi. Ngày trước chỉ có Lâm Tam chiếm tiện nghi người khác, hôm nay lại bị người chiếm tiện nghi, thật là hiếm thấy.

Mới rồi chỉ mưu đồ chiếm tiện nghi miệng lưỡi nên nhất thời không nghĩ xa, một đời huy hoàng bị hủy trong một lúc, Lâm Vãn Vinh thầm bực bội, chỉ đành ngại ngùng cười nói: “Vô phương vô phương, bản nhân hôm nay phát dương phong cách, hồ đồ hiếm có, chịu thiệt là phúc.”

Nghe tên quỷ này nói chịu thiệt là phúc, giống như là hắn đang giảng giải ta là một người tốt, khiến người khác bật cười. Đại tiểu thư chấn chỉnh nét mặt, cười nói: “Để xem ngươi từ nay về sau còn dám tùy tiện khi dễ người khác không.”

Kinh qua một màn vui nho nhỏ, Đại tiểu thư giải toả được đôi chút, thấy thứ gì cũng muốn ăn. Nàng liền chủ động xuất tiền mua, mời Lâm Tam thưởng thức. Lâm Vãn Vinh không cự tuyệt, dù sao có người mời khách, không ăn là thiệt.

Một đường cứ thế mà đi, giữa mặt trước Tô đê, trông thấy một lão giả tinh thần quắc thước đang vẽ tranh bên hồ, gần như đã hoàn tất. Bức hoạ đó vẽ cảnh Tây hồ sóng vỗ dập dờn, sương khói giăng giăng, nét bút thật tự nhiên, không chút rụt rè, chính là một bức “Tây Hồ yên vũ đồ”.

Lâm Vãn Vinh miễn cưỡng gọi là một nửa họa gia (hoạ sĩ) cộng với bình luận gia, nhưng đối với Tây Hồ yên vũ đồ này, hắn lại không nhìn ra được nét chủ đạo. Bức họa này điềm đạm tự nhiên, không giống Hậu Dược Bạch kia vẽ giang sơn. Bức họa này chỉ có yên vũ đơn giản nhất, tuyệt không có chút hơi hướng bên ngoài, lại cũng chính là loại đơn giản tự nhiên, dễ nhìn ra công phu nhất.

Sau khi lão giả kia vẽ xong, tựa hồ ý vẫn chưa tận, lại soạt soạt viết lên yên vũ đồ bảy chữ “Trường trường trường trường trường trường trường??”
Khục, Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, lão nhân này còn chơi chữ a, thật có phần thâm ý. Đại tiểu thư nhíu mày, nhẹ hỏi: “Bảy chữ này, là một bộ thượng liên (vế đầu câu đối) ư?”

Lúc lão giả vẽ tranh, chung quanh đã sớm có mấy người vây lại xem, nhìn hình dáng, đều là kẻ đọc sách. Những văn sĩ này là người trong nghề, đều là cao thủ xem tranh. Bức “Tây Hồ yên vũ đồ” này nhẹ nhàng thanh tao, ẩn chứa ý ngoài thế tục, không chỉ có bút pháp vô cùng tinh tế, mà ý cảnh cũng khiến cho người ta ngưỡng mộ. Có được bút pháp ý cảnh như thế, đó chắc là danh gia, chỉ không biết lão giả này là người phương nào.

Lão giả viết xong bảy chữ, liền ném đi cây bút nhỏ, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Lão tựa hồ đã biết chung quanh có người vây xem, xoay người thấy nhiều sĩ tử như thế, cũng không chút kinh ngạc, mỉm cười nói: “Chư vị tài tử học sĩ, bảy chữ này chính là một bộ thượng liên, nếu có người đối được hạ liên, lão hủ sẽ mang tác phẩm mới “Tây Hồ yên vũ đồ” này tặng cho người đó.”

Nghe nói thế, mọi người cả kinh. Tây Hồ yên vũ đồ này chính là tuyệt tác khó gặp đời nay, giá trị không thấp, lão giả này rõ ràng là đương đại danh gia, chỉ có điều lão lưu lại ấn giám (tiêu ký đặc biệt của tác giả) phía trên, không biết là ai. Nhưng điều càng làm cho mọi người bất ngờ hơn, chính là bảy chữ “Trường” kia lại là một bộ thượng liên, thật khiến người khác khó hiểu. Tây Hồ nhiều tài tử giai nhân, vậy mà nhìn bảy chữ này đều không thể đối được.
Đại tiểu thư trầm tư thật lâu, khẽ thở dài nói: “Ta tài sơ học thiển, với ‘Tây Hồ yên vũ đồ’ này sợ là không có duyên phận.”

Lâm Vãn Vinh kỳ quái nói: “Đại tiểu thư, ‘Tây Hồ yên vũ đồ’ tuy đẹp, nhưng cũng không nên thích thú như vậy chứ.”

Đại tiểu thư nói: “Nhìn lão tiên sinh này bút pháp phong độ, chắc hẳn là danh gia đương thời. ‘Tây Hồ yên vũ đồ’ này, trong mắt người không biết thì một đồng cũng không đáng giá, nhưng với người yêu tranh, ngàn vàng không nhiều a.”

“Thật có giá trị ngàn vàng sao?” Lâm Vãn Vinh nhất thời lên tinh thần, hắn tuy biết bức họa này rất trân quý, lại không nghĩ rằng có thể trị giá như thế. Hắn không yêu tranh, với danh gia cũng không để ý, chỉ là bạc này thật sự quá hấp dẫn.

“Ngàn vàng không đổi!” Đại tiểu thư kiên định nói.

Lâm Vãn Vinh cười nói: “Đã như thế, Đại tiểu thư, ta đây liền nghĩ ra cách lấy được bức họa này, nếu bán được bạc, chúng ta chia đôi.”

Đại tiểu thư cười nói: “Người ta là kẻ yêu tranh, nếu nghe ngươi nói chuyện như thế, nhất định phải tống ngươi ra ngoài.”

Đột nhiên nàng ngạc nhiên hỏi: “Ý ngươi là, ngươi có thể đối được thượng liên này?”

Nàng biết Lâm Tam này đối với các loại thơ từ thì chẳng hiểu chi, nhưng tài ứng đối của Lâm Tam nàng đã tận mắt thấy qua, phải chăng hắn thật sự có cách.

Lâm Vãn Vinh khẽ cười đáp: “Đố chữ mà thôi, làm sao có thể làm khó bản tài tử tài hoa không gì không làm được này? Phải nói trước đã, Đại tiểu thư, đây không phải là ta cố tình gây sự chú ý nhé.”

Đại tiểu thư trong lòng tò mò, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, sự tình như vậy, nếu được nổi tiếng, ta hy vọng ngươi được càng nhiều càng tốt.”

Việc này là chuyện đem vinh quang đến cho Tiêu gia, sao có thể so với việc Lâm Tam giận đánh Hậu công tử được.

Lâm Vãn Vinh nở nụ cười, liền từ trong lòng lấy ra duyên bút (bút chì), dưới ánh mắt mọi người, hắn chậm rãi đi lên phía trước, soạt soạt soạt soạt viết ra bảy chữ lớn lên cạnh tờ giấy trắng đó.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đường Môn – Quyển 5
Thân ảnh biến hóa, Tiểu Vũ đã được Đường Tam cõng ở trên lưng. Sau một khắc, quang mang màu vàng lam chợt từ trên người Đường Tam xuất ra. Sau khi trải qua tự hỏi cẩn thận, Đường Tam cũng không có lựa chọn sử dụng hồn kĩ của Đái Mộc Bạch. Dù sao phục chế Bạch Hổ chân thân cũng không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Lăng Tiếu – Quyển 18
Lăng Tiếu lần này là không có chỗ để trốn rồi, chỉ có thể cứng rắn phản kích. Hắn không có sử dụng Cửu Dương Phần Thiên quyền, mà là sử dụng Bài Vân chưởng. Chưởng chưởng đối ấn ở chung một chỗ, giao nhau tạo ra không ít kình phong. Hai người vì tránh đem hoa đăng đánh tan, vừa giao...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Miêu Nghị – Quyển 3
Đi! Miêu đại động chủ vung tay lên, dẫn đầu chạy trước. Cả đám đệ tử Lam Ngọc môn chắp tay hành lễ với Hồng Trường Hải, lập tức giục long câu chạy rầm rập theo sau. Dọc trên đường đi, tuyết trắng dưới đường bị vó long câu hất tung bay. Chạy tới nửa đường, ánh mặt trời biến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: - - - - - - - - - phim sex -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyện sex công sởthiendia truyensextruyen sex gai quetruyện sex 21truyện sex trường họctruyện sex chi emtruyen sex hiep dam chi hang xomtruyện sex dì cháutruyen sex tap thetruyện sex đồng tính namtruyen sex tuoi thodit nhau tren xe dap dientruyện sex chữtruyen sex chi em hotruyện sex ỷ thiên đồ long kýtruyen sex tu ketruyen sex cổ trangtruyện sex con dâutruyen sex chi maichuyen sex dai taptruyen sex chat sextruyen sex viptruyen sex toi loitruyện sex nữ sinhtruyen sex 17truyen sex cực dâmtruyen dich loan luantruyen sex nobitatruyen sex em hotruyện sex gia sưtruyen sex hoc sinh lam tinhtruyen sex hay ma nganđọc truyện sex ngắntruyen sex thuy duongtruyen sex damdangtruyen sex mautruyen sex mausex co giao thao 100.000truyensex hoc sinhtruyện loạn luân hay nhấttruyen sex bien thaitruyen sex sinh vien co thattruyện sex bà giàtruyen sex y thien do long kytruyen sex cha va con gaisex liên minhtruyen sex hoc sinh pha trinhtruyen sex hien trinhco nang dam dangtruyen sex 19truyen sex y thien do long kytruyen sex co giaotruyện sex 21truyen sex hoc sinh moitruyen sex vo dam ngoai tinhtruyen sex bao luctruyện chat sextruyen sex dai taptruyện chinh phục gái đẹptruyen sex doi vo doi chongtruyen sex dap datruyen sẽ tvtruyen sex gai giatruyện sex phươngtruyen sex hai chi emliên minh huyền thoại sextruyen sex offlinetruyen sex damductruyen sex 17truyện đánh đòn vào mông