Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 43

Lâm Vãn Vinh - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 43

Nghĩ đến Xảo Xảo, hắn bỗng thấy ấm lòng. Thanh Tuyền thì gót hương biệt tích, nhị tiểu thư thì bị mụ hổ cái coi giữ, chỉ còn có Xảo Xảo đáng yêu ở bên cạnh, sao hắn không thương được.

Đến quán rượu, trời đã bảng lảng về chiều. Quán rượu này, thời gian cứ trôi, tân khách cứ nườm nượp, làm ăn cực kỳ khấm khá. Lâm Vãn Vinh mừng thầm, ôi tiền, đây đều là tiền của ta hết.

Hắn đi từ lầu một lên lầu hai, tuyệt không thấy bóng dáng Xảo Xảo đâu, đến cha con nhà họ Đổng cũng đâu mất. Bây giờ Thực Vi Thiên quy mô đã lớn, dưới lầu là những người làm thuê của pháo đường đang mời khách. Lên đến lầu ba cuối cùng cũng nhìn thấy lão Đổng. Lão đang hý hoáy ghi sổ, nhìn lão tỉ mỉ viết từng chữ một, Lâm Vãn Vinh cũng thấy phiền thay cho lão. Hắn đang nghĩ thầm có nên dạy số Arab cho cha con lão Đổng không thì lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, giật mình đánh rơi cây bút lông xuống đất, nói:
– Tiểu Lâm, cậu về rồi đấy à.

Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
– Đổng đại thúc, cháu đã về. Thế Xảo Xảo đâu ạ, sao chẳng thấy đâu?

Lão Đổng ổ mắt đỏ hoe nói:
– Xảo Xảo, con bé… con bé… !
Trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt dâng lên một cảm giác bất an, vội vàng hỏi:
– Đại thúc, Xảo Xảo làm sao cơ? Có phải có kẻ nào bắt nạt cô ấy không? Mẹ nó chứ, thằng nào, để cháu đi xé xác hắn.

Lão Đổng lắc đầu:
– Không phải, Xảo Xảo ốm rồi.

– Ốm à? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có nặng không? Đã gọi thầy lang đến khám chưa…
Lâm Vãn Vinh hỏi liền một tràng như pháo bắn. A đầu Ngọc Sương đã làm cho lão tử xót ruột rồi, Xảo Xảo cũng đừng làm cho ta đau lòng thêm nữa chứ.

Lão Đổng chỉ tay lên lầu, hắn liền hiểu, trên lầu năm là nơi phú quý giàu sang, hoàn toàn chưa từng có người lên đó bao giờ. Xảo Xảo bận bịu cả ngày ở tửu lầu, lầu năm đó chắc giờ tạm thời trở thành khuê phòng của cô ấy.

Lâm Vãn Vinh chạy rầm rầm lên lầu, vừa tới lầu năm bỗng nghe tiếng một người con gái nhỏ nhẹ nói:
– Thanh Sơn, đệ về rồi đấy à? Nhẹ nhàng một chút nào để tỷ tỷ của đệ còn ngủ.

Giọng nói này nghe rất quen tai nhưng không phải là Xảo Xảo. Lâm Vãn Vinh vội vã vén màn bước vào bỗng bắt gặp người con gái đó đang đi ra, hai người suýt va vào nhau.

– Lạc tiểu thư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên. Người con gái này là Lạc Ngưng đệ nhất tài nữ Kim Lâu.

Lạc Ngưng hết ngạc nhiên rồi lại vui mừng đáp:
– Lâm đại ca? Huynh về rồi à? Tốt quá rồi, lần này Xảo Xảo được cứu rồi.

Không kịp nghĩ đến chuyện vì sao Lạc Ngưng lại xuất hiện ở đây, Lâm Vãn Vinh đã sốt ruột:
– Xảo Xảo đâu, Xảo Xảo đâu rồi?

Lạc Ngưng đưa ngón tay nõn nà như ngọc lên miệng, khẽ nói:
– Khẽ nào, cô ấy vừa mới ngủ.

Lâm Vãn Vinh bước vào gian phòng, thấy Xảo Xảo đang nằm nghỉ trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, trên trán đắp khăn ướt đã ngủ say. Mấy ngày không gặp, khuôn mặt vốn mịn màng hồng hào của nàng nay gầy guộc đi ít nhiều.

Lâm Vãn Vinh chợt nhói đau trong lòng, vội vàng đến bên giường cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, khẽ nói:
– Xảo Xảo, đại ca đến trễ rồi…

Xảo Xảo như nghe thấy lời của hắn trong giấc mộng chập chờn, khẽ “ừm” một tiếng, gọi “đại ca”, nàng chau mày và nước mắt tuôn ra. Lâm Vãn Vinh biết nàng chắc hẳn đang mơ thấy mình liền tự trách cứ. Tối qua sau khi quay về đáng nhẽ phải đến thăm Xảo Xảo, nàng ấy vì mình mà nếm bao nhiêu khổ cực. Cho dù thế nào cũng khó báo đáp được tình sâu nghĩa nặng.

Hắn giữ chặt tay Xảo Xảo, câm lặng ngồi bên nàng, một sự yên lặng chưa từng thấy, không khỏi nổi một chút ý nghĩ khinh rẻ bản thân.

Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Vãn Vinh mới quay đầu nói với Lạc Ngưng:
– Lạc tiểu thư, xin đa tạ.

Lạc Ngưng lắc đầu đáp:
– Lâm đại ca, huynh cảm ơn ta mà làm gì? Xảo Xảo là bạn tốt của ta, cô ấy ốm thì đến thăm là lẽ tất nhiên. Hơn nữa, ta cũng có việc đến tìm cô ấy. À đúng rồi, Lâm đại ca, huynh làm thế nào thoát khỏi tay bọn cướp vậy? Mấy hôm nay mọi người đều rất lo lắng, nhất là Xảo Xảo.

Trong Kim Lăng Thành, nhà họ Tiêu cũng là những nhân vật tai to mặt lớn. Chuyện cả nhà gặp phải bọn cướp lập tức truyền đi khắp Kim Lăng thành. Một người quan tâm tới Lâm Vãn Vinh như Xảo Xảo ắt phải biết tin.

Hắn khẽ vuốt ve đôi má xinh xắn của Xảo Xảo mà thở dài:
– Chuyện dài khó kể cho mau. Lạc tiểu thư, cô có thể cho ta biết Xảo Xảo bị bệnh gì không?

Lạc Ngưng gật đầu đáp:
– Hôm Tiêu gia gặp chuyện, sau khi Xảo Xảo biết tin liền ngất ngay tại chỗ, làm cho Thanh Sơn và cha con Đổng đại thúc sợ chết khiếp. Lúc sau Xảo Xảo tỉnh lại, tinh thần phải chịu những đả kích to lớn, còn nói hy vọng sau khi huynh quay về không thấy tửu lâu làm ăn đổ bể, mãi chiều hôm sau vẫn chưa thấy tin tức gì của huynh, cô ấy không thể chịu đựng thêm được, thế là đổ bệnh, lại còn luôn nói nhảm những lời hồ đồ.

A đầu ngốc này, Lâm Vãn Vinh khẽ áp bàn tay nhỏ của nàng lên mặt mình. Xảo Xảo là người hắn yêu đầu tiên khi lạc vào thế giới này, cũng là người con gái đầu tiên quan tâm tới hắn. Điều ấy khiến Lâm Vãn Vinh có một cảm tình đặc biệt dành riêng cho nàng. Thà phụ cả thiên hạ chứ quyết không phụ Xảo Xảo, đây là lời thề trong lòng của hắn.

Xảo Xảo ngủ được một lúc bỗng mơ hồ tỉnh giấc, thấy trước mắt mình là Lâm Vãn Vinh, dường như nàng không tin nổi, hai bên má ướt đẫm lệ châu:
– Đại ca, đại ca! Là huynh đấy sao? Muội có nằm mơ không?

Lâm Vãn Vinh giúi đầu nàng vào trán mình, khẽ hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng và nói:
– A đầu ngốc, muội xem có phải đang nằm mơ không?

– Đại ca…
Xảo Xảo không cầm lòng được liền bật khóc.

Lâm Vãn Vinh cũng không nỡ nhìn nàng như vậy, bèn vỗ vai nàng nói:
– Xảo Xảo, đại ca không sao, muội xem, đại ca chẳng phải đã về rồi ư?

Càng nói Xảo Xảo khóc càng to, Lâm Vãn Vinh biết mấy ngày này nàng đã phải sống trong sợ hãi, liền ôm chặt lấy nàng, khẽ vỗ lên vai an ủi. Xảo Xảo mãi mới nín khóc, thẫn thờ nhìn hắn:
– Đại ca, huynh làm thế nào quay về được thế? Bọn cướp có làm khó huynh không?

Lâm Vãn Vinh thản nhiên nói:
– Xảo Xảo, muội biết đấy, đại ca thông minh thiên bẩm, trăm mưu nghìn kế, mấy tên cướp lặt vặt đó có là gì, đại ca ra tay là đâu vào đấy.

Xảo Xảo vừa khóc vừa cười:
– Đại ca, huynh cũng biết nghĩ ra cách này để dỗ muội.

Lâm Vãn Vinh véo mũi nàng:
– Ta chỉ biết dỗ Xảo Xảo của ta thôi.

Nói xong, hắn bỗng thấy tự coi thường bản thân. Hắn nói với Ngọc Sương như thế, cũng nói với Thanh Tuyền y hệt. Một chiêu của lão tử trăm phát trăm trúng. Quả nhiên Xảo Xảo đã ngừng khóc, khẽ trách:
– Đại ca…

Liền ngượng ngùng không nói gì nữa. Lâm Vãn Vinh thấy Xảo Xảo mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng e thẹn như bông hải đường mùa xuân, trong lòng vui sướng không tả siết, đang định nói thêm vài câu chả chớt thì thấy Lạc Ngưng bê bát thuốc lên:
– Xảo Xảo, mau uống thuốc đi kẻo nguội.

Đổng Xảo Xảo ngạc nhiên đáp:
– Ngưng tỷ, muội đâu thể để tỷ phục vụ muội được, Thanh Sơn đâu?

Lạc Ngưng đáp:
– Lúc tỷ đến, Thanh Sơn và Tiểu Viễn đã biết tin Lâm đại ca quay về, chắc là đến nhà họ Tiêu đi tìm rồi.

Lâm VãnVinh gật gật đầu, thầm nghĩ, hôm nay mình ở Tê Hà tự vất vưởng cả ngày, không cùng đường với hai tên tiểu tử này rồi.

Trong lòng hắn hơi hối hận, đỡ lấy bát thuốc trong tay Lạc Ngưng và nói:
– Lạc tiểu thư, xin đa tạ.

Lạc Ngưng mỉm cười:
– Lâm đại ca nói những lời khách sáo thế làm gì, ta với Xảo Xảo là chỗ chị em. Hơn nữa, hôm nay ta cũng có chút việc nên mới đến.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, phải rồi, hắn chưa tự mãn đến mức cho rằng Lạc tiểu thư đặc biệt tới đây là vì mình. Tuy hay tự tâng bốc bản thân là Kim Lăng đệ nhất mỹ nam tử, nhưng cũng biết sự hấp dẫn này không hề có chút tác dụng nào với Lạc Ngưng. Cô gái này tính tình tuy vui vẻ phóng khoáng, cư xử chân thành với mọi người nên tất nhiên sẽ có rất nhiều bạn bè, nhưng nếu muốn nàng sinh tình với một người con trai thì lại khó bằng lên trời.

Lâm Vãn Vinh không cần biết mục đích của nàng ta là gì, dù gì cũng đã chăm sóc Xảo Xảo nên cũng biết ơn, liền gật đầu đáp:
– Lạc tiểu thư, thế này đi, lát nữa cô đem kể lại sự tình, ta xin thay mặt Xảo Xảo nhà tôi tỏ lòng cảm ơn. Nếu giúp được gì thì chúng tôi nhất định giúp.

Xảo Xảo vừa mừng vừa thẹn, nhìn Lâm Vãn Vinh không một lời phản đối. Hắn đưa bát thuốc lên miệng nàng bảo:
– Xảo Xảo, ngoan nào, uống thuốc mau kẻo nguội mất, rồi đại ca sẽ mua kẹo cho muội ăn.

Lạc Ngưng đứng đằng sau nhịn cười, thầm nghĩ, cái anh chàng này thật khéo dỗ người ta. Xảo Xảo trong lòng ngọt ngào như nếm mật, có điều ngửi thấy mùi thuốc, thấy vị đắng khó tả lại chau mày nói:
– Đắng lắm…

Lâm Vãn Vinh nhèo nhẹo nói:
– Hay đại ca nếm thử một hớp rồi đút cho muội nhé

Lạc Ngưng đứng sau nghe mà thấy khó chịu, thầm nghĩ, tên này đúng là loại vô sỉ hơn người, mấy lời dụ dỗ đường mật thế cũng nói ra mà không chớp mắt. Xảo Xảo lại nhũn cả người ra, nghe đại ca thúc giục liền ngửa cổ một hơi uống sạch cả bát thuốc.

Thấy thần sắc Xảo Xảo đã hồi phục ít nhiều, trên môi đã thấy nở nụ cười, Lâm Vãn Vinh thở phào một tiếng tự nhủ, việc lão tử đây bị bắt đi có hề gì, có điều liên lụy đến Xảo Xảo và Ngọc Sương của ta là tội lớn. Những việc xuẩn ngốc thế này về sau không dám làm nữa. Bây giờ hắn đã có thần công lại có hỏa thương trong tay, có bị bắt đi cũng không dễ.

Xảo Xảo vẫn hơi mệt mỏi, uống hết thuốc liền yên lành ngủ say trong ánh mắt chăm chú của Lâm Vãn Vinh. Hắn ra hiệu cho Lạc Ngưng, nàng đi ra ngoài với hắn. Hai người ra khỏi phòng rồi, Lâm Vãn Vinh nói:
– Lạc tiểu thư, tiểu thư có việc gì cần ta giúp đỡ thì cứ nói thẳng ra.

Hắn vừa nói vừa mở cửa sổ, gió lạnh từ hồ Huyền Vũ thổi vào, trong lòng hắn thấy chút khoan khoái. Lầu năm này vốn được xây dựng sang trọng tao nhã, vọng về phía xa, mặt hồ lấp lánh dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ. Sóng nước óng ánh, diễm lệ vô ngần, khiến hắn có một cảm giác thần tiên thoát tục. Lạc Ngưng cũng cảm thấy như vậy, nhìn cảnh sắc mặt hồ, liền cười và nói:
– Lâm đại ca, huynh thật khéo chọn nơi đây, quả là có con mắt độc đáo.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Không phải là mắt ta độc đáo mà là ta hiểu tâm lý con người.

– Ủa, Lâm đại ca nói thế là sao?
Lạc Ngưng ngạc nhiên hỏi.

Lâm Vãn Vinh lại có dịp huênh hoang một tràng lý luận tâm lý học:
– Đứng từ góc độ tâm lý học mà nói, ai chả muốn mình được ăn trên ngồi trốc mà cúi đầu xuống nhìn cả thiên hạ. Như vậy càng khiến cho người ta có được cảm giác thành công. Giống như hai chúng ta đứng trên này, ai ai cũng phải ngưỡng vọng, thế nên cảm giác rất dễ chịu.

Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:
– Lâm đại ca, huynh nói có lý. Vua chúa quan lại tự cổ hầu như đều có cảm giác này.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười:
– Điều này không liên quan gì tới đề tài chúng ta bàn luận hôm nay, cô hãy cứ nói cần bọn ta giúp việc gì đi đã.

Lạc Ngưng cười, thầm nghĩ, cái đề tài tâm lý học này rõ ràng là hắn tán trước, bây giờ tự nhiên lại nói là không liên quan, đúng là tư duy linh hoạt khó ai theo kịp.

– Thật ra lần này ta đến tìm Xảo Xảo, có vài việc khó xử muốn cô ấy giúp đỡ.
Nói đến đây, Lạc Ngưng bỗng cúi gằm mặt xuống, xem ra việc lần này quả thực khó nói, chứ nếu không người khoáng đạt như cô không đến nỗi ngượng ngùng như thế.

Thấy vẻ mặt õng ẹo của Lạc tiểu thư, hắn nghĩ, a đầu sao vậy, hay đang nghĩ chuyện xuân tình, muốn nhờ Xảo Xảo giới thiệu bạn trai chắc?

Hắn cười ha hả:
– Lạc tiểu thư, có gì thì cứ nói thẳng ra đi, Lạc Viễn là huynh đệ của tôi, cô lại là chị gái của nó, chúng ta đều là người một nhà cả, gì mà phải khách khí.

Lạc Ngưng trầm ngâm hồi lâu mới nói:
– Lần này ta đến tìm Xảo Xảo, thực ra có hai mục đích, nói thẳng ra thì cũng chỉ là một vấn đề. Ta muốn cô ấy quyên góp từ thiện.

Quyên góp từ thiện? Lâm Vãn Vinh liền hiểu ngay. Trời ạ, từ thiện thì cứ nói thẳng ra là góp tiền từ thiện, không ngờ ở thời đại này đã có những suy nghĩ như thế. Lạc Ngưng quả nhiên là Kim Lăng đệ nhất tài nữ, sáng kiến này mà cũng nghĩ ra được. Cô em này muốn làm ăn thì chắc chắn cũng phải cỡ như ta, quả là nữ đại gian thương.

– Ủa, từ thiện? Từ thiện là cái gì vậy?
Lâm Vãn Vinh giả bộ không hiểu.

Lạc Ngưng thấy cũng đã nói ra miệng rồi, bèn dứt khoát một hơi:
– Tức là quyên góp các nhà giàu trong thành mỗi người một vài lạng bạc, chuyên dùng cho mục đích từ thiện. Ta và mấy người bạn đã tổ chức một Từ Thiện đường, chuyên để cứu trợ cho các cô nhi.

Chà, thế khác gì hội chữ thập đỏ, cô Lạc Ngưng này ý tưởng thật là đi trước thời đại, thế nhưng cô ta là thiên kim tiểu thư tổng đốc Giang Tô, lại xinh đẹp hơn người, vẫy tay một cái, chả phải đầy người mang vàng bạc châu báu ùn ùn kéo tới hay sao? Cần gì phải bày ra quyên tiền này nọ?

Lạc Ngưng dường như đi guốc trong bụng hắn, nghiêm nghị bảo:
– Lâm đại ca, cha ta tuy là tổng đốc Giang Tô, nhưng là người thanh liêm chính trực, quyết không cho phép bọn ta tuỳ tiện lấy đồ của người khác. Ta tuy là nhất giới nữ tử, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý này, những thứ tiền của phi nghĩa, ta quyết không thu nhận đâu.

Lâm Vãn Vinh cười, không ngờ nha đầu này con người lại trinh liệt như vậy, tài nữ như cô cũng hay đấy.

– Mấy năm trước chúng tôi cũng đi quyên góp từ thiện, nhưng gần đây thì những nhà giàu có thể tìm tới chúng tôi đều đã đến cả rồi, họ cũng đã quyên góp nhiều năm, bây giờ cũng chả còn hứng thú gì với việc này nữa, thế nên việc quyên góp từ thiện ngày càng khó.
Lạc Ngưng thở dài.

Lâm Vãn Vinh bụng bảo dạ, thế cũng phải thôi, cô đến lần đầu, người ta còn nể mặt tổng đốc cha cô, thế nào cũng phải giúp đỡ ít nhiều. Nhưng hết lần này đến lần khác, cứ đến nhà người ta mãi, cha cô lại chẳng cho người ta được cái gì, thì làm người ta còn đâu nhiệt tình nữa. Người tốt thì có, nhưng không thể cứ như thế mãi. Lâm Vãn Vinh là một tên đại lừa bịp, tất nhiên chẳng phải là nhà từ thiện gì, hắn nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Các cô đã nhận nuôi bao nhiêu đứa trẻ rồi? Tầm bao nhiêu tuổi?

Lạc Ngưng gật đầu nói:
– Có hơn mười đứa, lớn thì mười một mười hai tuổi, nhỏ thì ba bốn tuổi.

Lâm Vãn Vinh trầm mặc một lúc:
– Lạc tiểu thư, việc từ thiện này, ta có thể góp….

– Ôi thật à? Đa tạ huynh. Lâm đại ca, ta xin thay mặt bọn trẻ cảm ơn huynh!
Lạc Ngưng chưa kịp nghe hết đã vội cho rằng hắn đồng ý liền vui sướng khôn xiết.

Lâm Vãn Vinh nhăn nhó cười:
– Lạc tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi, tôi không định góp tiền.

Lạc tiểu thư “à” một tiếng, sắc mặt tràn trề thất vọng. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, con a đầu này, cứ nghĩ tiền thì dễ kiếm lắm sao. Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của Xảo Xảo, làm gì có chuyện để cô ngồi mát ăn bát vàng như thế.

– Thế nhưng, ta có thể góp ý tưởng.
Lâm Vãn Vinh nói tiếp.

Lạc Ngưng cũng chả vui vẻ gì hơn. Vì việc này cô đã phải chạy khắp nơi, kết quả đều như nhau cả, không thất vọng sao được. Lâm Vãn Vinh lại thở dài, thầm nghĩ: “đại tiểu thư như cô suốt ngày chỉ muốn làm việc tốt, nhưng lại không nghĩ rằng việc tốt của cô cũng làm người ta nhẵn túi à, lâu dài thế mãi sao được.”

– Để ta góp ý kiến cho cô. Lạc tiểu thư, chẳng phải cô là Kim Lăng đệ nhất tài nữ hay sao? Bạn bè của cô cũng đều là tài tử tài nữ cả. Thế thì trình độ thư họa đều không tồi. Sao không thu thập tác phẩm của mọi người lại, định ngày chiêu tập những đại gia thích chữ nghĩa rồi tổ chức bán đấu giá từ thiện?
Lâm Vãn Vinh hiến kế.

– Bán đấu giá từ thiện? Bán đấu giá là sao?
Lạc Ngưng hỏi.

Bấy giờ hắn mới giải thích khái niệm bán đấu giá cho Lạc Ngưng nghe một hồi, cô nàng trầm ngâm một lúc thầm nghĩ cách này quả thực rất tuyệt, không những làm rạng thêm tiếng tăm của các tài tử tài nữ mà còn thu về được rất nhiều tiền, quả là rất có lý.

Lạc Ngưng gật đầu:
– Lâm đại ca, bán đấu giá mà huynh nói ta chưa nghe thấy bao giờ, cũng không biết kết quả ra sao, nhưng ta có thể thử xem. Có điều, có thật là sẽ có nhiều người đồng ý đem nhiều tiền ra để mua tranh chữ không?

Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Tất nhiên rồi, các cô đều là tài tử tài nữ mà, rồi đây đại gia thư hoạ đều sinh ra từ nhóm các cô. Nhưng người có nhãn quang đều sẽ chịu rút hầu bao ra thôi. Ngoài ra cô cũng còn có thể thích đáng mà đem lại cho họ những món hời. Ví dụ, trên những bức thư hoạ đó ghi thêm tên tuổi người mua vào, rồi ghi lại thiện cử của họ vào sổ, như thế họ vừa được tiếng vừa được miếng, danh lợi song toàn, tốt quá còn gì?

Lạc Ngưng cắn răng đáp:
– Được, ta sẽ đi vận động bọn họ thử xem.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Cô cứ thử thoải mái đi, ta đảm bảo cô sẽ vừa ý, nếu khi ấy mà bán chạy thì nhớ để lại cho tôi vài bức với nhá.

Lạc Ngưng cười, không nói gì nữa. Hắn lại nói tiếp:
– Thế này đi, nếu đã có lòng thương người như vậy thì ta sẽ giúp đến cùng. Thế nhưng chuyện tiền bạc này cũng phải cân nhắc, những đứa trẻ đó nếu chỉ đưa cho chúng ít tiền, có thể nuôi sống được chúng, nhưng mai sau sẽ làm thế nào? Cô không thể nuôi chúng cả đời được. Dạy người ta ăn cá không bằng dạy người ta tự bắt cá ăn. Mấy đứa lớn cô cứ đưa tới tửu lâu để chúng tôi dạy dỗ, để chúng nó học việc bếp núc đi, còn Pháo đường, cứ ăn ở ngủ thoải mái, lương tính theo tháng. Bởi vì chúng còn đang học nghề, tạm thời ít thôi, mỗi tháng năm lượng, có được không?

Lạc Ngưng cảm động đáp:
– Lâm đại ca, huynh suy tính chu đáo quá, ta chỉ suy nghĩ làm sao nuôi chúng, chứ không nghĩ đến chuyện dạy chúng chút bản lĩnh tự lập. Đa tạ huynh lắm lắm, Lâm đại ca ạ.

“Cám ơn ta ư? Ha ha” Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm thấy nực cười: “lão tử bây giờ thuê trẻ con làm việc, ở thế giới kia là ra hầu toà rồi, ở thế giới này lại được người ta cảm ơn.” Hắn là kẻ làm ăn, những việc thua lỗ thì quyết không làm. Đằng nào ở tửu lầu cũng thiếu tay chân, mấy đứa nhỏ bây giờ một tháng tiêu tiền chả đáng bao nhiêu, tận tâm dạy bảo mai này sẽ trở thành cốt cán của tửu lâu, thế này gọi là có tầm nhìn xa trông rộng.

– Đúng rồi, chẳng phải cô có hai việc hay sao? Đây mới là việc thứ nhất, cũng coi như giải quyết xong rồi, nói tiếp việc thứ hai xem.
Lâm Vãn Vinh cười và hỏi.

Vừa nói hết, Lạc Ngưng lại ngượng ngùng cúi đầu xuống. Lâm Vãn Vinh thấy thế liền hiểu ngay được vụ này chạy đâu cho thoát, đều là nhằm tới tiền cả.

– Lâm đại ca, Kim Lăng chúng tôi hàng năm đều có Tái Thi hội, năm nay là lần thứ mười rồi. – Lạc Ngưng khẽ đáp.

Tái Thi hội? Trò này cũng có vẻ hay hay, nhưng mà chẳng dây mơ rễ má gì đến ta hết, đều là mấy tài tử tài nữ các ngươi bày ra để làm dáng với thiên hạ, cuối cùng cũng là một hội tương thân với nhau, có can gì đến ta?

– Vẫn là việc vay tiền phải không?
Chỉ có chuyện tiền bạc mới có thể khiến cho người rộng rãi khoáng đạt như Lạc Ngưng thành ra thế này.

Lạc Ngưng càng cúi đầu xuống, ngập ngừng nói:
– Vẫn thiếu một nghìn lượng bạc.

Lâm Vãn Vinh giật bắn mình, trời ạ. Sao mà nhiều thế? Cái hội thơ vớ vẩn này mà lãng phí nhiều tiền đến thế sao? Mấy công tử tiểu thư này đúng là ném tiền qua cửa sổ. Cô Lạc Ngưng này đúng là thấy tửu lâu của ta mỗi ngày kiếm nhiều tiền nên mới đặc biệt chạy tới hoá duyên đây mà. Nhưng một nghìn lượng bạc, tửu lâu phải hai ba ngày mới kiếm được, cô tưởng moi tiền ra mà dễ thế sao?

Hắn lúng túng lắc đầu, Tiểu Lạc, cô thật thà quá. Nhưng bà chị tài nữ này chả hiền lành tí nào. Dù gì người ta cũng có câu “Thỏ không ăn cỏ quanh hang của mình”, cô ta lại cứ được đằng chân lân đằng dầu, hay nghĩ là Xảo Xảo sẽ không biết từ chối là gì? Được, Xảo Xảo là vợ ta, mọi việc đều nghe lời ta.

Lâm Vãn Vinh đang căm giận bất bình, bỗng nghe Lạc Ngưng nói:
– Thực ra ta cũng không tiện nói với Xảo Xảo, nhưng trước mắt thời gian bức bách, mấy lần trước những đại gia trong thành Kim Lăng chúng ta cũng đều đến tìm cả rồi, lần này khó mà quyên góp tiền.

Một ngàn lượng đâu phải là ít. Ở Kim Lăng thành, số đại gia đủ khả năng tài trợ một nghìn lượng cho cái cuộc thi thơ thẩn chết tiệt này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nên đi đâu cũng bị từ chối là phải, mà Lạc Ngưng lại không chịu dựa vào thế cha mình nên mới lâm vào đường cùng là đến tìm Xảo Xảo.

Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Tái Thi hội của các cô chẳng phải là do hội viên tổ chức ra đấy sao? Sao không thu tiền của họ, ví dụ như lệ phí ghi tên chẳng hạn.

Lạc Ngưng lắc đầu:
– Tông chỉ của hội thi là phải phát hiện ra thật nhiều nhân tài, còn nếu thu tiền thì ở đây e không được minh bạch.

Lâm Vãn Vinh gật đầu. Ở thế giới trước hắn từng thấy nhiều cuộc thi người mẫu, thi tài năng, cái nào mà sau lưng chả có trao đổi phong bì với quyền sắc? Lạc Ngưng ý thức được điều này quả là hạn hữu.

Lâm Vãn Vinh trầm tư một lúc rồi hỏi.
– Thế lần thi này các cô đã mời những ai?

Thấy giọng điệu hắn có chút mềm dẻo, Lạc Ngưng vội vàng đáp:
– Tái Thi hội danh tiếng vang xa, sẽ có rất nhiều tài tử từ khắp Giang Tô tới, đến lúc đó sẽ còn có học chính đại nhân giá đáo, có thể gọi là vô cùng náo nhiệt.

Học chính Đại nhân đích thân tới thăm, bọn tài tử thế nào cũng bon chen đổ xô tới. Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
– Lạc tiểu thư, một nghìn lượng này cứ để ta, nhưng ta có vài điều kiện.

– Lâm đại ca có điều kiện gì xin cứ nói.
Lạc Ngưng như người chết đuối vớ được cọc.

– Điều kiện của ta rất đơn giản.
Lâm Vãn Vinh cười:
– Thứ nhất, lần thi này phải treo biển Thực Vi Thiên của chúng tôi lên, gọi là nhà tài trợ độc quyền cho Kim Lăng Tái Thi hội.

– Điều này…
Lạc Ngưng chần chừ một lát, cô lập tức nghĩ đến điều mấu chốt bên trong, thầm nghĩ, con người này đúng là gian xảo, bất cứ cơ hội nào cũng không bỏ qua. Nhưng tiền lệ này trước giờ chưa có, Lạc Ngưng nhất thời cảm thấy khó xử.

Lâm Vãn Vinh cười:
– Lạc tiểu thư, điều này có gây tổn thất gì cho cô đâu, lại có lợi cho Thực Vi Thiên của ta, thế là trọn vẹn đôi đường, tốt quá còn gì?

Lạc Ngưng do dự một hồi, cắn răng đáp:
– Được, tôi đồng ý với huynh.

Lâm Vãn Vinh cười nhạt:
– Thế gọi là lãi kép, Lạc tiểu thư, không phải khó xử như thế. Ngoài ra, tôi muốn những vật dụng của các cô, nào là văn phòng tứ bảo mực giấy bút nghiên, thuyền quan thuyền hoa, đèn lồng tơ lụa, giấy đi cầu, khăn mặt… đều phải in biểu tượng của Thực Vi Thiên ta.

Bòn tiền của ta, lão tử phải quảng cáo chứ, để Thực Vi Thiên có mặt ở khắp nơi, thọ sánh với trời, kiếm lại gấp trăm gấp ngàn số tiền đã mất. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.

Lạc Ngưng vừa bực vừa phiền, ở đâu ra điều kiện như thế chứ, mấy tên tài trợ kỳ trước tuy cũng vào hạng xỏ lá, nhưng chưa thấy ai mặt dày mười phân được như tên Lâm Vãn Vinh này. Nàng thở dài, nếu thế thì, mội hội thi vốn cao nhã thanh tao bỗng chốc lại trở nên hôi tanh mùi tiền mất, cũng không hiểu vì sao tên này lại nghĩ ra lắm điều kiện hà khắc đến thế.

Lâm Vãn Vinh thì chả cần biết hôi tanh cái gì hết, đây chỉ là ai cần gì thì lấy cái đó, làm ăn là trên hết. Bọn tài tử tài nữ thối tha các ngươi cứ chơi với thứ văn chương dương xuân bạch tuyết, còn lão tử đây chỉ thích văn học quần chúng là đủ.

– Lạc tiểu thư, cô không phải lo, để tỏ thành ý, Thực Vi Thiên chúng tôi sẽ đặc biệt cung cấp một vài tặng phẩm cao quý cho hội thi lần này.
Lâm Vãn Vinh cười đề xuất.

Lạc Ngưng hỏi ngay:
– Tặng phẩm gì thế?

– Phàm là giai nhân tài tử tham gia hội thi, chúng tôi đều tặng một ô giấy dầu miễn phí.
Lâm Vãn Vinh ha hả đáp.

– Chỉ e là phải in biểu tượng của Thực Vi Thiên lên mà thôi.
Lạc Ngưng rầu rĩ nói.

Lâm Vãn Vinh sung sướng cười:
– Cần cái gì thì lấy cái đó mà thôi.

Thử tưởng tượng Kim Lăng một ngày mưa, trên đường phố bỗng tràn ngập ô giấy dầu, trên đều in ba chữ Thực Vi Thiên, thì Thực Vi Thiên này chả lãi quá. Lạc Ngưng phục sát đất tên đang đứng trước mặt mình. Trước đây cảm thấy hắn rất có học thức, đối nhân xử thế cũng rất đặc biệt. Ai ngờ lần này lại khiến cho mình khổ đủ đường.

Nàng thở dài, thầm nghĩ không hiểu sao hắn lại vẽ ra được cái trò quỷ này, cứ thế này, Tái Thi hội nghiễm nhiên biến thành hội quảng cáo của riêng nhà hắn rồi. Trong lòng Lạc Ngưng rợn ngợp cái cảm giác dê non sập bẫy cáo già, khóc không ra nước mắt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/04/2017 00:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 29
Nghe vậy ánh mắt Kim Xà Tôn giả không nhịn được run rẩy. Không ngờ Đế Đạo minh lại ra tay đối phó với Đông Hải trước. Kim Xà môn của hắn lại ở trên Đông Hải a. Trong lòng Kim Xà Tôn giả lập tức cảm thấy lạnh lẽo, may mắn mà hắn tới Phi Linh môn trước. Vâng, thuộc hạ cáo lui. Kim Xà...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Dương Thần – Quyển 4
Vừa xuống xe, Dương Thần liền lấy chìa khóa mở cửa ra, đi vào trong đại sảnh, tốc độ rất nhanh. Tuy đã sớm nói rằng hôm nay sẽ về tới nhà, nhưng hắn lại tự nhiên quay trở về, khiến 2 người phụ nữ đang xem phim trong nhà cũng giật mình. Tuy nhiên, ở đó cũng không có Lâm Nhược Khê, ở nhà...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Hướng Nhật – Quyển 9
Chúng ta sang kia ngồi một lát... Hướng Nhật sẽ không ngoan ngoãn chờ đối phương tìm tới, nhân lúc hai kẻ kia còn chưa tới gần liền nắm tay Tô Úc rời khỏi sàn nhảy đi sang chỗ ngồi thiết kế tao nhã ở bên. Hai người chọn một chiếc ghế salon, trước mặt còn có chiếc bàn nhỏ dùng cho những...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Liên kết: - - - - - - - - - phim sex -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



loạn luân chị emtruyen sex 21truyen sex lien minhtruyen sex 15www truyen sex haytruyen sex hiep dam em gaimày ngu lắm dm con nhà quêtruyen sex 17lam tinh voi chitruyen gai nung lontruyen sex bien thaisex nữ sinh lớp 12 ở bình dươngtruyện sex hằngweb truyện sextruyen sex 3dtruyện sex phim sextruyen sex moi dangco nang dam dangtruyen sex du em votruyen sex 16 haytruyen sex damdangtruyện sex bố chồngtruyen sex trẻ emsex tren lung nguatruyensex damsex người và sư tửtruyen sex hiep dam con gaitruyen sex hoc duong haytruyen sex smnha phuong sextruyen sex ban hoctruyen sex vo dam dangtruyen sex 2017truyen sex tre trautruyen sex tu ketruyen sex 12truyen sex dit em votruyen sex chi etruyen sex hoc sinh tinh yeutruyen sex pha trinh haytruyen sex bao damtruyen sex van phongtruyen sex sinhvientruyen sex hìnhtruyện sex công sởtruyen sex tuoi teentruyện sex chữtruyện sex 21truyen sex pha trinh nguoi yeutruyen sex chi em ruottruyen sex hinhtruyen sex co trangtruyen sex tay du kytruyen gai nung lontruyện sex phá trinh học sinhtruyen sex usdoc truyen sexxtruyen sex viptruyện sex phêtruyen sex hot girltruyen sex viptruyện sex nữ sinhtruyen sex thieu nhitruyen sex gay chu nhoc mua quan lotthiendia truyen sextruyen sex co ngatruyen sex co tichtruyen sex hantruyen sex y thien do long kysex 12 comdoc truyen sex vo chongtruyện sex thímtruyen sex sieu phamtruyen sex hoc sinh pha trinhtruyensex.com.vntruyen sex 21