Truyện sex ở trang web mikashop.ru1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website mikashop.ru1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với mikashop.ru1.com tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 22

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Website chuyển qua tên miền mới là: mikashop.ru1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 22

Trong giây lát, băng tuyết sụp đổ mang theo tiếng hét thê lương. Tầng tầng lở xuống ngập núi, như những cơn sóng rung trời cuồn cuộn gầm thét, quay cuồng, những tảng băng khổng lồ rơi ào ạt, trong nháy mắt nuốt chửng tất cả. Cả một mạch núi đầy tuyết đổ sầm xuống làm cho mọi người đều run mình kinh sợ.

Không ngờ lại có một bóng trắng như một tia chớp chợt lóe lên, lao thẳng vào giữa trận tuyết lở, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

– Lâm huynh đệ…

– Lâm tướng quân…

Nhìn thấy bóng hình Lâm Vãn Vinh bị cơn bão tuyết nuốt chửng không thấy tung tích, Cao Tù xoay người lại, đám người Hồ Bất Quy cũng nhất tề gào lên, tiếng kêu xé lòng. Vừa dứt tiếng, tất cả đều phóng tới đống tuyết đổ.

Sức mạnh của trận tuyết lở này quá kinh khủng, những cơn sóng tuyết bao trùm cả bầu trời, những bông tuyết vốn mong manh trong nháy mắt biến thành vô số ám khí sắc bén vô cùng, bắn vào mặt, vào thân người, đau như bị xẻo thịt. Tuyết lở khiến cho vách núi tróc ra từng mảng, vô số những lớp băng tuyết bao trùm cả vách núi thay nhau sụp đổ, tiếng ầm ầm liên tục vang lên.

Trong bão tuyết tràn ngập, căn bản là không thể mở mắt được, đến cả đứng cũng khó mà đứng vững được, chứ đừng nói là chạy ngược chiều gió. Đám người Hồ Bất Quy gục ngã xuống vô số lần, nhưng cái làm họ vô cùng ngạc nhiên là thiếu nữ Đột Quyết yếu đuối lại vẫn kiên cường, mặc gió bấc gầm thét quất vào mái tóc đen huyền của nàng, nàng vẫn cố nắm cho được những cây cột băng, gian nan đi ngược gió. Gió tuyết vùn vụt vào mặt, vào đầu, chỉ trong chốc lát liền đã phủ đầy cả thân hình mong manh của nàng, nhưng nàng vẫn ương ngạnh đi xăm xăm trong băng tuyết, từng bước, từng bước đi tới.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng ầm ầm dần dần im bặt, những đụn tuyết không đổ xuống nữa. Bông tuyết bay tán loạn vẫn rơi xuống không dứt, nhưng áp lực đã yếu đi rất nhiều. Ngọc Già ngập cả người trong tuyết, như đã trở thành một người tuyết. Nàng cố sức ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đỏ bừng, mắt rơm rớm. Nàng ráng sức lúc lắc đầu, những bông tuyết rơi đầy xuống mặt, rồi rơi xuống tay, khắp nơi băng giá.

Đỉnh núi Thiên Sơn trong nháy mắt như bị lột một lớp vỏ, lớp tuyết dày cộp nay đã bị bóc mất. Từ đỉnh núi nhìn xuống, trên vách núi, nhấp nhô cao thấp, tùy ý có thể thấy ngọn núi sắc lẻm, vương vấn những lớp tuyết mỏng. Đỉnh núi tuyết mới tinh đó cao chừng hơn mười trượng. Còn khe băng vừa sụp đổ thì quả là sâu không thấy đáy. Chưa đến gần đã có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Trận tuyết lở đã dần qua đi, những bông tuyết như lông ngỗng vẫn tiếp tục rơi xuống không ngừng, cái khe băng trong núi tuyết vẫn yên lặng như tờ, không nghe được một tiếng động hay hô hoán nào.

Tuyết dày tới thắt lưng, đi một bước cũng vô cùng gian nan. Ngọc Già tựa hồ không thèm quan tâm tới điều này, nàng dùng cả tay lẫn chân, cơ hồ dùng cả thân thể để phá băng thành một cái thông lộ, tiến thẳng tới chỗ Lâm Vãn Vinh bị tuyết nuốt chửng.

Chỗ đó sớm đã bị những lớp tuyết dày bao phủ, vừa rồi hắn còn dương dương đắc ý như một tên lưu manh, thế mà lúc này hoàn toàn không có lấy một tiếng động. Không nghe thấy hắn trêu chọc, không cảm giác được hắn hít thở, chỉ nghe thấy gió bấc ù ù, bốn phía lặng lẽ đén đáng sợ. Trong tuyết có chôn vài mảnh vụn màu xanh lục khiến cho Ngọc Già rất chú ý. Đó là miếng vải màu xanh, còn dùng một cây cái dây rừng khô quấn chung quanh, lộ ra trong lớp tuyết dày, làm nàng bỗng nhiên đờ người ra.

Một cái áo rách, đã bị gió tuyết xé tan thành từng mảnh, không được nguyên hình nữa. Trên đó mỗi một lá cây, mỗi một cái dây leo, đều là nàng tự mình dệt lấy, lại bị tên lưu manh ‘lấy vật đổi vật’ cướp đi. Ngơ ngẩn xoa xoa mấy cái lá cây đã nát vụn, vẻ mặt nàng như si dại, bất tri bất giác những giọt nước mắt nóng bỏng trào ra như nước vỡ bờ, thuận theo gương mặt nàng lăn dài xuống.

Nàng thì thào lẩm bẩm vài câu, rồi đột nhiên vứt lá cây trong tay, hai tay đâm thẳng vào lớp băng tuyết dày, đào bới như đã phát điên. Những bông tuyết rơi xuống đọng trên người nàng. Trong nháy mắt lại phủ lấy nàng thành một người tuyết, nàng lại như không còn biết gì nữa.

Tuy biết Ngọc Già chỉ là một nữ tử dị tộc, mà còn là địch nhân nữa, nhưng bọn người Cao Tù cũng không nén được xúc động khi thấy cảnh này.

– Đào!

Hồ Bất Quy gầm lên, cởi phăng áo bào trên người, mắt đỏ ngầu lên, dẫn đầu toàn bộ tướng sĩ, vây kín đống tuyết này, dùng tay đào liên tục.

Hiện trường yên tĩnh vô cùng, ngoại trừ tiếng tuyết rơi nhè nhẹ, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác. Năm ngàn tướng sĩ đồng tâm hợp lực, dựa vào hai tay đỏ ửng, cũng phải mất hai canh giờ mới dẹp được đống tuyết vơi đi hơn phân nửa.

Theo những lớp tuyết được gạt ra, lòng mọi người càng hồi hộp hơn. Họ thấp thỏm chờ đợi thời khắc ấy, mà cũng vô cùng sợ hãi thời khắc ấy.

– Sắp tới đáy rồi!

Tiếng Cao Tù sợ hãi than, làm tâm thần mọi người vô cùng căng thẳng

Thân hình Ngọc Già khựng lại một chút, ngưng thần nhìn đống tuyết khổng lồ, hai mắt nàng trống rỗng, dường như không có gì trong đó cả. Đột nhiên, nàng đứng lên, điên cuồng lao vào gạt lớp tuyết còn lại, những lớp tuyết dày bị nàng gạt mạnh ra sau.

Dưới sự đồng lòng của tất cả mọi người, lớp tuyết càng lúc càng mỏng dần, xem ra đã đến đáy rồi, thân thể Ngọc Già khẽ run, động tác bất giác nhẹ nhàng hẳn lại. Từng tấc từng tấc một, vô cùng cẩn thận gạt tuyết ra, rốt cục đến rồi, nước mắt nhất thời chảy đầy hai mắt, nàng thật sự không dám nhúc nhích nữa.

– Ủa?

Thanh âm ngạc nhiên của Hồ Bất Quy cất lên:

– Lâm tướng quân không ở đây?!

Ngọc Già vội vàng mở mắt, chỉ thấy đáy hố tuyết sâu thẳm kia lại hoàn toàn trống không, đừng nói là một bóng người, đến cả một dấu chân cũng không có. Nàng do dự không tin, lại đào một đống tuyết khác bên người, chẳng biết mất bao nhiêu công sức, nhưng lại vẫn chẳng tìm được gì. Tên lưu manh kia như hư không tiêu thất, biến mất vào không khí rồi.

Tất cả đều ngây người. Mất bao nhiêu công sức, thế mà Lâm tướng quân rốt cục không phải bị chôn ở đây! Chỉ cần chậm trễ vài canh giờ, cho dù tìm được hắn, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Lý Vũ Lăng tìm kiếm chung quanh một phen, mắt đỏ ửng, kêu to:

– Mau nhìn, nơi này…

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía đó, chỉ thấy cách đống tuyết không xa, có một khe băng sâu không thấy đáy, dài ước chừng ba mươi trượng, rộng hai ba trượng, còn chưa đến gần, có tiếng gió hú từ dưới hố sâu vùn vụt lên, rít lên bên tai, hơi lạnh thấu tới tận xương tủy.

Khe băng này là do vụ núi lở hình thành nên, mọi người mặc dù sớm đã thấy, nhưng đều nóng lòng cứu người, không ai để ý đến. Mãi đến khi không phát hiện ra bóng dáng Lâm Vãn Vinh dưới đống tuyết, mọi người mới hướng tầm mắt chuyển qua chỗ này.

– Nếu Lâm huynh đệ bị cuốn vào khe băng này…

Cao Tù vừa nói một câu, liền nghẹn ngào không nói nữa, sắc mặt mọi người nhất thời trắng bệch, mắt ửng đỏ lên. Trong cơn bão tuyết, con người căn bản không thể đứng vững. Hắn không bị tuyết chôn, vậy nhất định là bị bão tuyết cuốn đi rồi. Khả năng lớn nhất chính là rơi vào khe băng sâu không đáy này. Nhìn độ sâu của khe băng, cho dù ai cũng đều biết là một khi bị rơi vào đó, không ai có thể sống sót mà quay trở ra được.

– Sẽ không đâu… Oa Lão Công sẽ không chết!

Tiếng nấc yêu kiều vang lên. Người kêu khóc chính là Nguyệt Nha Nhân. Sắc mặt nàng trắng bệch, cố không khóc, đôi môi đỏ mọng tươi tắn đã bị cắn chảy cả máu. Nàng thì thào tự nhủ:

– Hắn là người xấu như vậy, ông trời không tiếp nhận hắn đâu! Hắn sẽ không chết. Nhất định sẽ không chết!

Cao Tù cắn răng ừm một tiếng, thành thật một cách kì lạ. Bốn phía vô cùng trầm mặc, chỉ có những tiếng gió vi vút thổi ra từ khe băng, không ngừng đọng lại bên tai mọi người.

Ngọc Già từ từ ngồi bên bờ khe băng, ngơ ngác trầm mặc thật lâu. Đột nhiên lấy trong lòng ra một cây kim đao bảo mạng, cứa mạnh vào bàn tay nhỏ bé mịn màng của mình một cái, một dòng máu đỏ chảy tràn ra, rơi lã chã xuống khe băng kia…

Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/lam-van-vinh-quyen-11-full/

Trong mông mông lung lông, đột nhiên có một đôi bàn tay mềm mại vuốt nhẹ hai gò má, ấm áp như gió xuân tháng ba. Một bóng hình nữ tử mơ mơ hồ hồ đang ép vào người, nhoẻn miệng cười với hắn.

Nụ cười của nữ tử ấy thật ngọt ngào, khuôn mặt lại không rõ ràng lắm, hình như là Tiên Nhi, nhưng lại cũng như Thanh Tuyền, tương tự An tỷ tỷ, rồi lại giống như Ninh Vũ Tích! Nhìn nàng thong thả rời đi, Lâm Vãn Vinh vô cùng vội vã, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng:

– Không được đi, là ai cũng không cho đi!

– Hi hi…

Một tiếng cười khe khẽ vang lên:

– Ai cũng không cho đi? Lòng tham của ngươi ghê gớm thật. Ta xem ngươi thật ra có cách nào giữ được người ta đây!

– Ta có thể giữ nàng lại!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, dang tay ôm nàng vào lòng, cũng mặc kệ nàng là ai. Thuận tay sờ mó ngực nàng một phen.

– A… Tiểu tặc…

Nữ tử đó ngượng chín người, hoảng hồn sợ hãi kêu lên.

– Ái… Ai chích vào mông ta?!

Lâm Vãn Vinh sực tỉnh, ngồi dựng lên, rống to.

Trên mông không chỉ đau, mà còn rất lạnh. Sờ tay xuống dưới, chỉ cảm thấy hơi băng lạnh đến tận xương. Mình thật ra là ngồi trên một khối băng. Lướt mắt nhìn qua, bốn phía tối đen như mực, xòe tay không thấy ngón, ngoại trừ tiếng gió lạnh vi vút, rốt cuộc không nghe thấy chút tiếng động nào. Tiếng gió lạnh ù ù thổi qua bên tai, xuyên qua quần áo làm nổi cả da gà.

Không có ai cả? Hắn nghi hoặc dò xét bốn phía, không nhìn thấy bóng người nào, không nghe thấy tiếng động nào.”Chẳng lẽ vừa rồi là nằm mơ?” Hắn bất giác sờ sờ xuống mông. Lạnh vô cùng, cũng không biết chỗ nào bị châm chích vào nữa. Chỗ nào cũng lạnh cứng cả, không sao nhận ra được.

“Xem ra là ta đang nằm mơ! Nhưng ta đang ở nơi nào thế này?” Hắn biến sắc. Nhớ tới tình cảnh vừa trải qua lúc trước, núi cao chót vót, tuyết lở. Sau đó rồi chẳng biết gì nữa cả.

“Mẹ nó, ta rốt cuộc ở nơi nào? Ngọc Già, lão Hồ, lão Cao, tiểu Lý, mọi người đang ở nơi nào?” Hắn hít mạnh vài hơi, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

“Bốn phía lạnh giá đến tận xương. Nơi này hẳn là một khe băng ở Thiên Sơn rồi. Đến cả một chuyện vượt qua được một lớp băng dày như vậy mà ta cũng làm được. Thật không biết là nên khóc hay là nên cười!” Hắn bất lực tự trào phúng mình vài câu, rồi thuận tay mò vào ngực sờ sờ. Lần này thì hắn cảm giác có cái gì đó không đúng.

Súng, thuốc, sách họa, chẳng còn lấy một cái nào cả. Không chỉ như thế, kỳ quái hơn là trên người hắn còn mặc một bộ xiêm y mềm mại, ấm áp, mang theo hương thơm nhàn nhạt, phảng phất trên người. Đến cả cảm giác rét lạnh cũng không còn thấy nữa. Hắn nhớ rõ ràng, trường bào mình đã đưa cho Ngọc Già rồi, nhưng sau khi xuyên qua lớp băng dày, bây giờ sao có thể lại có một bộ quần áo quái lạ như thế?

Hắn loạng choạng đứng lên, hét lớn:

– Này, có ai ở đây không? Nàng đừng trốn, ta thấy nàng rồi!

Tiếng vang cứ thế vọng lại trong khe băng, chấn động màng nhĩ, vọng đi vọng lại mãi một lúc lâu, nhưng lại không có ai trả lời. Trong hố bằng u ám này, hắn chẳng thế thấy gì cả, hơn nữa tai chẳng nghe thấy gì, vậy thì có khác gì người mù người điếc chứ.

Tựa hồ không có ai thật. Hắn bực mình ngồi xuống, cởi hết quần áo trên người xuống, cởi luôn cả cái áo ấm bên trong, đang muốn cởi nốt cả cái khố nhỏ, hắn rốt cục nghe thấy một thanh âm ngượng ngùng của một nữ tử:

– Tiểu tặc… ngươi… ngươi làm gì thế?!

Sau đó trong khe băng vang lên tiếng đánh lửa, trong phút chốc những tia lửa bắn ra. Một luồng sáng xé toang bóng đêm, hiện lên một nữ tử đang đứng thẳng, thân mặc váy trắng, đạm nhã như tiên, mày cong như dãy núi nơ xa, mắt như nước xuân, mặt thoáng ửng đỏ, đang lẳng lặng nhìn hắn. Nàng tươi cười như trăm hoa khoe sắc, tựa mẫu đơn nở rộ.

Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới thì thào:

– Tỷ tỷ, thật là nàng hả?!

Nữ tử đó mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng mặc áo cho hắn:

– Không phải ta còn là ai? Ngươi đó, dám giở thủ đoạn vô lại kéo ta ra.

Lâm Vãn Vinh ôm chầm nàng. Cảm giác mềm mại ấm áp, rồi bỗng chốc hóa thành trăm ngàn luồng máu nóng, kích động cả người hắn. Ôm chặt lấy nàng bờ eo mềm mại của nàng, ghé tai nàng cười hì hì:

– Tỷ tỷ là tiên tử, ta là vô lại. Chúng ta là một đôi trời sinh, không ai có thể dứt chúng ta ra được.

Tai tiên tử cũng nóng bừng, đang muốn phản đối hắn, bất giác lại có vài giọt nước rơi xuống, hơi âm ấm. Ngẩng đầu lên, nhất thời kinh hãi kêu lên:

– Ngươi, ngươi làm sao vậy?!

Gương mặt Lâm Vãn Vinh giàn giụa nước mắt:

– Tỷ tỷ nhìn lầm rồi, không khóc như vậy đâu, đây là tuyết tan ra đó.

Ninh Vũ Tích nhìn ngơ ngẩn, nàng một mạch đi theo Lâm Vãn Vinh đến đây. Chứng kiến hắn vượt núi Hạ Lan, đạp thảo nguyên, xuyên sa mạc, qua Tuyết Sơn. Không gì cản nổi, oai hùng bốn phương! Đánh cho Hồ lỗ nước chảy hoa trôi. Chính là hào kiệt bậc nhất của binh lính Đại Hoa. Nhưng sao bây giờ lại khóc rống lên thế này.

“Nam tử ngốc nghếch!” Trong lòng nàng cũng dâng lên ngàn vạn tâm tình dịu ngọt, vội đưa ống tay áo, nhè nhẹ lau nước mắt cho hắn, dịu dàng hỏi:

– Ngươi làm sao vậy? Đại Nguyên soái thống lĩnh mười vạn nhân mã, sao lại khóc trước mặt một nữ tử chứ?!

Lâm Vãn Vinh lau nước mắt:

– Ai quy định là đại Nguyên soái không thể khóc? Trong lòng ta sợ hãi, khóc vài tiếng, chẳng lẽ cũng sai sao?!

Nhìn hắn giống như một đứa nhỏ làm nũng, Ninh Vũ Tích cũng thấy ấm áp trong lòng, vội kéo tay hắn an ủi:

– Có phải là vụ tuyết lở dọa ngươi không? Đừng khóc, đừng khóc… ! Ta vẫn ở bên người ngươi mà! Mặc cho phong sương mưa tuyết, gian tặc nịnh thần, không ai hại ngươi được đâu!

– Tỷ tỷ…

Lâm Vãn Vinh đưa tay ôm nàng, nước mắt rơm rớm, lấy làm cảm động nói:

– Ta không phải sợ những thứ này!

– Vậy ngươi sợ cái gì?!

Ninh Tiên tử dịu dàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài:

– Ta sợ có một ngày tỷ tỷ sẽ rời xa ta!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 17
Miêu Nghị thi pháp nhìn vào trong thú nang, rỗng tuếch, một cái lông cũng không có, nào có đào phạm nào chứ? Lúc này hắn mới cười lạnh nói: Không hổ là người đứng đầu trong đám thủ hạ của Khấu Văn Hoàng kia. Thực sự không dễ chọc, tên tôn tử này đang tính toán chúng ta. Trả thù rất hay...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 4
Hàn Lập trong lòng cực kỳ căm tức! Cũng không phải bởi vì hắn nhất thời mềm lòng ra tay cứu Vương sư huynh mà phải thi triển La Yên bộ, rồi cùng yêu nhân kia đánh nhau kịch liệt, chính là bọn người Lưu Tĩnh kia còn không chịu nắm bắt cơ hội, trước tiên tiêu diệt mấy tên Huyết thị khác đang...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Nữ siêu anh hùng - Tác giả The Kid
My là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, hiền lành. Cô đang học trong trường đại học. Ở trong trường, cô nổi tiếng là một cô gái học giỏi nhưng tính cách khờ khạo, ngây thơ. Khi cô đeo mắt kính vào nhìn mặt cô ngố hơn bình thường. Bạn bè trong trường có người quý My, nhưng cũng có người...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: - - - - - - - - - -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyện sex mẹ kếtruyen sex cha va contruyen sex 17truyện sex hay mới nhấttruyen sex co chu trotruyen sex gay 18truyen sex nuoc ngoaitruyện sex cưỡng dâmtruyen sex co thu ky xinh deptruyen sex toi loisex bú sữasex nha phuongtruyen sex hai me contruyen teen sextruyen sex y thien do long kytruyện sex cổ trangtruyen sex vipsex vung quetruyen sex dan ductruyen sex hocsinhwww.truyen sextruyensex hoc sinhtruyen sex ngan hangtruyen sex 365truyen sex vo damtruyên sex gay boytruyen sex trai baoweb truyen sextruyensex vltruyen sex damdangtruyen sex hoc sinh trung hoc co sotruyen sex thieu nhiđọc truyện sex tình yêutruyen sex 17truyen nguoi lon dong nghieptruyện sex kích thíchtruyện sex trường họctruyện sex sinh viêntruyện sex pha trinhtruyen sex xom trotruyen sex nung lontruyện sex chữtruyen sex ngoai tinh moi nhattruyen sex ban gaitruyen sex bien thaitruyện sex nữ sinhtruyen sex co tichnàng dâu dâm đãngtruyen sex htruyen sex ban chongtruyện sẽ. tvtruyen sex damdangtruyen sex ditruyen sex 365truyện sex ông giàtruyện sex tập thểtruyện sex hoạt hìnhchuyện sexdoc truyen sex hoc sinh 18nghe doc chuyen sextruyen sex co giaotruyen sex chua qua kiem duyettruyen sex dâm đãngsex nha phuongtruyện sex hấp dẫntruyen sex ngantruyen sex ctruyen sex con gaitruyen sex vo dam dangtruyen sex newtruyen sex dit metruyen se x loan luantruyen sex pha trinhtruyen sex gay chu nhoc mua quan lottruyen sex bao damtruyen sex bao damtruyen sex ong giadoc truyen sex 16truyện sex xóm trọtruyen sex dai taptruyện sex chữtruyen sex lo dittruyen sex thuoc kich ductruyen sex con dau thoi naytruyen sex kinh dientruyen sex quy batruyện sex bán trinhtruyện sex chữdoc truyen sex cuc damtruyện sex cha contruyen sex co hang xomtruyện sex hấp dẫntruyện sex mẹ và con traitruyen sex loan luan haytruyen sex u40truyen sex công sởtruyen sex gai mot contruyen sex cuong dam