– Hi Hi… Đừng…
– Không ai thấy đâu…
– Nhỡ dưới nước có ai thấy thì sao?
– Điên quá đi. Nơi này trên bờ biển còn không có ai. Nói chi dưới biển…
Một đôi nam nữ đang quấn quýt nhau trên một mỏm đá ngầm các mặt biển một mét. Người nam vừa dụ dỗ vừa cởi mảnh quần bơi của cô gái xuống. Hai tay thích thú luồn vào giữa hai chân cô sờ soạng… Cô gái cũng không kém cho tay vào quần bơi anh ta sục sục không ngừng… Họ không biết rằng toàn bộ hành động được cho là bí mật dưới nước của mình bị một cái camera siêu nhỏ giấu bên trong rạn san hô truyền trực tiếp về một căn cứ bí mật ngay dưới mặt biển hàng trăm mét.
– Tôi đã hiểu lý do tại sao các người lập căn cứ ở đây rồi.
Lý Được đang chống cằm mải mê theo dõi cặp nam nữ đang hành lạc bên trên chợt sau lưng vang lên một giọng nói làm hắn giật thót vội vàng vỗ lên màn hình một cái. Đan Trung nhìn cái màn hình an ninh nứt toác tối đen dưới bàn tay sắt của tên đô con, nhịn không được phá lên cười.
– Ha ha… Không cần như vậy chứ… Tôi sẽ không méc Giáo sư đâu…
– Ặc… Tôi… tôi chỉ là đang giám sát an ninh quanh căn cứ thôi… – Lý Được lúng túng giải thích.
Ngay cả bên trong chính phủ An Nam cũng chỉ có vài người biết căn cứ bí mật lớn nhất của Phòng thí nghiệm Alexa nằm tại đây. Bờ biển Phước Hải ít người lui tới, hàng ngày chỉ có vài chiếc thuyền thúng tải cá ra vào… Không ai biết bên dưới họ sâu dưới mặt đáy biển hàng trăm mét là một phòng nghiên cứu khoa học tiên tiến hàng đầu thế giới. Không gian này được xây dựng mất mười năm. Bao bọc bên trong khối bê tông dày cả mét chịu đựng được lực công phá của bom nguyên tử ở cự ly tối cận 500 mét.
– Được rồi… Có ai nói gì đâu. Tôi còn muốn xem đấy. Tự nhiên anh phá hư mất cái màn hình. – Đan Trung cười toe toét trêu đùa.
– Vậy… Để tôi thay cái màn hình mới. Trong kho còn một cái 65 inh rất rõ nét…
– Ây da. Không cần. – Đan Trung nhăn nhó xua xua tay.
– Tôi chỉ muốn hỏi… Nghe nói hôm trước anh đưa Khánh Phương về. Cô ấy đang ở đâu?
– Khánh Phương ở khu A, hiện còn đang điều trị.
– Tốt. Để tôi tranh thủ đi thăm cô ấy…
Đan Trung bước ra khỏi phòng an ninh, trước mặt là một hành lang dài rộng thênh thang. Phía trên trần có thể thấy một màu xanh biếc của nước biển với từng đàn cá bơi qua lại đẹp lung linh. Ban đầu vừa đến đây Đan Trung cũng mải mê ngắm cảnh tượng này. Sau nghe Lý Được nói mới biết mình bị lừa. Trần nhà chẳng qua là một màn hình cực lớn để phát lại cảnh tượng đại dương mà thôi. Nơi này sâu hàng trăm mét dưới đáy biển làm quái nào thấy được cá bơi chứ… Dễ giận.
Đan Trung cũng không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện ở đây. Cha nuôi hắn ông Đỗ Trường Vũ, nguyên Chủ tịch Hiệp hội Tu chân có một hiệp nghị bí mật với Giáo sư Châu. Hai người ôm ấp một hoài bão to lớn, hoàn toàn thanh lọc tu chân giới An Nam. Những kẻ gian ác, sống ích kỷ tư lợi không nên tiếp tục tồn tại nữa. Nhưng sức khỏe cha nuôi của hắn không thể đáp ứng những hoạt động tranh đấu nữa. Thế là Đan Trung và hai người anh trai của mình được ông giao cho trọng trách này.
Đột nhiên ngẫm nghĩ. Đan Trung quay lại hướng về một ngã rẽ dẫn đến Khu B. Hai ngày trước đem Thy Thy và Hội về đây. Sau khi an ủi cho hai đứa bớt thương tâm vì cái chết của ba người bạn. Đan Trung giao cho người chăm sóc hai đứa, hai ngày nay hắn còn chưa đến thăm chúng lần nào. Hắn nghĩ nên dẫn hai đứa đi thăm Khánh Phương, dù sao nàng cũng là giáo viên chủ nhiệm của hai đứa. Cả hai bên đều có chuyện thương tâm. An ủi lẫn nhau càng dễ vượt qua hơn.
“Cộc… Cộc…”
Đan Trung gõ cửa phòng một lúc. Ngạc nhiên vì không có người trả lời.
– Cậu Trung… Thy Thy và Hội đã trở về đất liền sáng nay rồi ạ.
Đổ nhiên sau lưng vang lên một giọng nói. Đan Trung quay lại liền nhận ra người phụ nữ tạp vụ chuyên lo chuyện ăn uống cho hai đứa.
– Về đất liền? Làm sao về đất liền? Ai đem chúng đi?
– Là… cha anh. Ông Vũ vừa đến đã đem cả hai đứa đi…
– Tôi biết rồi. Cảm ơn…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/ke-that-lac/
6 tiếng trước…
– Hội ơi… Đạt, Bình còn Hào… chết như vậy có đau không?
Bên trong căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi tại Khu B, Phòng thí nghiệm Alexa, Thy Thy vùi đầu vào ngực Hội không ngừng khóc thút thít. Hai mắt Hội cũng đỏ hoe rưng rưng…
– Không đau… Chết rất nhanh… Không đau…
Hội cúi xuống ôm chặt lấy Thy Thy thì thầm bên tai nàng. Nhưng nước mắt của hắn rơi xuống mặt nàng làm cho Thy Thy càng đau lòng hơn òa khóc nức nở. Hai đứa không kìm được nữa. Ôm chặt nhau mà khóc.
– Mình thề một ngày sẽ giết chết lão Bắc…
– Ừ…
Nghe Thy Thy nghẹn ngào, Hội cũng gật đầu. Đối với hắn lão Bắc chắc chắn phải chết, nhưng còn vô số những kẻ khác cũng đều phải chết. Hội chỉ muốn mình đủ năng lực quay ngược thời gian để chém giết tất cả những tên điên cuồng mất nhân tính đó.
“Cộc cộc…”
Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa. Hội vội đi ra ngoài. Trước mặt hắn là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ nhưng ánh mắt mang một tia áy náy chôn giấu.
– Ta muốn gặp Kim Thy Thy…
– À… Vâng.
Hội không hiểu vì sao ông ta ghép tên Thy Thy với cái họ lạ kỳ như vậy nhưng vẫn mở rộng cửa mời ông ta vào.
Vừa bước vào phòng nhìn thấy ngồi trên giường là một cô bé thân hình mảnh mai hai mắt còn đỏ hoe ươn ướt trái tim ông Vũ như thắt lại. Con bé thật giống mẹ nó. Phải chăng gia tộc họ Kim truyền thừa mẫu hệ con cái cũng đồng thời được nhận những nét đặc trưng của mẹ mình.
– Cảm ơn… – Nhận lấy cái ghế được Hội đưa đến, ông Vũ ngồi xuống đối diện với Thy Thy.
Thy Thy hai mắt đỏ hoe có vẻ khó hiểu hết nhìn ông ta lại nhìn qua Hội.
– Ta là Đỗ Trường Vũ. Trước đây ta từng là… Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam. – Giọng ông khàn khàn giới thiệu.
– Ta là người đã… chứng kiến cái chết của mẹ con bốn năm trước…
– Ông… Ông thật sự chứng kiến mẹ con đã chết thế nào sao? – Thy Thy sửng sốt hỏi lại.
– Phải. Công nhận điều này trước mặt con làm cho nỗi hổ thẹn của ta đã nguôi ngoai bao năm lại trở về… Ta thật sự hổ thẹn vì đã không ngăn được điều tồi tệ đó xảy ra với cô ấy…
Ông Vũ cúi đầu thật thấp mái tóc bạc phất phơ đầy thương cảm. Sau cái chết của mẹ Thy Thy cũng là lúc ông nản lòng thoái ý… Muốn từ bỏ vị trí Chủ tịch của mình. Ông cũng tìm đến và đạt một hiệp nghị bí mật với Giáo sư Châu sau đó. Ông chỉ muốn mình trước khi thọ mệnh chấm dứt có thể làm một vài chuyện có ý nghĩa cho quê hương đất nước.
– Mẹ con đã chết rất thảm… Nếu con có khả năng chịu đựng… Ta có thể cho con xem… thời khắc cuối cùng của bà ấy…
– Con muốn xem… – Thy Thy đứng bật dậy, môi mím chặt kiên quyết nói.
– Được…
Ông Vũ đưa cho Hội một cái usb, không nói tiếng nào. Hội hiểu ý cầm cái usb cắm vào màn hình TV treo trên vách đối diện. Chỉ vài giây sau… Màn hình chớp động… Cảnh tượng vừa hiện ra đã làm Thy Thy toàn thân run rẩy gào khóc nức nở.
– Mẹ ơi…
Trên màn hình là một người phụ nữ tóc tai rũ rượi toàn thân trần truồng không một mảnh vải. Hai tay bà bị trói vào một cây cột, dưới chân bà chất rất nhiều bó củi cao đến quá đầu gối. Xung quanh bà có không ít người đàn ông. Kiểu ăn mặc khá lập dị còn đeo đao kiếm dường như toàn bộ là tu chân giả.
Cảnh tượng này là bên trong một không gian xây dựng hình vòm tròn khá lớn, phía trên đầu còn có một ô tròn lộ thiên. Trong căn phòng lúc này chỉ có ông Vũ là nhận biết nơi đó. Đó là căn phòng chuyên để hành hình ma đạo dị giáo đồ. Đó là cách mà họ gọi nhưng trong mắt ông nó hoàn toàn là một lò mổ người không chút nhân tính. Không ít người biết bên trong Hiệp hội Tu chân An Nam vẫn tồn tại những loại hành hình dã man như vậy nhưng không thể ngăn cản. Vì họ luôn có lý do chính đáng. Kẻ họ hành hình luôn bị gán ghép một cái tội trời đất khó dung. Ngay cả mẹ của Thy Thy cũng là như vậy.
– “Hôm nay căn cứ Quyết định của Hiệp hội Tu chân An Nam, hành hình Kim Thanh Liễu, hậu duệ cuối cùng của gia tộc họ Kim… Cũng chính là gia tộc có tội lớn với tu chân giới và An Nam hơn ba trăm năm trước…”
Thy Thy hai mắt đỏ hoe không ngừng rơi nước mắt. Dù mẹ đã qua đời hơn bốn năm nhưng đến lúc này nàng mới biết sự thật về cái chết của bà. Bà chết đau đớn như vậy sao?!
– “Cô có lời nào muốn nói không?”
– “Tôi chỉ muốn… nói vài lời về cuộc đời của mình… Có được không?”
– “Được chứ… Xin mời…”
Nghe được giọng nói của mẹ, Thy Thy toàn thân run rẩy. Nàng chợt nhận ra trong lời tuyên án của gã đàn ông kia lại nói mẹ mình là hậu duệ cuối cùng của dòng họ Kim. Không phải còn có mình sao? Chợt Thy Thy nhận ra ánh mắt mệt mỏi của mẹ liếc về phía bên trái. Nàng nhìn theo lập tức chú ý đến một kẻ đứng khuất trong góc phía sau hàng người. Đó không phải là Dượng Phú sao? Gã đàn ông đáng chết đó đứng xem vợ mình bị hành hình… Hai nắm tay nhỏ bé của nàng siết chặt đến đau đớn.
– “Ta đúng là Kim Thanh Liễu, hậu duệ cuối cùng của gia tộc họ Kim. Nhưng từ nhỏ ta không hề tu luyện… cũng không nuôi trùng… cho đến lúc…”
– “Hừ… Còn chối tội sao? Vậy những người trúng Kim tàm cổ mất mạng kia là do ai?”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng quát lạnh. Mẹ dường như rất sợ giọng nói đó liền im bặt. Thy Thy che miệng nén tiếng khóc của mình. Nàng nghe ra được giọng nói đó là của dượng Phú. Nàng cũng đã hiểu ra được vì sao mẹ đi đến tình cảnh này… Dượng Phú lấy tính mạng của Thy Thy để ép mẹ nhận tội thay cho ông ta. Vì thế chính mẹ cũng nói mình là hậu duệ cuối cùng của dòng họ… Bà không muốn liên lụy đến con gái.
– “Ta ở đây có rất nhiều người… Toàn bộ là cường giả… Họ quyết định tôi phải chết…”
Bà ngẩng đầu lên nhìn quanh, không tiếp tục nói về nỗi oan của mình nữa. Trong mắt bà Thy Thy thấy được một sự nhẹ nhõm buông lỏng như nhận mệnh. Thy Thy quệt nước mắt, mím chặt môi. Nàng hiểu giây phút này lời nói của mẹ chính là di ngôn dành cho mình.
– “Làm sao? Muốn quay mặt tôi sao? Đây… quay đi…”
Đám đàn ông cười hô hố tụ tập lại vây quanh mẹ Thanh Liễu… Vài gã còn sàm sỡ đưa tay xoa nắn thân thể trần truồng của bà. Thấy cảnh tượng đó, Thy Thy khóe miệng rỉ máu cắn nát bờ môi của mình. Hai mắt nàng đỏ hoe mở lớn cố ghi nhớ từng khuôn mặt khả ố kia.
– “Tôi thật nhớ thời điểm mười năm trước… Buổi chiều tôi thường ngồi cái xích đu treo trên cây mận trước nhà…”
– “Ha ha… Bắt đầu lảm nhảm rồi đấy”
Lời nói của mẹ Thy Thy chẳng có chút liên quan gì với tình huống đang xảy ra làm cho đám tu chân giả cười phá lên.
– “Ánh nắng chiều thật đẹp… Thật yên bình…”
– “Đủ rồi… Hành hình…”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên. Đám người xung quanh lập tức tản ra. Hai cây đuốc vừa ném vào đống củi bên dưới liền làm cho ngọn lửa cháy bùng lên.
– MẸ ƠI…
Thy Thy gào lên nhìn toàn thân mẹ mình phủ kín trong ngọn lửa oằn oại đau đớn mà trái tim tan nát thành nhiều mảnh.
Màn hình chợt tắt.
Hội giật phăng cái usb ra ném thẳng vào người ông Vũ. Ôm Thy Thy khóc nức nở vào lòng, hai mắt hắn cũng đỏ hoe thương cảm xen lẫn tức giận nhìn chằm chằm ông ta. Hắn không hiểu ông ta nói mình chứng kiến cái chết của mẹ Thy Thy tại sao ông ta không ngăn cản?
Căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ có âm thanh thở dài khe khẽ của ông Vũ và tiếng khóc nghẹn đau đớn của Thy Thy.
– Ta vốn không muốn cho con biết sự thật đau đớn này… – Giọng ông Vũ khàn đặc nói.
– Nhưng ta nghe Giáo sư Châu nói… Trong người con có một con trùng cái. Trứng đã nở gần hết… Ông ta cũng không có cách lấy toàn bộ chúng ra khỏi người con mà không làm tổn hại đến con…
– Con đã nghe được lời trăn trối cuối cùng của mẹ mình hẳn có thể nhận ra sự bất thường trong lời nói của bà ấy… Ta nghĩ biết đâu đó là một lối thoát cho con. Trên đời thứ có thể cứu con vào lúc này chỉ có bí tịch truyền thừa của gia tộc họ Kim… Con phải trở thành một Khổng Trùng giả, mới có thể đảm bảo được mạng sống của mình.
– Khổng Trùng giả?
Toàn thân Hội chấn động ánh mắt lóe lên tin quang đầy mừng rỡ. Hắn cúi xuống lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt Thy Thy để cho nàng bớt thương tâm, tỉnh táo hơn mà suy nghĩ. Thy Thy nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Hội, cũng tự lau mặt mình… Nàng nhìn sang người đàn ông tóc bạc trắng trước mặt, giọng kìm nén hỏi:
– Ông không sợ tôi trở thành Khổng Trùng giả sẽ giết chết ông sao?
Ông Vũ thản nhiên cười. Ông rút ra một con dao, lưỡi dao lóe sáng sắc bén đặt xuống giường ngay trước mặt Thy Thy.
– Ha ha… Nếu điều đó làm con dễ chịu. Ta rất sẵn lòng. Cũng không cần đợi tới lúc tìm thấy bí tịch truyền thừa đâu… Ngay bây giờ con cũng có thể lấy mạng ta.
Thy Thy cắn môi nhìn con dao đó, cũng không cầm lên.
– Ông nói ông không ngăn cản được mọi người hành hình mẹ tôi. Vì sao? Khi đó hẳn ông là người có tiếng nói lớn nhất ở đó…
Ông Vũ lắc đầu. Mái tóc bạc phất phơ đầy vẻ lạc lõng buồn bã:
– Để trả lời câu hỏi này của con. Ta sẽ phải phá bỏ một lời thề của mình. Lời thề của người tiếp nhận vị trí Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam. Không sao. Mạng sống của ta không còn được mấy ngày. Sợ gì phá bỏ một lời thề chứ.
– Nếu con đã xem qua An Nam bí sử hẳn phải biết từ rất lâu rồi tu chân giới An Nam không hề xuất hiện tu chân giả cảnh giới Kim Đan. Cho đến gần đây ông Lê Hoài Bắc mới đột phá được rào cản này lập nên một truyền kỳ cho tu chân giới trong nước.
– Nhưng rất ít người biết bên trong Hiệp hội Tu chân An Nam vẫn tồn tại bốn vị trưởng lão tu vi Kim Đan Hậu kỳ. Chỉ những người chính thức nắm quyền Chủ tịch trong tay mới biết được bí mật đó.
– Vị trí Chủ tịch là do nội bộ tu chân giả trong Hiệp hội bình bầu… Còn bốn vị trưởng lão là do các Thủ hộ giả chọn ra. Dường như đều là hậu duệ đời sau của các Thủ hộ giả. Nhưng họ thường ngày không bao giờ xuất hiện mà thông qua thân tín đưa ra ý kiến của họ. Họ chính là cản trở lớn nhất mà bốn năm trước ta không thể cứu mẹ của con.
– Con đã hiểu. – Thy Thy lòng thoải mái một chút cũng thay đổi xưng hô với ông Vũ.
– Vậy nếu con đạt được truyền thừa trở thành Khổng trùng giả… Sau đó ra tay giết sạch đám người đã xuất hiện trong video và bốn lão già Kim Đan kia… Ông không ngăn cản con chứ?
Ông Vũ nhìn con bé nhăn mặt cười khổ. Ông lắc đầu nói:
– Ta không ngăn cản. Con cái trả thù cho cha mẹ là điều kinh thiên địa nghĩa ai có thể ngăn trở. Dù vì vậy mà toàn bộ Hiệp hội tu chân vườn không nhà trống hoàn toàn sụp đổ ta cũng không trách con.
– Nhưng giết bốn lão già kia sao? Ta e rằng… con suy nghĩ quá đơn giản rồi. Mạnh như lão Bắc cũng chỉ là Kim đan sơ kỳ thôi. Người ta là Kim Đan Hậu kỳ mà có tận bốn người liên thủ. Dù là một trăm lão Bắc hợp lại có lẽ cũng không dám tự tin nói chuyện diệt sát họ…
– Con chỉ cần biết thái độ của ông thôi. Con không nói sẽ lập tức đi giết họ.
Thy Thy nhún vai rất thản nhiên. Nàng nhảy tuột xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt chải lại mái tóc của mình. Hội đi theo nhìn nàng mà lòng nao nao khó hiểu.
– Thy Thy tính đi đâu?
– Đi lấy truyền thừa về… Hội không muốn mình trở thành Khổng trùng giả tiếp tục sống bên cạnh Hội sao? – Thy Thy nhìn Hội qua tấm gương vừa thoăn thoắt thắt lại hai bím tóc thật dài của mình.
– Dĩ nhiên là muốn rồi. – Hội hai mắt sáng rỡ liên tục gật đầu. – Nhưng Thy Thy biết mẹ bạn cất giấu nó ở đâu sao?
– Mình biết. Mẹ vừa nói ra câu đó mình đã biết. – Thy Thy nhoẻn miệng cười nhưng khóe mắt vẫn ươn ướt.
Hai tiếng sau…
Tại một rừng cây không người lui tới cách quốc lộ không xa một chiếc xe ô tô việt dã lao nhanh ra ngoài hướng theo đường Quốc lộ. Ông Vũ cầm lái, gương mặt già nua đã có chút hồng hào vì tâm trạng phấn chấn. Phía sau xe là Thy Thy và Hội hai tay nắm chặt không rời. Thy Thy lúc này tóc thắt hai bím vô cùng nhí nhảnh đáng yêu. Hai mắt nàng vẫn còn ửng đỏ nhưng nói cười thoải mái hơn nhiều… Thy Thy không quên mối thù của mẹ và ba người bạn của mình. Nàng vui vì đã thấy trước được con đường phía trước mà mình phải đi…
Ba tiếng sau, chiếc xe đỗ lại bên một ruộng lúa vàng ươm bát ngát thuộc địa phận Long An. Ông Vũ có chút mệt mỏi sau khi dặn dò hai đứa cẩn thận, ông liền bật ghế xe ra mà ngủ. Đừng nghĩ Trúc cơ giả Đại viên mãn như ông là mình đồng da sắt. Ông năm nay đã 148 tuổi. Nếu tính theo người bình thường thì ông đã sớm có tên trong sách Kỷ lục Guinness.
– Mẹ nói mười năm trước ngồi xích đu ở nhà… Là ý nói nhà bà ngoại. Nhưng mười mấy năm trước khi bà ngoại mất cây mận cũng bị chặt đi để xây mộ cho bà… làm gì còn cái xích đu nào chứ.
Thy Thy và Hội vừa đi mon men theo con đường đất dẫn sâu vào ruộng lúa vừa nói chuyện phân tích. Hướng hai đứa đi là đến một khoảng đất cây trái xum xuê nhỏ nhỏ giữa cánh đồng. Từ đây đã có thể thấy mái nhà lụp xụp xuống cấp nhiều năm không người chăm sóc.
– Đó là yếu tố gây chú ý cho bạn. Chỉ có bạn mới nhận ra được thông tin bất thường đó… – Hội mừng rỡ reo lên.
– Vậy bạn nghĩ nó được giấu ở đâu? Trong cái xích đu?
– Hi Hi… Xích đu làm gì giấu được gì. Nó chỉ là 2 sợi dây thừng treo lên. Bên dưới là một tấm gỗ thôi. – Thy Thy bật cười.
– Nó hẳn là… Bên trong mộ của bà ngoại mình.
Nghe Thy Thy nói mà Hội nín lặng, chân cũng dừng sững lại. Nó nhìn lên hai cây xẻng đang vác trên vai Thy Thy dặn đem theo mà chợt hiểu. Phải đào mộ bà ngoại của nàng lên sao? Hắn không ngại đào mộ. Vì Thy Thy tiếp tục sống hắn chẳng ngại gì cả… Nhưng mà việc này có chút không ổn ah…
– Hội đừng lo… Bên dưới mộ bà không có gì cả. – Thy Thy cười dí ngón tay vào trán hắn.
– Tại sao?
– Kim tộc không an táng như người An Nam. Họ thiêu người đã mất rồi rải tro xuống sông… Cái mộ đó hẳn mẹ làm chỉ để che mắt người ta mà thôi.
Sau khi được Dượng Phú nói mình là người Kim tộc, Thy Thy đã bỏ không ít thời gian tìm hiểu về văn hóa tập tục sống nguồn gốc của mình.
– Ha ha… Vậy thì đơn giản rồi… Đi thôi… Đi đào mộ bà ngoại…
– Hi hi…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/ke-that-lac/
Thời gian hiện tại…
Trên mỏm đá cao cao nhìn xuống mặt biển xanh mát mắt bên dưới, Khánh Phương ôm trước ngực hai lọ tro cốt nhỏ mà nước mắt không ngừng chảy dài xuống mặt.
– Cha… mẹ… Hai người sống một đời bên nhau. Đến lúc ra đi cũng có nhau… Con gái rất hâm mộ hai người…
Khánh Phương cố mỉm cười vì câu nói đùa của mình nhưng đôi môi cứ run rẩy kìm nén tiếng nức nở.
– Con để hai người tự do bên nhau. Con chỉ xin phép giữ lại một chút của cha mẹ để đỡ nhớ… thôi…
Khánh Phương nghẹn ngào run run đưa một mặt dây chuyền hình trái tim mình đang đeo lên cho cha mẹ thấy. Công bằng mà nói thứ đó chỉ có thể miễn cưỡng xem là trang sức vì nó quá thô sơ. Trên bề mặt hình trái tim đính hai viên kim cương đen óng ánh rất đẹp. Đó là món quà của Giáo sư Châu làm cho Khánh Phương. Hai viên kim cương nhân tạo đó được làm ra từ một phần tro cốt của cha mẹ nàng. Đối với Khánh Phương đây là một niềm an ủi to lớn.
Khánh Phương lau nước mắt, cẩn thận mở nắp. Nhìn làn gió biển như có linh tính chui vào trong hai lọ sứ nhỏ xoáy tròn cuốn lên những hạt bụi li ti trắng tinh vào trong không khí. Nàng ngẩng đầu lên như nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của cha mẹ đang nhìn xuống mình. Khánh Phương mỉm cười, cười thật tươi. Nàng chỉ muốn cha mẹ đi xa mãi mãi mang theo hình ảnh đẹp đẽ nhất của mình.
Ngọn gió kia đã rời đi thật lâu như có thể bay đến tận cuối chân trời nhưng Khánh Phương vẫn đứng đó bất động nhìn theo. Bên cạnh nàng còn có một người khác. Dáng người thướt tha trong bộ váy màu xanh nhìn không khác gì người từ phim trường mặc cổ trang đi lạc ra ngoài. Bà ta cũng lặng im ánh mắt xa xăm nhìn về phương xa.
– Bà là lão Mai sao?
Thật lâu Khánh Phương không lên tiếng. Nhưng câu đầu tiên của nàng làm người phụ nữ hơi sững sờ. Bà hơi lúng túng gật đầu nói:
– Phải. Làm sao con biết?
– Vì cây chổi đó là của lão Mai…
– Ặc… Đúng ah. – Bà ta nhìn sang cây chổi không rời tay của mình xấu hổ gật gật đầu.
– Bà là ma tu? Người đã gieo mầm mống ma tu vào người tôi?
Khánh Phương tiếp tục hỏi, hai mắt nàng còn ửng đỏ nhưng tỉnh táo hơn nhiều. Giọng nói của nàng rất bình đạm như đang nói về một việc không hề liên quan đến mình.
– Xem ra con đã nghe được những lời ta để lại trong đầu khi con đang ngủ. – Người phụ nữ thở dài gật đầu.
– Ta là Võ Hoàng Yên. Bà nội của Lê Hoài Bắc… cũng là một ma tu, kẻ đã gieo mầm tai họa kia vào người con.
Lời nói tiếp theo của bà ta làm Khánh Phương sửng sốt. Bà nội của cha nuôi đúng là họ Võ, người cuối cùng của gia tộc tu chân họ Võ. Nhưng không phải bà đã chết gần hai trăm năm trước sao?
– Hôm nay ta sẽ cho con một kết quả cuối cùng…
Bà ta vừa nói ngón tay chậm rãi đưa lên điểm lên trán Khánh Phương. Khánh Phương hoảng hốt muốn né tránh nhưng nàng lại cảm thấy tốc độ của mình so với ngón tay mềm yếu hời hợt kia kém quá xa. Ngón tay bà ta vừa chạm vào trán của nàng gần như ngay lập tức toàn thân nàng chấn động lảo đảo. Trong đầu như xuất hiện vô số vô số hình ảnh có liên quan đến mình, nàng lại chưa bao giờ biết đến.
Một lúc sau, Khánh Phương ôm đầu mà bờ vai run rẩy. Nàng thật sự không tiếp thụ nổi tin tức này. Nàng không ngờ lần đầu tiên của mình lại do cha nuôi lấy đi và chính Hoài Nam cũng biết điều đó. Anh không phản đối, mà còn dặn dò Hằng cho mình uống một loại thuốc kích thích nào đó… Nhưng thứ nàng kinh sợ nhất là mình từng hút khô một người đàn ông bằng xương bằng thịt đến chỉ còn một túi da. Những hình ảnh này như đến từ một con mắt thứ ba vô hình luôn từ trên cao giám sát tất cả về bản thân nàng, về những người xung quanh liên quan đến nàng.
– Thiên Địa luân chuyển – Nhân quả Tuần Hoàn… Trên có đạo trời đang nhìn là ý như vậy. Con cũng có thể gọi nó là Thiên nhãn.
– Thế gian này không ai có thể giấu việc mình làm dưới ánh mắt của Thiên nhãn. Đây là một loại thần thông không phải do nhân loại tạo ra mà từ khi thiên địa sinh ra đã có… Chỉ những người được khai thông thiên nhãn như ta mới thi triển được.
Khánh Phương nghe mà câu hiểu câu không mơ mơ hồ hồ. Nhưng người phụ nữ cũng không muốn giải thích cho nàng nhiều. Bà ta bước đến trước mặt đỡ nàng đứng lên. Khánh Phương lại không nhìn bà mà nhìn cây chổi phía sau bà, nó có thể tự đứng thẳng như được treo trong không khí vậy.
– Bây giờ ta cho con hai lựa chọn. – Hoàng Yên nói giọng ấm áp nhưng rất kiên quyết.
– Một là bỏ qua mối thù của cha mẹ sống một đời bình đạm với người mình yêu. Ta biết con đã có một lời thề thiên đạo nhưng ta vẫn có thể hóa giải nó cho con.
Khánh Phương mím chặt môi lắc đầu. Nàng hơi lùi lại tránh khỏi bàn tay của Hoàng Yên.
– Vậy lựa chọn thứ hai là gì?
– Hai là… trả thù cho cha mẹ, giết đến máu chảy thành sông, giết đến giọt máu cuối cùng… Nếu con lựa chọn điều thứ Hai thì bây giờ… con cần phải lấy mạng kẻ mang tai họa đến cho con đầu tiên… là ta.
– Dĩ nhiên ta sẽ không phản kháng. Con có thể yên tâm ra tay.
Khánh Phương nhíu mày nhìn người phụ nữ quay lưng lại phía mình, hai tay buông thõng nhẹ nhàng hoàn toàn không làm ra chút phòng bị nào. Nhưng nàng có thể ra tay giết bà ta sao? Dù nàng mất đi ý thức trước khi Hoàng Yên tới nhưng nàng đã được biết mình và Trung hoàn toàn là do bà ta cứu ra.
– Con muốn lựa chọn thứ Ba.
– Xin nhận con làm đệ tử… con muốn đòi lại công đạo cho cha mẹ mình… Thề không lạm sát người vô tội. – Khánh Phương nói dứt lời liền quỳ xuống, cúi mọp người lạy sát đất.
Toàn thân Hoàng Yên chấn động, hai bàn tay vô thức siết chặt lại khẽ run rẩy. Bà sớm đã xem Khánh Phương là truyền nhân của mình nhưng bà nhận ra giữa hai người họ tồn tại một khúc mắc khó giải quyết. Cho dù vượt qua khúc mắc đó Hoàng Yên vẫn còn một điều e ngại khác. Mười năm trước bà đã cảm nhận được Thiên kiếp của mình sắp đến… Một cửa ải này từ xưa đến nay mười chết một sống… Bao năm nay bà hầu như không dám tạo sát nghiệp chỉ để giữ cho mình một đường sinh cơ dưới Thiên nhãn. Nhưng nếu hôm nay Hoàng Yên nhận một truyền nhân sát nghiệp nặng nề như Khánh Phương… E rằng tất cả cố gắng của bao nhiêu năm của bà đều mất đi ý nghĩa.
– Xin nhận con làm đệ tử… – Khánh Phương vẫn cúi rạp người thành khẩn lặp lại.
– Haizz… Con đứng lên đi…
Hoàng Yên thở dài quay lại muốn đỡ con bé lên. Không ngờ nó lùi lại tránh bàn tay của bà. Lạy bà liên tục. Cái nào đầu cũng chạm đất ra tiếng.
– Được rồi… Đủ rồi…
Hoàng Yên chỉ biết cười khổ, nâng con bé dậy. Bà biết một người tiếp thu nền giáo dục hiện đại như Khánh Phương để làm ra loại lễ tiết cổ hủ như vậy hẳn phải quyết tâm vô cùng.
– Con cảm ơn Sư phụ đã thu nhận…
– Được rồi… – Hoàng Yên xoa xoa cái trán ửng đỏ của Khánh Phương, thở dài cảm thán.
– Con sát nghiệp quá nặng. Con đường sau này gian nan vô cùng. Ta dù có dạy con tu luyện trở thành một tu chân giả chân chính nhưng sát nghiệp của ma tu đeo bám con cả đời vẫn phải do tự con hóa giải…
– Sát nghiệp là gì ạ? Là những tính mạng con đã giết sao? Bọn họ đều đáng chết mà… – Khánh Phương thấy không thoải mái nói.
– Để ta cho con xem… – Hoàng Yên bắt ấn vận linh lực vào hai đầu ngón tay điểm nhẹ lên vị trí hai mí mắt của Khánh Phương.
Khánh Phương chớp chớp mắt không thấy gì khác lạ. Nhưng khi nàng vừa nhìn lên người sư phụ mình thì không khỏi giật thót mình. Trên người bà từ lúc nào đã xuất hiện ba vòng xích sắt to bằng cổ tay người có vẻ vô cùng nặng nề… Phía sau lưng sư phụ còn có ba cái bóng mờ của ba người đàn ông. Mỗi cái bóng đó đều đang nắm chặt một sợi xích quấn trên người sư phụ. Chúng như nhận ra ánh mắt của Khánh Phương… Chúng rít gào giận dữ nhào sang nàng nhưng bị sợi xích giữ lại.
Khánh Phương giật thót gương mặt tái xanh sợ hãi lùi lại loạng choạng suýt ngã. Từ nhỏ nàng đã sợ ma. Không ngờ lần này thật sự thấy được hồn ma. Còn là giữa ban ngày…
– Con… ba kẻ đó… là ma sao ạ? Tại sao… Tại sao chúng lại… – Khánh Phương lắp bắp vẫn không dám tiến gần lại sư phụ.
– Theo khái niệm của dân gian thì linh hồn của người chết có thể phiêu lãng khắp nơi gọi là ma… Nhưng những thứ này không sinh ra từ linh hồn… Mà chúng được tạo ra từ oán khí do người bị sát hại sinh ra và đeo bám trên người kẻ sát nhân. Trong tu chân giới gọi chúng là quỷ hồn, tượng trưng cho sát nghiệp quấn thân của một người…
Hoàng Yên thở dài co ngón tay búng một phát làm tên quỷ hồn đang nhe nanh múa vuốt với bà hoảng sợ co rụt lại.
– Ta có thể nói với con… Trong tu chân giới này, ta được xem là sát nghiệp nhẹ nhàng nhất rồi. Cả đời ta chỉ giết có ba người…
– Hai người là kẻ ra tay trực tiếp sát hại cha mẹ, anh chị em gia đình ta. Kẻ thứ ba là kẻ chủ mưu phía sau… Lê Hoàng Minh, ông nội của Lê Hoài Bắc, cũng là chồng của ta.
Toàn thân Khánh Phương chấn động khó tin nhìn sư phụ. Nàng còn nhớ lời nói của người đàn ông tên Ninh Lập đã bắt mình làm con tin ngay trong tiệc cưới của mình. Thì ra những lời ông ta nói đều là sự thật. Gia tộc họ Lê vì chen chân vào vị trí đứng đầu năm gia tộc không tiếc bày ra âm mưu vô cùng thâm độc.
– Trận chiến đó hơn 80 năm trước. Dù thành công giết được ba kẻ này nhưng thân ta bị trọng thương đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Ta lưu lạc khắp nơi tìm cơ hội chữa thương. Cho đến mười lăm năm trước mới quay lại chính nơi mình ra đi với một thân phận người làm vườn. Ta muốn xem đứa cháu nội của mình còn sẽ làm ra chuyện tốt gì…
– Lẽ ra lần đó… Ta nên ngăn cản hắn lấy đi nguyên âm của con… Nhưng quả thật… sức hấp dẫn của Thiên âm thạch quá lớn ta không cưỡng được. Thật xin lỗi.
– Không sao ạ. Con đã nghĩ thông suốt rồi. Âu cũng là số phận mà thôi… Nếu không có việc đó có lẽ lúc này con vẫn không có duyên gặp gỡ Hoài Trung.
Đối với việc đã xảy ra đêm tân hôn làm cho Khánh Phương sốc nhất là thái độ của Hoài Nam. Anh lại có thể chấp nhận một việc như vậy. Đưa vợ mình cho cha nuôi dùng làm công cụ tấn cấp Kim Đan. Có một người chồng nào như vậy chứ? Hay tin Hoài Nam đã chết trong trận đồ sát Dinh thự nhà họ Lê lòng Khánh Phương không khỏi đau buồn thương xót cho anh. Nhưng một chút cảm giác đó lúc này cũng tan biến mất.
Còn đối với ông Lê Hoài Bắc, Khánh Phương không quan tâm đến chuyện trước đây ông đã lợi dụng thân thể mình. Nhưng từ lúc ông lựa chọn bỏ rơi Hoài Trung và nàng, bất chấp an nguy của cha mẹ nàng, Khánh Phương đã triệt để xem ông là một người xa lạ. Không còn chút liên hệ gì với cuộc đời mình nữa.
– Nhưng mà… sư phụ… cả ngày cả đêm người mang theo ba con quỷ bên cạnh… Ngủ không sợ sao? – Chợt thấy ba con quỷ kia lại chồm đến mình làm toàn thân ớn lạnh, Khánh Phương rụt rè hỏi.
– Làm sao? Con sợ? – Hoàng Yên nhận ra gương mặt Khánh Phương có vẻ mất tự nhiên đứng cách mình thật xa.
– Con…
– Vậy con thử nhìn ra phía sau mình mà xem… Mà ta nói trước phải con chuẩn bị tinh thần một chút ah… Hắc bắc… – Hoàng Yên nở một nụ cười ranh mãnh.
Khánh Phương quay ngoắt lại phía sau, suýt nữa đã hét lên mà ngất tại chỗ. Phía sau nàng nào phải ba bóng mờ mà là đông đen hàng trăm hàng ngàn quỷ hồn đang không ngừng gào thét há miệng thật lớn lao đến trước mặt nàng. Mỗi kẻ đó đều nắm một sợi xích nặng nề to như cổ tay người quấn quanh cơ thể nàng. Trên người nàng lúc này đã chằng chịt những sợi xích chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ… Cảm giác nặng nề này làm Khánh Phương ngột ngạt không thở nổi. Nàng thấy mình như rơi vào mười tám tầng địa ngục. Bao quanh mình là hàng vạn quỷ dữ đòi mạng đông nghìn nghịt che đi cả ánh sáng của mặt trời.
Tinh thần của Khánh Phương chập chờn như một ngọn nến trước gió. Nàng chỉ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng hai chân run lẩy bẩy không thể nhấc lên nổi. Đột nhiên nàng nhìn thấy một con quỷ hồn gào thét lao đến gần sát mình há cái miệng đỏ như máu vô cùng kinh tởm. Hai mắt Khánh Phương nheo lại lóe lên tia sắc lạnh. Nàng nhận ra khuôn mặt này. Hắn chính là tên Hữu Tâm mà nàng đã giết cuối cùng hai ngày trước.
Hoàng Yên đứng phía sau miệng tủm tỉm cười. Bà muốn để Khánh Phương kinh hãi khi đối mặt với sát nghiệp nặng nề mà mình đã làm ra. Nhưng Hoàng Yên cũng không thể để đệ tử mới thu của mình vì sợ hãi quá mức mà trở nên ngu ngốc ah. Nhưng khi bà định giải khai thiên nhãn cho nàng thì cánh tay trên không chợt dừng lại trên không. Miệng bà từ từ há lớn không khép lại được…
Khánh Phương cả người không còn run rẩy, lưng thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quỷ hồn đang gào thét sát mặt mình. Nàng thong dong đưa lên một ngón tay. Móng tay chớp mắt đã dài ra đâm thẳng vào trán con quỷ hồn trước mặt. Trước ánh mắt sững sờ của Hoàng Yên, con quỷ hồn kia gào thét thảm thiết dãy dụa nhưng không thoát đi được. Bóng của hắn từ từ mờ nhạt rồi “bụp” một phát tan biến mất. Ngay cả sợi xích của hắn trên người Khánh Phương cũng tan vào không khí như chưa hề tồn tại. Cả đám quỷ hồn đông nghịt lập tức im bặt, đồng loạt nhao nhao lùi về phía sau như tránh xa một con quỷ vương kinh khủng nhất thế gian.
Hoàng Yên nhìn lên trời như muốn xem có cái Thiên nhãn to lớn nào vừa thấy cảnh tượng vừa rồi hay không. Đây là gì ah? Chém giết quỷ hồn. Không phải cũng có thể xóa sạch sát nghiệp sao? Điều này đã vượt quá tầm hiểu biết của Hoàng Yên.
– Sự phụ, người vừa rồi có thấy con…
Khánh Phương thấy người mình như nhẹ đi một chút thoải mái quay lại choàng tay Hoàng Yên làm nũng. Dù thầy trò chỉ mới nhận nhau nhưng lúc này Khánh Phương đang rất nhớ nhung cảm giác gần gũi với mẹ. Có lẽ vì thế mà khoảng cách giữa nàng và sư phụ rất nhanh được thu hẹp.
– Ta thấy rồi. Nói ta nghe con đã làm thế nào?
Hoàng Yên thở dài yêu thương vuốt mái tóc bóng mượt của người đệ tử mới nhận. Cả đời bà chỉ có một đứa con trai là cha của Hoài Bắc. Mà luôn mong muốn có một đứa con gái cả ngày nheo nhẽo làm nũng như vậy.
– Con… hút hắn vào bụng nha.
– Cái gì?
Hoàng Yên nhảy dựng vội vàng nắm cổ tay Khánh Phương thăm dò. Một lúc sau bà thu tay, bóp bóp trán suy nghĩ. Bên trong đan điền của Khánh Phương rất bình thường như mọi ma tu khác. Duy chỉ có một điểm bất đồng bên trong dòng khí đen tuyền còn có một tia tử khí nhàn nhạt. Nó không trộn lẫn vào linh lực ma tu cũng không bài xích. Cứ như nương tựa nhau mà tồn tại vậy.
– Con nghĩ con có thể xử lý ba tên này cho người… Rất đơn giản ah…
Khánh Phương chỉ ngón tay móng vuốt thật dài sắc lạnh về phía ba con quỷ sau lưng sư phụ. Chúng như nghe được lời của nàng cả người nhao nhao lui lại phía sau run lẩy bẩy.
– Không cần. Đó là sát nghiệp của ta, ta nên gánh vác. – Hoàng Yên xua tay.
– Ngay cả đám quỷ hồn còn lại của con. Con tạm thời cũng không được động vào chúng. Chuyện này ta phải tìm hiểu kỹ lại… Phải tìm mấy loại bí tịch về quỷ hồn mà đọc thêm mới được ah… – Câu cuối cùng Hoàng Yên nói là dành cho bản thân mình.
– Vâng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ thất lạc |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex cô giáo, Truyện xã hội |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 14/06/2023 06:38 (GMT+7) |