Em là vậy, khi không gọi được nó thì em sẽ nghĩ nó đang bận và sẽ không gọi nữa, chuyển sang nhắn tin… Nhưng mà chỉ là lúc đó thôi… Nếu để sáng mai mà vẫn không thấy nó gọi lại hay nhắn tin thì chắc em xuống tận đây tìm nó mất… Nó cười, trong lòng thấy vui vui, đành bấm số gọi lại em, mặc dù đã hơn 2h sáng rồi… Sau 3 hồi chuông thì em nhấc máy…
– Anh vô duyên thật, em đang thiu thiu ngủ…
– Thế à, thế em ngủ tiếp đi nha…
– Vâng, nếu thích thì anh cứ tắt máy đi…
– Hè hè, anh uống rượu say quá nên ngủ từ tối, giờ anh mới tỉnh…
– Uống ít thôi… Có mang thuốc dạ dày đi không đấy, em để ở trên bàn cùng với cả mấy đồ linh tinh của anh… Anh có cầm theo không?
– Đây rồi, anh vừa uống xong… Mà bao giờ em xong việc?
– Nhớ em à anh yêu? – Em cười khúc khích…
– Không hỏi thế còn biết đường xóa dấu vết…
– Xóa ở đâu?
– Ở nhà đó, mấy hôm trước vừa đưa mấy em khóa dưới về thử độ nhún của giường xong…
– Đổi cách trêu đi, nhà em có camera mà, oápppp – Em vừa ngáp vừa nói…
– Nhưng mà vẫn có người ghen đấy…
– Kệ em, thôi anh uống thuốc rồi đi ngủ đi… Về đó uống ít rượu thôi nhé, giữ gìn sức khỏe, cuối tuần em về với anh…
– Ok, ngủ đi, ngủ ngon mơ đẹp, bai… – Nó trêu em…
– Đúng là đồ khốn kiếp mà…
Nó tắt máy rồi tiếp tục leo lên giường đánh một giấc đến sáng… Sáng hôm sau là bắt đầu bắc rạp, sáng sớm đã thấy đông đủ anh em bạn bè của thằng Phát… Nó ra đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng… Ăn uống xong thì bắt tay vào bắc rạp và dọn dẹp… Dù mệt nhưng anh em trêu nhau nên không khí khá vui và thoải mái… Lũ bạn thằng Phát thì cũng hiền lành nên kết thân với anh em nó khá là nhanh… Trưa đó lại rượu vì đông người nên là công tác hậu cần chỉ làm trong một buổi sáng là xong… Nếu như không nhầm thì chiều nay sẽ ăn nháp và có khách mời… Sang đến ngày mai là đi đón dâu… Tối nay chúng nó sẽ kéo nhau về Hạ Long để sang nhà gái chè nước… Nó thấy cái phong tục này khá là giống với quê nó…
– Tối nay lên nhà gái, tao sẽ quẩy tung Quảng Ninh này luôn… – Thằng Tình dơ tay phát biểu…
– Thôi thôi, lên đó giữ ý giúp tao, lịch sự vào, toàn thanh niên ra trường đi làm cả rồi – Thằng Phát lên tiếng…
– Bố mày còn chưa ra trường, thích kiểu móc đểu không? – Nó giả bộ bực tức…
– Haha, à mà Nam này, tối nay tao có bất ngờ cho mày…
Thằng Phát nháy mắt với nó rồi cả lũ cười ầm lên, hình như là có chuyện gì liên quan đến nó vậy… Nó vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì…
– Ôi bất ngờ này sẽ đau đớn và lãng mạn lắm này… – Anh Tú vừa nói vừa cho tay lên ngực giả bộ thổn thức…
– Đau buồn hay hạnh phúc tùy vào buổi tối hôm nay hết – Thằng Cường cười lớn…
Trưa đó nó uống vừa đủ vì men rượu tối hôm trước vẫn còn… Nhưng buổi chiều thì chẳng từ chối được, thêm phần là anh em chúng nó phải đi mời từng bàn cho thằng Phát nữa… Nó uống khá là nhiều nên hơi biêng biêng… Đang ngồi uống chút trà đá để hãm lại hơi cồn đang bốc lên trong dạ dày, bỗng có người ngồi cạnh nó…
– Chào anh… Trông anh có vẻ mệt…
Nó ngẩng lên, là một cô gái khá là xinh xắn, đặc biệt là trông rất hiền lành, ăn mặc kín đáo và đeo kính cận… Nó nở nụ cười rồi gật đầu…
– Ừ hôm nay vui quá nên mình uống hơi nhiều…
– Vâng, anh là bạn của anh Phát ạ…
– Mình với nó là bạn thân đại học, hôm nay về đây, vậy còn bạn?
– Em tên Thùy, em là em họ của anh Phát… Em ít tuổi thôi ạ, năm nay em mới 19…
– À ừ, thế em là người ở đây à, em học trường nào?
– Không ạ, em ở Hà Nội, em đang học Ngoại Thương…
– Ồ giỏi nhỉ, mà anh nhìn em cũng thấy tri thức rồi… – Nó cười rồi chỉ vào cặp kính đang đeo…
– Dạ bình thường ạ, mà anh ở đâu ạ… Em nghe giọng này hình như là dân Hà Nội, mà nghe kỹ thì cũng không phải…
– Anh ở Hà Nội, nhưng mà là ở ngoại thành, không phải ở trong nội thành…
– À vâng, nhà em ở Ba Đình, mà mặt anh tái quá, anh ngồi đây đợi em chút nhé…
Nói rồi nhỏ đứng dậy và chạy vào trong bếp… Nó thấy mấy anh em đang vẫy nó, uống rượu hò hét vui vẻ lắm… Nó chắp tay lạy rồi cười trừ… Một lúc sau thì nhỏ Thùy đi ra, trên tay là một cốc nước chanh đường… Nhỏ đưa cho nó…
– Anh uống đi này, uống vào đỡ mệt hơn…
– Anh cảm ơn…
Nó đón lấy cốc nước chanh rồi uống một lèo hết, nhỏ ngồi bên cạnh nhìn nó cười, nó liếc qua nhìn mới thấy nhỏ có má lúm đồng tiền rất duyên…
– Anh bây giờ đang làm gì ạ?
– À anh học dốt nên vẫn đi học trả nợ môn thôi…
– Úi em xin lỗi…
– Hâm thế, có gì đâu mà xin lỗi haha – Nó cười…
– Mà sao mắt anh buồn vậy, em thấy hình như anh có nhiều tâm sự lắm…
– Haha, nhìn anh vui vẻ thế này thì lấy đâu ra tâm sự…
– No no, nãy em còn thấy anh ngồi tâm sự với anh Phát, mắt anh rơm rớm cơ mà…
Nó hơi giật mình, vậy là nhỏ này để ý nó khá nhiều trước khi ra đây ngồi nói chuyện với nó… Thực ra nãy nó và thằng Phát nói về câu chuyện lấy vợ… Trong khi nói thì thằng Phát buột mồm nhắc lại chuyện của nó và Mai Anh hồi trước khiến nó buồn… Thêm rượu vào nữa nên rơm rớm nước mắt là chuyện cũng bình thường thôi mà…
Nó lắc đầu, miệng vẫn mỉm cười…
– À cố nhân nhắc lại chuyện xưa thôi mà…
– Anh nói cố nhân nghe như kiếm hiệp ấy nhỉ?
– Đúng rồi, anh là Fan của Kim Dung mà…
– Ô thế ạ, thế thì chí lớn gặp nhau rồi, tiểu muội cũng Fan cứng Kim Dung đây, hihi…
Nó và nhỏ cười vui vẻ, chủ đề được chuyển qua các tác phẩm của Kim Dung… Lâu lắm rồi nó mới nói nhiều và không có khoảng cách với một người lạ như thế này. Nhỏ Thùy cũng rất khéo và đặc biệt là nhỏ hiểu biết về truyện kiếm hiệp lắm… Càng nói càng hăng, nó và nhỏ ngồi nói chuyện cả tiếng đồng hồ, đến khi thằng Phát ra vỗ vai nó thì mới thôi…
– Thằng ml, tán em gái bố à?
– Sắp có vợ rồi bớt chửi bậy đi, không về vợ nó khâu mẹ mày mồm lại nhé…
– Úi giời, mày nhìn tao có vẻ gì là sợ vợ không?
– Có đấy, đôi môi mày trông như xúc xích thế kia cơ mà, haha…
– Hơn mày nhé, ít ra bố còn lấy được vợ, còn mày thì chẳng có ma nào thèm…
Nó cười buồn, còn nhỏ Thùy thì cứ nhìn nó thôi… Thằng Phát kéo nó vào mâm, bây giờ là gộp luôn 3 mâm vào chung nên khá là đông… Nhỏ Thùy thì lẽo đẽo theo nó rồi ngồi xuống cạnh nó luôn… Với lấy 2 cái bát mới, nó nghỉ ngơi cả tiếng, thêm cả cốc nước chanh của nhỏ nữa nên là mã hồi… Vừa vào cái nó uống liền tù tì 3 chén liên tục… Cảm giác khá là thoải mái…
– Anh… uống ít đi… – Nhỏ kéo nhẹ tay áo của nó, rồi nói lí nhí đến mức nó phải hỏi lại…
– Sao cơ, em nói gì cơ?
– Em bảo anh uống ít đi…
– À ừ… nhưng mà sao lại thế?
– Vì nãy anh còn mệt mà…
Nó đang định trả lời thì anh Tú quay sang ghè đầu nó…
– Mẹ thằng này đi đến đâu là vét gái đến đó… Đến em gái của bạn mà cũng không tha hả?
– Ái za đau em, bỏ ra…
– Anh kẹp chết mẹ nó đi, mặt thì trông như cái cc, toàn đi lừa gái… – Thằng Dũng chêm vào…
– Thôi thôi anh bỏ ra đi, đau anh ấy… – Nhỏ Thùy nhìn nó lo lắng…
– Á à, còn quan tâm nhau mà, anh kẹp đi… Em ơi ông này sở khanh lắm đấy – Thằng Cường cười khành khạch…
Một lúc sau thì cũng được tha… Nó bực mình uống với thằng Cường hẳn 1 cốc… Cu cậu nhìn thì có vẻ xoắn mà đang sĩ gái nên cũng đồng ý luôn… Nó thì không ngán vì nó có cốc nước chanh của nhỏ vào người rồi thì chắc thành ra bất tử mất… Nhưng mà đời thì không như là mơ, uống xong cái nó lơ mơ và biêng biêng luôn… Thành ra phải chạy đi móc họng, có lẽ già rồi, cơ thể yếu nên không còn được như trước nữa… Nó nghĩ vậy…
Nó móc họng xong, ra cửa thì thấy nhỏ Thùy đang đứng đó ngó ngó vào trong… Thấy nó ra thì chạy đến, trên tay lại cầm cốc nước chanh…
– Úi lại pha à?
– Anh uống đi, khiếp quá uống gì mà uống ghê vậy…
– À ừ nó bố láo nên phải dạy…
– Dạy không được mà lại hại cả mình…
– Em vào trong kia ngồi đi, kệ anh…
– Thôi anh đừng uống nữa, lên nhà ngồi uống nước với em đi… Cũng tối rồi, chắc tí lên nhà gái đó…
Nó ậm ừ rồi theo nhỏ lên nhà ngồi… Lên trên nó ngồi nói chuyện với bố mẹ của thằng Phát, nói chung là thằng Phát yêu vợ nó được hơn 1 năm, nhà ở Hạ Long và cũng khá là giàu… Thế là cu cậu quyết làm chạn vương luôn… À mà nghe bố mẹ nó kể thì không phải là chạn nữa rồi, có khi là tủ lạnh 8 ngăn ấy chứ… Ngồi một lúc thì thằng Phát gọi nó để lên nhà gái… Ngồi trên xe, nó nghe bảo rằng ngày mai đón dâu rồi ăn khách sạn ở trên đó, làm lễ cưới luôn… Nghe có vẻ hoành tráng lắm đây…
Nhà gái ở Hòn Gai, nằm ở đường bao biển nên khá là đẹp… Sân nhà gái khá rộng nên bắc rạp ở đó luôn… Nhìn quả biệt thự to đùng này thì cả lũ đều mừng cho thằng Phát sau này đỡ vất vả… Không biết có sóng gió gì không nhưng mà tương lai nhờ nhà vợ là ok rồi…
Nó chọn một chỗ rồi ngồi… Ở đây chỉ lên giao lưu uống nước và hát hò thôi… Tuyệt nhiên chả có phần nhảy nhót như ở vùng nó đâu… Trông kém sang lắm… Nó đang uống nước thì anh Tú và thằng Phát cùng nhỏ vợ thằng Phát ra ngồi cạnh nó, nó hơi bất ngờ…
– Không đi tiếp nước đi…
– Anh là Nam ạ…
– Ừ chào em, cô dâu xinh quá… Thằng bạn anh tu 7 kiếp mới lấy được em đó haha – Nó cười chào vợ thằng Phát…
– Anh cứ gọi em là Uyên ạ…
– Ừ mà sao 2 vợ chồng không đi tiếp nước đi… Ra đây ngồi chi… – Nó vẫn ngồi cắn hướng dương cùng nhỏ Thùy, vừa cắn vừa hỏi…
– Đúng là không có gì đặc biệt, nhưng mà có cảm giác rất cuốn hút trong cách nói chuyện… Thảm nào…
Nó ngơ ngác khi nghe nhỏ Uyên nói vậy, thằng Phát thì hơi trầm ngâm còn anh Tú thì vỗ vai nó liên tục… Lúc sau thì thằng Phát lên tiếng…
– Đi ra đây cùng tao đi, có người muốn gặp…
– Ai vậy, tao có quen ai ngoài chúng mày đâu? – Nó hơi ngờ vực…
– Anh đi đi ạ, chị em muốn gặp anh…
Nó tròn mắt, còn anh Tú thì kéo nó đứng dậy… Nhỏ Thùy cũng ngạc nhiên đi theo nó… Lũ bạn nó thì đang hát hò tán gái rôm rả, không khí vui vẻ từ những bài hát… Anh Tú kéo nó ra cổng… Nó ngó nghiêng nhưng chẳng thấy ai cả?
– Mày đùa tao à Phát? Có Ai đâu? – Nó vẫn ngó nghiêng ra ngoài cửa…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hoi-ky-mua/
– Anh…
Nó quay lại, sững sờ… Hạ Long, vẫn là mảnh đất trùng hợp, vẫn là mảnh đất với nhiều hoài niệm và nỗi buồn… Hoài Thu, chị đang đứng đó, đôi mắt nhòe đi bởi nước mắt… Chị mặc chiếc váy mà nó tặng chị, chiếc váy màu đỏ quyến rũ chết người… 2 năm không gặp, chị có vẻ già dặn đi nhiều…
– Hoài Thu… – Nó mở lời…
Anh Tú và thằng Phát vỗ vai nó rồi đi vào trong, nhỏ Thùy cũng được kéo vào… Nhưng vẫn không quên ngoái lại nhìn nó lạ lẫm… Nó tiến đến bên cạnh chiếc xe đang đỗ… Chị ôm miệng để che đi tiếng nấc của bản thân…
Nó đứng trước mặt chị, đôi mắt nó vẫn mở to, không có nước mắt, không có cảm xúc… Chỉ có một nụ cười mỉm…
– Hoài Thu… Em già đi nhiều, nhưng đẹp hơn rất nhiều…
Chị ôm chầm lấy nó…
– Anh ơi, huhu, em nhớ anh lắm…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hoi-ky-mua/
Có vẻ như nó có duyên với mảnh đất này thật, đã 2 năm rồi nó không gặp chị, ngày hôm nay gặp lại, vẫn là con người ấy, mùi hương quen thuộc nhưng chị đã chẳng còn là người yêu của nó nữa. Chị đang khóc, nó cũng chẳng thể đếm nổi số lần mà chị rơi nước mắt vì nó nữa. Nhưng trong đó thì chẳng bao giờ là niềm vui, hạnh phúc, mà chỉ toàn là nỗi buồn, sự chia ly mà thôi… Nó đẩy nhẹ chị ra, vẫn là thói quen lau nước mắt cho chị. Nước mắt tèm lem như xóa mờ đi dáng vẻ dày dặn của chị…
– Dạo này em thế nào rồi? Mọi thứ vẫn ổn đúng không?
Chị gật đầu nhưng không lên tiếng, chỉ ngấn nước mắt nhìn nó chằm chằm, bàn tay chị vẫn xoa 2 bên gò má của nó, có vẻ gì đó xót thương lắm…
– Mà sao em xuất hiện ở đây vậy, hình như em có quen Uyên hả?
– Mình tìm chỗ nào đó nói chuyện được không anh? Chỗ này ầm ĩ lắm…
– Vậy tìm một quán cafe nào đó đi…
– Mình ra bãi biển ngồi nhé, chỗ cũ…
– Ừ…
Chị lên xe, nó quay vào trong thông báo cho mọi người một câu rồi quay trở ra ngồi kế chị… Tuyến đường bao biển Hạ Long sáng choang bởi đèn đường, không đông đúc xe cộ như Hà Nội… Ở đây nó thấy thật yên tĩnh và đẹp… Nếu như thất tình mà đi trên con đường này thì sao nhỉ…
Băng qua cầu Bãi Cháy, chị chở nó về chỗ quen thuộc, lòng nó gợn sóng một chút… Đã 5 năm trôi qua kể từ năm đó nó mới quay trở lại chỗ này… Một nơi nhiều cảm xúc, niềm vui, hạnh phúc và nỗi buồn… Khung cảnh có thay đổi đi một chút, cũng phải thôi, vì lòng người cũng đã đổi thay mà…
– 2 Năm nay, mỗi khi nhớ anh em đều ra đây ngồi…
– Ừ, mà em không ở Hà Nội nữa sao?
– Từ ngày chúng ta chia tay, em về đây ở hẳn rồi, mẹ em cũng bị bệnh nên em không đi xa nữa…
– Bà bị làm sao hả em…
– Mẹ em bị K, mổ 2 lần rồi, may mắn phát hiện sớm nên không có ảnh hưởng gì quá nhiều…
– Cho anh gửi lời hỏi thăm bà nhé…
Biển hôm nay lặng sóng, âm thanh sóng vỗ dào dạt dường như chẳng còn, càng làm cuộc nói chuyện của chị và nó dần trở nên im ắng… Nó thở dài rồi lại nằm trườn ra bãi biển ngắm sao… Đôi lúc nó thấy khoảng thời gian yên tĩnh mà buồn thế này cũng khá là thích…
– Anh vẫn còn đeo nhẫn sao? Cuộc sống của anh dạo này thế nào?
– Vẫn đeo từ ngày ấy, anh ổn, sắp tới anh sẽ ra trường…
– Thời gian trôi qua nhanh anh nhỉ… Mới ngày nào Nam khoe em đã đỗ đại học, mà giờ đã chuẩn bị ra trường rồi…
– Ừ cũng đã gần 5 năm rồi…
– Anh còn yêu em không? – Chị quay sang nhìn nó đượm buồn, nắm chặt bàn tay đang đeo nhẫn của nó… Nó để ý tay chị vẫn đeo nhẫn mà nó tặng, vẫn ở ngón áp út…
– Dù có dù không, thì mọi chuyện đâu thể thay đổi được gì… – Nó thở dài…
– Nếu ngày đó chúng ta không chia tay, em không làm điều ngu ngốc ấy, thì có lẽ anh đã không phải chịu nhiều tổn thương đến thế…
– Chuyện qua rồi em, đừng nhắc lại nữa…
– Anh trưởng thành hơn rất nhiều Nam ạ…
– Em cũng vậy…
Nó ngồi vậy, bỗng điện thoại nó đổ chuông… Nó rút điện thoại ra, là em gọi…
– Anh nghe điện thoại chút…
– Ai gọi vậy anh? – Chị nhìn nó ngờ vực…
– Thư gọi…
Nói rồi nó ấn nghe, đầu giây bên kia vang lên giọng trầm ấm…
– Anh uống say chưa?
– Anh có uống đâu mà say…
– Thôi đi, ai chẳng biết là anh có bao giờ từ chối rượu bia đâu…
– Có uống nhưng mà tỉnh rồi, cũng không say cho lắm…
– Vâng… Mai anh về chưa?
– Chắc chiều mai là anh về, tối đến nơi…
– Dạ, anh đang ngồi với chị Thu gì đó đúng không?
– Ừ sao em biết…
– Em thấy yên tĩnh mà đám cưới thì phải có nhạc có tiếng người chứ…
– Ừ anh đang ngồi biển một chút, lát nữa anh về…
– Trời se lạnh, anh có mang áo khoác đi không đó?
– Anh mặc đây rồi…
– Vâng, vậy lát anh về sớm nhé… Xong call video em xem…
– Ừ, lát về anh gọi…
Nó cúp máy rồi nhét lại điện thoại vào túi… Tiếng thở dài từ bên chị…
– Vậy là anh có người yêu rồi sao?
– Ừ nhưng cũng không hẳn vậy…
– Em nghe là em biết mà… Cô bé người lai đó à?
Nó chỉ khẽ gật đầu, cũng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa… Mọi chuyện đến bây giờ cũng chẳng có gì làm nó tha thiết…
– Em biết sau những gì em làm, là em tự đạp đổ, tự em đánh mất anh… Em không oán, không hận, không trách bất kỳ một ai hết… Kể cả bé Mai… bé Linh hay cô bé người lai kia…
– Có muốn anh ôm một chút không? – Nó quay sang mỉm cười với chị…
– Nhiều hơn được không?
– Đối với anh bây giờ, như vậy là quá nhiều rồi…
Chị quay sang rồi ôm nó, ôm chặt lắm, nó cũng đưa tay lên xoa xoa mái tóc của chị… Lần này tạm biệt, chẳng biết bao giờ nó mới có thể gặp lại chị nữa… Hay chính xác hơn rằng trong lòng nó, chị đã là một người con gái đi qua trong đời, giống như Mai Anh, như Linh vậy…
– Muộn rồi, chắc anh phải về, cũng hơn 9h tối rồi…
– Mình còn gặp lại nhau không anh?
– Nếu như em muốn, cứ gọi anh, một cốc cafe và cùng nhau ngồi nói chuyện như 2 người bạn…
– Người bạn, huhu…
Chị bật khóc, ôm nó chặt hơn, nó vỗ về chị…
– Đừng khóc nữa… em cũng đã 27 tuổi rồi… giữ gìn sức khỏe nhé…
Nó buông chị ra, đặt lên trán chị một nụ hôn… Nó cười buồn, có lẽ đây là sự an ủi duy nhất mà nó có thể làm cho chị lúc này… Chị và nó cũng đã từng có một tình yêu thật đẹp, nó không phủ nhận nó đã từng yêu chị rất nhiều, nhưng rồi quá khứ đã qua thì nên ngủ yên, nó và chị, chỉ có duyên chứ không có phận…
– Để em đưa anh về…
– Em vòng lại một vòng mất công lắm, để anh đi taxi ra đó cũng được…
– Dù có như thế nào, anh vẫn là người mà em từng yêu đến điên dại… Cảm ơn anh, thanh xuân của em trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn và buồn hơn, là nhờ có anh trong đó…
– Anh cũng vậy…
Nó vẫy tay chào chị rồi lên một chiếc taxi đã đỗ sẵn… Chị vẫn đứng đó nhìn nó… Chiếc xe lăn bánh, từ từ đi về hướng ngược với chị… Hoài Thu, người thương ngược lối, cảm ơn em đã đến bên anh, giúp anh vượt qua được khoảng thời gian mà anh tuyệt vọng nhất… Người ở bên anh mỗi khi anh khó khăn, người chăm lo cho anh đến từng giấc ngủ… Thế giới này nếu có đa không gian, ở một không gian khác, em nhất định sẽ là người cùng anh đi đến cuối đời…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |