– Alo?
– Anh à, mẹ bảo em chuyển tiền, chuyển vào stk nào đấy anh?
– BIDV…
– Vâng mẹ bảo là số tiền này mẹ cho anh, nhưng mà anh phải rõ ràng mạch lạc với mẹ, mẹ còn nói là anh đừng chơi bời rồi mang nợ nần, nhà mình không như nhà người ta nên…
– Thế nhé…
Nó cúp máy, kéo cái mũ lưỡi chai xuống, uống nốt cốc trà đá rồi trả tiền… Nó lên xe và phóng đến nhà anh Quân… Đang đi nửa đường thì nó lại có điện thoại… Là Ngọc Anh gọi… Nó nhíu mày ấn tắt đi, nhưng Ngọc Anh vẫn tiếp tục gọi…
– Sao…
– Anh ơi… Mẹ bảo mẹ nhớ anh lắm, anh đi về thăm mẹ mấy hôm… Anh đi 6 tháng rồi còn gì nữa… Huhu – Tiếng Ngọc Anh sụt sịt bên kia đầu dây…
– Ừ…
– Mai anh về đi, em vừa chuyển tiền rồi đó, anh nhận được chưa?
– Rồi…
– Vâng thế mai anh về nhé, để em bảo mẹ…
– Chưa biết được…
Nói xong nó cúp máy… Nó đi chậm lại để tận hưởng không khí này… Tiết trời đầu tháng 1 lạnh lẽo, chiếc áo khoác của nó dường như chẳng đủ ấm để khiến cơ thể nó khỏi run lên bần bật… Nhưng lạnh như thế này có đáng gì… Trái tim nó, bản thân nó còn đang lạnh hơn gấp trăm ngàn lần… Từ ngày em đi, nó trở nên lầm lì, ít nói, hầu như chẳng bao giờ nói 1 câu quá 4 chữ cả… Nó cũng đã chuyển ra ngoài, thời gian này nó đi làm thêm khá nhiều… Với chỉ một mục đích là kiếm đủ tiền để đi tìm em… Nó chẳng thể chấp nhận rằng em rời xa nó một cách lãng xẹt như vậy được… Nó thương em bao nhiêu thì nó hận bố mẹ em, hận chị Lan, tức giận mẹ nó bấy nhiêu…
Nó quen anh Quân trong một lần xảy ra va chạm ở quán cafe nó làm… Hôm ấy anh Quân hẹn người yêu cũ ra để nói chuyện… Hóa ra người yêu cũ của anh Quân cắm sừng anh, sau đó còn cùng thằng kia đánh úp anh Quân ở quán cafe nữa… Hôm đó nó thấy anh Quân chỉ biết ôm đầu chịu trận mà nó xót, cảm giác bị người yêu phản bội ùa về trong nó… Hình ảnh của chị cùng người đàn ông vest đen hôm đó dường như tua chậm lại trong đầu nó… Nó chạy ra vớ lấy cái gạt tàn rồi bổ thẳng vào đầu thằng kia, mấy thằng còn lại ngơ ngác định lao vào nó thì anh Quân kéo nó chạy… 2 anh em chạy từ Đồng Quang về tận Sư Phạm mới thoát được… Sau hôm đó nó cũng nghỉ luôn ở quán cafe, tiền lương tháng cũng vừa mới lấy nên nó chẳng tiếc… Hồi sau thì nó với anh Quân cũng vài ba lần uống bia với nhau… Trở nên thân thiết và cuối cùng anh rủ nó chung vốn mở quán net ở gần trường CNTT… Nó lúc đầu hơi lưỡng lự vì số tiền lớn, nhưng rồi vì động lực kiếm tiền để đi tìm em khiến nó gạt bỏ hết và liều một lần… Nó gọi về xin mẹ nó, mẹ nó một phần cũng tin tưởng nó, một phần cũng thương nó sau vụ em đi nên cũng cho nó tiền… Hôm nay là nó lên cùng anh Quân đi chọn dàn máy cho quán…
Suy nghĩ một lúc thì cũng đến nơi, nó vào quán thì đã thấy anh Quân cho lắp đặt bệ để dàn máy, ghế ngồi cũng đã mang về và đang lắp thiết bị mạng… Thấy nó, anh Quân hồ hởi…
– Tối đi ăn lẩu nhé, mấy đứa em gái anh nó ở Hà Nội lên chơi… Toàn con xinh mà ngoan thôi…
– Thôi anh…
– Sao, đi đi mà kiếm người yêu…
– Thôi nay em mệt…
– Ừ thế đợi tí rồi anh với mày đi… Nay anh đi xe nhà cho ấm…
– Vâng…
Nó vào ngắm nghía một lúc rồi ra xe ngồi đốt thuốc, một lúc sau thì anh Quân xuống, ngoắc tay nó ra xe… Anh Quân và nó chọn máy ở một cửa hàng máy tính khá lớn của Thái Nguyên… Sau khi ký hợp đồng, cam kết và chuyển khoản đặt cọc máy thì anh Quân đưa hợp đồng cho nó cầm luôn… Nó hơi bất ngờ…
– Sao vậy anh?
– Mày cầm lấy, tính mày cẩn thận, mày giữ cho anh…
– Anh không sợ à?
– Sợ gì, mày cứu tao còn được chứ tao biết mày không phải dạng người đấy đâu…
– Vâng…
– Máy về thì anh gọi mày lên chuyển nốt là xong… Sang tuần khai trương rồi…
Nó im lặng và chẳng nói gì, chỉ ngồi nhìn đường qua ô cửa kính… Thái Nguyên một ngày không nắng, ảm đạm và khô khan như nỗi lòng của nó vậy…
– Anh Quân này…
– Sao đấy…
– Sổ sách rõ ràng ra nhé…
– Yên tâm, anh sẽ rõ ràng hết, hôm trước chú bảo không muốn ở đó nên anh thuê nhân viên rồi…
– Vâng, em chỉ nhìn vào sổ sách để lấy lợi nhuận thôi…
Anh Quân chở nó về quán, nó vào soi xét một chút nữa rồi cũng xin phép về… Trời đã tối dần, nó rẽ vào quán cơm ở gần trường CNTT, mua một xuất cơm, thêm chai nước ngọt và phi về phòng… Đến gần cổng, nó hơi sững người vì thấy một bóng dáng quen thuộc. Nó đỗ xe lại, người con gái ấy quay ra, nhìn nó bất ngờ rồi cười tươi, chạy đến ôm chầm lấy nó… Là Linh…
– Anh ơi, anh về rồi, em đợi anh lâu quá…
– Bỏ ra… – Nó hơi khó chịu đẩy nhẹ em ra…
– Ơ… anh sao vậy?
– Không sao…
– Hức… hức… em đợi anh từ 4h chiều mà bây giờ anh mới về… Anh thay số điện thoại à?
– Ừ… Thôi đi vào phòng…
Nó mở cửa vào phòng, em lẽo đẽo đi theo nó… Nó cởi áo khoác rồi treo lên, tay đặt hộp cơm xuống bàn, em ngồi xuống giường ráo rác nhìn phòng nó lạ lẫm…
– Anh đã ở đây suốt 6 tháng qua sao?
– Ừ…
– Anh ơi… Em xin lỗi nhưng mà anh còn buồn không?
Nó quay lại, mắt nó lườm em sắc lẹm sau câu nói vừa rồi… em tròn xoe mắt nhìn thái độ của nó rồi cúi mặt sợ sệt… Nó không trả lời, tiếp tục quay ra treo lại đống quần áo vào tủ cho gọn…
– Em xin lỗi nhưng em nhớ anh lắm…
– Thế nào là nhớ?
– Em biết anh đang rất buồn, rất đau khổ, em cũng biết chuyện rồi nhưng mà…
– Thôi, đừng nói nữa…
– Hức… hức… – em khóc nấc lên, nó thấy vậy thì cũng kệ, đi đun siêu nước để chuẩn bị tắm… Ra đến ngoài, nó thấy em đang nằm ở giường nó rồi gục mặt vào gối… Bờ vai của em run lên…
– Có đói không?
Nhỏ ngẩng lên nhìn nó, đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt, 2 bên má tèm lem nước mắt… em gật đầu…
– Vậy ăn cơm đi…
Nó nói rồi đưa hộp cơm ra, em ngồi bật dậy rồi đón lấy…
– Anh ăn cùng em…
– Ăn đi, lát mua sau…
– Anh ăn cùng em đi mà, em không ăn hết được…
– Bớt nhõng nhẽo lại… – Nó gắt lên rồi bê ấm siêu tốc vào phòng tắm…
Dạo này sức khỏe nó yếu nên không tắm được kiểu nước lạnh như trước nữa… 6 tháng qua, nó trông già đi hẳn, người nó đen đúa lại, tóc tai bờm xờm như thằng ăn mày… Nó cũng chẳng để ý người ta trông thấy nó rồi chỉ chỏ nói nó thế này thế kia nữa… Nó không quan tâm… Điều nó quan tâm nhất bây giờ là kiếm tiền để có thể đi tìm Mai Anh… Nó cũng đã từng nghĩ dùng số tiền mẹ nó đưa để có thể đi, nhưng sau nhiều đêm suy nghĩ thì nó lại gạt bỏ, bởi đâu phải đi 1 lần là sẽ tìm được đâu… Nó cần phải vững kinh tế để có thể đi nhiều lần… Nó cũng không cần vội, vì nó tin rằng Mai Anh của nó sẽ chờ đợi nó thôi… Như lời hứa mà Mai Anh đã hứa với nó…
Tắm xong, nó ra ngoài thấy Em vẫn đang nằm, hộp cơm vẫn để đó… Nó cũng kệ… Bên ngoài đang có gió lạnh, nhỏ nằm nhưng run lên vì gió thổi thẳng vào giường… Nó ra khép cửa rồi ngồi xuống giường… Mở cái chăn ra đắp cho Em… Nó lấy điện thoại ra nghịch… Một lúc sau thì chẳng thấy nhỏ cửa quậy gì nữa, có lẽ Em mệt nên đã ngủ…
Gần 10h đêm, nó đang ngồi gõ nốt bài tiểu luận chuyên ngành để mai nộp thì có vòng tay ôm nó từ đằng sau rồi trùm chăn lên cả người nó… Nó thôi không gõ nữa, nắm lấy bàn tay gạt ra nhưng không được…
– Nào bỏ ra…
– Không, em ôm anh một tí…
– Bỏ ra… – Nó gắt…
– Không, anh đừng có mà mắng em…
Nó đành bất lực ngồi im tiếp tục gõ bài… Em thì ngồi ôm chặt nó rồi xoa xoa vào ngực nó… Trời về đêm càng lạnh hơn, tay nó đã buốt giá hết…
– Đưa tay em xem nào… Sao lạnh thế này…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hoi-ky-mua/
– Mà anh ơi, em đói… – Em nói bằng giọng nũng nịu với nó…
– Cơm nguội hết rồi…
– Mình đi ăn đi…
– Xe Linh đỗ đâu?
– Em đỗ ngoài kia kìa, chỗ bãi đất trống ấy… Để đó có làm sao không?
– Không…
– Thế mình đi đi anh…
– Không…
– Đi mà, em đói lắm, định để em ôm bụng đói đi ngủ hay sao?
– Vậy thì dậy đi…
Nói rồi nó bỏ tay em ra, tiến ra tủ lấy cái áo khoác rồi mặc vào… Em thì cười tươi rồi mở túi xách dặm lại chút son… Nó với lấy cái áo khoác khác rồi đưa cho em…
– Mặc vào trời lạnh…
– Ui nay quan tâm em à, hihi?
– Mặc hay không? – Nó tính rụt tay lại cất vào thì em giật lại rồi mặc…
– Đây em mặc…
Nó và em đi ăn ở quán bún phở ngay ngoài ngã 3 điểm hẹn… Quán này khá là ngon và đông khách… Dù nước mắt đã làm mờ bớt đi lớp trang điểm của em nhưng càng khiến em đẹp theo kiểu thuần túy hơn… Bởi khi em bước vào quán là hút toàn bộ ánh mắt của mấy ông trong quán… Có thằng còn buông lời trêu chọc, lả lơi… Nó chỉ quay lại lườm rồi ngồi xuống bên cạnh em… Mấy thằng này toàn mấy thằng sinh viên già, nó nhìn điệu bộ là biết… Cứng một chút là chúng nó chùn ngay…
2 bát bún phở nghi ngút được bưng ra, nó cũng đói vì nhường cơm cho em nên ăn một lèo hết… Em thì vừa ăn vừa nhìn nó cười… Đôi khi còn lấy giấy ăn lau nhẹ vài giọt nước phở ở khóe miệng nó…
Ăn xong cũng gần 11h đêm, nó trả tiền rồi giục em về bởi xóm nó 11h đêm đóng cửa… Đến nơi, nó tính chào em rồi đi vào thì thấy em khóa cửa xe rồi lẽo đẽo chạy theo nó…
– Đợi em với, em sợ…
Em bám vào tay nó, mặt có vẻ sợ sệt…
– Sao trong này tối thế, nãy đi còn sáng lắm mà…
– Không đi về đi?
– Về đâu, em đang về phòng anh đây?
– Về chỗ Linh ở…
– Đêm nay em ở đây… Em không về đâu, tối lắm mà em sợ ma…
– Ai cho mà ở?
– Kệ em…
Nói rồi em chạy biến vào trong phòng… May mắn nó về đến nơi đúng lúc cô chủ trọ đi ra khóa cổng… Cô nhìn thấy em thì hỏi nó…
– Ai đấy Nam, mày đưa người yêu về phòng ở à?
– Dạ em gái cháu…
– Xinh nhỉ… Em gái hay người yêu…
– Dạ em gái…
– Thôi vào đi để cô khóa cổng…
– Vâng, cháu xin phép…
Nó chào cô chủ rồi vào phòng… Đóng cửa mà chẳng thấy em đâu, chắc em đang ở trong nhà wc vì nó thấy bật điện nhưng không đóng cửa…
– Có tắm không? – Nó đứng ngoài nói vọng vào…
– Anh đun em siêu nước nhá… Cho em mượn bộ quần áo ngủ luôn đi…
– Ừ ấm đây, lấy nước hộ tớ…
Em thò tay ra lấy ấm nước rồi lấy nước đưa cho nó… Một lát sau thì nó mang nước để vào cửa nhà wc, lấy thêm cho em bộ đồ của nó… Nó để cạnh đấy rồi tiếp tục quay lại gõ tiểu luận…
Đêm đó, em ôm nó chặt cứng như là sợ nó đẩy em ra… Còn nó thì cứ nằm vậy, cũng chẳng ôm lại em và cũng chẳng đẩy em ra… Trong màn đêm, nó suy nghĩ nhiều hơn… 6 tháng trôi qua là khoảng thời gian khủng khiếp nhất trong đời nó… Nó dường như bị trầm cảm nặng, chỉ sau khi điều trị vài buổi tâm lý ở ngoài viện tâm thần Đán thì nó mới bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật rằng Mai Anh đã rời xa nó… Giọt máu của nó và Mai Anh cũng đã không còn… Càng nghĩ đến nó càng đau, nước mắt của nó cứ thế tuôn ra rồi lăn xuống… Em đưa tay lên má nó, rồi nhẹ lau nước mắt cho nó…
– Nam của em… mạnh mẽ lên…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hoi-ky-mua/
– Em biết anh đang rất đau, anh rất buồn, nhưng mà chuyện qua rồi… Nhìn về tương lại được không anh?
– Ừ… – Nó đáp trong nước mắt…
– Em yêu anh, em thương anh… Đừng vậy nữa… – Em dịch nhẹ lên rồi thơm vào má nó, nhưng nó nghiêng đầu ra để tránh mặt…
– Đừng cố nữa, cậu sẽ không thay thế được Mai Anh đâu…
– Tại sao?
– Tại vì tôi yêu chỉ yêu một người duy nhất là Mai Anh…
– Vậy sao?
– Ừ…
– Anh nói anh yêu Mai, vậy bây giờ anh đang làm gì đây? – Giọng em nghẹn lại…
– Nếu cậu thích, tôi sẽ gọi cô chủ và mở cổng cho cậu…
– Sao bây giờ anh lại thành thế này hả Nam? Hức… hức…
– Đừng hỏi nữa…
– Anh hèn vậy? Anh không dám đối diện sự thật à?
– Cậu im đi…
– Em không im… Sao em phải im… Anh nhìn xem, anh đã biến thành con người gì vậy… huhu…
… Nó im lặng, không đáp lại câu nói của em…
– Em không cần biết nó đã làm gì với anh… Nhưng anh như thế này liệu có đáng không?
– Đừng gọi Mai Anh là nó… – Nó gằn lên từng chữ rồi bật dậy, em cũng ngồi lên mặt đối mặt với nó…
– Sao em không được gọi… Nó có gì tử tế để em phải tôn trọng nó…
– Cậu… – Nó dơ bàn tay lên, em nhìn nó sững sờ nhưng sau đó vẫn ngước mặt lên…
– Anh đánh đi… Đây này… Huhu…
Em ngẩng mặt lên, đôi mắt rưng rưng rồi khóc ngay sau đó… Nó thấy mình hơi quá với em nên hạ tay xuống… Nhưng cơn bực thì chưa nguôi, nó lấy cái gối rồi xuống đất nằm… Em thấy vậy thì càng khóc to hơn nhưng nó mặc kệ… Nền đất lạnh khiến nó run lên cầm cập, rồi co ro lại cong người như con tôm…
Em xuống rồi kéo nó lên giường… Hơi nặng nề một chút vì nó vẫn vùng vằng vì cơn bực… Em khóc to hơn khi không kéo được nó… Ngồi bệt xuống rồi đánh vào lưng nó liên tục…
– Đồ tồi, hức… hức…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hoi-ky-mua/
Hơn 2h sáng, em vẫn ngồi đó khóc rưng rức… Còn nó thì ngồi bó gối suy nghĩ, trời về đêm lạnh thấu xương, từng cơn gió cứ thổi vù vù qua khe cửa sổ len lỏi vào phòng khiến em rùng mình lên… Nó cũng đã nguôi cơn bực trong người lúc nãy, quay ra nắm lấy tay em…
– Xin lỗi…
– Vì điều gì? Anh cũng biết xin lỗi sao? Hức… hức… – Em vẫn khóc nấc lên… Dường như khóc to hơn khi nó mở lời trước…
– Thôi lên giường đi, ngồi đây lạnh…
– Anh lên trước đi, không phải lo cho em, em có là gì đâu của anh đâu… Đến như người dưng còn chẳng bằng… Người dưng anh còn quan tâm… huhu…
Nó thở dài… Em nói đúng, đến như người dưng gặp nạn như anh Quân mà nó còn lao vào để giúp… Còn em, người yêu nó, chạy theo nó cả nửa thập kỷ thì nó chẳng quan tâm… Cứ lạnh nhạt với em như vậy… Nó vòng tay qua, 1 tay đỡ em rồi tay còn lại nhấc bổng em lên… Nó bế em lên giường…
– Ngủ thôi, mệt rồi…
– Anh nằm đây với em… hức… hức…
– Ừ…
– Em xin lỗi, vừa nãy em quá đáng, em không nên nói những lời ấy…
– Ừ không sao…
– Anh đừng giận em, đừng mắng em hay đánh em huhu…
– Không đâu… Linh ngủ đi, tớ xin lỗi vì chuyện lúc nãy…
– Đến giờ anh vẫn cứ cậu cậu tớ tớ sao? Anh không nghĩ đến cảm giác của em à? 5 năm rồi… 5 năm rồi đấy… – Em vòng tay qua ôm nó rồi nép vào ngực nó… Em đã thôi khóc nhưng vẫn còn sụt sịt…
– Tại vì không quen thôi…
– Bây giờ anh phải quen đi…
– Ừ…
– Anh đừng như thế này nữa… Trông anh lạnh lẽo cô đơn lắm… Nam của em ngày xưa đâu phải như thế này chứ…
– Ừ…
– Ngủ đi, em yêu anh… Dù sao em vẫn ở bên anh…
– Ngủ thôi…
– Vâng…
Em ôm nó ngủ… cái lạnh của mùa đông dường như bớt đi một chút qua vòng tay của em… Nhưng đối với nó lúc này chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt cùng bản mặt lầm lì ít nói… Không phải nó thay đổi, mà nó mệt, bản thân nó mệt, trái tim nó mệt, suy nghĩ nó mệt nên nó ngại chẳng muốn mở lời nữa… Đã có lúc nó muốn mình bị câm để chẳng phải trả lời những câu hỏi về em, về chị hay bất kỳ một chuyện gì liên quan đến tình cảm của nó…
Ngày em đi, nó đau khổ và tuyệt vọng đến tột cùng… Nhiều lúc nó đã từng nghĩ rằng nếu nó có một điều ước, nó ước sẽ chẳng có mùa đông, cũng như em sẽ chẳng đến vào đông năm ấy rồi ra đi đột ngột, bỏ lại nó cùng nỗi nhớ hiu quạnh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |