Cơ thể cô vẫn chưa hết rạo rực. Cơn nứng do chính cô khuấy động, cộng với dư âm từ cuộc giao hoan ngắn ngủi trước đó, vẫn còn âm ỉ cháy trong huyết quản. Hạ thân vẫn ẩm ướt, khao khát được lấp đầy, được giày vò.
Với bản tính dâm dục đã ăn sâu vào xương tủy, nếu là trước đây, cô sẽ không ngần ngại gọi hắn quay lại, hoặc thậm chí tìm một đối tượng khác để giải tỏa. Một đêm không có đàn ông đối với cô chẳng khác nào một sự tra tấn.
Nhưng lần này thì khác. Bốn năm. Cô đã mất bốn năm ròng rã, chịu đựng không biết bao nhiêu sỉ nhục, giày vò, đánh mất cả bản ngã để thoát khỏi hai chữ “nô lệ”. Cô đã phải quỳ gối, phải liếm giày, phải làm chó, phải trở thành một công cụ không hơn không kém. Cô đã phải trả một cái giá quá đắt để có được ngày hôm nay, ngày mà cô có thể tự quyết định mình sẽ ngủ với ai, và ngủ như thế nào.
Hàn Phong, với bản hợp đồng kia, đã giẫm lên lằn ranh đỏ của cô. Hắn muốn lần nữa ép cô trở thành nô lệ. Dù hắn đã hủy bỏ nó, nhưng cái ý định ban đầu, cái tư duy của một chủ nhân muốn ra lệnh cho nô lệ, đã khiến lòng tự tôn vừa mới được tìm lại của cô bị tổn thương sâu sắc.
Trong thâm tâm Lý Uyển Như, một cảm giác chán ghét dâng lên. Cô chán ghét việc bị ép buộc. Cô chán ghét việc bị xem như một món đồ.
“Không…” cô thì thầm, tay siết chặt lại. “Tuyệt đối không.”
Dù cơ thể đang gào thét đòi hỏi, nhưng ý chí của cô còn mạnh mẽ hơn. Cô không cho phép bản thân vì một cơn nứng nhất thời mà lại cúi đầu trước một kẻ muốn giẫm đạp lên tự do của mình. Cô có thể dâm đãng, có thể phóng túng, nhưng sự phóng túng đó phải do cô làm chủ.
Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra biển mây trắng xóa bên ngoài. Phi thuyền đang lướt đi với tốc độ kinh người, hướng về một tương lai xa lạ.
“Phải nhẫn nhịn,” cô vừa tự nhủ, vừa nắm chặt mảnh vải thấm đẫm tinh dịch của Hàn Phong, công pháp không ngừng vận chuyển vào lắng đọng nguyên khí tại đan điền thứ hai.
“Tà khí trong người vẫn còn đó. Việc tu luyện bằng tinh dịch vào tử cung là không thể. May mắn thông qua da thịt có thể sử dụng được, chỉ là hiệu quả không quá cao.”
Cô quay trở lại giường, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển nguyên khí từ đan điền mới mà Trùng Thánh ban tặng. Một luồng khí trong lành, tinh khiết bắt đầu lưu chuyển khắp cơ thể, từ từ dập tắt ngọn lửa dục vọng. Tốc độ tu luyện chậm chạp đến mức nản lòng, nhưng nó an toàn. Nó là con đường duy nhất cô có thể đi vào lúc này.
Tất nhiên dựa vào thiên địa nguyên khí thì thực sự quá lâu, cũng may nhờ thân phận trận pháp sư của mình, Lý Uyển Như đem theo kha khá nguyên thạch, thông qua nguyên khí từ nguyên thạch mà tăng tiến đôi phần tốc độ chuyển hóa nguyên lực.
Vẫn như các tầng cảnh giới trước, cần phải tôi luyện đan điền đủ chín lượt mới có thể tiến hành xung kích Địa cấp được.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hoan-du-thanh-nu/
Hai ngày cuối cùng của hành trình trên phi thuyền trôi qua trong một sự im lặng căng thẳng và đầy kỳ quái.
Không còn những cuộc trò chuyện xã giao, cũng chẳng có những ánh mắt dò xét. Không khí trên thuyền nặng nề như chì, mỗi người đều thu mình vào một góc, chìm trong những suy nghĩ riêng.
Tâm điểm của sự im lặng đó chính là Hàn Phong.
Vị công tử tuấn tú, kẻ luôn mang trong mình sự kiêu ngạo của một thiên tài, giờ đây hoàn toàn biến thành một người khác. Hắn dành toàn bộ thời gian trong khoang nghỉ, cánh cửa đóng chặt như một lời từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài. Những người trên thuyền chỉ thỉnh thoảng cảm nhận được những luồng nguyên khí dao động bất ổn từ phòng hắn, như một con thú bị thương đang điên cuồng liếm láp vết thương lòng.
Khi bắt buộc phải ra ngoài, hắn luôn đi với cái đầu cúi thấp, ánh mắt lảng tránh, đặc biệt là khi vô tình chạm phải bóng dáng của Lý Uyển Như. Hắn tránh cô như tránh tà, chỉ cần thấy cô từ xa, hắn sẽ lập tức quay người đi hướng khác, dáng vẻ vừa hoảng sợ, vừa có chút xấu hổ không thể che giấu.
Sự thay đổi 180 độ này khiến Thạch Nham và Liễu Mị không khỏi ngạc nhiên và tò mò.
Thạch Nham, với bản tính thẳng như ruột ngựa, chỉ biết gãi đầu khó hiểu. Hắn không tài nào lý giải được tại sao một kẻ luôn ngẩng cao đầu như Hàn Phong lại đột nhiên trở nên rụt rè như một thiếu nữ mới lớn. Mỗi lần nhìn thấy cảnh Hàn Phong vội vã lẩn đi khi thấy Lý Uyển Như, hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Còn Liễu Mị thì khác. Đôi mắt rắn của ả ánh lên sự thích thú và đầy toan tính. Ả quan sát mọi thứ, từ cái cúi đầu của Hàn Phong đến vẻ mặt bình thản đến lạ thường của Lý Uyển Như. Ả biết, giữa hai người này chắc chắn đã xảy ra một chuyện gì đó không hề đơn giản trong cái đêm đầu tiên trên phi thuyền. Một cuộc đối đầu quyền lực ngầm đã diễn ra, và rõ ràng, kẻ chiến thắng không phải là vị công tử họ Hàn. Điều này khiến ả càng thêm dè chừng và tò mò về người phụ nữ mang danh chấp sự Lý Uyển Như.
Đối với Lý Uyển Như thì hai ngày nay thực sự quá mức nhàm chán, ngoại trừ tu luyện cũng chỉ là tu luyện, cố gắng hấp thu từng tia nguyên khí mỏng manh bằng chiếc đan điền mới. Tốc độ chậm chạp đến phát bực, nhưng nó giúp cô rèn luyện lại sự kiên nhẫn đã mất từ lâu.
Bên cạnh đó Lý Uyển Như còn phải đối mặt với tình trạng đầu vú cương cứng vì sữa, đôi khi cô cảm thấy tức ngực khó chịu. Mỗi lần như vậy, cô phải mất thời gian mà vắt ra bằng hết.
Nhưng cũng vì thế mà cô phát hiện ra một khả năng mới của Hoan Du Thánh Điển, nó không chỉ hấp thụ được nguyên khí từ tinh dịch mà ngay cả sữa ẩn chứa nguyên khí cũng có thể hấp thu nhanh chóng, dường như chỉ cần là chất lỏng thì đều dễ bề tinh luyện. Còn đối với nguyên thạch thì lại chẳng có chút hiệu quả tăng ích nào, vẫn cứ là tốc độ như rùa bò, chậm rãi như thường.
Lý Uyển Như hoàn toàn phớt lờ Hàn Phong. Trong mắt cô, hắn không còn là một mối đe dọa, cũng chẳng phải một quân cờ hữu dụng. Hắn chỉ là một kẻ bại trận, một kẻ đã tự tay vứt bỏ tư cách được cô để mắt tới.
Khi phi thuyền xuyên qua tầng mây dày đặc cuối cùng, thứ hiện ra trước mắt không phải là một dãy núi hiểm trở, mà là một thung lũng khổng lồ, ẩn mình giữa bốn bề vách đá dựng đứng. Sương mù trắng xóa bao phủ quanh năm, che giấu hoàn toàn sự tồn tại của nó với thế giới bên ngoài.
Chính giữa thung lũng là một tòa thành trì màu đen sẫm, kiến trúc góc cạnh và sắc lạnh như được tạc ra từ một khối hắc thạch duy nhất. Những bức tường thành cao vút, không có hào nước, chỉ có những trận văn phòng ngự cổ xưa âm thầm lưu chuyển, tỏa ra một khí tức áp bức, lạnh lẽo. Những tòa tháp canh cao chót vót như những lưỡi đao im lặng chĩa thẳng lên bầu trời xám xịt.
Đây chính là Huyết Sát Thành, tổng bộ của Liệp Sát Tông – một pháo đài sống, một cái lồng sắt khổng lồ và bí mật.
Khi phi thuyền tiếp cận, hộ thành đại trận màu đỏ máu khẽ gợn sóng rồi mở ra một lối đi. Phi thuyền lướt vào, đáp xuống một quảng trường rộng lớn phía nam tòa thành. Nền quảng trường được lát bằng đá thạch bích nhẵn bóng như gương, phản chiếu cả những tòa kiến trúc uy nghiêm xung quanh.
Ngay khi thang thuyền hạ xuống, một người đàn ông trung niên đã đứng chờ sẵn. Hắn mặc một bộ quan phục màu xám tro được cắt may tinh xảo, tóc búi gọn gàng, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp. Điểm đặc biệt là trên người hắn không hề mang lại chút áp lực nào từ một kẻ tu hành. Hắn hoàn toàn là một người thường.
Thấy bốn người bước xuống, hắn lập tức chắp tay, cúi người hành một lễ hoàn hảo, giọng nói trầm ấm và từ tốn.
“Bẩm các vị chấp sự, tại hạ là Triệu Khang, quản sự của phủ Nội Vụ. Mọi người đã vất vả rồi.”
Hàn Phong và những người khác có chút ngạc nhiên. Một người thường lại có thể giữ chức quản sự, phụ trách tiếp đón các chấp sự tu luyện?
Lý Uyển Như thì không. Cô biết, ở những thế lực lớn, quyền lực không chỉ đến từ tu vi. Những kẻ không thể tu luyện nhưng có đầu óc, có tài quản lý, vẫn có thể leo lên những vị trí trọng yếu, trở thành những con cờ không thể thiếu trong bộ máy. Và thường thì, những kẻ như vậy còn nguy hiểm và khó đoán hơn cả những tu sĩ chỉ biết dùng nắm đấm.
Triệu Khang liếc qua lệnh bài của từng người, rồi nói với thái độ chuyên nghiệp:
“Theo lệnh của chấp pháp đoàn, ba vị Hàn Phong, Thạch Nham, Liễu Mị sẽ được đưa đến khu nội thành dành cho đệ tử hạt giống. Sẽ có người hướng dẫn các vị về quy tắc và lịch trình tu luyện.”
Hắn vẫy tay. Một đệ tử trẻ tuổi lập tức bước lên, cung kính dẫn ba người đi theo một con đường lát đá riêng.
Triệu Khang lúc này mới quay sang Lý Uyển Như, thái độ càng thêm phần tôn trọng, nhưng vẫn giữ một khoảng cách đúng mực.
“Lý chấp sự, mời đi lối này. Nơi ở của cô đã được chuẩn bị tại khu trung tâm, nơi dành riêng cho các chấp sự và khách quý của tông môn.”
Hắn đích thân dẫn đường, đi qua những con phố rộng lớn và sạch sẽ. Lý Uyển Như lặng lẽ quan sát. Huyết Sát Thành cũng được phân chia thành ba khu vực rõ rệt.
Ngoại thành, bao quanh bên ngoài, là nơi sinh sống của các thành viên không có thiên phú tu luyện hoặc đệ tử cấp thấp. Họ là nền tảng của tông môn, phụ trách mọi công việc hậu cần: Rèn đúc, trồng dược liệu, chăn nuôi dị thú, và phục vụ cho các tu sĩ cấp cao. Cuộc sống của họ tuy vất vả, nhưng vẫn có quy củ, không phải là nô lệ, mà là những thành viên cấp thấp đang cống hiến để đổi lấy sự bảo hộ. Đây là một xã hội thu nhỏ có trật tự và quy củ.
Nội thành, được bảo vệ bởi một lớp tường thành nữa, là nơi ở và tu luyện của các đệ tử chính thức, những người có tiềm năng trở thành Địa cấp, có cơ hội thành một chấp sự tương lại. Nơi đây có võ đường, thư viện, khu luyện đan… được canh gác nghiêm ngặt. Sự cạnh tranh ở đây cực kỳ khốc liệt.
Và cuối cùng, khu trung tâm, là một tòa thành trong thành, được bao bọc bởi những bức tường cao nhất và trận pháp mạnh nhất. Đây là nơi ở của Tông chủ, các trưởng lão và các chấp sự có địa vị.
Triệu Khang dẫn Lý Uyển Như đi qua những con đường rộng lớn của khu trung tâm. Nơi đây không khí trong lành, kiến trúc trang nhã, khác hẳn sự xô bồ của ngoại thành và sự nghiêm ngặt của nội thành. Đệ tử qua lại đều mặc trường bào chấp sự, khí tức thâm sâu, mỗi người đều bước đi vội vã, không ai để tâm đến một chấp sự mới đến như cô.
Khi họ đang đi ngang qua một cây cầu đá trắng bắc qua một dòng suối nhân tạo, Triệu Khang đột nhiên dừng bước, cung kính cúi đầu sang một bên.
“Bẩm Tông chủ, bẩm Mặc tiền bối.”
Lý Uyển Như ngẩng đầu. Tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Cách đó không xa, dưới một gốc cổ thụ cành lá xum xuê, hai bóng người đang đứng đó. Một người là Dạ Hương, Tông chủ Liệp Sát Tông, vẫn trong bộ trường bào đen tuyền, khí chất thanh cao thoát tục như một đóa sen đen nở giữa băng tuyết.
Người còn lại, kẻ đang chắp tay sau lưng, dáng vẻ lười biếng, tùy tiện, không ai khác chính là Mặc Tịch.
Gã Thiên cấp đã làm nhục cô giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ đã biến cô thành trò cười cho cả Đông Lĩnh trấn, kẻ đã khiến thanh danh “Phó đoàn trưởng” của cô bị vấy bẩn bởi hai chữ “con điếm”.
Dạ Hương khẽ gật đầu với Triệu Khang, rồi ánh mắt nàng lướt qua Lý Uyển Như. Chỉ một cái nhìn, nhưng dường như có thể xuyên thấu mọi thứ. Nàng thoáng nhíu mày, rồi một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng được che giấu lướt qua đáy mắt.
“Ồ? Ngươi đã có đan điền rồi sao?” Giọng Dạ Hương không lớn, nhưng đủ để cả Mặc Tịch và Triệu Khang nghe thấy. “Xem ra chuyến đi bí cảnh Trùng Thánh không hề uổng phí. Tốt lắm.”
Lời khen ngợi từ Tông chủ, đáng lẽ là một vinh dự lớn lao. Nhưng với Lý Uyển Như lúc này, nó chẳng khác nào một lời nhắc nhở về cái giá mà cô đã phải trả.
Mặc Tịch lúc này mới lười biếng quay đầu lại. Hắn liếc nhìn Lý Uyển Như một cách hờ hững, ánh mắt hoàn toàn xa lạ, như thể đang nhìn một người qua đường không hơn không kém. Hắn hoàn toàn không nhớ cô là ai. Với một cường giả Thiên cấp như hắn, một nữ nhân Nhân cảnh bị hắn tiện tay “dạy dỗ” chẳng đáng để lưu lại trong trí nhớ.
Dạ Hương thấy vậy, khẽ cười nhạt, giọng mang theo chút giễu cợt:
“Sao thế, Mặc Tịch? Món đồ chơi mà ngươi đã ‘thử’ ngay trên bầu trời Đông Lĩnh trấn, giờ đã không nhận ra rồi à?”
Một câu nói khiến không khí xung quanh như đông cứng lại. Triệu Khang cúi đầu thấp hơn nữa, giả vờ như không nghe thấy gì.
Mặc Tịch lúc này mới “à” lên một tiếng, như thể vừa sực nhớ ra một chuyện vặt vãnh. Hắn nhìn Lý Uyển Như từ đầu đến chân một lần nữa, rồi phá lên cười ha hả.
Tiếng cười của hắn không hề che giấu, oang oang vang vọng khắp nơi, khiến vài chấp sự đi ngang qua cũng phải tò mò liếc nhìn.
“À, là con điếm nhỏ này! Nhớ rồi, nhớ rồi! Ha ha ha! Cái lồn khít thật đấy! Không tệ, không tệ!”
Hắn vừa nói vừa gật gù, ánh mắt dâm đãng quét qua hạ thân của Lý Uyển Như, như thể đang hồi tưởng lại cảm giác ngày đó.
Lời lẽ thô tục, trần trụi, không một chút kiêng dè.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía Lý Uyển Như. Ánh mắt của Triệu Khang, của những chấp sự đi ngang qua, tất cả đều trở nên kỳ quái. Có tò mò, có khinh miệt, có cả sự thương hại rẻ tiền.
Họ đã nghe tin đồn. Nhưng nghe đồn và được chính miệng một Thiên cấp xác nhận ngay trước mặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lý Uyển Như đứng đó, giữa trung tâm của những ánh nhìn. Cả người cô như bị đóng băng. Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt, rớm máu.
Cơn phẫn nộ và nhục nhã dâng lên như một cơn bão trong lồng ngực. Cô muốn gào thét, muốn đấm thẳng vào cái bản mặt cười cợt của gã khốn nạn kia.
Nhưng cô không thể. Cô chỉ có thể cúi đầu, mái tóc đen dài rũ xuống, che đi đôi mắt đang rực lửa hận thù. Giọng cô đều đều, không một gợn sóng, như một con rối gỗ.
“Uyển Như… ra mắt Mặc tiền bối.”
Một lời chào, nhưng cũng là một cái tát vào chính lòng tự trọng của cô.
Dạ Hương chỉ liếc nhìn cô một cái, không nói gì, rồi quay sang Mặc Tịch:
“Nếu đã nhớ ra rồi, thì Mặc huynh có thể đi được. Ta không tiễn.”
Mặc Tịch cười ha hả, phất tay áo một cái rồi thản nhiên xoay người rời đi, như thể vừa xong một màn kịch vui.
Chỉ còn lại Lý Uyển Như đứng đó, giữa những ánh nhìn kỳ quái. Cô biết, từ giây phút này, ở tổng bộ Liệp Sát Tông, cô sẽ không chỉ mang danh là một chấp sự mới.
Mà còn là “con điếm được Thiên cấp công khai thừa nhận”.
Triệu Khang dẫn cô vào một tòa biệt viện thanh tịnh, nằm bên cạnh một hồ nước nhỏ yên tĩnh. Căn phòng được bài trí trang nhã, không quá xa hoa nhưng đầy đủ tiện nghi. So với sự thô kệch của Thôn Thiên đoàn, nơi này đúng là một thế giới khác.
Trước cửa có một thiếu nữ tuổi không quá mười lăm, mặc một thân trang phục người hầu, thấy hai người, nàng lập tức cúi đầu chào hỏi:
“Tiểu Nhu ra mắt Triệu quản sự, ra mắt Lý chấp sự.”
Triệu Khang gật đầu, giới thiệu với Lý Uyển Như bên cạnh:
“Đây là nữ hầu của cô, nàng ta sẽ đảm nhận việc sinh hoạt, phụ giúp những thứ vặt vãnh.”
Lý Uyển Như gật đầu, cô không có ý từ chối, cô biết nữ hầu này chính là tai mắt của tông môn, căn bản không có khả năng đuổi nàng đi được, nếu không ắt hẳn sẽ gợi lên sự nghi ngờ của những lãnh đạo cấp cao. Cô lại nghiêng tai lắng nghe Triệu quản sự giới thiệu.
“Đây là nơi ở của Lý chấp sự trong thời gian tới.” Triệu Khang nói, giọng vẫn đều đều.
“Mọi nhu yếu phẩm đã được cung cấp đầy đủ. Lịch trình huấn luyện và các nhiệm vụ sẽ được gửi đến vào sáng mai, cùng với bổng lộc ba tháng và tài nguyên đi kèm khi đạt chức vụ chấp sự. Nếu không còn gì dặn dò, tại hạ xin phép cáo lui.”
“Đa tạ Triệu quản sự.” Lý Uyển Như khẽ gật đầu.
Khi Triệu Khang rời đi, cánh cửa đóng lại, Lý Uyển Như mới thực sự thở phào một hơi. Cô bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống những con đường được thắp sáng bởi những cột đèn phù văn.
Nơi này trật tự hơn, quy củ hơn, và cũng… nguy hiểm hơn Thôn Thiên đoàn rất nhiều. Cái cảm giác bị giám sát ở đây còn rõ ràng hơn gấp bội.
Cô biết, căn phòng cao cấp này không phải là một sự ưu ái. Nó chỉ là một cái lồng son. Và trong cái lồng này, mỗi một ánh mắt, mỗi một lời nói đều có thể được quan sát, được ghi nhận, mọi hành động của cô phải hết sức cẩn mật, nếu không muốn bản thân chết một cách oan uổng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 09/07/2025 13:51 (GMT+7) |