Cơn nứng cực điểm khiến Lý Uyển Như cũng chìm vào khoái lạc, cô xoay người, nhào cả người đẩy ngã Hàn Phong. Lúc này hắn cũng chìm trong cơn đê mê, mặc kệ cho con điếm này tùy ý làm loạn.
Ánh mắt cô vẫn cụp xuống, mang vẻ phục tùng tuyệt đối, nhưng đôi môi mọng đỏ lại khẽ mấp máy, như đang nếm lại dư vị của cuộc hoan lạc vừa rồi.
Không một lời nói, Lý Uyển Như nhẹ nhàng trườn tới, nằm đè lên người hắn. Cơ thể mềm mại, nóng hổi, lấm tấm mồ hôi áp lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Cô không nhìn vào mắt hắn, chỉ cúi đầu, dùng mái tóc đen dài của mình cọ nhẹ lên cằm và cổ hắn, một hành động vừa như của một con mèo nhỏ đang làm nũng, vừa đầy khiêu khích.
Rồi cô từ từ ngồi dậy, ngay trên bụng Hàn Phong. Hai chân quỳ gối hai bên hông, cô chậm rãi nâng người, dùng tay nắm lấy dương vật vẫn còn đang rỉ dịch nhờn của hắn, cẩn thận kê vào lỗ hậu vẫn còn ướt át và sưng đỏ của mình.
Cô không ngồi xuống ngay. Cô chỉ để đầu khấc tiến vào một chút, rồi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt cô lúc này long lanh nước, vừa có vẻ đau đớn, vừa có vẻ cầu xin.
“Chủ nhân… xin ngài… nhẹ một chút…”
Giọng cô run rẩy, nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại đánh thẳng vào lòng tự tôn của một gã đàn ông.
Hàn Phong nhếch mép, cảm giác thống trị lại dâng lên. Hắn đưa tay, kéo cô ngồi xuống thật mạnh.
“A… Ưmmm…”
Lý Uyển Như kêu lên một tiếng, cơ thể đổ về phía trước, hai tay chống lên ngực hắn để giữ thăng bằng. Dương vật đã ngập sâu bên trong, cảm giác căng trướng và đau rát khiến cô phải cắn chặt môi.
Nhưng cô không dừng lại. Cô bắt đầu nhấp mông, lúc đầu chậm rãi, ngập ngừng, như một kẻ vừa sợ hãi vừa tò mò. Rồi dần dần, nhịp điệu nhanh hơn, mạnh bạo hơn. Cô kéo tay Hàn Phong, đặt lên bầu ngực căng tròn, nặng trĩu của mình.
“Chủ nhân… giúp Uyển nô…” Cô thều thào, giọng đứt quãng.
Bàn tay thô ráp của Hàn Phong run rẩy chạm vào làn da mềm mại. Cảm giác như chạm vào lụa thượng hạng, mát lạnh nhưng lại khiến lòng bàn tay hắn nóng rực. Hắn bóp nhẹ, bầu vú mềm mại biến dạng trong tay hắn, đầu vú cương lên, nhọn hoắt, cọ vào lòng bàn tay hắn đầy khiêu khích.
Lý Uyển Như ngồi trên hắn, mái tóc đen dài như suối thác đổ xuống, vài lọn tóc bết mồ hôi dính vào bờ vai trắng ngần và tấm lưng ong mịn màng. Mỗi lần cô nhấp hông, cơ thể lại uốn lượn thành một đường cong chết người, vừa có sự mềm mại của một vũ công, vừa có sự mạnh mẽ của một con thú đang làm tình.
Vẻ mặt cô lúc này là một sự pha trộn hoàn hảo giữa đau đớn và khoái lạc. Đôi mắt phượng khép hờ, hàng mi dài cong vút ươn ướt, khóe mắt rịn ra vài giọt lệ không rõ vì đau hay vì sướng. Đôi môi mọng đỏ hé mở, liên tục phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, đứt quãng, như tiếng mèo con bị trêu chọc đến phát điên. Vẻ mặt dâm đãng, cam chịu khi bị hắn “chinh phục” này khiến ngọn lửa trong lòng Hàn Phong bùng cháy dữ dội.
Nhưng thứ thật sự khiến hắn mất hết lý trí, chính là bầu ngực của cô.
Chúng không chỉ đơn thuần là to lớn và căng tròn. Mỗi nhịp cô nhún xuống, hai khối thịt mềm mại lại nảy lên, rung động một cách đầy khiêu khích. Đầu vú đỏ au, cương cứng như hai quả anh đào chín mọng. Và rồi, từ hai điểm hồng nhuận ấy, những giọt sữa trắng đục, sánh đặc bắt đầu rỉ ra.
Lúc đầu chỉ là vài giọt, lấp lánh như sương sớm. Nhưng khi khoái cảm dâng cao, sữa bắt đầu chảy thành từng tia mỏng, chảy dọc theo sườn ngực, xuống vùng bụng phẳng lì của cô, rồi nhỏ giọt xuống cơ bụng săn chắc của hắn. Mùi sữa ngọt ngào, thanh khiết hòa quyện với mùi mồ hôi mặn mà và hương thơm cơ thể đầy nữ tính của cô, tạo thành một thứ mùi hương kích dục nguyên thủy nhất, đánh thẳng vào bản năng đàn ông của hắn.
Hàn Phong như kẻ điên, vươn tay ra, không phải để bóp nặn, mà là để hứng lấy những giọt sữa quý giá đó. Hắn đưa lên miệng nếm thử. Vị ngọt thanh, béo ngậy, mang theo một luồng nguyên khí dịu nhẹ lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy một sự sảng khoái chưa từng có.
“Đẹp quá…” Hắn lẩm bẩm trong vô thức.
Một tay hắn vẫn đang mải mê xoa nắn bầu ngực của cô. Tay còn lại, như bị thôi miên, từ từ đưa xuống. Ngón tay hắn rụt rè chạm vào lớp lông tơ mềm mại, rồi luồn vào giữa, chạm đến hạt ngọc đang sưng lên vì kích thích.
Lý Uyển Như giật nhẹ người, một tiếng rên thoát ra khỏi cổ họng. Cô không ngăn cản, ngược lại, cô còn dạng chân ra một chút, để hắn dễ dàng khám phá hơn.
Ngón tay hắn bắt đầu di chuyển, xoa nhẹ, rồi móc vào bên trong âm đạo đang rỉ nước. Tiếng “nhóp nhép” ướt át vang lên, hòa cùng tiếng thở dốc của cả hai.
“A… a… đúng rồi… chủ nhân… móc lồn ta đi…”
Lý Uyển Như rên rỉ, giọng lạc đi trong khoái cảm. Hông cô nhấp càng lúc càng nhanh, hậu môn siết chặt, vắt kiệt từng giọt khoái cảm từ dương vật hắn.
Hàn Phong hoàn toàn bị động. Hắn nằm đó, để mặc cô cưỡi trên người, để mặc cô điều khiển bàn tay mình. Hắn không còn là chủ nhân đang ra lệnh, mà như một công cụ để thỏa mãn cho chính ả nô lệ. Hắn ngắm nhìn vẻ mặt đê mê, dâm đãng của cô, nghe tiếng rên rỉ mời gọi, cảm nhận từng cơn co thắt từ hậu môn và âm đạo…
Cuối cùng, khi hắn gầm lên một tiếng của sự thỏa mãn, toàn thân hắn co giật. Dòng tinh dịch nóng rực như dung nham phun trào, lấp đầy bên trong cô. Cảm giác ấm nóng, căng trướng lan tỏa khắp hậu môn, mang theo một cơn khoái cảm tột đỉnh.
Lý Uyển Như cũng cong người lên, cơ thể run rẩy trong cơn cao trào. Giao hoan với một tu sĩ rõ ràng sướng hơn rất nhiều so với một lão già khú đế.
Cơn cao trào đầu tiên quét qua như một cơn bão, để lại Hàn Phong nằm sõng soài trên sàn, thở hổn hển. Dương vật hắn vẫn còn hơi run rẩy bên trong lỗ hậu ấm nóng của Lý Uyển Như, cơ thể rã rời nhưng tâm trí lại lâng lâng một cảm giác chinh phục chưa từng có. Hắn đã có được cô, đã giày vò cô, đã khiến cô rên rỉ dưới thân.
Hắn ngỡ rằng, giờ đây, ả nô lệ này đã hoàn toàn là của hắn, một món đồ chơi ngoan ngoãn chờ hắn sử dụng tiếp.
Nhưng hắn đã lầm.
Lý Uyển Như từ từ rút người ra, tiếng “phụt” nhẹ vang lên khi dương vật tuột khỏi hậu môn, kéo theo một chút tinh dịch nhớp nháp. Cô không lau chùi, cũng không tỏ ra mệt mỏi. Thay vào đó, cô lồm cồm bò dậy, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, tư thế thoải mái như thể vừa kết thúc một màn dạo đầu.
Cô vắt chéo chân, tấm áo choàng hờ hững che đi phần hạ thân, nhưng lại để lộ hoàn toàn hai bầu ngực căng tròn vẫn còn ửng đỏ và dính vài vệt tinh dịch của hắn.
“Sao thế, chủ nhân?” Cô hỏi, giọng ngọt như mật nhưng pha chút giễu cợt. “Mới một hiệp đã mệt rồi à?”
Hàn Phong nhíu mày, cơn tự ái của gã đàn ông trỗi dậy. “Ngươi nói gì?”
Hắn chống tay định ngồi dậy, muốn tiếp tục “dạy dỗ” con điếm không biết điều này. Nhưng khi hắn vừa định lôi cô lại, Lý Uyển Như chỉ khẽ nhếch môi.
Và rồi, hắn cảm thấy một sự bức bách khó chịu. Một luồng nhiệt nóng rực, quen thuộc nhưng lại mãnh liệt hơn gấp bội, đột ngột bùng lên từ hạ thân. Dương vật vừa mới mềm đi của hắn lập tức cương cứng trở lại, đau nhói như muốn nổ tung. Dục vọng không chỉ quay lại, mà còn cuồng bạo hơn, điên dại hơn, như một con thú bị bỏ đói cả ngàn năm.
“Cái… cái quái gì thế này?”
Hắn gầm lên, hai tay ôm lấy hạ bộ, cơ thể bắt đầu co giật nhẹ.
Lý Uyển Như chỉ lặng lẽ quan sát. Cô đang dùng Dấu ấn Dục Vọng, không phải để tiêu trừ, mà là để kích phát ham muốn của hắn lên mức cực đại. Cô khuếch đại chính dục vọng của hắn, rồi dùng nó để tra tấn lại hắn.
“Chủ nhân… ngài khó chịu sao?” Cô ngây thơ hỏi, ngón tay thon dài khẽ lướt trên đùi mình, một hành động vô tình nhưng lại như đổ thêm dầu vào lửa.
“Trông ngài có vẻ… rất muốn.”
“Con điếm! Lại đây!” Hàn Phong gào lên, cố lết người về phía cô. Hắn không còn lý trí nữa, trong đầu chỉ còn hình ảnh cơ thể cô, mùi hương của cô, và ham muốn được đâm vào cô một lần nữa.
Nhưng mỗi lần hắn tiến tới, Lý Uyển Như lại lùi lại một chút, luôn giữ một khoảng cách an toàn. Cô đứng dậy, đi vòng quanh hắn như một con mèo đang vờn một con chuột đã gãy chân.
“Ngài muốn ta?” Cô cười khẽ. “Nhưng ta lại không muốn.”
“MÀY…” Hắn điên cuồng lao tới, dù cho là Nhân cảnh tầng tám nhưng lại không thể chạm nổi vào người của Lý Uyển Như, cộng với sự tra tấn của cơn nứng không được giải tỏa, khiến hắn loạng choạng ngã xuống.
Lý Uyển Như đứng trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lẽo không một chút thương hại. Giờ đây, vai vế đã hoàn toàn đảo ngược. Hắn mới là kẻ đang quỳ dưới chân cô, van xin được thỏa mãn.
“Ta có thể giúp ngài,” cô nói, giọng điệu như đang ban phát một ân huệ lớn lao.
“Ta có thể cho ngài cảm giác sung sướng hơn gấp mười lần vừa rồi. Ta sẽ để ngài địt ta, địt đến khi ngài kiệt sức, bắn bao nhiêu lần tùy thích.”
Ánh mắt Hàn Phong sáng rực lên hy vọng.
“Nhưng,” cô nói tiếp, giọng lạnh tanh, “trước hết, ngài phải làm một việc.”
Cô ung dung bước đến chiếc bàn, cầm lên cuộn giấy da vẫn nằm chỏng chơ ở đó.
“Hủy bỏ nó đi.”
Hàn Phong sững người. Toàn thân hắn như bị dội một gáo nước đá. Dục vọng và lý trí lại một lần nữa va chạm chan chát trong đầu hắn.
“Cô… cô dám…”
“Ta không ra điều kiện,” Lý Uyển Như ngắt lời, “ta chỉ đang cho ngài một lựa chọn. Hoặc là ngài tiếp tục chịu đựng cơn tra tấn này cho đến khi phát điên, hoặc là ngài vứt bỏ cái thứ vô nghĩa này đi để đổi lấy một đêm thiên đường.”
Cô bước lại gần, cúi xuống, ngón tay lướt nhẹ lên dương vật đang căng cứng của hắn.
“Chọn đi, Hàn Phong. Sự tự tôn hão huyền, hay là khoái lạc tột đỉnh mà chỉ có ta mới có thể ban cho ngài?”
Hơi thở của hắn trở nên nặng nề. Cơn nứng đang gặm nhấm từng tế bào, từng dây thần kinh. Hắn nhìn cô, rồi lại nhìn cuộn khế ước.
Cuối cùng, hắn nghiến răng, gằn lên từng chữ:
“… Được.”
Dưới ánh mắt đầy thỏa mãn của Lý Uyển Như, Hàn Phong lấy ra thẻ thành viên dong binh của mình, dùng nguyên thạch kích hoạt và xóa bỏ hoàn toàn hợp đồng giữa hai người.
Hợp đồng được xây dựng dựa trên hai bên đồng thuận và bên thứ ba giám sát, nếu như không có sự kiểm soát của Dong Binh Hội thì Lý Uyển Như đã trực tiếp hủy bỏ luôn chứ cần gì phải phức tạp hóa vấn đề.
Trong khoảnh khắc ấy, thẻ thành viên của Lý Uyển Như cũng sáng lên một chút, hợp đồng trên giấy kia cũng mờ dần đi ấn ký giám sát, chân chính trở thành một tờ giấy lộn.
Cô bước tới, tay ôm lấy cổ của Hàn Phong, đặt một nụ hôn lên môi hắn, nói:
“Chúc mừng ngài, Hàn công tử. Ngài đã có được ta.”
Giọng cô thì thầm, như rót mật vào tai. Hàn Phong sướng khoái vô cùng, hắn gầm nhẹ một tiếng, lật người, đè ngửa Lý Uyển Như xuống sàn, sẵn sàng cho một cuộc truy hoan điên cuồng đến tận sáng. Hắn muốn chiếm đoạt, muốn giày vò, muốn khiến nàng rên rỉ dưới thân hắn một lần nữa.
Nhưng…
Khi hắn vừa kê dương vật vào cửa âm đạo ướt át, sẵn sàng cho một cú thúc mạnh mẽ, thì một cảm giác kỳ lạ ập đến.
Thứ vũ khí vốn đang căng cứng như sắt nung của hắn bỗng nhiên… mềm nhũn.
Nó xìu xuống một cách nhanh chóng, không một lời báo trước. Mọi ham muốn, mọi khao khát vừa rồi còn đang thiêu đốt tâm trí hắn, giờ đây tan biến như chưa từng tồn tại. Hắn nhìn xuống, rồi lại nhìn lên Lý Uyển Như, ánh mắt hoang mang, kinh hãi.
Hắn thử kích thích lại, thử nghĩ đến những hình ảnh dâm đãng nhất, nhưng vô ích. Cơ thể hắn trơ ra như gỗ đá, chẳng còn chút hứng thú nào với người phụ nữ tuyệt mỹ đang nằm dưới thân.
“Rốt cuộc… Lý Uyển Như, ngươi đã giở trò gì?”
Giọng Hàn Phong run rẩy, không phải vì tức giận, mà là vì sợ hãi. Hắn chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy có người nào có thể tùy ý bật, tắt, và điều khiển cơn hưng phấn của kẻ khác một cách kinh khủng như vậy. Con điếm trước mặt này… tuyệt đối không phải người thường. Ả chắc chắn mang trong mình một bí mật đáng sợ nào đó.
Lý Uyển Như nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Cô thản nhiên đứng dậy, nhặt lại tấm áo choàng vắt trên ghế. Động tác của cô ung dung, tự tại, như thể người vừa rồi trần truồng uốn éo dưới thân hắn không phải là cô.
Cô nhếch mép cười duyên, một nụ cười vừa ngây thơ vừa tà ác. Một tay cô với lấy chiếc khăn tay trên bàn, đưa xuống dưới hậu môn vẫn còn dính chút tinh dịch của hắn, nhẹ nhàng lau chùi. Hành động đó, vào lúc này, lại mang một sự sỉ nhục không thể nào tả xiết.
“Chỉ là vài loại dược vật thôi mà,” cô nói, giọng điệu thản nhiên như thể chẳng hề quan tâm chút nào.
“Hàn công tử nên biết, một nữ nô đã theo chân Ngụy Doãn nhiều năm như ta, thì không hề thiếu mấy trò chơi đùa nho nhỏ này đâu.”
Cô khoác áo choàng lên người, che đi thân thể hoàn mỹ. Mỗi một lớp vải phủ lên như một lớp rào cản, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Và giờ,” cô nói, giọng lạnh tanh, “hợp đồng đã hết hiệu lực. Chúng ta không ai nợ ai.”
Cô bước đến cửa, tay đặt lên chốt. Trước khi rời đi, cô quay đầu lại, nhìn hắn lần cuối.
“Hàn công tử, có thể cút đi được rồi.”
Cánh cửa đóng lại. Để lại một Hàn Phong ngồi sững sờ giữa khoang thuyền lạnh lẽo, nhìn xuống hạ thân bất lực của mình, trong lòng là một nỗi ám ảnh và sợ hãi sẽ không bao giờ phai mờ. Hắn đã tự tay đốt đi quyền lực của mình, để rồi nhận lại một sự thật còn cay đắng hơn: Hắn chưa bao giờ là chủ nhân của cuộc chơi này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 09/07/2025 13:51 (GMT+7) |